Chương 137
Thế giới 10: Công chúa vạn phúc 1
Nhạc Thiên mặt vô cảm nói: “Tao tưởng thái giám đã là cực hạn.”
Hệ thống: “Vậy lần sau muốn làm thái giám nữa?”
“Cút!”
Lâm lang ngọc sức trên bàn ngọc bị ống tay áo màu nước gạt xuống, cung nữ trong điện sợ hãi quỳ rạp đất, “Công chúa bớt giận công chúa bớt giận.”
Nhạc Thiên vỡ tan: “Á á á á! Tao không muốn làm công chúa đâu!”
Nội tâm hệ thống rất bình tĩnh, thậm chí có hơi muốn cười, chỉ cần Nhạc Thiên đau khổ là nó thấy hạnh phúc.
“Tất cả lui xuống đi.” Nhạc Thiên lạnh lùng nói, phát hiện ra giọng nói của mình trong sáng nhưng có chút khàn khàn, âm thanh dài lâu, mang theo một cảm giác lạnh nhạt và kiêu ngạo trời sinh, nói chung là bất nam bất nữ!
Các cung nữ nơm nớp lo sợ lui ra ngoài.
Nhạc Thiên lập tức hất váy móc ra, phát hiện mình tuy không lớn nhưng vẫn có, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, “Ùi, làm tao sợ muốn chết, có là tốt rồi.”
Hệ thống: “Cậu không chỉ có cái đó, còn có ngực nữa.”
Nhạc Thiên:…
Nhạc Thiên nhảy lấy đà tại chỗ phóng vào bên trong điện như thỏ, lột mình sạch sẽ, sốt sắng tỉ mỉ sờ hết một lượt, “Có đâu, không có mà, rất bình thường.”
Hệ thống vô tội: “Người bình thường không phải ai cũng có ngực sao? Lạ lắm à?”
Nhạc Thiên:…mẹ, mẹ thay đổi rồi.
Nhạc Thiên kinh qua mấy cú sốc, cuối cùng cũng có thể bình tĩnh mà soi gương, cơ thể trong gương là cơ thể của một đàn ông mảnh khảnh nhưng không quá gầy, làn da như mỡ đông, trắng nõn hoàn mỹ, vừa nhìn là biết lớn lên trong chiều chuộng, còn nhìn lên mặt…
“Sao tao trang điểm đậm thế?” Đánh mắt màu xanh lá thì thôi đi, còn đi với cái màu son hồng Barbie chết chóc, Nhạc Thiên muốn tắt thở.
Hệ thống: “Cậu là đàn ông mà, không nên làm cho người khác quá chú ý.”
Nhạc Thiên: “Thế này mà còn chưa đủ làm người ta chú ý à?” Cái miệng to như chậu máu hù chết người ta, đi ra đường ai mà không quay đầu lại nhìn cậu cơ chứ?
Trong điện có sẵn chậu nước, trang điểm thời xưa dễ tẩy, rửa đen hết cả chậu nước. Nhạc Thiên vừa ngước lên soi gương, mới phát hiện ra mình đẹp hết sức, nhưng mà là vẻ đẹp phi giới tính, đôi mày lá liễu nhỏ nhắn trời sinh, mắt hạnh nhân miệng hình thoi, môi trên mỏng môi dưới hơi bĩu, trông như đang đòi hôn vậy.
Nhạc Thiên: “…rất gái tính.”
Hệ thống: “Đúng vậy.”
Nhạc Thiên suy sụp, “Ưỡn ẹo thế này, không cần trang điểm cũng đã giống con gái lắm rồi.”
Hệ thống: “Cũng bởi vì quá giống con gái nên mới muốn hóa trang đó.”
Nhạc Thiên: “Vì sao?”
Hệ thống: “Sợ bị người ta thích.”
Nhạc Thiên: “… ừm… cơ mà hình như tao không thấy sợ lắm khửa khửa khửa.”
Hệ thống:…
Triệu Nhạc Thiên trong thế giới này là trưởng công chúa, trước khi Triệu Nhạc Thiên sinh ra, hoàng tử cứ hết người này đến người kia nối nhau chết trẻ, mẹ hắn là Tô phi sợ không che chở cho con trai nổi, sau khi Triệu Nhạc Thiên ra đời bèn mua chuộc tất cả, nói dối là sinh một công chúa.
Một lời nói dối thì cần vô số lời nói dối khác che giấu, Triệu Nhạc Thiên gập ghềnh trắc trở hữu kinh vô hiểm sống đến năm hai mươi tuổi, trở thành gái lỡ thì nhất định phải gả đi, tiểu hoàng đế đang tại vị là Ngũ đệ của Triệu Nhạc Thiên – Triệu Diễm, tuổi mới mười lăm, vung tay lên, ban hôn cho hắn, phò mã được định là đương khoa Trạng nguyên Mẫn Trường An.
Nhạc Thiên: “Vậy Mẫn Trường An là?”
Hệ thống: “Nữ chính.”
Nhạc Thiên đã hiểu, là chuyện tình yêu trời đất xui khiến của một đôi trap boy và trap girl (1).
Hệ thống: “Cậu chỉ là nam phụ bị cắm sừng mong mà không được thôi, đừng nghĩ nhiều.”
Nhạc Thiên: “…” So với tool man thì vẫn hơn một tỷ lần.
Một thằng đàn ông như Triệu Nhạc Thiên mà ngày nào cũng phải váy dài vải lĩnh trang điểm dày cộm, nên tính tình thường rất tệ, sau khi được ban hôn thì càng nóng nảy hơn, ngày nào cũng ném ném đập đập.
Nhạc Thiên: Tui không chỉ muốn ném ném đập đập, mà tui còn muốn gào mồm lên chửi.
Nhạc Thiên một lần nữa mặc đồ vào, lụa mỏng nhẹ nhàng vải sa thướt tha bồng bềnh đầy tiên khí, kết hợp với khuân mặt nam nữ khó phân của cậu, chắc chắn là cấp bậc đại mỹ nhân. Nhạc Thiên đứng soi gương trong chốc lát, “Tao đẹp thế này, lỡ có ai ngắm trúng tao, thì người đó cuối cùng là thẳng hay cong?”
Hệ thống: “Cũng có thể là không có ai thích cậu.”
Nhạc Thiên: “Ai nha, ghét ghê luôn á, đã theo tao lâu thế rồi, sao còn nói vậy nữa.”
Hệ thống: “…” Đó là kiên cường cuối cùng của nó, nó sẽ không từ bỏ!
Nhạc Thiên ngồi xuống bàn trang điểm, một lần nữa đắp lớp trang điểm dày cộp lên mặt mình, đỡ Triệu Nhạc Thiên hơn một chút, không có phối đỏ với xanh, mà đỏ từ mắt đến má rồi cả môi luôn, đỏ rực cả mặt luôn, “Cùng một màu mới đẹp chứ.”
Hệ thống: “Như cái đít khỉ.”
Nhạc Thiên phẩy phẩy hàng mi dài, “Thấy ghét hà, hông có được nói người ta như vậy nha.”
Hệ thống: “…” Sao tự nhiên dẻo quẹo luôn rồi!
Triệu Diễm vừa hạ triều, lập tức đến Quan Sư Cung khuyên trưởng tỷ của xuất giá, mới xuống ngự liễn, đã nhìn thấy cung nữ quỳ đầy ngoài điện, “Có chuyện gì vậy?”
Các cung nữ đồng loạt hành lễ, run lẩy bẩy đáp: “Công chúa tức giận.”
Triệu Diễm không để ý lắm, trưởng tỷ của cậu ta tính tình nóng nảy, cậu ta cũng đã quen rồi, “Trưởng tỷ, trẫm tới thăm tỷ.”
“Bốp!” Dưới chân Triệu Diễm lại có một cái vòng tay bị ném vỡ tan nát, Triệu Diễm nhảy thót ra đằng sau, lắc lắc đầu, bất đắc dĩ nói, “Trưởng tỷ, cuối cùng là tỷ nổi giận chuyện gì vậy.”
Nhạc Thiên vơ ngọc sức trên bàn ném xuống đất hết cái này đến cái khác, đốt tiền là đam mê của cậu mà, vừa ném vừa nói: “Ta không lấy chồng!”
Triệu Diễm nhảy tới nhảy lui để tránh, “Tỷ chưa từng gặp Mẫn Trường An, sao lại không chịu lấy, trẫm nói cho tỷ biết nhé, Mẫn Trường An hơi bị đẹp trai luôn đó, chắc chắn tỷ sẽ thích.”
Nhạc Thiên: Xạo, cô ta là con gái, tui hổng thích.
Triệu Diễm thấy mặt mày Triệu Nhạc Thiên đỏ ửng, vô thức hỏi: “Trưởng tỷ, sao hôm nay tỷ vẽ mặt mình như cái mông khỉ vậy?”
“Hoàng đế…” Nhạc Thiên nghiến răng nghiến lợi nói, “Đệ lặp lại lần nữa?”
Tình cảm của Triệu Diễm với Triệu Nhạc Thiên từ nhỏ đã tốt, dịu giọng nói: “Đừng nổi giận mà, tỷ đi gặp thử, nếu thật sự không hài lòng, cùng lắm thì trẫm cho hắn xéo đi luôn.
Nhạc Thiên trợn to đôi mắt hạnh, “Hôn sự của ta sao đệ có thể qua loa như vậy?!”
Triệu Diễm ngượng ngùng sờ sờ đầu, “Thủ phụ (2) đại nhân nói rất xứng, trẫm nghĩ thấy cũng có vẻ đúng, bèn đồng ý.”
Nhạc Thiên hỏi hệ thống: “Thủ phụ là nhân vật nào nữa?”
Hệ thống bất đắc dĩ trả lời: “Nam chính.”
Nhạc Thiên: …tự nhiên lại thấy không biết nói gì.
Triệu Diễm thấy sắc mặt Triệu Nhạc Thiên tuy rằng khó coi, nhưng ít nhiều gì cũng không đập đồ nữa, chậm rãi tới gần kéo tay áo Triệu Nhạc Thiên, “Đi xem, xem thử đi mà.”
“Đi đâu xem?” Nhạc Thiên lạnh lùng hỏi, mắt hạnh hơi trừng, nếu không có lớp trang điểm đáng sợ trên mặt, chắc chắn sẽ là hờn dỗi động lòng người.
Triệu Diễm cũng muốn nói Triệu Nhạc Thiên đừng trang điểm đậm như vậy, nhưng ai dám nói chuyện đó với Triệu Nhạc Thiên, là Triệu Nhạc Thiên sống mái với người đó ngay, nên cũng đành phải theo cậu, “Hôm nay ngắm hoa ở Ngự Lâm, tập hợp tuấn kiệt, tỷ xem thử, nếu như thấy Mẫn Trường An không hợp mắt, chúng ta đổi sang người khác cũng được.”
Nhạc Thiên thầm nói cái mã đối tượng của nữ chính không thế mất được, cho dù có thấy ngứa mắt thì cũng phải hợp mắt.
Trong Ngự Lâm Uyển, Trạng nguyên Bảng nhãn Thám hoa đang cùng các quý công tử trò chuyện, đợi hoàng đế giá lâm. Mọi người đều đang trêu chọc Trạng nguyên mới tấn chức – Mẫn Trường An, hắn tài hoa hơn người lại có vẻ bề ngoài tuấn tú, bây giờ lại được hoàng đế làm mối cho trưởng công chúa, là tâm phúc động là phỏng tay trong kinh.
Mẫn Trường An bị bọn họ cứ ngươi liếc mắt một cái ta một lời trêu đùa, mặt lúc đỏ lúc trắng, trưởng công chúa thân phận tôn quý, có thể lên làm phò mã đương nhiên một bước lên mây, nhưng mà cô là nữ tử… lòng bàn tay Mẫn Trường An ứa mồ hôi, vội sốt sắng lau đi.
“Hoàng thượng giá lâm.” “Trưởng công chúa giá lâm.”
Tất cả lập tức vội vàng đứng lên hành lễ, Mẫn Trường An đang dẫn đầu, cũng vội hành lễ theo.
Triệu Diễm kéo Triệu Nhạc Thiên đang không vui, thậm chí mình còn chưa ngồi, đã nói với Triệu Nhạc Thiên trước: “Trưởng tỷ, tỷ ngồi đi.”
Nhạc Thiên lườm một cái, sau khi ngồi xuống, đá băng ghế mềm trước mặt một cái, “Lấy đi.” Cung nữ bên cạnh vội vã dời.
Triệu Diễm ngồi xuống theo, rồi mới nói: “Các khanh bình thân.”
Sau khi đồng thời đứng lên hành lễ thì tất cả ngồi xuống, Triệu Diễm chỉ chỉ vào vị trí đầu tiên bên trái, nhẹ giọng nói: “Đó chính là Mẫn Trường An.”
Nhạc Thiên miễn cưỡng nói: “Cúi đầu nhìn thế nào được mà nhìn.”
“Mẫn Trường An, ngẩng đầu lên.” Triệu Diễm nghiêm giọng nói.
Mẫn Trường An cắn cắn môi, không mấy tình nguyện hơi ngẩng đầu lên.
Nhạc Thiên chống cằm đánh giá Mẫn Trường An, một phen cho ra một cái kết luận —— trông còn giống đàn ông hơn cả mình nữa!
Chân mày hướng vào tóc mai sống mũi cao thẳng, màu da hơi ngăm, đang ngồi nhưng thoạt trông vóc dáng cũng không phải là thấp, chẳng trách không nghi cô là nữ, quả thật là một thiếu niên tuấn mỹ.
Nhạc Thiên: “Nếu như nam chính thật sự thích nữ chính, thì mày xác định nam chính không phải chơi gay sao?”
Hệ thống: “…” Không phải!
“Nhìn xong rồi, vô vị,” Nhạc Thiên dứt khoát đứng dậy định đi, Triệu Diễm vội vàng kéo cậu, “Hoàng tỷ không hài lòng?”
Mẫn Trường An ở phía dưới nghe mà muốn xanh cả mặt, một nữ nhân như nàng mà lại bị một nữ nhân khác soi mói xỉa xói, thật sự mất mặt.
Nhạc Thiên không mặn không nhạt nói: “Cũng được, cứ vậy đi.”
Triệu Diễm biết với tính tình của Triệu Nhạc Thiên mà có thể nói được lời như vậy thì là đồng ý rồi, hớn ha hớn hở nói: “Được được được,” Quay mặt sang Mẫn Trường An nói: “Mẫn ái khanh, ngươi rất tốt.”
Mẫn Trường An cụp mắt, “Đa tạ hoàng thượng tán thưởng.”
Nhạc Thiên phất tay, “Ta đi đây.”
Triệu Diễm cũng không ngăn cản, “Hoàng tỷ đi thong thả.”
Nhóm cung tỳ nối đuôi nhau ra, đi theo sát đến, đi được một đoạn Nhạc Thiên bèn nói: “Đừng đi theo ta, ta muốn đi một mình.”
Cung tỳ đáp vâng, đó cũng là chuyện mà Triệu Nhạc Thiên thường làm, hắn rất ghét việc các cung tỳ đi theo hắn.
Nhạc Thiên xách váy, bước chân không còn miếng nết, chạy vào rừng đào rậm rạp, sau khi xác nhận xung quanh không có ai rồi, đạp mạnh vào cây đào, “Má!”
Hệ thống: “…” Mắc gì tự nhiên nổi điên?
Nhạc Thiên rầu rĩ nói: “Theo như diễn biến này, nếu như nam chính thích nữ chính, thì hắn chơi gay, mà nếu như hắn ta thích tao, thì hắn là trai thẳng, vậy cuối cùng thì hắn nên thích ai?”
Hệ thống: “Tại sao không thể trong tiền đề là hắn biết nữ chính là nữ nên thích?”
Hắn có thể, nhưng Triệu Nhạc Thiên không thể bại lộ thân phận đàn ông được, tuy là thoạt nhìn Triệu Diễm đối xử với cậu tốt, nhưng bởi vì cậu là chị gái duy nhất của Triệu Diễm, không có uy hiếp, cho nên Triệu Diễm mới tốt với cậu như vậy. Lỡ như lòi ra chuyện cậu là đàn ông, thì tội khi quân lập tức chụp lên đầu.
Nhạc Thiên hết sức là đau thương, điên cuồng lay cây đào trước mặt, “Á á á tại sao cơ chứ!”
“Vì sao lại xả giận vào cây đào?” Một giọng nam ưu nhã truyền đến từ sau lưng, Nhạc Thiên nhanh chóng quay đầu lại, phút chốc choáng ngợp bởi người mới đến. Người đó mặc mãng phục bàn long màu đỏ thẫm, cả người mang khí thế thanh quý, khuôn mặt anh khí khôi ngô, nét mặt như cười mà không phải cười, chắp tay nhìn Triệu Nhạc Thiên, kéo dài tiếng nói: “Trưởng công chúa.”
Thủ phụ Trương Nghiêm Chi.
Nhạc Thiên: “Hắn… đẹp trai quá…”
Hệ thống: “Đẹp trai là tiêu chuẩn thấp nhất của mỗi một nam chính.”
Nhạc Thiên: “Còn đẹp trai hơn nữ chính!”
Hệ thống: …cách so sánh đó hình như có gì đó sai sai.
Thấy Triệu Nhạc Thiên nhìn mình không nói lời nào, Trương Nghiêm Chi mỉm cười nói: “Nhiều năm không gặp, công chúa không nhận ra Nghiêm Chi rồi sao?”
Nhạc Thiên: “Ta biết ngươi?”
Trương Nghiêm Chi dịu giọng nói: “Chúng ta từng học cùng.”
Nhiều năm trước, Trương Nghiêm Chi từng vào cung làm thư đồng, Triệu Nhạc Thiên dù là công chúa, cũng phải đi học, nên cũng tính là quen biết.
Nhạc Thiên thầm nghĩ thì ra đôi mình còn là năm tháng vội vã (3), không biết thời điểm đó Triệu Nhạc Thiên có thích bôi bôi trét trét lắm thứ lên mặt thế này không, cậu lạnh nhạt hỏi: “À, ta nghe nói Mẫn Trường An là do ngươi dẫn đường?”
Trương Nghiêm Chi hỏi ngược lại: “Công chúa có hài lòng?”
“Lo chuyện không đâu.” Nhạc Thiên lườm hắn một cái, phấn trên mặt do bôi quá nhiều mà rì rào rơi xuống.
Trương Nghiêm Chi bẻ một nhánh hoa đào, khẽ ngửi một cái, mặt người đào hoa đẹp trai vô cùng, Nhạc Thiên nhìn muốn lòi cả mắt, Trương Nghiêm Chi giơ tay nâng nhành hoa, “Tình cũ khó quên, hoa đào tỏ lòng.”
Tim Nhạc Thiên đập bình bịch, “Đậu má, tên này đang gạ tao đó hả!? Tao trang điểm kinh thế này mà hắn còn gạ tao được?!”
Hệ thống: …có vấn đề.
Nhạc Thiên rất muốn lập tức nhận lấy, nhưng vẫn là y theo hình tượng nhẫn tâm hất nhành hoa trên tay Trương Nghiêm Chi, “Ta đã có phò mã, bớt tự đánh giá cao mình lại.”
Nụ cười trên khuôn mặt Trương Nghiêm Chi càng sâu, cúi đầu thấp giọng cười, tiếng cười vang vọng trong rừng đào, trầm thấp từ tính, Nhạc Thiên nghe mà muốn đỏ cả tai.
“Xem ra trưởng công chúa quả nhiên là đã hoàn toàn quên mất Nghiêm Chi.” Trương Nghiêm Chi ngừng cười, hơi nhướng mày, quan sát Triệu Nhạc Thiên từ trên xuống dưới, “Công chúa rất hợp màu đỏ, trang dung cũng rất đẹp.”
Nhạc Thiên nhìn bóng lưng Trương Nghiêm Chi rời đi, nghi ngờ hỏi hệ thống: “Thẩm mỹ của hắn có vấn đề đúng không?”
Hệ thống vừa mới tranh thủ tua lại tuyến thời gian, phát hiện một sự thật, không biết có nên nói cho Nhạc Thiên không, ngẫm lại thì thấy thôi, chuyện mà Trương Nghiêm Chi từng nhìn thấy Triệu Nhạc Thiên đứng tiểu chắc không quan trọng đâu ha?
Hệ thống: “Không biết nữa, chắc hắn có vấn đề đó, cậu nhớ tránh xa hắn.”
__
(1) một trap boy và một trap girl: gốc là 女装大佬和男装大佬, nữ trang đại lão và nam trang đại lão, trai giả gái với gái giả trai.
(2) Thủ phụ: 首辅.
[…]
Thời Tuyên Tông Chu Chiêm Cơ 朱瞻基, việc lớn nhỏ trong triều đều do nhóm Đại học sĩ Dương Sĩ Kì 杨士奇 tham nghị, họ có quyền phê đáp tấu chương của các nơi dâng lên, đề xuất ý kiến xử lí, gọi là “phiếu nghĩ” 票拟, sau đó mới trình lên Hoàng đế quyết. Từ đó Đại học sĩ bắt đầu nắm giữ đại quyền, địa vị được tôn cao, Nội các cũng thành bộ phận quan trọng.
Sau thời Thế Tông Gia Tĩnh 嘉靖, Nội các độc lập, vượt lên trên cả lục bộ. Nội các Đại học sĩ trở thành Tể tướng trên thực tế.
Do bởi Nội các triều Minh giống như Chính sự đường 政事堂 của triều Đường, quan viên của Chính sự đường đều gọi nhau là “Các lão” 阁老, nên Đại học sĩ của triều Minh cũng gọi là “Các lão”, hoặc “Các thần” 阁臣, “Tể phụ” 宰辅. Tể phụ lúc ít thì 1 người, lúc nhiều thì 8, 9 người, người đứng đầu gọi là “Thủ phụ” 首辅 hoặc “Nguyên phụ” 元辅, quyền lực lớn nhất, địa vị cao nhất.
[…]
Nói chung là người có quyền lực nhất trong Nội các thời Minh.
(3) năm tháng vội vã: 匆匆那年, tên một tiểu thuyết của Cửu Dạ Hồi, thể loại thanh xuân vườn trường, nên ý Nhạc Thiên ở đây có thể là nói hai người này từng có một thời “vườn trường” với nhau.
__
Đến thế giới tui thích rồi huhu, cho ai chưa biết thì gu tui là thụ mặc đồ nữ
138: Thế Giới 10 Công Chúa Vạn Phúc 2
Cả thuở ấu thơ của Trương Nghiêm Chi có thể dùng một câu thuận buồm xuôi gió để hình dung, hắn xuất thân danh môn thế gia, từ nhỏ đã bộc lộ tài năng viết văn, ba tuổi thuộc nằm lòng năm tuổi có thể làm thơ, tướng mạo tuấn tú đẹp đẽ, là thần đồng nức tiếng gần xa trong kinh.
Nhưng tuổi thơ huy hoàng của hắn chợt phủ kín một lớp bóng ma vào năm bảy tuổi tiến cung.
Bóng ma đó là Triệu Nhạc Thiên.
Năm đó Triệu Nhạc Thiên mới năm tuổi trời sinh đã ngọc tuyết lung linh, rất là xinh xắn, rõ ràng là một tiểu mỹ nhân, vì trong Ngự Thư Phòng chỉ có một mình hắn là công chúa đi học, thế là thành trăng sáng được mọi người vây quanh.
Mà hắn lại nhất mực ghét người khác coi hắn là con gái nên gì cũng nhường cho hắn, nên thường chẳng coi đám thế tử quý công tử trong Ngự Thư Phòng ra gì, còn cực kỳ kiêng kỵ việc người ngoài khen hắn xinh đẹp.
Sau khi Trương Nghiêm Chi đến Ngự Thư Phòng, vì là người giỏi nhất, cùng với Triệu Nhạc Thiên đồng thời được Thái phó khen một câu “Kim Đồng Ngọc Nữ”, từ đó về sau Triệu Nhạc Thiên ghi thù Trương Nghiêm Chi luôn.
Công chúa nói ghét Trương Nghiêm Chi, thì hiển nhiên những người còn lại cùng nhau hợp lại nhắm vào Trương Nghiêm Chi.
Ban đầu Trương Nghiêm Chi không hiểu gì, còn tưởng là bởi vì hắn không giống với người khác, lấy lòng Triệu Nhạc Thiên mới khiến cho Triệu Nhạc Thiên thấy không hài lòng.
Bèn cố tình hái một nhành đào mang đến bồi tội, kết quả chọc Triệu Nhạc Thiên nổi giận, nhào lên đánh.
Trương Nghiêm Chi nể chuyện hắn là con gái, hoàn toàn không đánh trả, bị hành hung một trận.
Mà nghĩ mãi không hiểu, không cam lòng quay đầu lại đi hỏi, thì bắt gặp vị công chúa như tiên nữ hào hùng vén váy lên, đứng tè trong vườn.
Trương Nghiêm Chi:…
Thì ra là vậy.
Không lâu sau đó, Trương Nghiêm Chi đã chủ động rời khỏi Ngự Thư Phòng, biết được bí mật của hoàng tộc rồi, vẫn nên tránh đi thì tốt hơn, Trương Nghiêm Chi mới bảy tuổi đã có độ nhạy rất cao trong chính trị, trời sinh làm quan.
Mười lăm năm từ biệt, Trương Nghiêm Chi gần như đã quên mất Triệu Nhạc Thiên, lúc khoa khảo lòi ra một Mẫn Trường An, hắn liếc mắt một cái đã nhận ra Mẫn Trường An là nữ giả nam trang, nhưng lại không hề vạch trần.
Khi hoàng đế nhắc đến chuyện hôn sự của trưởng công chúa thì hồi ức trong Trương Nghiêm Chi chợt ùa về, à, vị công chúa đứng tiểu, thế là hắn bèn thuận thế ghép hai người đó thành một đôi.
Tổ hợp đó nhất định rất thú vị, Trương Nghiêm Chi khẽ mỉm cười, rẽ hoa tách liễu bước đi.
Nhạc Thiên hoàn toàn không hay biết Trương Nghiêm Chi đã sớm biết cậu là nam, nhặt hoa đào dưới đất lên, ưu sầu nói: “Phải giải quyết thế nào đây, ngay cả make up cũng không ngăn nổi mị lực trí mạng của tao.”
Hệ thống: “Trí mạng thì đúng là trí mạng thật, mị lực thì bỏ đi.”
Nhạc Thiên: “Mày không nhận ra sao? Hắn có hứng thú với tao.”
Hệ thống: “…hoặc có lẽ là cậu hiểu lầm.”
Nhạc Thiên phe phẩy hoa đào trong tay, “Tặng hoa cho tao đây này, aizz.”
Hệ thống: “…” Thôi được rồi.
Nhạc Thiên đắc ý cầm hoa đào, bứt từng cánh từng cánh, “Hắn có ý với tao, hắn rất có ý với tao, hắn có ý với tao…”
Hệ thống: “…” Dù sao thì có ý hết mà.
Triệu Nhạc Thiên làm trưởng công chúa thì ngoại trừ không phải là nữ ra thì thật sự có thể nói là sống tương đối thoải mái, hoàng đế tuổi còn nhỏ hậu cung không có chủ, hắn là “nữ tử” tôn quý nhất cả hậu cung này.
Hoàng đế yêu thương hắn, cho dù hắn có kiêu ngạo hung hăng đi nữa, thì cũng vẫn ở vị trí được kính trọng yêu chiều.
Châu báu hoa phục như nước chảy tràn vào trong Quan Sư Cung, Nhạc Thiên không nói nhìn mâm châu báu trước mặt, nói gì thì nói chứ y phục trang sức nào cũng rất đẹp, đàn ông nhìn mà còn thấy động lòng cả loạt.
“Đặt xuống.” Nhạc Thiên miễn cưỡng nói.
Cung tỳ vội vội vàng vàng đặt từng mâm châu báu xuống, chỉ cần công chúa không ném hết đi, thì coi như tâm trạng công chúa hôm nay không tệ.
Chờ cho tất cả cung tỳ lui xuống hết, Nhạc Thiên hí ha hí hửng nhào tới, “Uầy, viên trân châu này to như cá viên chiên vậy!”
Hệ thống:…
Nhạc Thiên ôm một đống châu báu đồ trang sức đắc ý đứng trước gương cắm đầy châu ngọc lên đầu mình.
Hệ thống nhìn trong gương thấy cái đít khỉ đỏ lòm cắm bảy tám cây trâm mà muốn ói hết sức.
“Đây chính là trọng lượng của tiền bạc đấy.” Cổ Nhạc Thiên sắp bị đè cong, khó nhọc nói.
Xem ra đã làm quen rất tốt… hệ thống phát hiện ra bất kể là thân phận gì thì Nhạc Thiên thật sự cũng có thể tiêu hóa rất tốt, cho dù ban đầu thì không thích, nhưng rất nhanh cũng đã tìm được niềm vui từ trong đó, ví như bây giờ —— “À hú hú hú, tao giàu quá đi à.”
Hệ thống:…
Thử đồ trang sức xong, Nhạc Thiên nghênh ngang kêu Ngự Thiện Phòng bưng đểm tâm lên, đuổi người hầu ra ngoài, vén váy lên hai chân tréo nguẩy, vừa ăn vừa rớt vụn bánh đầy mình, “Sướng sướng.”
Hệ thống: …nó thật khó chịu.
Thứ duy nhất làm Nhạc Thiên cảm thấy không được hoàn hảo là thiếu mất sinh hoạt tình d*c.
“Trương Nghiêm Chi thật con mẹ nó đẹp trai…” Nhạc Thiên nhớ lại khuôn mặt mỉm cười dưới hoa của Trương Nghiêm Chi thật sự muốn rớt nước miếng, thật sự không thể chờ được muốn lăn giường với hắn.
Hệ thống: “Con gái con đứa, làm ơn nết na chút đi.”
Nhạc Thiên: “…” Đúng là phiền quá đi.
Sống cuộc đời công chúa tiêu dao chưa được mấy ngày, nhiệm vụ đã đuổi đến rồi, vào mùng tám tháng tư vương triều này có lễ cày bừa vụ xuân, hoàng đế phải dẫn hoàng hậu ra dân gian xuống ruộng cày bừa vụ xuân, để cầu nguyện cho năm sau mưa thuận gió hòa ngũ cốc được mùa.
Triệu Diễm còn nhỏ, không có hoàng hậu, Triệu Nhạc Thiên đành phải đảm nhiệm vai trò đó.
Lễ cày bừa vụ xuân là việc lớn, đến lúc đó sẽ có rất đông triều thần thân vương cùng tham dự, bách tính cũng sẽ đứng bên ngoài vòng vây của cấm vệ, xem từ xa.
Nhạc Thiên: “Làm hoành tráng như vậy, mà tao chỉ có thể make up vừa dày vừa đậm.” Trong gương lại là một mảng đỏ tía, gần như không thể rõ được ngũ quan.
Hệ thống: “Cậu đã trang điểm nhiều năm như vậy rồi, người ta nhìn quen rồi.”
Nhạc Thiên: “Còn bách tính nữa mà.”
Hệ thống: “…”
Nhạc Thiên: “Hức, mất mặt quá hà.” Cậu cũng có gánh nặng thần tượng mà.
Tâm trạng đau thương của Nhạc Thiên lập tức mây rẽ sương mù tan ngay khoảnh khắc xuống kiệu nhìn thấy Trương Nghiêm Chi! Thủ phụ đại nhân mặc trường bào thường phục màu xanh nhạt, trên trường bào thêu hoa văn lá trúc bằng chỉ bạc.
Thật đúng là phiêu dật xuất trần tuấn lãng hơn người, Nhạc Thiên nhìn mà trong lòng nước miếng chảy dài ba trăm mét.
“Hoàng tỷ, hiếm có một lần được đi ra ngoài có thấy vui không?” Triệu Diễm cũng mặc thường phục như dân chúng bình thường, cùng là màu đỏ loét như Triệu Nhạc Thiên.
Người của Triệu gia ai cũng trắng tréo, cậu ta mặc màu đỏ thắm trông như một công tử phú quý, Triệu Nhạc Thiên mặc màu đỏ phối cùng với khuôn mặt đỏ như chậu máu, trên đầu còn cài thoa bát bảo hồ điệp mấy ngày trước cậu ta ban cho, trông rất giống một hoa si.
Nhạc Thiên khó khăn dời ánh mắt ra khỏi Trương Nghiêm Chi đang chuyện trò vui vẻ đi, hừm lạnh nói, “Có gì vui.” Nghiêm Chi nhìn tui nè, make up hôm nay của tui á, mấy người có thích hông?
Trương Nghiêm Chi tai nghe lục lộ mắt nhìn bát phương, sớm đã để ý thấy Triệu Nhạc Thiên vẫn luôn vô tình hay cố ý nhìn mình, hắn chỉ làm như không biết, vẫn cùng đồng liêu bàn luận chuyện mưa nắng của năm nay.
Lễ cày bừa vụ xuân bắt đầu, Triệu Diễm đi đầu cởi giày, giẫm vào ruộng lúa, ngây thơ thoải mái nói: “Hoàng tỷ, mau xuống đây, trong này mềm nhũn, thú vị lắm.”
Nhạc Thiên: …mẹ nó, làm trò cả buổi, hết đốt nhang đến tế điển, thì ra là phải cấy mạ.
Triều đại này dân phong cởi mở, địa vị của phụ nữ không thấp, để lộ một phần cơ thể cũng không phải là việc nghiêm trọng, nam nữ không quá tránh nhau.
Y phục mà bản thân Triệu Nhạc Thiên đang mặc cũng đang lộ ra một phần lớn xương quai xanh tinh tế.
Nhạc Thiên cũng cởi giày thêu, Triệu Nhạc Thiên không quá cao, chân không lớn, nhưng vì đang ở bên ngoài, nên cậu không thẳng tay vén váy lên đến ngực như trong cung, mà là cột nút làn váy chỗ đầu gối tay hoa vểnh lên cẩn thận từng li từng tí một bước xuống ruộng.
Hai người dẫn đầu đã xuống, các quan lại khác cũng thay nhau xuống ruộng.
Nhạc Thiên vừa đập xuống đã lập tức thấy nguy rồi, hai chân bị lún xuống hoàn toàn không thể nào rút ra được.
“Đệt.” Nhạc Thiên nhỏ giọng mắng một câu, lại không thể dùng sức chạy đi, dù sao thì cậu vẫn đang là con gái.
Các nữ quý tộc khác cũng đã xuống ruộng, ai cũng thay phiên nhau kêu lên sợ hãi, cười trêu nhau, cũng không thật sự lấy việc nhà nông làm vui, mà hoàn toàn coi như là đi chơi đạp thanh.
Một mình Nhạc Thiên đứng thật sự rất mẹ nó quê.
Triệu Diễm hiếm khi được đi ra chơi, hóa thân thành tay cấy mạ thiện nghệ nho nhỏ, véo véo véo lao đi rất nhanh, thoáng cái đã cách xa Nhạc Thiên mấy mét.
Triệu Nhạc Thiên là công chúa, lại vừa đính hôn, nam nam nữ nữ không ai dám tới gần.
Nhạc Thiên hít sâu một hơi, cố gắng nhấc chân thử, vẫn không nhúc nhích được.
“Công chúa làm sao vậy?”
Nhạc Thiên vừa quay đầu lại, lại nhìn thấy Trương Nghiêm Chi như cười mà không phải cười.
Hai bên khóe môi hắn cong lên, khuôn mặt trời sinh đã mang nét cười, cõng nắng sau lưng tưởng chừng như thiên thần giáng trần.
Trong lòng Nhạc Thiên đã bị sự đẹp trai đó choáng muốn xỉu rồi, mà vẻ mặt vẫn lạnh nhạt kiêu ngạo, “Không có gì.”
Từ lúc Triệu Nhạc Thiên vừa mới xuống ruộng, Trương Nghiêm Chi đã bắt đầu chú ý, thấy cậu cử chỉ ngốc nghếch, sắc mặt khó coi, mà còn phải làm bộ thục nữ, trong lòng đã sớm cười đến đau bụng rồi, nhưng Trương Nghiêm Chi vẫn dịu giọng nói: “Có cần Nghiêm Chi giúp không?”
Nhạc Thiên nhìn xung quanh một lượt, thấy không ai nhìn sang chỗ này, bèn nói khẽ với Trương Nghiêm Chi: “Chân ta bị lún vào không rút ra được.”
Trương Nghiêm Chi đã cười to trong lòng, trên mặt vẫn ôn văn nhĩ nhã nói: “Công chúa nắm tay của ta.”
Nhạc Thiên thầm nghĩ: Tiến triển nhanh quá đi, lần đầu tiên tặng hoa, lần thứ hai nắm tay, anh nam chính biết đúng đường đấy, khà khà khà.
Nhạc Thiên vẻ mặt bất đắc dĩ vươn tay ra, Trương Nghiêm Chi kéo tay cậu lại, khom lưng thấp giọng nói: “Thần đếm một hai ba, chúng ta cùng dùng sức.”
“Ừm.” Nhạc Thiên thấp giọng đáp.
“Một.”
“Hai”
“Ba.”
Dứt tiếng, Nhạc Thiên chỉ cảm thấy từ trên tay truyền đến một luồng sức mạnh lớn đến khó có thể tưởng tượng, cậu lại vừa đột nhiên rút chân, “ùm ùm” dứt khoát ngã xuống ruộng lúa sau lưng.
Trương Nghiêm Chi đã buông tay ra ngay lúc cậu vừa ngã xuống, vững vững vàng vàng đứng trong ruộng lúa nét mặt tươi cười, “Sao công chúa lại ngã rồi?”
Nhạc Thiên nằm trong bùn, nhìn ý cười đầy mặt Trương Nghiêm Chi, cuối cùng cũng phát hiện ra vấn đề, “Hệ thống… không phải tên này đang cố ý đùa giỡn tao đó chứ?!”
Hệ thống: “…khụ khụ, không biết nữa.” Há há há há!
Động tĩnh ở nơi này đã khiến người ngoài chú ý, thật ra ban nãy lúc Trương Nghiêm Chi nói chuyện với Triệu Nhạc Thiên, đã có người muốn liếc nhìn, chỉ là ảnh hưởng do Trương Nghiêm Chi xây dựng đã lâu, không phải ai cũng dám hóng hớt chuyện của Thủ phụ đại nhân.
“Trương Nghiêm Chi! Vì sao ngươi không kéo ta!” Nhạc Thiên tức tối thở hổn hển nói.
Trương Nghiêm Chi vẫn là dáng vẻ muốn cười nhưng không cười, “Nghiêm Chi chỉ là một thư sinh, không chịu nặng nổi, xin công chúa thứ lỗi.”
Không chịu nặng nổi… bây giờ Nhạc Thiên đã xác định chắc chắn đây là một tên xấu xa ăn hiếp mình! Hơi quá đáng rồi đấy! Mấy ngày nay cậu ăn quá lắm là tăng có ba cân!
Thấy Nhạc Thiên nằm trong bùn, mái tóc đen lấm tấm bùn đất, mắt trợn tròn trông vô cùng chật vật, Trương Nghiêm Chi cuối cùng cũng ngưng ý cưòi, đưa tay nói: “Công chúa, thần kéo người đứng dậy.”
Nhạc Thiên lườm hắn một cái, “Không cần ngươi, đến…”
Trương Nghiêm Chi đã tự mình khom lưng đưa tay kéo cánh tay Triệu Nhạc Thiên, hơi dùng sức chút đã kéo cả người cậu lên, dễ dàng không tốn sức chút nào.
Nhạc Thiên: …không phải kêu là thư sinh yếu đuối?
Nhạc Thiên nổi giận đùng đùng đẩy Trương Nghiêm Chi một cái, để lại trên trường sam màu xanh trước ngực Trương Nghiêm Chi một dấu tay rất đậm bằng bùn, nương theo tức giận nhanh chóng rút chân ra, tất chân trên chân tuột xuống, cậu chả buồn quan tâm, bước sâu bước cạn cố sức mà đi.
Trương Nghiêm Chi nhìn bóng lưng dính đầy bùn đất của cậu, cuối cùng không nhịn được cong môi cười, trưởng công chúa thật là thú vị.
Nhạc Thiên bỏ lại mọi người, đau thương đi tới bờ sông nhỏ rửa chân rửa tay, xa xa là cấm vệ đứng san sát, không thấy dân chúng đâu, “Tao còn tưởng là gặp được một nam chính tinh mắt, không ngờ là một tên xấu xa.” Còn chọc ghẹo ông đây nữa.
Nhạc Thiên đối diện với mặt sông, phát hiện trên mặt mình cũng toàn là bùn, oán giận mắng: “Hết cả make up của người ta!”
Hệ thống: …hết thì hết thôi, dù sao cũng chả có gì ghê gớm.
Nhạc Thiên tức ơi là tức ngồi bên bờ sông, nhúng cái chân dính đầy bùn của mình xuống, chất vấn: “Có phải tên Trương Nghiêm Chi đó có thù oán gì với Triệu Nhạc Thiên không? Bây giờ tao ngẫm lại, mới thấy lúc hắn khen tao trang điểm đã không phải thật lòng rồi, thấy quái quái.”
Hệ thống: …làm gì có ai thật lòng khen cậu trang điểm đẹp hả?
Hệ thống: “Chẳng phải cậu nói hắn có hứng thú với cậu sao?”
Nhạc Thiên: …cút!
“Công chúa.”
Nhạc Thiên quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười Trương Nghiêm Chi nhất thời cứng cả mặt, “Sao ngươi cứ như âm hồn bất tán thế?”
Trương Nghiêm Chi cúi đầu liếc nhìn cẳng chân trắng nõn gác bên bờ sông của Nhạc Thiên, nhẹ giọng hỏi: “Công chúa tức giận sao?”
Nhạc Thiên lườm hắn một cái, tiếp tục rửa chân.
Trương Nghiêm Chi vén trường bào, cũng ngồi xuống, hắn nhìn Triệu Nhạc Thiên cười khẽ, nhẹ giọng nói: “Ngày xuân nước sông còn lạnh, công chúa cẩn thận thể hàn, ảnh hưởng việc sinh con sau này.”
Nhạc Thiên: …mấy người nói cái mẹ gì vậy…
Nhạc Thiên: “Sao tao càng nhìn tên xấu tính này càng thấy không ổn vậy, nói chuyện kỳ cà kỳ cục.”
Hệ thống: “Chắc là bởi vì hắn biết cậu là nam ấy.”
Nhạc Thiên: !!!!
Hệ thống: “Két.”
Khóe miệng Nhạc Thiên giật một cái, liếc mắt sang Trương Nghiêm Chi, thì ra là đang xem ông đây tấu hài chứ gì? Cười lạnh nói: “Nếu như ta vì hôm nay mà có trở ngại chuyện sinh đẻ, ta không lấy phò mã nữa, lấy ngươi nhé, Thủ phụ đại nhân.”
Nụ cười trên mặt Trương Nghiêm Chi thoáng chốc nhạt đi, nhưng sau đó ý cười càng nồng, “Được thôi.”
Hai người ngồi đối diện nhau trên bờ sông, ngày xuân vừa khéo, mỗi người mang ý đồ riêng.
------oOo------