Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 146: 146: Thế Giới 10 Công Chúa Vạn Phúc 10




Vụ tai tiếng lớn nhất trong kinh hiện nay —— trưởng công chúa bắt cá hai tay, hai người ai cũng là tàu to số một số hai của kinh thành, một người là tân khoa Trạng nguyên Mẫn Trường An, một người là Thủ phụ đại nhân Trương Nghiêm Chi.

Hai người này, người đầu là phò mã gia danh chính ngôn thuận của trưởng công chúa, người sau thì nghe đồn là nhân tình của công chúa.
Có kẻ tò mò mang Mẫn Trường An và Trương Nghiêm Chi so sánh, ai cũng nói Trương Nghiêm Chi hơn Mẫn Trường An trên tất cả các phương diện.

Vì hai người cùng có mối quan hệ kỳ lạ với trưởng công chúa, nên còn được gọi là “kinh thành song bích”.
Trương Nghiêm Chi tùy ý để cho tiếng xôn xao lan tràn, chờ đến khi sôi sùng sục cả lên, Triệu Nhạc Thiên mất mặt thì hắn sẽ lập tức thừa cơ bức vua thoái vị.
Trương Nghiêm Chi tính rõ hay đấy, nhưng Nhạc Thiên cũng dâu có ngốc, drama của con hổ mặt cười Trương Nghiêm Chi đó mà cũng có người dám hóng? Chứ không phải là do chính hắn đứng đằng sau châm dầu vào lửa à, muốn anh đây cho cưng một danh phận hả? Khỏi có nghĩ ngợi nhiều, tình nhân sẽ là danh phận của cưng.
Không lâu sau đó lại có lời đồn truyền ra, nghe nói trưởng công chúa ngoại trừ Thủ phụ đại nhân, còn có Lễ bộ Thị lang, Hổ Uy Tướng quân, họa sĩ cung đình vân vân đủ các loại tình nhân, là “thứ dữ” (1) còn hơn cả An Khang công chúa.
Thoáng cái phần diễn của Trương Nghiêm Chi đã từ nam phụ biến thành nam thứ N.
Ngay cả Triệu Diễm cũng chạy đến tìm Nhạc Thiên hóng hớt, “Hoàng tỷ, Cao tướng quân thật sự cùng với tỷ?”
Nhạc Thiên hững hờ cắn hạt dưa, “Sao vậy? Không phải hoàng đế đệ nói bổn cung muốn mấy người cũng chẳng hề gì mà?”
Triệu Diễm ôm chặt cánh tay nhỏ của mình, thấp giọng nói: “Cao tướng quân có hơi vạm vỡ quá không.” Khi cậu ta vào triều nhìn thấy nhiều khi cũng phải sợ hãi.
Nhạc Thiên từng nhìn thấy Cao Đạt một lần từ xa, thoạt trông thấy hắn cao gần hai mét có hơn, tên cũng thái quá theo, nên cậu mới nhanh chóng nhớ kỹ lôi ra bịa chuyện.

Lúc này bình tĩnh nói: “Nam nhân có cao to hơn nữa thì trước mặt bổn cung chẳng qua cũng chỉ là con mèo con mà thôi.”
Triệu Diễm đã phục muốn sát đất, “Vậy những người còn lại cũng là thật luôn sao?”
Nhạc Thiên nói: “Thật.”
Triệu Diễm đã sắp ngất đến nơi.

Vị hoàng tỷ này của cậu ta mấy năm trước cứ như là khổ tu vậy, không ai lọt được vào mắt, hôn sự mới vừa định xong đã buông thả thành ra thế này rồi.

Triệu Diễm choáng váng đầu óc chuyển chủ đề: “Hoàng tỷ không sợ bọn họ đánh nhau?”
Nhạc Thiên phủi mảnh vụn trên tay, ngồi thẳng người lên nói với Triệu Diễm: “Hoàng tỷ của đệ ấy, cả đời chỉ theo đuổi hoa nhà với hoa dại nở bung thôi, từng đoá từng đoá thơm nức, không có chút năng lực gì đó, thì ta sẽ không ra tay đâu.

Mà nói, bọn họ đánh nhau là chuyện của bọn họ, chỉ cần đừng đánh vào mặt, đánh mấy trận cường thân kiện thể, cũng không phải tệ lắm.”
Triệu Diễm nghe mà trố mắt ngoác mồm, không ngờ là chí của hoàng tỷ mình lại hướng xa và lớn đến thế.

Cậu ta chợt nghĩ đến một chuyện, lắp bắp hỏi: “Mấy vị đại nhân không phải ai cũng là cao thủ, một thư sinh như Thủ phụ đại nhân sao địch nổi nắm đấm thép của Cao tướng quân?”
“Đánh không lại, vậy thì hắn chỉ có thể tráng niên mất sớm, ta cũng thương mà không giúp được gì,” Nhạc Thiên buông tay mặc kệ ai cũng không yêu, “Quá lắm thì đốt thêm cho hắn ít tiền giấy hơi tỏ chút tình.”
Tam quan của Triệu Diễm và các cung tỳ một lần nữa chịu xung kích một hồi lâu vẫn chưa lấy lại được bình tỉnh, trưởng công chúa dữ quá, quá dữ.
Nhạc Thiên tiếp tục bình tĩnh cắn hạt dưa.


Đùa chứ, Trương Nghiêm Chi lăn lộn trong quan trường đến cấp bậc đó, bằng đầu óc của hắn, không trả đũa lại người khác đã là may lắm rồi.

Mấy người như Cao tướng quân đấy còn đỡ, dù sao vẫn kéo ra chịu tội thay được, mà hẳn là Trương Nghiêm Chi cũng sẽ nghĩ rõ ràng, đừng đi kiếm chuyện với Mẫn Trường An không là sẽ không yên.
Bà xã gợi cảm Nhạc Thiên, online làm chỗ dựa cho ông xã, trang điểm cho “xinh xinh” đến Hình bộ tìm Mẫn Trường An.
Gần đây Mẫn Trường An bị cuốn vào vòng xoáy dư luận trái lại bình thản như không.

Đầu tiên là do cô vốn là nữ, chưa nói đến chuyện ghen tuông với Trương Nghiêm Chi, nếu như trưởng công chúa thật sự có tình cảm với Trương Nghiêm Chi, thì cô càng tình nguyện thối vị nhượng chức tác thành cho hai người họ.

Thứ hai là cô vừa mới đến Hình bộ, đầy lòng đầy mắt chỉ toàn là vụ án của phụ thân mình, loay hoay đến sắp không được ăn cơm, sao còn rảnh quan tâm người ngoài nói mình thế nào.
“Mẫn đại nhân~”
Bên ngoài lại truyền đến một tiếng gọi ầm ĩ quái lạ, Mẫn Trường An vẫn không ngẩng đầu lên tiếp tục lướt xem tư liệu.
“Trưởng công chúa tới thăm ngươi!”
Mẫn Trường An nghe thấy vậy mới đầu là sững sờ, rồi nhanh chóng để giấy tờ xuống đi ra ngoài đón.

Thấy ngay Triệu Nhạc Thiên đang mặc váy dài màu xanh biếc ráng mây chiều đầy mặt mày, cằm khẽ ngước lên được cung tỳ đỡ xuống kiệu liễn.

Tất cả mọi người trong Hình bộ đồng loạt hành lễ, “Công chúa vạn phúc.”
“Miễn lễ.” Nhạc Thiên nhẹ giọng nói.
Trước đây rất nhiều người trong Hình bộ chưa từng được nhìn thấy Triệu Nhạc Thiên, chỉ tưởng là một mỹ nhân tuyệt sắc, bây giờ được gặp thấy là một mặt hoa, ai cũng muốn cười mà không dám.

Tiếc cho Mẫn Trường An tuấn tú cao ráo sáng sủa, được làm phò mã thì sao, nhưng chẳng thế nào xứng được.
Mẫn Trường An thấy vẻ mặt mọi người khác nhau, trong lòng chợt cảm thấy không vui.

Chính cô lại chẳng để ý mấy, Triệu Nhạc Thiên giúp cô chuyển từ Hộ bộ đến Hình bộ là có ơn với cô, đường đường là công chúa lại tự hạ thấp địa vị đến thăm cô, mấy người đó dựa vào cái gì mà chế nhạo?
Mẫn Trường An cau mày tiến lên trước, dịu dàng nói với Nhạc Thiên: “Công chúa có thể đến thăm Trường An, Trường An hết sức cao hứng.”
Người ngoài cảm thấy Triệu Nhạc Thiên không tốt, cô lại càng muốn quý Triệu Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên: “Hu hu hu, con trai ngoan quá, ủa không phải, con gái ngoan quá đi.” Mẫn Trường An thật sự rất giống đàn ông… Nhạc Thiên nhìn lần nào là mê lần ấy.
Nhạc Thiên bước lên trước nhẹ giọng nói: “Nghe nói Hình bộ có người lên mặt với ngươi, để bổn cung đến xem là tên nào không cần mạng, dám to gan làm phò mã của ta khó chịu nào.”
Hình bộ ai nấy nghe được cũng lạnh toát sống lưng, trên chốn quan trường ngươi tới ta đi, luôn cứ là ngoài mặt thì tươi cười sau lưng sẵn dao găm, đã được gặp trận nào mà giữa ban ngày ban mặt vừa đến đã đứng chửi đổng thế này đâu, nhất thời cũng bắt đầu thấy hoảng.
May là Mẫn Trường An không có ý so đo với người khác, chỉ nói: “Công chúa hiểu lầm, giữa đồng liêu với nhau chẳng qua là hợp tác phá án thôi, cũng không có gì là ai lên mặt với ai.”
“À, vậy thì tốt,” Nhạc Thiên chống chịu cảnh cáo của hệ thống khẽ phủi bụi trên bả vai Mẫn Trường An.


Sóng mắt lưu chuyển chậm rãi lướt qua từng người, không nhanh không chậm nói, “Phò mã có chuyện gì cứ việc nói với bổn cung, trong lòng bổn cung, không ai có thể so được với ngươi.”
Mẫn Trường An nghe đến bây giờ thì còn có gì không hiểu, Triệu Nhạc Thiên vì chuyện tin đồn nên cố ý đến làm chỗ dựa cho cô.

Mà cô chỉ là một nữ tử không thể mang lại hạnh phúc cho Triệu Nhạc Thiên, trong lòng vừa cảm động lại vừa xấu hổ, “Công chúa, không nên đứng ngoài cửa nói chuyện, để ta dẫn người đi dạo nhé.”
Tuy bảo Hình bộ là nơi chưởng quản hình phạt, nhưng không hề âm u đáng sợ gì cả, hành lang bên trong uốn lượn sâu thẳm, trăm hoa đầu cành như gấm dệt chẳng khác nào ngày xuân.

Nhạc Thiên và Mẫn Trường An đứng dưới hoa nói chuyện, quan tâm thăm hỏi chuyện áo cơm sinh hoạt thường ngày của Mẫn Trường An.
Mẫn Trường An trả lời từng chuyện một, cảm thấy trưởng công chúa thật sự rất quan tâm đ ến mình, đáng tiếc là cô không thể báo đáp lại được, trong lúc xúc động bèn nói: “Nếu như công chúa thật sự đã có người thương, chỉ cần công chúa vui lòng, thì Trường An cũng không hề gì.” Nói dứt lời, mới hơi đỏ mặt cúi đầu.
Nhạc Thiên cười híp mắt nói: “Ngươi yên tâm, vị trí phò mã sẽ luôn là của ngươi, người khác cũng chỉ là hoa rừng cỏ dại mà thôi.”
Mặt Mẫn Trường An càng đỏ hơn, tuy rằng khó có thể mở miệng, nhưng cô vẫn nói ra lý do mình đã suy nghĩ kỹ càng, “Thật ra Trường An thuở nhỏ mắc tật, không thể làm chuyện ấy…”
Nhạc Thiên suýt chút nữa ngoác mồm cười thành tiếng, nữ chính đúng là khổ thật đấy, vội nín cười nói: “Không quan trọng lắm, giữa phu thê quan trọng vẫn là cử án tề mi (vợ chồng tôn trọng nhau).”
Mẫn Trường An vẫn còn chút hổ thẹn, “Thủ phụ đại nhân là nhân trung chi long, nếu như công chúa thích, cứ việc… không cần kiêng dè thần.”
Nhạc Thiên thầm nghĩ con gái con nghĩ nhiều quá, sao có chuyện cha kiêng dè con chứ? Cậu nhẹ giọng nói: “Chuyện của ta với Thủ phụ không có liên quan gì đến ngươi, ngươi không phải nghe cũng không phải nghĩ, chỉ cần làm tốt chuyện ngươi muốn làm.”
Mẫn Trường An thật sự rất cảm động, nếu như cô là thân nam nhi đích thực, cho dù công chúa có là mẫu dạ xoa, cô cũng lấy! Không chỉ lấy mà còn chở che trăm bề, nhưng cô lại là nữ tử, cũng chỉ có thể giữ khoảng cách với công chúa, để khỏi lỡ cho công chúa thật sự chung tình với mình, vậy thì chẳng phải là cô hại công chúa sao?
Hai người nói chuyện xong, sóng vai đi ra, Trương Nghiêm Chi sớm đứng chờ ngoài cửa Hình bộ, vuốt v e ngọc bội trên tay, dáng vẻ như cười như không, cất cao giọng gọi: “Công chúa.”
Nhạc Thiên vừa ngẩng đầu, thấy cái điệu bộ hai mắt muốn bốc cháy đó của Trương Nghiêm Chi là biết ngay —— hôm nay lại có thịt ăn khà khà khà.
Mẫn Trường An tự giác lui về phía sau một bước, “Công trên đi đường cẩn thận.”
Nhạc Thiên nghiêng mặt sang bên cười cười với cô, “Lời của ta nói, ngươi ghi ở trong lòng.”
Mẫn Trường An gật gật đầu, trên mặt không khỏi toát ra nét dịu dàng, “Trường An đa tạ công chúa.”
Trương Nghiêm Chi không nhịn được, lại kêu một tiếng, “Công chúa.”
Nhạc Thiên quay mặt lại lườm hắn một cái.
Trương Nghiêm Chi cười nhạt nói: “Công chúa có thể nể mặt, ghé phủ một lần được không?”
Đang trên đầu sóng ngọn gió, Nhạc Thiên lại chạy đến Trương phủ, tiếng đồn thoáng cái sẽ càng to thêm.

Nhạc Thiên biết Trương Nghiêm Chi đang mưu toan điều gì, nhưng cũng theo hắn rất dứt khoát, không nói một lời lập tức leo lên xe ngựa Trương Nghiêm Chi.
Trương Nghiêm Chi vui vẻ, theo sau lên xe.
Xe ngựa chậm rãi đi, Trương Nghiêm Chi đã không kịp chờ nữa bắt đầu ôm hôn Nhạc Thiên.

Không gian trong xe ngựa không lớn, Trương Nghiêm Chi bế Nhạc Thiên ngồi trên chân mình vừa dùng lực xoa xoa mặt vừa hôn lên đôi môi đỏ của cậu, hôn đến miệng mồm đầy son, Trương Nghiêm Chi thấp giọng nói: “Đến quý phủ rồi, tẩy hồng trang của ngươi đi nhé.”
Nhạc Thiên miễn cưỡng nói: “Không đẹp à?”
Trương Nghiêm Chi dùng môi mình bôi một vệt đỏ trả ngược lại cho môi Nhạc Thiên, cười khẽ không đáp.

Nhạc Thiên liếc nhẹ hắn một cái, lười biếng tựa vào ngực hắn, đầu đầy châu ngọc nhưng vẻ mặt lại mệt mỏi, Trương Nghiêm Chi dịu dàng ôm cậu, “Mệt sao?”
Nhạc Thiên “ừm” một tiếng, chậm rãi nhắm hai mắt lại, nghỉ ngơi dưỡng sức hôm nay phải hốt được Trương Nghiêm Chi vào tay khà khà khà.
Trương Nghiêm Chi thấy nét mặt cậu uể oải, biết hẳn là cậu cũng bị lời đồn đại quấy nhiễu, trong lòng hơi nhói lên, im lặng khẽ vuốt v e tóc mai của Nhạc Thiên.
Xe ngựa từ hậu viện Trương phủ chạy vào, tới địa bàn của mình rồi, Trương Nghiêm Chi mới rón rén bế Triệu Nhạc Thiên đi xuống xe ngựa.

Làn váy lựu xòe như ngọn lửa đỏ rực lướt qua, người hầu vừa nhìn đã biết ngay là trưởng công chúa, gần đây có rất nhiều lời đồn trong kinh.

Hắn là người hầu gần bên cạnh Trương Nghiêm Chi, đoán chừng phần nào trong tin đồn đó là sự thật.
Quan hệ của Thủ phụ nhà mình và trưởng công chúa đúng thật là không hề bình thường.
Khi Nhạc Thiên tỉnh lại, Trương Nghiêm Chi đang lau mặt cho cậu, đã lau đến gần xong rồi, lộ ra khuôn mặt như bạch ngọc không chút tì vết.

Nhạc Thiên hơi trừng mắt nhìn Trương Nghiêm Chi, nhưng chỉ nằm trên giường không nói câu nào, khuôn mặt bé nhỏ vùi trong làn tóc đen, cứ thế lẳng lặng nhìn Trương Nghiêm Chi, ngỡ như đang nói “cho dù ngươi có làm gì ta, thì ta cũng sẽ không phản kháng”.
Bầu không khí yên tĩnh dường như cũng trở nên nặng nề.

Người trước mặt khi thì kiêu ngạo khi thì ngoan ngoãn, khi thì ngây thơ khi thì xảo quyệt, mỗi một mặt đều đang dẫn dụ Trương Nghiêm Chi tiến sâu vào thâm nhập thăm dò con người này.
Trương Nghiêm Chi chậm rãi cúi người, hai đôi môi càng lúc càng gần nhau hơn, hơi thở giữa đôi bên cũng dần dần quấn bện lấy nhau, Nhạc Thiên thuận theo nhắm hai mắt lại.

Chỉ một động tác nhắm mắt nho nhỏ đó thôi mà đã đốt Trương Nghiêm Chi cháy lên trong phút chốc.

Hắn vốn định sẽ hôn cậu thật dịu dàng thôi, thế nhưng tư thái cần gì cứ lấy này của Nhạc Thiên thật sự quá sức ghẹo ngươi, môi trên Trương Nghiêm Chi có phần không kiềm được, dằn xuống hôn sâu.
Hai người như là kẻ lữ hành đã chịu khát quá lâu cật lực cướp đoạt từng chút một từ nguồn nước trong miệng đối phương.
Nhạc Thiên ngẩng đầu lên, giơ tay tháo trâm gài tóc, mái tóc đen mượt mà đồng loạt xõa tung buông lơi.

Trương Nghiêm Chi sốt ruột kéo váy dài của Nhạc Thiên, Nhạc Thiên cũng không khác gì, cả hai luống cuống tay chân lột s@ch nhau cùng quấn lấy nhau.
Thơm quá, Trương Nghiêm Chi vốn tưởng là trên mặt Nhạc Thiên chỉ toàn là mùi của phấn hương son môi, giờ nếm vào miệng rồi mới hay là hương thơm cơ thể của kiều nhân, miệng lưỡi ứa nước bọt.
Hai người quen cửa quen nẻo vỗ về an ủi cho nhau một lúc, Trương Nghiêm Chi ăn hết khắp các ngõ ngách trên tấm thân với làn da như sữa trâu của Nhạc Thiên.

Nhạc Thiên lại nắm tay hắn lặng lẽ sờ vào một nơi bí ẩn.
Trương Nghiêm Chi sờ đến chỗ đó, tâm tư nhanh nhạy lập tức biết lề biết lối.

Ngước mắt lên nhìn Triệu Nhạc Thiên, thấy sắc mặt cậu đỏ ửng lại có vẻ như cừu con hiến mình, tâm s1nh lý cùng đạt được thỏa mãn cực lớn.

Triệu Nhạc Thiên hoàn toàn thần phục hắn.
Trương Nghiêm Chi kích động hôn một cái lên khóe mắt chếch choáng của Nhạc Thiên, thấp giọng hỏi: “Cho ta?”
Nhạc Thiên cắn môi vẫn không chịu thua, “Không bản lĩnh thì xuống đi.”
Trương Nghiêm Chi cứ là thích nhìn dáng vẻ yêu kiều khẩu thị tâm phi của cậu, càng thêm kích động.
Khí trời ngày xuân ấm áp, da thịt trắng trẻo của cả hai đều đã mướt mồ hôi.


Vóc người Triệu Nhạc Thiên nhỏ nhắn xinh xắn, nhu nhược cuộn mình trong lòng chịu cho Trương Nghiêm Chi bắt nạt, để Trương Nghiêm Chi mở rộng đất đai bờ cõi.

Đuôi mắt đỏ hồng như hoa đào nở, đôi môi hơi bĩu khẽ hé ra, đầu lưỡi đỏ tươi do hơi thở gấp gáp mà thỉnh thoảng lại dò ra từ hai hàm răng trắng tinh.

Trương Nghiêm Chi vừa thương vừa yêu, thấy gần đủ rồi, nói: “Ta sắp ra rồi, có còn chịu nổi không?”
Nhạc Thiên không tiếp tục cố tình làm trái lại với hắn nữa, hơi gật đầu một cái nhẹ vô cùng.
Sau cái gật đầu đó, Trương Nghiêm Chi lập tức đăng đường nhập thất không chút do dự nào, hai người cùng nhau khẽ thở ra một tiếng, âm vang trầm thấp truyền đến, cả người Nhạc Thiên tê dại, nhắm hai mắt ngửa đầu nói giọng khàn khàn: “Trương Nghiêm Chi, ta muốn ngươi.”
Lời này, Triệu Nhạc Thiên đã từng nói với hắn một lần tại Hàm Nguyệt lâu, lúc ấy Trương Nghiêm Chi ngạc nhiên hoảng loạn.

Giờ vừa nghe thấy, hai cánh tay Trương Nghiêm Chi ôm siết lấy Triệu Nhạc Thiên, phòng cậu không chịu nổi sẽ chạy trốn, trầm giọng đáp: “Thần tuân chỉ.”
Cánh cửa chật hẹp bị ép buộc mở rộng, trong đau đớn càng nhiều hơn là cực lạc kéo đến như cuồng phong bão táp đổ ập xuống.

Nhạc Thiên vừa khóc vừa kêu, nghe vào trong tai Trương Nghiêm Chi giống như nhạc tiên, thấp giọng dụ dỗ lừa gạt, ngôn ngữ ôn tồn, nhưng động tác lại càng lúc càng dữ dội hơn.

Một tên văn thần mà chẳng thua gì võ tướng, cơ bắp rắn rỏi trên người cứ như mỏ hàn, mồ hôi ướt hết cả cơ thể, ủi Nhạc Thiên nóng muốn đau.
Lần đầu Trương Nghiêm Chi được nếm trải khoái lạc, chỉ một lần sao mà đủ, ôm Triệu Nhạc Thiên nghỉ ngơi chốc lát, thấy mắt cậu óng ánh nước xuân, cánh môi đỏ hơi sưng, thân thể hơi co lại dưới ve vuốt khe khẽ của hắn không ngừng run rẩy.

Hắn lại không giữ được mình lần nữa nghiêng người xông lên.
So với lần đầu tiên kích động cuồng loạn, Trương Nghiêm Chi nhẹ nhàng chầm chậm vờn.

Dụng tâm muốn kéo dài cơn kh0ái cảm này, làm đến Nhạc Thiên thật sự không chịu nổi, “Trương Nghiêm Chi… ngươi mau mau… dứt khoát tới luôn đi!” Cậu vừa khóc vừa cong người lên, cố hết sức đến gần Trương Nghiêm Chi đang chậm rãi giày vò mình.
Thấy cậu rơi lệ, Trương Nghiêm Chi cúi người lấy môi thay khăn cuốn đi giọt nước mắt trên mặt cậu, đôi môi ép qua con mắt yếu ớt của Nhạc Thiên, “Triệu Nhạc Thiên, ngươi muốn… ta cho ngươi hết!”
Mãi đến khi ánh nắng sáng chuyển sang hoàng hôn u ám, bóng người trên tường vẫn trùng trùng điệp điệp lên xuống.
Nhạc Thiên kêu cả buổi chiều, giọng khản hết cả, người cũng sắp điên đến nơi, Trương Nghiêm Chi nghe thấy tiếng xin tha khàn khàn của cậu càng phấn khởi, lại muốn cậu thêm hai lần nữa, mãi đến thật khi trăng treo đầu ngọn liễu thì mới vân thu vũ hiết (mây tan mưa tạnh).
Người trong lòng sắc mặt trắng như tuyết, hàng mi hơi rung động, đôi môi trải rộng vết thương nhỏ vụn, lại vẫn hơi chu ra như còn đang xin người ta thương yêu.

Trương Nghiêm Chi biết cậu đã không chịu nổi nữa, cúi người li3m li3m nhè nhẹ lên môi cậu, Triệu Nhạc Thiên vô thức lầm bầm một câu, “Trương Nghiêm Chi… đừng quậy…”
“Không làm nữa, ngươi ngủ một lúc đi.” Trương Nghiêm Chi hôn một cái vào thái dương đẫm mồ hôi của cậu, thầm nghĩ: Trương Nghiêm Chi, người này là của ngươi, thuộc về một mình ngươi.
__
(1) “thứ dữ”: gốc là 狠人, ngoan nhân, đại loại là một người rất dữ dằn ghê gớm, còn để nói những người đỉnh cao về mọi mặt (tui tham khảo ở ).

Nếu là hiện đại tui còn dùng được từ “dân chơi”, cổ đại thì tạm thời bó tay, ai biết có từ nào hay hơn và hợp ngữ cảnh thì chỉ tui với nha.
__
Chọn hình hơi mất nết hihi (¬‿¬)
 
------oOo------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.