Một thi thể đàn ông trung niên nằm trong nhà xác, sắc mặt xanh trắng, trên trán có một lỗ đen khô máu.
Phía trước thi thể, có một người thanh niên mặc đồ đen đang bình tĩnh đứng nhìn, gò má anh tuấn tưởng chừng như chạm khắc từ đá cẩm thạch, ánh mắt của hắn dịu dàng lưu luyến, ngỡ như đang thưởng thức một bức danh họa tuyệt thế.
Hạ Quân cẩn thận quan sát một lúc, rồi nói với Chu Việt bên cạnh: “Điều tra được thứ gì hữu dụng rồi?”
Chu Việt đáp: “Sau khi Tiền Chí Huy chết, đứa con thứ ba được chia nhiều tiền nhất, người của chúng ta đang điều tra, hiện tại không có gì khả nghi.”
Hạ Quân quả quyết nói: “Không có liên quan đến tiền.”
Chu Việt hơi ngẩn ra, Hạ Quân là bạn học đại học của anh ta, thám tử tư, trời sinh có khứu giác nhạy cảm với tội phạm, thường đưa ra ý kiến nằm ngoài dự đoán nhưng chính xác đối với các vụ án của Chu Việt.
Chu Việt hỏi: “Cậu cảm thấy đây là báo thù?” Các mối quan hệ khác giới của Tiền Chí Huy rất sạch sẽ, nên bọn họ gần như đã loại bỏ mức độ khả thi của việc giết vì tình.
Hạ Quân thấp giọng cười khẽ, tiếng cười của hắn ngập tràn hứng thú, vang vọng trong nhà xác trống trải. Chu Việt nghe thấy hơi sợ, tên bạn học này của anh ta mấy chuyện còn đỡ, có cái tính tình hơi quái.
“Súng bắn là HS-50, cự ly cực xa, góc bắn t1nh xảo và gọn gàng,” Hạ Quân mang găng tay vào, xoay đầu của Tiền Chí Huy sang bên, “Ngay lúc Tiền Chí Huy nâng ly ngẩng đầu, trong chớp mắt, pằng!”
“Rất đẹp, không thấy sao?” Hạ Quân ngẩng mặt lên cười nói với Chu Việt.
Chu Việt nhịn cảm giác nổi da gà xuống, nói: “Chuyện đó chúng ta đã biết hết rồi.”
Nét mặt của Hạ Quân hiện lên vẻ không thể tin được, “Chẳng lẽ mấy người không nhìn ra được sao?”
Chu Việt ngơ ra, nhìn ra được cái gì chứ?
“Người ra tay rất thích sạch sẽ, cậu xem, bằng góc độ đó anh ta tạo ra vết thương tuyệt đẹp, lượng máu chảy ra cũng ít nhất, anh ta sợ làm bẩn hội trường của bữa tiệc, nên cất công tính toán góc bắn đẹp nhất. Đây là một sát thủ rất có phong cách, người như thế…” Hạ Quân hơi dừng một lúc, trên mặt nở nụ cười khinh, “Người bình thường mời không nổi.”
“Không phải báo thù, cũng không phải giết tình,” Hạ Quân tháo găng tay, thong dong nói, “Đi thăm dò xem Tiền Chí Huy cản đường ai, có điều tôi khuyên các cậu tốt nhất đừng đi tìm hiểu,” Hắn vỗ vỗ vai Chu Việt, đôi mắt hẹp dài lóe lên tia sáng bỡn cợt, mỉm cười nói, “Cảm ơn đã chiêu đãi.”
Chu Việt nuốt ngụm nước miếng, tên bạn học này thật sự còn giống tội phạm bi3n thái giết người hơn cả tội phạm bi3n thái giết người nữa.
Hạ Quân bước ra nhà xác, trên mặt vẫn mang theo nụ cười như có như không, trong đầu bắt đầu phác hoạ dáng vẻ của tên sát thủ đó.
Thật ra hắn vẫn chưa nói cho Chu Việt, tên sát thủ này thực chất đã xuất hiện ít nhất ba lần.
Một lần giết bằng thuốc độc, hai lần bằng súng.
Lần nào cũng đều gọn gàng nhanh chóng, không hề dây dưa dài dòng, tạo ra cảnh tượng máu me rất tinh tế. Thậm chí Hạ Quân còn nghi ngờ tên sát thủ này hơi có bệnh thích sạch sẽ.
Tất cả những người trong bán kính mấy trăm mét xung hiện trường chứng kiến tận mắt ai cũng nói không phát hiện kẻ khả nghi nào.
Vẻ bề ngoài của người này chắc chắn rất thân thiện, khiến cho người ta nhìn sẽ lập tức thấy có hảo cảm trong lòng, có khi còn rất đẹp trai, nhưng làm một sát thủ ẩn mình giữa đám đông những người bình thường, anh ta sẽ có điểm gì đó không được tự nhiên. Hạ Quân cho rằng anh ta sẽ mang kính hoặc là khăn quàng cổ, giữ khoảng cách với người khác ở một mức độ nào đó.
Anh ta có thể thực hiện việc đánh lén một cách cực kỳ chính xác ở khoảng cách xa, khả năng quan sát động – tĩnh – thái (trạng thái) chắc chắn sẽ khá là đáng gờm. Nên mang một cặp kính sẽ có thể che giấu được rất tốt.
Hạ Quân ngồi lên, trong não đã phác hoạ ra một người đàn ông mang hình tượng hào hoa phong nhã. Hắn khẽ cười, nét mặt ngập tràn hứng thú, lòng đầy hiếu kỳ với người sát thủ đang ẩn mình trong thành phố này.
Xe chạy đến dưới tòa nhà, lại bị một chiếc chuyển nhà cản mất. Hạ Quân xuống xe, người của công ty dọn nhà đang cố hết sức xách thứ gì đó, từ trên nhìn xuống thoạt trông là thùng sách, nói với Hạ Quân: “Tiên sinh, ngại quá, sắp chuyển xong rồi.” Trên khuôn mặt ngăm đen không ngừng có mồ hôi chảy xuống.
Hạ Quân ôn hòa nói: “Không sao, chuyển lên lầu mấy vậy?”
“Lầu mười một.” Người của công ty dọn nhà vội vã đi vào thang máy.
Lầu mười một? Hạ Quân sững sờ, cùng một tầng với hắn, tòa nhà này mỗi tầng chỉ có hai căn hộ T, phòng kế bên Hạ Quân vẫn luôn để trống.
Hạ Quân nhướng mày, xem ra hắn sắp có thêm một người hàng xóm.
Chờ cho công ty dọn nhà lái xe đi, Hạ Quân dừng xe xong quẹt thẻ lên lầu. Tính riêng tư ở đây rất cao, cư dân quét thẻ ở tòa nhà nào thì chỉ có thể đỗ xe trong tòa đó.
Đến lầu mười một rồi, cửa thang máy mở ra, Hạ Quân bước ra thang máy, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy bóng lưng của một người đàn ông.
Dáng người như móc áo, lấy tỉ lệ vàng ra để soi mói thì cũng chỉ có phần hơi gầy, eo hông thon thả, vòng mông đầy đặn, đôi chân dài thẳng tắp bên dưới bị giấu trong quần tây.
Dường như người đó cảm nhận được ánh mắt của hắn, quay đầu lại khẽ mỉm cười với Hạ Quân, đôi mắt phượng đằng sau mắt kính mỏng thoáng lên ánh sáng rực rỡ, “Xin chào, tôi là hàng xóm mới của anh, tôi là Quan Nhạc Thiên.”
Người đàn ông tên Quan Nhạc Thiên này là một người có vẻ ngoài nhã nhặn tuấn tú, da dẻ trắng trẻo sống mũi cao thẳng, cả người tỏa ra phong độ của một thư sinh. Bên chân còn đặt một thùng sách, nhìn mới thấy đúng là cái mà nhân viên chuyển nhà vừa mang lên.
“Xin chào, tôi là Hạ Quân, có điều, anh không phải là hàng xóm mới của tôi, mà là hàng xóm duy nhất.” Hạ Quân đưa tay ra với đối phương.
Quan Nhạc Thiên hơi chần chờ một lúc, cũng đưa tay ra bắt tay với Hạ Quân thật nhanh, ngại ngùng cười cười, “Sau này nhờ anh chăm sóc nhiều.”
Hạ Quân lẳng lặng nhìn Quan Nhạc Thiên, trên mặt nở nụ cười đã khiến Chu Việt run rẩy vô số lần, “Oke.”
Quan Nhạc Thiên xoay người bấm mật khẩu, cúi người ôm một thùng sách bước vào cửa.
Hạ Quân vẫn đứng nhìn cậu khom lưng cúi người xuống, áo sơmi trắng bao phủ lấy cơ thể tỏa ra hương vị tươi mới, mạnh khỏe. Người này thoạt nhìn gầy yếu, nhưng lại ôm cái thùng đựng đồ mà nhân viên dọn nhà phải mất rất nhiều sức một cách dễ dàng.
Hàng xóm của hắn có vẻ rất thú vị.
Quan Nhạc Thiên đóng cửa lại, nét mặt lập tức thả lỏng,”Má ơi, làm tao sợ muốn chết, hắn không nhìn ra cái gì đó chứ?”
Hệ thống: “…cậu có thể có chút phong cách sát thủ được không?”
Nhạc Thiên khóc không ra nước mắt, “Tao không thể, tao chỉ là một công dân tốt tuân thủ pháp luật thôi mà.”
Hệ thống: “Công dân – tội phạm truy nã – tốt?”
Nhạc Thiên: …cái đấy không giống nhau.
Thân phận bên ngoài của Quan Nhạc Thiên trong tiểu thế giới này là một giáo sư đại học, thực tế lại là một sát thủ chuyên nghiệp của tổ chức trâu X, số hiệu 17. Chỉ cần tổ chức ra lệnh, bất kể là ai, Quan Nhạc Thiên cũng sẽ thực hiện mệnh lệnh, phương pháp giết người gọn gàng nhanh chóng, là sát thủ được xếp hạng cực kì cao trong tổ chức.
Nghe đến đó, Nhạc Thiên giơ tay hỏi, “Tao xếp thứ mấy thế?”
Hệ thống: “…thứ ba.”
Nhạc Thiên tức khắc không phục, “Tại sao tao chỉ xếp thứ ba!”
Hệ thống: …trông cái bộ này có vẻ như đã bắt đầu quen rồi đấy.
Nữ chính Hứa Tâm Như cũng là thành viên trong tổ chức, nhiệm vụ của cô là đóng giả làm bạn gái của Quan Nhạc Thiên, khiến cho Quan Nhạc Thiên giống người bình thường hơn.
Nhạc Thiên: “Ý nói là tao không phải con người ấy hả?”
Hệ thống: “Đúng rồi, cậu là voi mà.”
Nhạc Thiên: …voi đáng yêu cỡ nào chứ, mà dù sao thì cũng tốt hơn sát thủ.
Mà chết tiệt là (1), nam chính của thế giới này, Hạ Quân, là một thần thám bật hack.
Từ trên xuống dưới Nhạc Thiên không có chỗ nào ổn, “Hệ thống, tao không ngờ mày vì chia rẽ tao với nam chính mà có thế dụng tâm hiểm ác đến thế.”
Hệ thống đến cạn cả lời: “Chia rẽ? Quan hệ của cậu với nam chính đã là thù địch sẵn rồi, cảm ơn.”
Nhạc Thiên thở dài, lập tức không còn hứng vùng lên khởi nghĩa. Dù sao thì cũng không phải lần đầu tiên có thù oán với nam chính, từ từ rồi cũng thành thói.
Cơ mà thân phận lần này đúng là vướng tay vướng chân thật, Nhạc Thiên còn phải đối mặt với thử thách lớn nhất —— “Hệ thống, tao không dám giết người phải làm sao bây giờ?” Nhạc Thiên nói mà mặt mày như đưa đám.
Hệ thống hừm lạnh một tiếng, “Tôi thấy bình thường cậu ngon lắm mà?”
Nhạc Thiên hức hức hức.
Tuy rằng cơ thể được liên minh phỏng chế có thể kế thừa tất cả kỹ năng của người này một cách hoàn mỹ, nhưng cái thứ gọi là tố chất tâm lý này thì hoàn toàn không cùng một khái niệm.
Quan Nhạc Thiên bẩm sinh đã có thiếu hụt trong tâm lý, trong mắt hắn giết người không khác gì giết gà, nhưng mà Nhạc Thiên không làm được.
Lúc cậu nhập vào cơ thể này đã vào cảnh chuyển nhà rồi. Hệ thống tâm lý thông báo cho cậu biết, do người mà Quan Nhạc Thiên giết vốn là cá sấu lớn trong bất động sản, mới hốt được một mớ to tiền thưởng, nên mua cho mình một cái nhà mới.
Hệ thống: “Vui không? Lấy mạng người đổi nhà mới.”
Nhạc Thiên nằm sấp trên ghế salon khóc thật to, cứu mạng, tối nay cậu sẽ gặp ác mộng mất!
Bây giờ chỉ có thể đi tới đâu hay tới đó, Nhạc Thiên lê tấm thân mỏi mệt định lên giường ngủ, bị hệ thống ngăn cản, “Trong cái thùng có súng của cậu, giấu kỹ trước đã.”
Nhạc Thiên: …rộng lòng quá nhỉ.
Nhạc Thiên đi tới bê cái thùng vào phòng làm việc, lấy súng ống đã tháo rời ra với ri rỉ rì ri thứ bên trong ra cất vào két sắt trong phòng làm việc. Lúc giấu súng hệ thống cứ hăm dọa cậu mãi, nói cậu đã dùng cây súng này bắn nổ đầu cả đống người.
Nhạc Thiên vừa run tay vừa nói: “Tao, tao sợ…”
Hệ thống không khỏi cười ra tiếng.
Nhạc Thiên run lập cập nói: “Phải tuốt một phát.”
Hệ thống: …hết cười nổi.
Dáng người của Quan Nhạc Thiên vô cùng tiêu chuẩn, khi cởi qu@n áo ra chỉ có thể dùng hai chữ tinh tế để hình dung. Cơ bắp xinh đẹp ngỡ như là một tác phẩm nghệ thuật, Nhạc Thiên nhìn cơ bắp vừa phải trên người mình, líu lưỡi nói: “Tao nghi là tao có thể một tay tự bóp ch3t chính tao.”
Hệ thống: “…cậu thử xem.”
Nhạc Thiên: “Thôi, tay của người công dân tốt nên dùng để vuốt chim.”
Hệ thống: …má, sao không lấy để giết người luôn đi.
Sau khi qu@y tay xong, tâm trạng của Nhạc Thiên thư thả hơn nhiều, đứng trước gương cẩn thận thưởng thức cơ thể của mình một lúc, càng nhìn càng thấy đẹp. Trên người Quan Nhạc Thiên gần như ngay cả một vết sẹo rõ ràng cũng không có, bao gồm cả nốt ruồi, không hề có chút tỳ vết nào, rất khó để tưởng tượng được đây là cơ thể của một sát thủ.
Hệ thống: “Có sẹo phải đi xóa, trên người sát thủ không thể có đặc điểm gì quá rõ ràng và đặc thù,
Nhạc Thiên: “Đặc điểm đặc thù trên người tao còn chưa đủ rõ hả?” Nhạc Thiên mê mẩn ngắm nhìn con người trong gương, “Đẹp trai rõ thế còn gì.”
Hệ thống: …hơi bị quen quá rồi đó.
Lúc Nhạc Thiên mặc đồ ngủ xong chuẩn bị ngủ, thì chuông cửa vang lên, bàn tay đang vén chăn lên của cậu run lên run một cái, hoảng sợ nói: “Hệ thống, có phải chú cảnh sát đến bắt tao không!”
Hệ thống: “…cậu có chút tiền đồ tí được không, là Hạ Quân!”
Nhạc Thiên thở phào nhẹ nhõm, lại hoảng sợ hỏi: “Hắn đến làm gì? Có phải hoài nghi tao rồi không?”
Hệ thống: “Cậu là hàng xóm mới của hắn, chào hỏi một tiếng thì có vấn đề gì à? Đừng có hở chút là sợ bóng sợ gió thế được không?”
Nhạc Thiên: …cậu nhìn mặt tên Hạ Quân đó chả giống loại người sẽ đi chào hỏi hàng xóm mới cả.
Nhìn vào là thấy ngay cái kiểu bi3n thái tình cảm vặn vẹo rồi.
Nhưng Nhạc Thiên vẫn đi ra mở cửa, Hạ Quân nhìn thấy cậu mặc áo ngủ bằng lụa màu bạc, nhướng mày hỏi: “Quan tiên sinh ngủ sớm vậy sao?”
Nhạc Thiên nói: “Dọn nhà hơi mệt một chút.” Cửa chỉ hơi hé, không hề có ý muốn mở ra.
Hạ Quân giơ rượu đỏ và hai cái ly cao cổ trong tay lên, mỉm cười nói: “Uống một ly ngủ sẽ ngon hơn.”
Làm gì có chuyện mới gặp nhau lần đầu đã tìm người uống rượu… còn nữa anh đẹp trai anh cười lên bi3n thái quá đáng sợ quá…
Nhạc Thiên cũng cười khẽ theo, khuôn mặt của Quan Nhạc Thiên mang đến cảm giác thân thiện rất cao, người bình thường rất khó khước từ trước nụ cười của cậu, cho dù trong nét cười của cậu không mang bất cứ tình cảm gì của nhân loại, cậu mỉm cười từ chối: “Không cần, cảm ơn.”
“Vậy giữ rượu lại đi, coi như là lễ ra mắt.” Hạ Quân nâng chai rượu, từ bên ngoài đưa vào.
Nhạc Thiên đỡ lấy sau khi nói cảm ơn lần nữa thì đóng cửa, vừa định thở ra một hơi, hệ thống đã nói ngay: “Nghiêm lại, trên nắp chai có camera.”
Nhạc Thiên tức khắc đứng hình, cầm chai rượu từ từ đặt vào tủ rượu trong phòng khách, xoay người rời phòng khách trở về phòng rời th ở dốc từng hơi một, “Có chuyện gì vậy?! Sao hắn mới nhìn thấy tao đã nghi tao rồi?”
Hệ thống: “Chưa chắc đâu, có lẽ tại hắn muốn nhìn cậu thử thôi.
Nhạc Thiên: …đưa chai rượu có camera theo dõi cho hàng xóm chỉ để nhìn thử?
Hệ thống: “Chưa từng nghe thấy à? Người đang chăm chú nhìn vào vực sâu, vực sâu cũng đang chăm chú nhìn lại, Hạ Quân là thần thám người cuối cùng sẽ phá hủy tổ chức, tính cách có hơi quái dị thì cũng là chuyện rất bình thường.”
Nhạc Thiên: “…đừng nói chuyện văn nghệ như thế làm gì, mày cứ nói toạc ra đi, tên đó tóm được bi3n thái vì bản thân hắn hoặc ít hoặc nhiều gì cũng dính tí bi3n thái là được rồi.”
Hệ thống: …nó cảm thấy mình dính với Nhạc Thiên lâu như vậy rồi, cách bi3n thái cũng không còn xa nữa.
Hạ Quân thông qua camera theo dõi được giấu trong nắp chai quan sát phòng khách của Quan Nhạc Thiên. Sạch, rất sạch, thậm chí còn có một chút bệnh thích sạch sẽ.
Nụ cười trên mặt Hạ Quân càng sâu hơn, thú vị, rất thú vị.
__
(1) chết tiệt là: gốc 完犊子, hoàn độc tử, ngôn ngữ địa phương vùng Đông Bắc. Dùng để hình dung khi người hoặc vật không đạt được trạng thái như mong muốn.