Hạ Quân nhàn nhã lắc lắc ly rượu vang, trong rượu bỏ thuốc mê nặng đô nhất, đừng nói đến người, dù là voi thì uống một ngụm vào thôi cũng phải ngất.
Hạ Quân để ly rượu xuống, đứng dậy đi thẳng vào phòng ngủ của Quan Nhạc Thiên.
Phòng ngủ rất đơn giản, giường màu xám, thảm trải màu đen, trong phòng chẳng thừa bao nhiêu đồ nội thất, ngay cả TV cũng không, trên đầu giường đặt một cái laptop.
Hạ Quân cầm laptop lên, mở ra, dễ dàng phá được mật khẩu vào trong máy, phát hiện ra nội dung bên trong laptop cũng cực kỳ sạch sẽ, chỉ là máy tính của một giáo sư đại học bình thường, phần lớn tài liệu bên trong có liên quan đến công việc trong trường đại học.
Mở phần mềm video ra, lịch sử xem gần đây hiện một chuỗi tên của các phim điện ảnh —— “Kỳ nghỉ dài của sát thủ”, “Những năm tôi làm sát thủ”. “Sát thủ báo thù”, “Xin lỗi, tôi là sát thủ”.
Hạ Quân: …
Cạn lời đóng laptop lại. Hạ Quân tìm kiếm xung quanh một lúc, Quan Nhạc Thiên không có gì đặc biệt trong phòng ngủ, hắn bèn xoay người đi ra phòng làm việc, cuối cùng cũng tìm thấy một két sắt trong phòng làm việc. Mất thêm vài phút đồng hồ để mở két sắt ra, nhưng bên trong lại trống không.
Hạ Quân thầm nghĩ chẳng lẽ mình nhìn nhầm?
Quan Nhạc Thiên thật sự chỉ là một người bình thường bị thiếu hụt tâm lý, tốt chất cơ thể mạnh mẽ khác thường thôi sao? Tất cả là trùng hợp?
Trong thoáng chốc Hạ Quân rơi vào hoang mang.
Đóng két sắt lại, Hạ Quân bước ra phòng làm việc, Quan Nhạc Thiên vẫn còn gục đầu trên bàn ăn, mắt kính nghiêng ngả trên khuôn mặt tuấn tú, trông có vẻ khá là vô tội.
Hạ Quân duỗi tay nâng Quan Nhạc Thiên, ôm cậu lên, xốc xốc thử trọng lượng, người này khoảng chừng trên dưới 65kg, dựa theo chiều cao của cậu mà nói, thì thể trạng tương đối là gầy.
Bế người đang hôn mê vào ghế salon trong phòng khách, Hạ Quân cởi áo sơmi của Quan Nhạc Thiên rất dứt khoát, hôm đó lúc đi bơi và tắm xông hơi mặc dù hai người cách nhau rất gần, nhưng Hạ Quân vẫn chưa quan sát rõ ràng.
Cơ bắp nửa người trên của Quan Nhạc Thiên cực kỳ cân đối, lẳng lặng nằm yên như vậy, thoạt trông chỉ là một lớp mỏng manh, đường nét gọn gàng đẹp đẽ. Bàn tay của Hạ Quân vuốt lên, bóng loáng nhẵn nhụi không chút tỳ vết nào, giống như là quen sống trong nhung lụa, mới có thể dưỡng được làn da thế này.
Hạ Thiên lột áo sơmi máu xám của Quan Nhạc Thiên ra, nằm úp xuống cẩn thận kiểm tra bờ vai của cậu.
Mặc dù bắn tỉa tay không có vết chai do cầm súng, nhưng trên vai thì chắc chắn sẽ bị. Song, da thịt trên vai của Quan Nhạc Thiên vẫn chỉ là màu trắng ngà khỏe mạnh, chạm tay vào âm ấm, không có bất cứ cảm giác lồi lõm gì.
Hạ Quân chưa từ bỏ ý định, bàn tay nhiều lần nhẹ nhàng cọ sát lên đốt ngón tay của Quan Nhạc Thiên, ngoại trừ cảm thán da của người đàn ông này trắng mịn quá ra thì thật sự không có gì đặc biệt.
Hạ Quân bèn lột s@ch Quan Nhạc Thiên luôn.
Đây đích thực là một cơ thể đàn ông đẹp đẽ, tỷ lệ mông eo chân đều vô cùng hoàn mỹ, hơn nữa không phải chỉ có hình thức bên ngoài, mà rắn chắc khỏe mạnh, chắc chắn là trải qua rèn luyện có hệ thống trong thời gian dài mới có thể có dáng người tốt như vậy.
Lấy thái độ chuyên nghiệp như khám nghiệm tử thi cẩn thận kiểm tra từng tấc da thịt trên người Quan Nhạc Thiên xong xuôi, Hạ Quân không bỏ qua cho bất kỳ ngóc ngách nào.
Sạch sẽ, khỏe mạnh, trẻ trung, đây là phán đoán của Hạ Quân đối với cơ thể của Quan Nhạc Thiên. Điều làm hắn giật mình là, trên người Quan Nhạc Thiên gần như không có một nốt ruồi hay một tí sẹo nào.
Như vậy lại không bình thường.
Trên người của người bình thường không thể không có một nốt ruồi hay một vết sẹo nào cả, trừ khi cố tình đi xóa.
Hạ Quân thở phào nhẹ nhõm, hoài nghi của hắn vẫn là chính xác, Quan Nhạc Thiên đúng là tên sát thủ trong thành phố đó!
Người bên dưới đã có dấu hiệu tỉnh lại, Hạ Quân đứng dậy rất ung dung, đối diện với đôi mắt đang chậm rãi mở ra của Quan Nhạc Thiên, nở một nụ cười tượng trưng, “Thầy Quan, anh dậy rồi?”
Nhạc Thiên: “…”
Cậu không thể nào ngờ rằng Hạ Quân là cái loại dã man tàn bạo dám bỏ thuốc trong rượu ngay trong lần đầu tiên gặp mặt. Anh hai, anh không bỏ thuốc em cũng sẽ cung cấp đầu mối cho anh, không cần phải làm thế, thật sự không cần đâu.
Bởi vì Quan Nhạc Thiên vừa tỉnh lại từ trong hôn mê, nên ánh mắt hơi mơ màng, qua khoảng chừng nửa phút sau từ trong cổ họng mới trì trệ phát ra tiếng nói mơ hồ, tầm mắt cố sức chuyển xuống lồ ng ngực của mình, phát hiện ra cả người mình đang tr@n trụi, hết sức khó hiểu nhìn về phía Hạ Quân, trên mặt của người đàn ông cao ráo gầy gò lộ vẻ nghi hoặc, “Hạ tiên sinh…”
“Chỉ đùa một chút với thầy Quan thôi, “ Hạ Quân lại quét qua cơ thể xinh đẹp của Quan Nhạc Thiên một lần nữa, thảnh thảnh thơi thơi nói, “Nồng độ cồn hơi lớn.”
Nhạc Thiên: …tại sao luôn có người nghĩ cậu bị đần vậy.
Hạ Quân lại đưa tay ra sờ s0ạng cánh tay mảnh khảnh của Quan Nhạc Thiên một cái, “Dáng người của thầy Quan tốt thật, tôi là một họa sĩ vẽ cơ thể người, vẫn hay có chút bệnh nghề nghiệp, có thể thông cảm không ạ?”
Nhạc Thiên: “Cho nên anh cởi qu@n áo của tôi?”
Hạ Quân mỉm cười gật đầu, “Đúng vậy.”
Nhạc Thiên: …ỷ vào hai bên không thể trở mặt, cứ như vậy muốn làm gì thì làm.
“Thầy Quan, “ Ánh mắt Hạ Quân bỗng nhiên ngưng đọng, như cười như không, ”Cứng rồi?”
Tròng mắt của Nhạc Thiên chấn động, ánh mắt theo đó chuyển xuống thấy mình đang chậm rãi đứng nghiêm.
Đậu má!
Cùng với việc tố chất của cơ thể Quan Nhạc Thiên quá tốt, thì phương diện cũng đặc biệt mãnh liệt theo, rất dễ dàng có cảm giác. Lần trước nhìn thấy cơ thể của Hạ Quân cũng vậy, Nhạc Thiên suýt chút nữa đã cứng ngay tại chỗ rồi.
Tình thế phát triển theo hướng ngoài dự tính làm cho Hạ Quân chợt thấy hứng thú. Hắn vừa kiểm tra nơi riêng tư của Quan Nhạc Thiên, cũng sạch sẽ khô ráo, căng chặt lại đầy co dãn, vừa nhìn là biết chưa từng được ai ghé thăm.
Về phương diện nào đó thì bản thân Hạ Quân gần như không có mấy kích động, bất kể là đàn ông hay là phụ nữ, đối với Hạ Quân mà nói đều quá nhỏ bé, thật sự không phải là sinh vật cùng một thế giới với mình, làm sao có thể khơi được hứng thú của hắn.
Quý ngài sát thủ bị một người đàn ông khác quan sát cũng có cảm giác, thậm chí sau khi bị vạch trần mà phản ứng lại càng lúc càng lớn hơn. Ánh mắt của Hạ Quân chuyển lên mặt của Quan Nhạc Thiên, phát hiện trên mặt cậu cũng không có vẻ gì là xấu hổ hay đỏ mặt, vẫn ôn hòa trước sau như một, “Hạ tiên sinh có thể tránh mặt đi được không?”
“Tại sao phải tránh?” Hạ Quân dựa người vào ghế salon, lười biếng nói, “Cùng là đàn ông cả.”
Nhạc Thiên bình thản nói: “Hạ tiên sinh cứ nhìn mãi như vậy, ta rất khó bình tĩnh lại.”
Hạ Quân đầy hứng thú hỏi: “Bị người khác nhìn có cảm giác thế sao?”
Nhạc Thiên nói: “Hạ tiên sinh rất anh tuấn.”
Hạ Quân khóe miệng tóet ra, gần như như một vết dao cắt, dịu dàng nói: “Thầy Quan là gay à.”
Nhạc Thiên nói: “Không hẳn.”
Hạ Quân hiểu rõ, “Thầy Quan ăn sạch nam nữ.”
Nhạc Thiên không phủ nhận, “Có thể mời Hạ tiên sinh lảng tránh đi không?”
Hạ Quân khẽ cười cười, “Thầy Quan bây giờ chưa động đậy được đúng chứ? Rượu mạnh quá.”
Trong lòng hai người biết rõ trong rượu mà Quan Nhạc Thiên vừa uống có thuốc, nhưng cả đôi bên đều không nói toạc ra. Hạ Quân vẫn rất khâm phục Quan Nhạc Thiên, một ngụm rượu đó, tính toán dựa theo nồng độ, người bình thường ít nhất cũng phải bất tỉnh cả một buổi sáng, Quan Nhạc Thiên chỉ mới nửa tiếng đã có thể tỉnh lại. Thế là đã đáng nể lắm rồi, nhưng hiển nhiên tay chân vẫn chưa thể cử động.
“Tôi giúp anh?” Hạ Quân ban nãy vừa mới chạm vào người Quan Nhạc Thiên, bất cứ chỗ nào trên cơ thể của người này đều trong vô cùng tiêu chuẩn. Cho dù là tượng đá do nhà điêu khắc điêu khắc dựa theo khuôn mẫu này, thì cũng sẽ bị người khác cho là quá đúng chuẩn đến mức sai lệch.
Hạ Quân không hề thấy ghét, mà chỉ cảm thấy rất thú vị.
Nhất là khi nhìn thấy đôi mắt chưa từng bộc lộ một cảm xúc đặc thù nào từ từ đỏ lên, cơ thể thoạt nhìn mạnh mẽ như vậy lại không thể mảy may nhúc nhích. Chỉ có thể trở thành đồ chơi trong tay Hạ Quân, viền mắt theo chuyển động của ngón tay Hạ Quân chậm rãi thấm ướt.
Hạ Quân chợt nảy ra ý xấu, cố tình không di chuyển, thấp giọng hỏi: “Thầy Quan, còn cần tôi tránh đi không?”
Quan Nhạc Thiên là một sát thủ chuyên nghiệp, hắn chọn giết người không phải bởi vì thích máu tanh. Giống như rất nhiều người chọn công việc không phải xuất phát từ đam mê, hắn cũng giống vậy.
Mặc dù như thế, Quan Nhạc Thiên vẫn rất chuyên nghiệp, cho tiền là giết người, không trả tiền tuyệt sẽ không làm chuyện thừa thãi, hắn không có d*c vọng đặc biệt gì cả, chỉ đơn thuần là tồn tại.
Cơ thể trước giờ chỉ có tự mình giải quyết Quan Nhạc Thiên cực kỳ nhạy cảm, hẳn là do bản năng trong mình có một loại bài xích thù địch đối với mọi đụng chạm của người ngoài. Cơ bắp trên người Quan Nhạc Thiên bắt đầu từ từ căng ra, cậu nhắm mắt nói: “Tay của Hạ tiên sinh rất sướng, nếu như có thể nhanh lên
thì tốt hơn.”
Hạ Quân không ngờ rằng Quan Nhạc Thiên sẽ nói như vậy, nhưng nghĩ lại, kiểu người có thiếu hụt tâm lý như Quan Nhạc Thiên e là hoàn toàn không biết cái gì gọi là ngượng ngùng. Thế là nội tâm càng thấy hưng phấn hơn.
Hạ Quân vừa nghe lời tăng nhanh tốc độ, vừa nói: “Lần trước thầy Quan nói đến khách sạn trộm, là với đàn ông hay với phụ nữ?”
Trong cổ họng Nhạc Thiên phát ra tiếng th ở dốc như có như không, hạ giọng nói: “Đàn ông.”
“Thì ra là như vậy…” Hạ Quân cúi đầu buông tay ra, nhẹ nhàng hôn một cái, “Mùi vị của thầy Quan rất sạch sẽ.”
Cơ thể của Quan Nhạc Thiên đã khi nào phải chịu k1ch thích như vậy, suýt chút nữa đã kết thúc luôn, cậu giảm giọng xuống hỏi: “Hạ tiên sinh thích?”
Hạ Quân ngẩng mặt lên, khuôn mặt anh tuấn lướt qua một ý cười mập mờ, “Tôi thích nhất ai có cơ thể đẹp.”
Nhạc Thiên cảm nhận cơ thể mình có lực, bất ngờ bật người ngồi dậy, quay sang mặt đối mặt với Hạ Quân. Tuy trên người cậu không một mảnh vải, nhưng không có vẻ gì là chật vật, vẫn là vị giảng viên đại học nhã nhặn kia. Một tay đè chặt tay Hạ Quân, nói: “Hạ tiên sinh, tôi có sức rồi, cảm ơn anh.” Rồi dùng sức mạnh không cho phép từ chối gạt tay của Hạ Quân ra, từ từ đứng dậy đi về phía phòng tắm.
Hạ Quân ngồi tại chỗ, nhìn thoáng qua vệt nước trong lòng bàn tay, chậm rãi li3m một cái, thì thầm: “Lạnh lùng thật đấy.”
Nhạc Thiên ở trong phòng tắm vận động với tốc độ cao, vừa tuốt vừa nghĩ đến khuôn mặt anh tuấn của Hạ Quân, chỉ hận không thể lập tức đi ra lăn giường với Hạ Quân, đáng tiếc là bị hình tượng nhân vật hạn chế, đành phải tự mình tuốt.
Sau khi tốc chiến tốc thắng, Nhạc Thiên lau khô ráo, vẫn để trần đi ra ngoài.
Hạ Quân vẫn đang ngồi xếp bằng trên ghế salon, còn tiện tay bật TV trong phòng khách của Quan Nhạc Thiên. Cái TV này chỉ để trang trí, Quan Nhạc Thiên chưa từng bật bao giờ, Hạ Quân tìm tòi kết nối kênh.
Nhạc Thiên đi tới trước sofa, nhặt từng món quần áo trên ghế salon khoác lên. Ánh mắt của Hạ Quân dạo dọc theo cánh tay của cậu dạo khắp nơi, nhìn cặp mông mẩy của Quan Nhạc Thiên một lần nữa bị quần tây bao bọc.
Hạ Quân đột nhiên nói: “Quan tiên sinh là người ở trên, hay là ở dưới?”
Nhạc Thiên thuận miệng nói: “Ở trên.”
“À.” Hạ Quân kéo dài âm tiết, đôi mắt không sai một li nhìn chăm chăm vào bờ m ông tròn trịa của Quan Nhạc Thiên.
Quan Nhạc Thiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra ngồi xuống ghế salon, “Hạ tiên sinh thật sự là hoạ sĩ?”
“Nghề phụ,“ Hạ Quân nói, “Nghề chính là thám tử.”
Quan Nhạc Thiên khẽ mỉm cười, “Thì ra là như vậy.”
Hạ Quân nói: “Sao nào? Thầy Quan có hứng thú với tôi? Có nhu cầu gì cần tôi giúp đỡ à?” Hạ Quân có ý riêng.
Nhạc Thiên cúi đầu, thấp giọng ngầm có ý cảnh cáo: “Hạ tiên sinh làm công việc thám tử đó nguy hiểm lắm nhỉ.”
Hạ Quân nhẹ giọng cười khẽ, một vài nhân tố kỳ lạ nào đó trong cơ thể đang từ từ bị nhen lửa, cười nhạt đáp: “Nguy hiểm không phải là một chuyện xấu, giống như thầy Quan làm thầy giáo, chắc chắn sẽ gặp học sinh nghịch ngợm, nhưng nếu như có thể dạy dỗ cho những học sinh đó trở nên ngoan ngoãn, đó không phải là một thành tựu sao? Thám tử cũng thế, dù là nguy hiểm, song cảm giác nhảy múa trên lưỡi dao chẳng phải rất tuyệt hay sao?”
Nhạc Thiên cũng cười theo, “Tôi không thể hiểu được suy nghĩ của Hạ tiên sinh.”
Hạ Quân nói: “Thật sao? Tôi cảm thấy đúng ra thầy Quan phải hiểu rất rõ chứ nhỉ, lần đầu tiên tôi gặp được thầy Quan, đã cảm thấy chúng ta là cùng một loại người.”
Nhạc Thiên quay mặt sang, đôi mắt phượng giấu dưới tròng kính nhu hòa xinh đẹp, “Tôi là loại người gì?”
Hạ Quân đưa tay ra, hắn chưa rửa tay, ngón tay vẫn còn dinh dính, thẳng tay áp sát lên đôi môi mỏng của Nhạc Thiên, thấp giọng nói: “Thầy Quan nói sao?”
Nhạc Thiên thản niên nói: “Hạ tiên sinh muốn lên giường với tôi?”
“Hơi hơi,” Trong lúc Quan Nhạc Thiên hôn mê, ngay cả khoang miệng của Quan Nhạc Thiên Hạ Quân cũng đã kiểm tra, hàm răng trắng như tinh ngay ngắn, “Thầy Quan rất quyến rũ.”
Nhạc Thiên mở miệng nói: “Tôi không có hứng thú gì với Hạ tiên sinh.”
Nụ cười trên mặt Hạ Quân sâu hơn, dứt khoát bóp cằm của Nhạc Thiên, thấp giọng hỏi: “Không thử xem làm sao biết?”
Nhạc Thiên lạnh nhạt nói: “Hạ tiên sinh đồng ý nằm dưới?”
“Không bằng chúng ta xem năng lực mình?” Hạ Quân nhướng mày nói, “Thầy Quan nói mình không biết đánh nhau, không biết là thật hay giả?”
Nhạc Thiên: …tui cứ là thích mấy đứa nhóc có trí nhớ tốt như cưng đó.
Hạ Quân thấy sắc mặt Quan Nhạc Thiên cứng ngắc, bụng thầm cười to lên, quý ngài sát thủ khó xử quá nhỉ, chắc sẽ không lựa chọn phản kháng?