Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 177: Thế giới 12: Số 17 8



Trong quán cà phê ở trung tâm thành phố, Chu Việt và Hạ Quân ngồi đối mặt nhau, Chu Việt lật cặp văn kiện Hạ Quân đưa cho mình, cau mày hỏi: “Cậu thật sự cảm thấy mấy vụ án này có liên quan với nhau? Có chứng cứ không?”

Trong văn kiện là một vài án mưu sát, trong đó có mấy vụ từng qua tay Chu Việt, bao gồm cả án Tiền Chí Huy bị bắn chết. Những vụ án đó cơ bản đều được phá, tất cả hung thủ đền tội cả rồi, phần lớn còn đang bị giam trong ngục.

Hạ Quân nhấp một hớp cà phê, thản nhiên nói: “Không có chứng cứ, đoán mò.”

Chu Việt nhất thời cạn lời, hắn thẩm vấn phạm nhân cả một đêm, cằm mọc râu ria xồm xàm mắt mũi đỏ chót, bữa sáng chưa kịp ăn gì đã bỏ chạy tới gặp Hạ Quân, quẳng kẹp tài liệu xuống, vẫy vẫy tay, “Phục vụ, cho một phần sandwich.”

Bàn tay đang cầm tách cà phê của Hạ Quân hơi dừng lại một chút.

Nhân viên phục vụ rất nhanh đã bưng một phần sandwich trứng chiên lên, Hạ Quân nói: “Cho tôi một phần mang về luôn.”

Chu Việt cầm sandwich hung dữ dồn sức cắn một cái, vừa ăn vừa nói: “Sao cậu không ăn cùng tôi?”

“Tôi ăn rồi.” Hạ Quân đáp.

Chu Việt thắc mắc: “Vậy cậu gói mang về ăn trưa à? Hạ Quân, cậu thay đổi rồi, tôi nhớ cậu chỉ ăn thịt thôi.”

Hạ Quân khẽ cười cười, nói: “Tất Chiêm Xuân ói ra hết chưa?”

Vẻ mặt của Chu Việt sầm xuống, lau mũi, móc ra một điếu thuốc, vừa cầm lên đã bị nhân viên bước đến ngăn lại, “Quý khách, chỗ chúng tôi không cho phép hút thuốc.”

Chu Việt bĩu môi, “Tôi ngửi, ngửi thôi được chưa?”

Nhân viên phục vụ không nói nữa, bước sáng một bên, nhưng ánh mắt vẫn liếc sang. Hai vị khách này một người mặc áo khoác thoải mái vừa nhìn là biết giá không nhỏ, mặt mũi anh tuấn nho nhã lễ độ, một người còn lại thì quần áo nhăn nheo, mặt mũi lởm chởm, thoạt nhìn là thấy hai người hai thế giới, nói sao nhỉ? Quý ông và thú hoang, cô nhân viên nữ âm thầm xỉ vả trong lòng.

Chu Việt cầm thuốc lá đặt dưới mũi hít mạnh, hàng mày rậm nhướng lên, thấp giọng nói: “Thằng ranh đó xảo trá, không thấy thỏ không thả chim ưng, phía Đông bắn một phát phía Tây bắn một phát, muốn giảm hình phạt, đủ số là thôi không nói nhiều.”

“Anh ta sợ chết,” Hạ Quân thảnh thơi khom lưng xuống, bưng cà phê lên qua khung cửa sổ ngắm nhìn đoàn người từ bên ngoài đi tới, lạnh nhạt nói, “Cậu đừng ép anh ta, khi con người ta muốn sống thì miệng chặt hơn bất cứ lúc nào.”

Chu Việt theo bản năng đút thuốc lá vào miệng ngậm, bên tai lập tức vang lên —— “Quý khách…”

“Tôi không hút!” Chu Việt quay mặt sang mất kiên nhẫn nói, “Cô thấy tay tôi có quẹt không?

Nữ phục vụ bị thái độ lỗ m ãng của hắn làm giật mình hết hồn, quay sang bàn tán xôn xao với các đồng nghiệp.

Hạ Quân cười khẽ, “Cảnh sát nhân dân có thể khách sáo với người dân một chút được không?”

Chu Việt xoay mặt qua thấp giọng mắng một câu, “Mẹ nó ông đây sáu tiếng đồng hồ không chợp mắt, chỉ để bảo vệ đám người dân đó, miệng ngậm điếu thuốc chút thôi cũng phạm pháp à?”

Hạ Quân uống một hớp cà phê trong tay, để tách xuống nói: “Đi thôi, mắc công một lát nữa người ta lại báo cảnh sát đuổi chúng ta đi.”

Chu Việt: …

Hạ Quân đi ra quầy tiếp tân cầm sandwich đã đóng gói, tiện tay cho cô nhân viên nữ vừa vụ một trăm đồng tiền boa, dịu giọng nói: “Xin lỗi, trong nhà bạn tôi xảy ra ít chuyện, tâm trạng không được tốt lắm.”

Cô nhân viên không cầm, đỏ mặt nói: “Không sao ạ.”

Chu Việt đứng ngoài cửa ra vào thúc giục: “Nhanh lên, trời mưa rồi kìa.”

Hạ Quân đặt tiên trên quầy bar, xoay người bước ra tiệm cà phê.

Cô nhân viên nhìn bóng lưng cao ráo mặc áo đen, mắt nở đầy trái tim màu hồng: “Đẹp trai quá ga lăng quá.”

Chu Việt thấy Hạ Quân đi ra, đá mắt nói: “Hạ Quân, cậu có cái gì đó sai sai, tôi thấy dạo này cậu ngựa ngựa thế nào ấy.”

“Thật à?” Hạ Quân nghiêng mặt sang bên, nở nụ cười kinh khủng khiếp mà Chu Việt quen thuộc.

Chu Việt run lên, da gà nổi đầy người, “Mưa rồi, cậu lái xe chở tôi về cục cảnh sát đi.”

“Không được, tôi phải về nhà, không tiện đường.” Hạ Quân bẻ dựng cổ áo khoác lên, đi thẳng vào trong màn mưa.

Chu Việt đứng sau lưng hắn tức muốn hết cả hơi: “Cậu có đi làm đâu, đưa tôi đi có chết không?!”

Hạ Quân mắt điếc tai ngơ, sải bước đi vào trong xe, khởi động xe chạy về chung cư.

Mưa ngoài trời càng lúc càng lớn, hạt mưa lộp bộp rơi lên tán ô rộng màu đen. Hạ Quân đứng chỗ cửa thang máy chào hỏi với các gia đình ở những tầng khác, quẹt thẻ lên lầu, không đi vào nhà mình, mà dứt khoát bấm mật khẩu nhà Quan Nhạc Thiên.

Sau khi vào cửa, Hạ Quân nghe thấy tiếng nước vọng ra từ trong phòng tắm, đặt túi giấy gói sandwich lên bàn ăn, đi đến trước cửa phòng tắm, mở cửa ra, huýt sáo với Quan Nhạc Thiên đang tắm, “Thầy Quan, cảnh đẹp quá.”

Cơ thể nam tính cao gầy khỏe mạnh dưới vòi hoa sen có cơ bắp hình giọt nước, làn da vốn trắng trẻo được sắc màu xanh tím tô điểm. Quan Nhạc Thiên đang gội đầu, cánh tay hơi cong, cơ bắp vừa đủ đắp lên cẳng tay, dòng nước lướt qua – nam sắc vô biên.

Quan Nhạc Thiên đã nghe thấy tiếng ngay từ khi Hạ Quân mở cửa, chỉ là không để ý tới. Bây giờ Hạ Quân nhìn thấy cậu tắm rửa, cậu vẫn làm theo ý mình như trước, hai người đã lên giường với nhau chẳng biết bao nhiêu lần, không có gì để phải che giấu.

Hạ Quân dựa vào khung cửa, mỉm cười nhìn Quan Nhạc Thiên lau đầu, mái tóc ướt buông xuống khiến cho Quan Nhạc Thiên thoạt nhìn càng thêm tuấn tú nhã nhặn, hết sức vô hại.

Mặc quần áo vào, Quan Nhạc Thiên vắt khăn lên mái tóc đang ướt, mang mắt kính lên, lúc này mới quay mặt sang hỏi Hạ Quân: “Hạ tiên sinh có chuyện gì không?”

Cho dù trước khi ra cửa người này mới từ trên giường của hắn bước xuống, tối qua đã bị hắn làm đến mức nước mắt ràn rụa, nhưng bây giờ lại mang thái độ không quá thân quen với hắn.

Dã thú không quen sao?

Hạ Quân đong đầy ý cười, bước lên trước, nắm cằm Quan Nhạc Thiên hôn một cái, hai người hôn đến hơn năm phút mới tách ra, không ai phải thở dồn, đều rất thong dong. Hạ Quân vỗ vỗ lên gò má đẹp đẽ của Quan Nhạc Thiên, thấp giọng thì thầm: “Thầy Quan, tôi có cảm giác rồi, phải làm sao đây?”

“Tôi phải đi làm.” Quan Nhạc Thiên bình tĩnh nói.

Hạ Quân nhếch môi nở nụ cười, “Dùng miệng thế nào?”

Quan Nhạc Thiên cũng không nhịn được cười, đôi mắt đằng sau tròng kính lóe qua một vệt sáng kỳ dị, “Hạ tiên sinh tài cao lớn gan, không sợ tôi cắn đứt của anh sao?”

“Đừng đùa chứ, thầy Quan,” Hạ Quân từ tốn cầm tay Quan Nhạc Thiên đặt lên mặt khóa của thắt lưng mình, lười nhác đáp lại, “Anh nỡ lòng sao?”

Hạ Quân thấy Quan Nhạc Thiên chậm chạp không di chuyển, có lòng tốt nhắc nhở: “9 giờ phải ra ngoài rồi, giờ đã hơn 8 giờ, không nhanh chút là bị muộn đấy.”

Đối với Quan Nhạc Thiên gần như là được lập trình để làm việc, đến muộn đồng nghĩa với chuyện nhịp sống sinh hoạt bị mất không chế, đó là điều mà hắn kiên quyết không thể chấp nhận.

Quan Nhạc Thiên không giãy nãy quá nhiều, dứt khoát quỳ xuống.

So với động tác trúc trắc của Quan Nhạc Thiên, thì Hạ Quân càng thấy hưởng thụ tư thái phục tùng của người này hơn. Ánh mắt vẫn lạnh lùng như thế, hai sắc màu trắng đen mà hắn yêu nhất chồng chéo trên con người Quan Nhạc Thiên, khiến cho hắn muốn ngừng mà không được.

“Thầy Quan biết ăn quá…” Hạ Quân hít một hơi thật sâu, mười ngón luồn vào mái tóc ướt của Quan Nhạc Thiên, giọng nói trầm trầm, “Trẻ nhỏ dễ dạy, nói không chừng anh còn học còn nhanh hơn học trò của mình nữa… sâu hơn chút nữa…”

Sau khi kết thúc, Quan Nhạc Thiên trực tiếp ngửa đầu nuốt xuống, hứng nước dưới vòi nước trong phòng tắm để súc miệng. Hạ Quân ôm cậu từ sau lưng, hai tay cách lớp áo sơmi mỏng ngao du trên cơ bắp của cậu, thấp giọng hỏi: “Thầy Quan, sao anh không biết cái gì gọi là ngại ngần nhỉ?”

“Hạ tiên sinh, sắp tới giờ rồi, có thể buông tay được không?” Quan Nhạc Thiên dịu giọng nói.

Hạ Quân nhìn ngắm khuôn mặt điềm đạm đẹp đẽ của Quan Nhạc Thiên từ trong gương, khóe mắt hơi cong, “Không buông, thầy Quan có tức giận không?”

Quan Nhạc Thiên nói: “Không biết.”

Hạ Quân nói: “Cuối cùng thì phải làm sao mới có thể làm cho thầy Quan có cảm xúc? Ngoại trừ lên giường ra?”

Hai tay của Quan Nhạc Thiên nắm lấy cánh tay đang ôm chầm mình của hắn, hơi dùng lực một chút, gỡ vòng tay của Hạ Quân ra, quay mặt sang hỏi ngược lại: “Hạ tiên sinh cảm thấy tôi trên giường có cảm xúc sao?”

Hạ Quân sững sờ ở tại chỗ, chờ hắn xoay người lại, Quan Nhạc Thiên đã đi ra ngoài.

Hạ Quân đi theo ra phòng tắm, đứng trong hành lang nói: “Bên ngoài trời mưa tôi đưa anh đi, trong túi giấy trên bàn có bữa sáng.”

Quan Nhạc Thiên dứt khoát cầm túi giấy, đứng ngoài cửa ra vào xỏ giày, cầm dù nhìn Hạ Quân, “Đi thôi.”

Vô tư tới vô tâm, thật sự làm cho người ta thích chết đi được, Hạ Quân mỉm cười theo sau.

Trên xe, Nhạc Thiên mở túi giấy ra, lúc nhìn thấy sandwich thì mặt mũi tái xanh, cái tên chết tiệt kia sao không mua bánh crepe cho mình chứ, ngày nào cũng sandwich, sandwich cái mả nhà nó.

Hạ Quân nói: “Không thích vị này?”

Nhạc Thiên không tiếp lời, lấy sandwich ra bắt đầu ăn từng miếng từng miếng. Tướng ăn của cậu lần nào cũng như nhau, nghiêm túc, đều đặn.

Hạ Quân cười khẽ một tiếng, trong lúc đang đợi đèn đỏ thò tay vuốt đùi Quan Nhạc Thiên một cái. Quan Nhạc Thiên nghiêng mặt sang bên đảo ánh mắt qua Hạ Quân, dáng vẻ thờ ơ không động lòng.

Hạ Quân càng làm quá đáng hơn nữa, sáng sớm xe cộ chen chúc, chỉ cần vừa phanh dừng lại, Hạ Quân sẽ táy máy tay chân với Quan Nhạc Thiên ngay, kéo áo sơmi của cậu từ trong quần tay ra, một tay vuốt lên cơ bắp trôi chảy của cậu.

“Hạ tiên sinh,“ Quan Nhạc Thiên sau khi bị hắn sờ mó mấy lần, cuối cùng cũng không kiềm được lên tiếng, “Sắp đến trường.”

Hạ Quân nhìn sang, nói: “Cứng rồi?”

Quan Nhạc Thiên chỉ giữ im lặng.

Hạ Quân nói: “Vậy cũng hết cách rồi, thầy Quan giỏi khống chế cảm xúc như vậy, hẳn là cũng có thể khống chế được cơ thể của mình đúng chứ?”

Quan Nhạc Thiên bình tĩnh nói: “Hạ tiên sinh đừng sờ tôi là được.”

“Người huấn luyện anh chẳng lẽ không phát hiện ra nhạy cảm như vậy sao?” Hạ Quân đạp xuống phanh, nghiêng đầu mỉm cười nói, “Tới rồi.”

Nhạc Thiên thầm nghĩ: Mấy người nói cái đếch gì thế, ông đây là sát thủ hạng A, mấy người tưởng là trai bao quán bar hả? Huấn luyện sát thủ có sờ tới mó lui như mấy người hả?

Quan Nhạc Thiên cúi mặt, tóc mái và mắt kính che đi hơn nửa khuôn mặt của cậu. Hạ Quân im lặng quan sát, động tác xuống xe cùa Quan Nhạc Thiên vẫn thong dong, cầm dù và cặp sách, chậm rãi đóng cửa xe lại.

Tất cả đều rất tự nhiên, ngoại trừ… một túi giấy đựng sandwich lẳng lặng trên chỗ ngồi cạnh tài xế.

Một người thích sạch sẽ như thế, sao khi xuống xe lại quên vứt rác đây?

Hạ Quân nhìn bóng người che dù càng lúc càng dần xa trong màn mưa, nét mặt từ từ trở nên nghiêm túc, hình như hắn đã bắt được nhược điểm của con dã thú này rồi.

Nhạc Thiên che dù tràn đầy phấn khởi hỏi: “Huấn luyện Quan Nhạc Thiên là K đúng không?”

Hệ thống: “Ừm.”

Nhạc Thiên nói: “Ông ta có đẹp trai không?”

Hệ thống: “Trẻ bớt đi ba chục tuổi, thì cũng tính là một anh đẹp trai.”

Nhạc Thiên: “…coi như chưa hỏi.”

Nhạc Thiên vừa xuống xe lập tức thẳng đến văn phòng, hôm qua đồng nghiệp nói sẽ mang bánh bao hấp đến cho cậu, cậu chỉ mới nghĩ thôi đã thấy sắp trào nước dãi ra. Tên khốn kiếp Hạ Quân đó mới mời cậu ăn bít tết một lần đã thôi, quá là ki bo, nể tình mấy chỗ khác của hắn to nên cậu tạm tha thứ cho.

Nhạc Thiên: “Bánh bao~ bánh bao~ bánh bao~”

Hệ thống: “Không phải cậu ăn rồi sao?”

Nhạc Thiên: “Sandwich thuần chay thêm được cái trứng, đứa nào ăn đứa đó ra đi, còn chẳng ngon bằng trứng của Hạ Quân nữa.”

Hệ thống: “…” Tại sao bây giờ cứ há mồm ra là nhắc đến cái chủ đề đó vậy hả!

Đồng nghiệp trong văn phòng đều đã đến đông đủ, ngập mùi đồ ăn sáng, thấy Nhạc Thiên vào, một cô giáo nhanh chóng chào hỏi: “Thầy Quan, nhanh qua đây, có chừa cho anh một cái bánh bao xá xíu nè.”

Nhạc Thiên kiềm chế tâm trạng kích động mờ mịt nhìn cô giáo một cái, em gái, cưng là thiên thần đúng không?

Cô giáo hơi ngẩn ra, ngượng ngùng nói: “Xem tôi kìa, quên là thầy Quan chỉ ăn thanh đạm.”

“Tôi chưa ăn nữa,” Một đồng nghiệp khác nhanh chóng đẩy cái bánh bao trong tay mình ra, cười ha ha, “Thầy Quan, cái của tôi là bánh chay này, cho anh, để tôi ăn bánh bao xá xíu cho.”

Nhạc Thiên: …

Hệ thống: Há há, muốn làm cho cậu ta có cảm xúc á hả, đầu tiên chỉ cần cho cậu ta một miếng thịt, sau đó lấy thịt đi, là sẽ lập tức được nhìn thấy cái bản mặt nước mắt rưng rưng muốn khóc mà không khóc nổi của cậu ta ngay.

Nhạc Thiên dịu dàng gượng cười, ăn mà không biết mùi vị gặm cái bánh bao chay, cảm giác cuộc đời mình thê lương ảm đạm y như cải trắng trong nhân bánh vậy.

Nhạc Thiên: “Ngoại trừ có được cuộc sống tình d*c chất lượng siêu cao ra, thì chẳng còn gì cả!”

Hệ thống: “…”

Nhạc Thiên ôm sách vở lê bước chân nặng nề đi dạy, lúc tan học có cô sinh viên nhét cho cậu một bịch thịt bò khô ngũ vị hương, tức khắc lòng dạ sáng ngời, “Hệ thống! Tao sai rồi! Thì ra trừ Hạ trứng gà (1), tao vẫn còn có tình thấy trò tốt đẹp như thế! Làm người ta cảm động quá đi mất!”

Hệ thống: “…” Hạ trứng gà là cái quần què gì???

Hả hê lén lút cạp sạch cả bịch thịt bò ngũ vị hương, Nhạc Thiên đầy máu sống lại. Memo trong điện thoại phát ra tiếng thông báo, Nhạc Thiên mở ra đọc, trong đó viết: Viện mồ côi.

__

(1) Hạ trứng gà: gốc là 夏蛋, Hạ đản, chữ đản蛋 này là có nghĩa là trứng, nhưng mà tui nghĩ là chữ đó lấy ý trong từ hỗn đản 混蛋, đồ khốn nạn, đồ thối tha. Chưa nghĩ ra được cái biệt danh nào trong tiếng Việt mà có nghĩa chửi lại còn liên quan tới trứng, nên tạm thời đặt vậy.

__

Bịch khô bò làm một cú càn khôn xoay chuyển emotion của kẻ tham ăn 🤡🤡🤡

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.