Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 121: 121: Thế Giới 8 Huynh Đệ Tốt 15




Đỗ Vân Đường ôm Trình Nhạc Thiên trượt chân lên, đặt cậu lên trên giường của mình hôn một cái vào mi tâm của cậu, vừa sửa sang lại âu phục nhăn nheo của mình vừa nói: “Em nằm nghỉ ngơi một lúc trước đi, anh xuống dưới nói chuyện một chút rồi lại lên với em.”
Nhạc Thiên nhắm mắt lại không trả lời.
Đỗ Vân Đường làm cậu một hồi, cũng xả ra không ít tà hỏa trong lòng, thầm nghĩ em không muốn ở, nhưng anh thì muốn giữ em lại, làm đến khi chân em nhũn hết ra, anh xem em chạy bằng cái gì.
Đẩy cửa phòng ra, Đỗ Vân Đường thấy Đỗ Thịnh Minh đứng ở bên ngoài, sắc mặt lập tức tối sầm xuống.

Đỗ Thịnh Minh lui về phía sau hơn nửa bước như chuột thấy mèo, sợ sệt nói: “Cha kêu em lên kêu anh, em không nghe thấy gì hết.”
Đỗ Vân Đường lạnh nhạt nói: “Cút.”
Đỗ Thịnh Minh chạy xuống dưới lầu như gió, không dám để lỡ một phút giây nào.
Nhạc Thiên nằm trên giường Đỗ Vân Đường một hồi lâu mới tỉnh lại, trốn trong chăn hắt hơi một cái, “Đỗ Vân Đường cũng chẳng ra gì quá mất, cái giường này của hắn không thơm hơn à, cứ nhất định phải làm trên bàn.”
Hệ thống: “…tôi thấy cậu có vẻ rất thoải mái .”
Nhạc Thiên: “Khà khà khà, sướng thì đúng là sướng thật.” Hai lớp nóng lạnh, người nào thử người đó biết.
Hệ thống: “…” Nó biết ngay mà.
Dùng chắn của Đỗ Vân Đường lau nước mũi xong, Nhạc Thiên leo xuống giường.

Cơ thể Trình Nhạc Thiên dẻo dai, làm tư thế gì cũng không mất sức, càng ngủ nhiều với Đỗ Vân Đường, Nhạc Thiên ngoại trừ thấy mệt ra, thì hoàn toàn không cảm thấy có gì khác thường.

Đến thư phòng nhặt quấn áo mặc lên, một con người sĩ diện như Trình Nhạc Thiên, bị Đỗ Vân Đường ép làm ngay trong Đỗ gia, đã thế còn không chịu nổi ngất đi, mà dám bảo ở trên lầu ngoan ngoãn chờ Đỗ Vân Đường chơi mình thêm lần nữa? Đỗ Vân Đường mơ cũng đẹp đấy.
Thế là khi Đỗ Vân Đường gian truân vất vả ứng phó đám người ở dưới lầu xong, trở lên trên lầu, lại được đón mừng bằng gian phòng rỗng tuếch.
“Tính tình bướng bỉnh.” Đỗ Vân Đường mím môi tự nhủ, ban đêm vẫn trở về biệt thự.
Đi vào biệt thự, cởi áo khoác trên người xuống, Đỗ Vân Đường rón rén lên lầu, trên lầu đen kịt một màu, hắn lần mò tiến vào phòng của Trình Nhạc Thiên.


Trình Nhạc Thiên đang nằm ngủ trên giường, Đỗ Vân Đường vứt áo khoác trên ghế salon, chậm rãi bò lên giường, bàn tay mang theo hơi lạnh lặng lẽ luồn vào trong cổ Trình Nhạc Thiên.

Vốn định trêu cho cậu giật mình, chạm vào sau gáy Trình Nhạc Thiên mới phát giác ra người cậu bỏng đến đáng sợ.
“Nhạc Thiên!” Đỗ Vân Đường nhanh chóng vén chăn lên, đỡ Trình Nhạc Thiên lên, Trình Nhạc Thiên sốt đến đầu hỗn loạn, ngã oặt vào lồ ng ngực Đỗ Vân Đường, thở ra một làn hơi nóng, yếu ớt kêu: “Vân Đường…”
Đỗ Vân Đường tim đập như trống chầu, ôm Trình Nhạc Thiên chạy vội xuống lầu, “Anh mang em về Đỗ gia, Đỗ gia có bác sĩ.”
“Tôi không đi…” Trình Nhạc Thiên khó nhọc nói, làm loại chuyện đó ngay tại Đỗ gia với Đỗ Vân Đường, sao còn có mặt mũi đến Đỗ gia.
Đỗ Vân Đường cau mày nói: “Bây giờ không phải là lúc để em bướng bỉnh.” Không để ý đến phản đối của Trình Nhạc Thiên, dù sao thì vẫn phải trở về dinh thự của Đỗ gia.

Vì khoảng cách của hai nơi gần nhau, nên lần nào Đỗ Vân Đường đến cũng là đi bộ sang, chẳng mấy giấu diếm tai mắt của người ngoài, nên không khiến người khác chú ý.
Nhị gia của Đỗ gia là bạn tốt với đào kép nổi tiếng Trình Nhạc Thiên, đó là chuyện mà cả Miên thành này biết, hai người có qua lại nhà nhau cũng không có gì là lạ.
Trong bóng đêm, Đỗ Vân Đường ôm Trình Nhạc Thiên vẻ mặt lo lắng đi về phía Đỗ gia, dáng người kiên cường của hắn dưới ánh đèn vàng bị kéo dài rất đặc biệt hút mắt, để rất nhiều tên nhà giàu không phận sự vẫn chưa vào giấc nhìn thấy cảnh đó.
“Kêu lão Hứa đến khám.” Đỗ Vân Đường đá cửa ra sốt ruột nói với người làm.
Người hầu vội đáp lại chạy đi tìm người.
Đỗ lão gia tử ở trên lầu đang định ngủ, nghe người hầu nói cậu Ba đã trở lại, còn dẫn Trình Nhạc Thiên về theo, ông vốn định đứng dậy đi ra xem sao, nhưng suy nghĩ một chút vẫn là thôi, mặc kệ nó.
Khi Trình Nhạc Thiên tỉnh dậy lại thấy mình đang trong phòng Đỗ Vân Đường, trên người mặc áo ngủ tơ tằm, cả người yếu ớt không có sức, cổ họng khô như muốn bốc khói, “Vân Đường…” Không ai đáp lời cậu, cậu chậm rãi ngồi dậy, đầu óc thoáng cái choáng váng, bèn dựa vào đầu giường lẳng lặng chờ cảm giác choáng váng đó đi.
“Nhạc Thiên, em tỉnh rồi.” Đỗ Vân Đường bưng khay đi đến, vội vàng đặt khay ngoài cửa, ngồi trên mép giường sờ trán Trình Nhạc Thiên thử, cau mày hỏi, “Sao vẫn nóng thế này?”
“Tôi làm sao vậy?” Trình Nhạc Thiên nhẹ giọng nói.
“Em bị sốt , ” Đỗ Vân Đường cúi đầu, xấu hổ nói, “Lỗi ở anh, cái bàn đó lạnh quá.”
Nhạc Thiên hơi “khụ” một tiếng, ngửa đầu nói: “Tôi phải về.”

“Không được, em bệnh còn chưa hết về thế nào được mà về?” Đỗ Vân Đường cương quyết thay Trình Nhạc Thiên kéo chăn đến ngực, kiên định nói, “Hết bệnh rồi mới được về.” Đứng dậy bưng cái khay để ngoài vào.
Trên khay để nước và thuốc, còn có một chén cháo nhỏ, Đỗ Vân Đường đút Trình Nhạc Thiên ăn hai thìa cháo trước, rồi mới cho uống thuốc, lau sơ mồ hôi thấm ra trên trán Trình Nhạc Thiên, rồi thấp giọng nói: “Vẫn sốt, có muốn tiêm thêm một mũi nữa không?”
“Không muốn không muốn.” Trình Nhạc Thiên nghe vậy lập tức lui vào trong chăn.
Đỗ Vân Đường biết cậu sợ đau, thấy cậu tính trẻ con như vậy, đắp kín chăn cho cậu, hôn một cái lên mi tâm cậu, “Yên tâm, bác sĩ nói em chỉ bị cảm lạnh thôi, hai ngày nữa khỏi rồi.”
Mặt Trình Nhạc Thiên trắng nhợt, im lặng không nói gì, chuyện đã đến nước này rồi, còn gì để nói nữa đâu?
“Em ngủ đi, anh đi ra ngoài trước, em cứ yên tâm, không có ai vào làm phiền em đâu.” Đỗ Vân Đường kề sát bên tai Trình Nhạc Thiên dịu dàng nói, yêu thương vuốt v e khuôn mặt nong nóng của Trình Nhạc Thiên, xoay người đi ra ngoài.
Đỗ lão gia tử vững chãi ngồi dưới lầu ăn sáng, Đỗ Thịnh Minh ăn một miếng quay đầu nhìn qua đầu cầu thang một lần, như là đang chờ xem chừng nào Đỗ Vân Đường đi xuống, thấy Đỗ lão gia tử bình tĩnh như thế, thấp giọng hỏi nhỏ: “Cha, cha không giận sao?”
“Có gì phải giận,” Đỗ lão gia tử múc miếng trứng vịt muối bỏ vào trong cháo, trầm giọng nói, “Mày cưới năm con vợ bé ở ngoài, tao còn không tức, chỉ thế thì có gì để giận.”
Đỗ Thịnh Minh đỏ mặt, nhẹ giọng nói: “Nhưng Trình Nhạc Thiên là đàn ông.”
“Nam hay nữ thì có khác gì nhau? Ngoại trừ không đẻ được, không phải cũng là chơi thôi sao? Con của Vân Đường, tao cũng không muốn nó chui ra từ một con đàn bà nào đó không rõ ràng, Trình Nhạc Thiên là đàn ông, cũng bớt làm tao lo.” Đỗ lão gia tử thảnh thơi thảnh thơi nói.
Đỗ Thịnh Minh phẫn nộ cúi mặt, thầm nghĩ cái nhà này bây giờ đúng là nằm hết trong tay anh ba, lão gia tử còn không làm gì được.
Đỗ Vân Đường xuống lầu, ngồi xuống bàn, nói với Đỗ lão gia tử: “Nhạc Thiên dễ ngượng, tôi đã phân phó người hầu trong nhà rồi, hai ngày nữa không được vào trong phòng của tôi, tốt nhất là không lên lầu hai, hai người cũng chú ý một chút.”
Đỗ Thịnh Minh đã ngu người luôn rồi, toan nói gì đó, nhưng Đỗ lão gia tử sột soạt sột soạt uống cháo trong chén, không mặn không nhạt nói: “Biết rồi, thằng bé đó dễ xấu hổ, khỏe rồi thì đưa nó về, để nó ở lại đây nó cũng không thoải mái.”
Đỗ Vân Đường gật đầu, “Được.”
Đỗ Vân Đường bắt đầu tự nguyện chăm sóc cho Trình Nhạc Thiên, trước kia vẫn luôn là Trình Nhạc Thiên cẩn thận chăm sóc cho hắn, bây giờ đổi vai trò cho nhau, Đỗ Vân Đường vẫn thấy rất vui.

Vì hắn bưng trà đưa nước, mớm thuốc đút ăn ban đầu thì Trình Nhạc Thiên còn chống cự, Đỗ Vân Đường quặm mặt lại nói: “Không cho anh chăm sóc em, anh kêu người khác chăm sóc.”
Trình Nhạc Thiên vội vàng kéo tay hắn, cắn môi nói: “Không cần nữa.”
Người của Đỗ gia chắc chắn là đã biết hết rồi, chỉ cần nghĩ đến điều đó, Trình Nhạc Thiên lập tức như đứng đống lửa, như ngồi đống than.


Giờ chỉ có thể lừa mình dối người, không thấy ai thì coi như không có chuyện gì.
Chuyện khác còn đỡ, nhưng mà Đỗ Vân Đường nằng nặc đòi đỡ cậu đi tiểu, lúc đỡ cậu đứng trước bồn cầu, nói như hổ rình mồi: “Em tiểu đi.”
“Anh cứ nhìn tôi chằm chằm, sao tôi tiểu cho được.” Trình Nhạc Thiên dựa vào vai Đỗ Vân Đường, sắc mặt ửng đỏ.
Đỗ Vân Đường mỉm cười nói: “Mắc cỡ hả, anh nhờ trước đây anh uống say, em cũng giúp anh như thế này mà.”
Đó là chuyện rất lâu trước kia, Trình Nhạc Thiên đi diễn ở bên ngoài, tiếng reo hò khen ngợi khắp cả khán đài, đó gần như là buổi diễn thành công nhất của cậu.

Hai người cùng vui đến phát rồ, ở trong khách sạn uống say mèm, Trình Nhạc Thiên cũng say đến ngơ ngơ ngác ngác, đỡ Đỗ Vân Đường đã say bí tỉ đi tiểu.
Đỗ Vân Đường bỗng nhiên ghé đến bên tai Trình Nhạc Thiên, giọng trầm thấp nói lướt qua Trình màng tai của Nhạc Thiên, “Anh nhớ… hình như khi đó anh còn hôn em một cái.” Hắn nói rồi lè lưỡi khẽ li3m vành tai Trình Nhạc Thiên, cả người Trình Nhạc Thiên tê rần, thưa thớt tiểu ra.
Đỗ Vân Đường ôm Trình Nhạc Thiên cười, hôn gò má cậu mấy lần, “Bảo bối, nếu tính như vậy, chúng ta có lẽ đã lỡ nhau rất nhiều năm.”
Trình Nhạc Thiên không thể nhịn được nữa, nhẹ tay khẽ đẩy Đỗ Vân Đường một cái, “Dìu tôi trở lại.”
Đỗ Thịnh Minh ở ngoài cửa nghe thấy tiếng cười sang sảng của anh ba mình, thầm tự hỏi chơi đàn ông thật sự vui như vậy sao? Mà anh ba hắn vui tới mức đó.
Khi Đỗ Vân Đường chăm nom cho Trình Nhạc Thiên xong xuôi, vừa đi ra đã chạm mặt Đỗ Thịnh Minh, sắc mặt lập tức sầm xuống, “Đứng đây làm gì.”
Đỗ Thịnh Minh ngượng ngùng nói: “Cha nói có chuyện tìm anh.”
“Ừm,” Đỗ Vân Đường liếc Đỗ Thịnh Minh một cái cảnh cáo, “Không được có suy nghĩ vớ vẩn gì với Trình Nhạc Thiên, coi chừng tôi đánh cậu một trận nữa, đó là chị dâu của cậu, biết chưa?”
Vẻ mặt Đỗ Thịnh Minh đầy khiếp sợ cộng thêm không hiểu, nhìn Đỗ Vân Đường như là thấy ma vậy, lắp bắp hỏi: “Anh, anh ba, anh nói Trình, Trình Nhạc Thiên là ai?”
“Là chị ba của cậu.” Đỗ Vân Đường tán thẳng một cái lên đầu Đỗ Thịnh Minh, “Đã nhớ kỹ chưa?”
Đỗ Thịnh Minh ai u một tiếng, ôm đầu chạy mấy bước ra xa, “Nhớ rồi nhớ rồi.”
Ngoài đường bắt đầu có lời đồn đại bóng gió, Đỗ Vân Đường và con hát mà hắn nâng đỡ quả nhiên không phải bạn bè đơn thuần gì cả, làm gì có bạn nào mà chạy từ trong nhà mình ra, còn ôm người bạn quần áo xốc xếch vào lòng chạy ngoài đường?
Lời đồn đến tai Đỗ lão gia tử, Đỗ lão gia tử phóng khoáng nói: “Cái tuổi đó của Vân Đường, đang là độ thích ăn chơi, có gì đâu mà ngạc nhiên, lúc tôi bằng tuổi nó, vợ bé đã có mấy người, Vân Đường cũng coi như là quân tử.”
Thế cũng xem như là chấp nhận rồi.
Từ khi Đỗ lão gia tử tỏ thái độ xong, mọi người cũng không còn nhiều lời bàn tán nữa, chơi con hát thôi mà chuyện không có gì đáng ngạc nhiên.
Còn những người mê nghe Trình Nhạc Thiên hát hay tin, tụ tập bên đường dựng lò than đốt áp phích và vé xem hí kịch năm đó đã mua, “Còn tưởng nó cao thượng thế nào, không ngờ cũng là cái loại đ ĩ đi3m mà thôi! Cứ coi như tôi nhìn nó!”
Bỗng nhiên có người đi lên đạp đổ lò than, đốm lửa trong lò tràn cháy hừng hực, làm tất cả hoảng sợ nhảy dựng lên.


Người đạp chậu than là người hầu bàn trong quán trà từng có duyên gặp mặt một lần với Trình Nhạc Thiên, cậu ta phẫn hận nói: “Ông chủ Trình diễn hay tốt bụng, anh ấy muốn ở với người nào thì ở với người nấy, mấy người có tư cách gì sỉ nhục anh ấy!”
“Cậu gấp cái gì? Chẳng lẽ Trình Nhạc Thiên cũng từng có một đoạn tình duyên ngắn ngủi với cậu à?”
“Đừng làm tôi mắc cười chứ, đó là mặt hàng cao cấp mà chỉ có người như Đỗ nhị gia mới được xơi, cậu làm gì có cửa?”
Người hầu bàn tức đến mức lụm chậu than lên hất về phía bọn họ, phát điên lên: “Tụi mày cũng chẳng xứng gọi tên ông chủ Trình, cút! Tất cả cút hết đi!”
Chuyện đó ồn ào không lớn không nhỏ, Trình Nhạc Thiên cũng biết, bệnh cậu vừa đỡ hơn một nửa có thể xuống giường được là lập tức trở về biệt thự của mình.

Nằm trên giường, gương mặt mỹ nhân trắng toát như tờ giấy, hàng mày ngài khẽ nhíu, “Thương thay cho con người xinh đẹp tuyệt vời như tao, lại phải chịu chỉ trích của người đời, thật khiến tao ruột gan cồn cào, đêm ngày khó ngủ.”
Hệ thống: “…nói tiếng người đi.”
Nhạc Thiên: “Khà khà khà, tao nổi tiếng rồi.”
Hệ thống: “…”
Nhạc Thiên: “Hệ thống, mày nói xem sau nay tao yên mồ rồi, có được ghi danh sử sách không? Tình yêu dữ dội oanh oanh liệt liệt giữa đào kép nổi tiếng và ông trùm tài chính nơi Miên thành, trời ơi, nếu như lấy chuyện tình của tao làm thành phim điện ảnh, thế thì lại chẳng bán đắt như tôm tươi à?”
Hệ thống: “Xuất bản thành sách luôn đi.”
Nhạc Thiên vỗ đùi, hưng phấn nói: “Đúng, quá đúng luôn! Con người văn nghệ như chúng ta, nhất định phải ra sách mới được!”
Hệ thống: “Tên sách là “Bàn về giới hạn mặt dày của con người”?”
Nhạc Thiên: “…”
Hệ thống: “Hoặc là “Voi – loại sinh vật mặt dày mày dạn”?”
Nhạc Thiên: “Tao nhất định phải thanh minh, mặc dù tao có gen bên mẹ là voi, nhưng không đồng nghĩa với việc tao là voi, nên mày bớt chửi voi lại đi.”
Hệ thống: “À thế à, biết rồi, voi.”
Nhạc Thiên: “…” Mama, con xin lỗi, đã làm mẹ mất mặt.
 
------oOo------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.