Trên đống rơm rạ, một đứa trẻ gầy gò đen đúa trên tay áo có đeo một cái băng tang màu đen, vẻ mặt nặng nề nhìn tà dương.
“Hệ thống, tao nhớ mày nói là nhân vật của tao chắc chắn vừa có tiền vừa sắc?” Nhạc Thiên nghiêm túc hỏi.
Hệ thống bình tĩnh trả lời: “Cậu ở trong thôn này cũng coi như là con nhà giàu rồi, được ăn cháo khoai lang, ghê gớm quá đi chứ.”
Nhạc Thiên: “…”
Hiện tại thì Chu Nhạc Thiên ở thế giới này mới mười tuổi, mẹ cậu ta là một quả phụ rất mạnh mẽ. Mặc dù trong nhà không có đàn ông, nhưng bà tự dựa vào tay nghề làm giày rất giỏi của bản thân nên có thể tranh được miếng cơm cho hai mẹ con trong thôn này. Vốn dĩ cuộc sống của hai mẹ con đang trải qua yên ổn, nhưng mấy ngày trước bà Chu vô tình ngã xuống kênh nước mất ngay tại chỗ, để lại một Chu Nhạc Thiên mười tuổi không biết làm sao.
Nhạc Thiên: “Tao mới mười tuổi, nhỏ thế đã có ghệ rồi?”
Hệ thống: “Mẹ cậu biết nhìn xa, sắp xếp trước cho cậu.”
Nhạc Thiên: “…” Đấy mà gọi là nhìn xa gì chứ?
Bà Chu cảm thấy nhà mình cô nhi quả mẫu quạnh quẽ quá, lại nhặt được một cô gái mồ côi tên Đồng Ngọc về, lớn hơn Chu Nhạc Thiên sáu tuổi, bà Chu không quan tâm lắm, nói với Chu Nhạc Thiên đó là vợ cậu ta, còn vui vẻ hớn hở: “Nữ hơn ba ôm gạch vàng, mẹ một hơi ôm hai.”
Chu Nhạc Thiên cũng theo đó gọi Đồng Ngọc là vợ.
Nhạc Thiên: “…” Chỉ nghe nói con dâu nuôi từ bé, không ngờ có một ngày cậu còn thể thành chồng nuôi từ bé.
Nhạc Thiên: “Nam chính thì sao?”
Hệ thống: “Giàu nhất thôn cậu, Kha Tĩnh Sơn.”
Nhạc Thiên: “…” Giàu nhất thôn, thoạt nghe hình như cũng chẳng có gì ghê gớm.
Kha Tĩnh Sơn cũng là cô nhi, độc thân một mình, là hàng xóm với nhà họ Chu, lúc cha của Chu Nhạc Thiên còn trẻ đã cứu Kha Tĩnh Sơn một mạng. Nên sau nhà khi nhà họ Chu không còn đàn ông nữa, Kha Tĩnh Sơn vẫn luôn giúp đỡ, có lúc cũng bị người trong thôm nói đôi lời đàm tiếu.
“Nhạc Thiên.”
Một giọng nam mạnh mẽ vang lên phía sau, Nhạc Thiên ủ rũ héo úa quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông đằng sau thì mắt bỗng sáng rực lên, quả là một anh giai lực lưỡng uy vũ!
Người đàn ông khoác nắng chiều mặc một cái áo ba lỗ ố vàng với quần dài, áo ba lỗ bị mồ hôi thấm ướt. Cơ bắp đầy người chập trùng màu đồng cổ, mặt mày sắc nét sống mũi cao thẳng, mồ hôi chảy xuống từ giữa lông mày hắn, làm nổi bật lên sự khôi ngô tuấn tú.
“Đẹp, đẹp trai quá…” Nhạc Thiên điên cuồng ch ảy nước miếng trong lòng, thật sự rất muốn nhào lên li3m mồ hồi trên ngực Kha Tĩnh Sơn.
Kha Tĩnh Sơn thấy vẻ mặt Chu Nhạc Thiên dại ra, tiến lên trước một tay đỡ cậu lên cánh tay mình ôm chắc. Vóc dáng Chu Nhạc Thiên nhỏ gầy, nhóc con mười tuổi thoạt nhìn qua vẻ bề ngoài thì không quá bảy tám tuổi, Kha Tĩnh Sơn ôm cậu như ôm một cục mây vậy, “Đừng buồn, anh Tĩnh Sơn nuôi em.”
Nhạc Thiên vui muốn nở bông, “Mới gặp đã nói nuôi, tao thích.”
Hệ thống: “Ủa, cậu nhiêu, hắn nhiêu?”
Nhạc Thiên: “…”
Cậu cúi đầu liếc mắt nhìn Kha Tĩnh Sơn, phát hiện ra hắn ít nhất cũng phải hơn hai mươi, phải lớn hơn Chu Nhạc Thiên đến mười mấy tuổi lận.
Chênh lệch tuổi tác nhiều không phải là vấn đề lớn, mấu chốt là bây giờ cậu mới mười tuổi! Kha Tĩnh Sơn một tay là đã có thể ôm cậu rồi! Cậu còn phải đợi ít nhất tám năm nữa!
Nhạc Thiên tuyệt vọng vùi sâu vào cơ ngực to bự của Kha Tĩnh Sơn gào khóc.
Bàn tay Kha Tĩnh Sơn vỗ vỗ lên tấm lưng gầy yếu của Chu Nhạc Thiên, dịu dàng nói: “Đừng khóc, có anh Tĩnh Sơn đây rồi.”
Hệ thống: …cậu ta khóc vì mình nhỏ quá không ngủ mấy người được đó.
Cơ thể Chu Nhạc Thiên không được khỏe mạnh, khóc một lát là mệt, gục đầu lên bả vai của Kha Tĩnh Sơn ngủ.
Kha Tĩnh Sơn mang theo Chu Nhạc Thiên trở về khu nhà nhỏ của nhà họ Chu, chạm mặt với Đồng Ngọc vác một giỏ cỏ heo về, hai người đúng lúc gặp nhau, Đồng Ngọc thấp giọng nói: “Anh Tĩnh Sơn.”
“Ừm.” Kha Tĩnh Sơn quan sát khu nhà nhỏ một chút, bà Chu mất chưa được bảy ngày, sân vườn đã bắt đầu ngổn ngang, Đồng Ngọc vừa đi học vừa chăm sóc Chu Nhạc Thiên, lại còn phải làm việc, thật sự là lực bất tòng tâm.
Kha Tĩnh Sơn nói: “Em đi cho heo ăn trước đi, cơm để anh nấu.”
Đồng Ngọc đáp một tiếng, vác đống cỏ heo còn cao hơn mình nửa người đi cho heo ăn. Con heo này do bà Chu nuôi, vốn bảo là chờ đến sang Tết làm thịt bán, còn vụn vặt thì cắt cho hai đứa nhỏ trong nhà ăn, Đồng Ngọc vừa cho heo ăn vừa lau nước mắt, cô nhớ bà Chu.
Kha Tĩnh Sơn ôm Chu Nhạc Thiên vào nhà, phát hiện trong nhà còn lộn xộn hơn ngoài sân nữa, quần áo mới giặt được một nửa chất ngổn ngang thành đống trong chậu nước ngâm chân. Kha Tĩnh Sơn đặt Chu Nhạc Thiên lên giường, bước đến vừa ngửi, ít nhất cũng phải hai ba ngày.
Tiếp tục như thế, hai đứa bé này sẽ không sống ra hình ra dạng nổi.
Kha Tĩnh Sơn đi ra khỏi nhà, vào nhà bếp nhóm lửa làm cơm, làm được một nửa, Đồng Ngọc qua tới, “Anh Tĩnh Sơn, để em làm cho.”
“Không cần, em vào nhà giặt hai bộ quần áo đi,” Kha Tĩnh Sơn bẻ gãy thân ngô nhét vào trong bếp lò, ngước mắt lên nhìn thấy Đồng Ngọc đang dụi mắt, bèn gọi Đồng Ngọc đến, nhíu mày nói, “Đồng Ngọc, anh bàn chuyện này với em.”
Đồng Ngọc xoay người trở về, quả nhiên mắt đo đỏ, hơi nhỏ giọng nói: “Anh Tĩnh Sơn, anh nói đi.”
“Em chăm sóc cho Nhạc Thiên không được đâu, để thằng bé cho anh đi,” Kha Tĩnh Sơn nói ngay vào trọng tâm, “Em chỉ việc lo học thôi, đợi học thành tài rồi, chuyện tương lai tính sau.”
Đồng Ngọc hoang mang nói: “Như vậy sao được…”
Kha Tĩnh Sơn nói thẳng: “Quyết định như vậy đi, bắt đầu từ ngày mai em ở nội trú luôn, không được chạy về, tiền thuê tiền ăn anh trả.”
Nước mắt Đồng Ngọc “tách” một tiếng rơi xuống, lắp bắp nói: “Anh Tĩnh Sơn, em…”
“Đừng nói nữa, nhanh đi giặt quần áo đi, đồ trên người thằng nhóc kia sắp thiu đến nơi.” Kha Tĩnh Sơn cau mày nói.
Lúc Nhạc Thiên thức dậy, cơm vừa nấu xong, Kha Tĩnh Sơn đi vào gọi cậu, thấy cậu mê man mở to mắt tay dụi dụi, bước lên ôm cậu, nâng cậu cao lên đình đầu, cười nói: “Heo Con dậy rồi?”
“Anh Tĩnh Sơn…” Chu Nhạc Thiên nhát gan, bị Kha Tĩnh Sơn nâng lên hơi cao đã sợ, hai tay ra sức nắm cánh tay của Kha Tĩnh Sơn.
Tay Kha Tĩnh Sơn khẽ động, để cậu rơi xuống lồ ng ngực mình, “Anh Tĩnh Sơn ôm em đi ăn cơm.”
Cháo khoai lang, rau dại xào, một con cá chép to kho.
Vào thời đại này thì bữa cơm này đã là phong phú lắm rồi, Nhạc Thiên tủi tủi hờn hờn ôm bát bắt đầu ăn, trong lòng toàn là các hàng quán đồ ăn ngon mình từng quét ngang ở thế giới trước,
Kha Tĩnh Sơn cho rằng Chu Nhạc Thiên còn đang nhớ mẹ, giơ tay xoa xoa đình đầu Chu Nhạc Thiên, “Đừng buồn nữa, không phải đã nói sau này có anh Tĩnh Sơn rồi sao? Tối nay đến nhà anh Tĩnh Sơn ngủ nhé, được không nào?”
Nhạc Thiên: …anh nói thế sao em còn buồn ngủ nữa.
Chu Nhạc Thiên thoáng nhìn Kha Tĩnh Sơn một cái rất nhanh, “Còn vợ em thì sao?”
Đồng Ngọc nhẹ giọng nói: “Không có chuyện gì, em đi đi, chị không sợ ở một mình.”
Chu Nhạc Thiên đỏ mặt, Đồng Ngọc thì không sợ ở một mình, cậu thì sợ.
Ăn cơm xong, Kha Tĩnh Sơn ôm Chu Nhạc Thiên đi về nhà mình ở kế bên, múc một thùng nước từ trong chum nước, để Chu Nhạc Thiên tắm rửa trong sân.
Nhạc Thiên: Không ngờ rằng phòng tắm play mà tui thích nhất đến nhanh như vậy, có điều là hơi bị nhanh quá, tui mới mười tuổi…
Trăng đã bò lên khung trời, dưới ánh trăng nhàn nhạt, Kha Tĩnh Sơn múc một bầu nước, dối thẳng một cái từ trên đỉnh đầu Chu Nhạc Thiên đang ở trần dội xuống, miệng kêu: “Trời mưa rồi.”
Chu Nhạc Thiên bị nước lạnh k1ch thích bật cười khanh khách không ngừng, cuối cùng Kha Tĩnh Sơn cũng thấy lòng dạ mình nhẹ nhõm đi đôi phần, kì cọ bùn đất trên người Chu Nhạc Thiên, vừa kì vừa nói: “Em đúng là một con heo bùn.”
Tay hắn sức lớn, Chu Nhạc Thiên tránh trái tránh phải uốn tới ẹo lui kêu đau, bàn tay rộng lớn của Kha Tĩnh Sơn kì cọ theo cậu, “Bây giờ người thành phố đang nổi lên dùng xà phòng thơm, tắm xong thơm lắm, chờ anh Tĩnh Sơn làm ăn ra tiền rồi, sẽ mua cho em.”
Tắm xong rồi, Kha Tĩnh Sơn ngồi trong sân ôm Chu Nhạc Thiên nói chuyện với cậu, “Nhạc Thiên, em có đồng ý sau này đi theo anh Tĩnh Sơn không?”
Chu Nhạc Thiên núp trong ngực hắn ngửa mặt lên, “Vậy vợ em đâu?”
“Nhóc thối, cả ngày cứ vợ vợ, nhóc thì biết cái gì, anh mày còn chưa có vợ nữa đây.” Kha Tĩnh Sơn vỗ nhẹ vào mông Chu Nhạc Thiên, “Anh nuôi cả hai đứa, ai bảo con bé là vợ em chứ.”
Chu Nhạc Thiên ôm cổ Kha Tĩnh Sơn cái, “Anh Tĩnh Sơn, anh phải giữ lời nói, đừng gạt em.”
Kha Tĩnh Sơn ôm ôm eo của cậu, “Đương nhiên.”
Chu Nhạc Thiên nói: “Mẹ cũng nói theo em cả đời.”
Kha Tĩnh Sơn im tiếng trong phút chốc, vỗ nhẹ lựng Chu Nhạc Thiên: “Mẹ em không phải là lừa em, mẹ em đang ở trên trời trông em, sẽ bên em cả đời.”
Chu Nhạc Thiên thút thít một tiếng, vùi sâu vào lồ ng ngực Kha Tĩnh Sơn, thấp giọng khóc lên.
Kha Tĩnh Sơn nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng Chu Nhạc Thiên, bây giờ Chu Nhạc Thiên và hắn, cùng là trẻ mồ côi, hắn mồ coi nhiều năm thế rồi, hiểu rất rõ cảm giác mở mắt ra lẻ loi không một ai bên mình.
Chu Nhạc Thiên khóc một hồi, lại ngủ trên bả vai Kha Tĩnh Sơn, Kha Tĩnh Sơn ngẩng đầu nhìn trăng rằm, thầm nghĩ: Ông trời trên cao, con Kha Tĩnh Sơn xin thề nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Chu Nhạc Thiên, xin phù hộ cho anh em tụi con sống nên người.
Ngày hôm sau, Nhạc Thiên tỉnh dậy, phát hiện ra mình đang nằm trên người Kha Tĩnh Sơn. Nước miếng chảy ra làm ướt một khoảng lớn trên lồ ng ngực Kha Tĩnh Sơn, lồ ng ngực màu đồng cổ sáng lấp lánh, như được bôi một lớp sáp ong, Nhạc Thiên nhất thời rất kích động. Nhưng mà vừa nhìn bàn tay bé nhỏ của mình, kích động gì cũng không còn.
Chu Nhạc Thiên vừa tỉnh, Kha Tĩnh Sơn cũng tỉnh theo, vỗ vỗ vai Chu Nhạc Thiên, nói: “Tỉnh ngủ?” Hắn mới thức, tiếng nói hùng hậu mang một chút khàn khàn, từ tính đến độ lỗ lai Nhạc Thiên muốn chửa.
Lại nhớ tới tuổi của mình, tai chửa tức khắc sảy luôn, Nhạc Thiên héo úa đáp: “Dạ.”
“Dậy rồi thì xuống giường, đã mấy ngày rồi em không đi học, hôm này đến trường sớm một chút.” Kha Tĩnh Sơn lắc nhẹ vai Chu Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên nhân cơ hội nhéo một cái Kha Tĩnh Sơn trên lồ ng ngực bắp thịt biểu đạt bất mãn của mình thuận tiện ăn bớt.
Kha Tĩnh Sơn không nghĩ nhiều, chọc loét Chu Nhạc Thiên, “Có dậy không? Có dậy không?”
Chu Nhạc Thiên cười xin tha, lập tức ngồi dậy.
Kha Tĩnh Sơn cũng ngồi dậy theo, Nhạc Thiên liếc hắn một cái, bởi vì đi ngủ, nên Kha Tĩnh Sơn chỉ mặc một cái quần đùi màu đỏ, sáng sớm cộm lên một cục to, qua lại ngay dưới mí mắt của Nhạc Thiên.
Kha Tĩnh Sơn không biết bên trong cơ thể nho nhỏ của Chu Nhạc Thiên là một con voi tà dăm, leo xuống giường mặc quần áo cho Chu Nhạc Thiên trước, tuy Chu Nhạc Thiên đã mười tuổi, hoàn toàn có thể tự mình mặc, nhưng Kha Tĩnh Sơn vẫn không nỡ.
Lúc mang giày, Kha Tĩnh Sơn phát hiện ra giày phải của Chu Nhạc Thiên bị thủng một lỗ chỗ ngón cái, vuốt nhẹ một cái nói: “Giày rách rồi.”
Chu Nhạc Thiên im lặng không nói lời nào.
Kha Tĩnh Sơn biết giày của cậu đều do đôi tay khéo léo của bà Chu làm cho, thấp giọng nói: “Không có chuyện gì, anh Tĩnh Sơn mua cho em.”
Chu Nhạc Thiên “dạ” một tiếng mềm mại.
Kha Tĩnh Sơn dắt Chu Nhạc Thiên đi học, năm nay Chu Nhạc Thiên lên lớp bốn, trường ở ngay trong thôn, rất gần.
Thầy giáo biết chuyện nhà Chu Nhạc Thiên có tang, cộng thêm trẻ con trong thôn thường hay bỏ học, nên hoàn toàn không để ở trong lòng.
Kha Tĩnh Sơn nói: “Nhạc Thiên nhút nhát, mong thầy trông giúp.” Lúc bắt còn nhét vào trong tay thầy giáo một đồng tiền.
Thầy giáo hoang mang nói: “Tôi chăm hết cả, anh đừng khách sáo.” Rồi nhét tiền trả lại cho Kha Tĩnh Sơn.
Trong phòng học, bàn ghế không giống nhau, đủ loại màu sắc kiểu dáng, đám trẻ ngồi lung tung, Nhạc Thiên tìm một chỗ chưa có người ngồi, vênh váo trong lòng, “Há há há há, cuối cùng tao cũng rửa sạch được nỗi nhục, làm con nhà người ta rồi!”
Hệ thống: “…” Trình độ lớp bốn mà cũng tính là rửa sạch nỗi nhục nữa hả?
☆, tiết đầu tiên là môn ngữ văn, thầy giáo đọc trích dẫn và văn học cổ.
Nhạc Thiên: “…” Hu hu, không biết.
☆, tiết thứ hai là môn toán, vẫn cùng một thầy giáo, cầm bàn tính bước ra, dạy mọi người gạt bàn tính.
Nhạc Thiên: “…” Hu hu hu, vẫn là không biết.
Kha Tĩnh Sơn đứng đằng sau cửa lớp học, nhìn thấy mấy đứa trẻ khác đều đang múa may ngón tay bắt chước điệu bộ của thầy giáo gạt bàn tính. Chỗ Chu Nhạc Thiên dựa vào tường, thẳng lưng nghiêm túc, song hai tay lại hoảng loạn không biết làm sao cả, cậu lặng lẽ ngó xem thầy giáo, phát hiện thầy giáo không để ý, bèn từ từ rụt tay lại, co mình thành một cục.
Kha Tĩnh Sơn lại cau mày nữa rồi.
☆, tiết thứ hai vừa hết, đám nhỏ reo lên bắt đầu chơi đuổi bắt.
Nhạc Thiên dựa vào tường hoàn toàn không muốn gia nhập, khinh thường nói: “Đã không phải là trẻ con chín tuổi rồi, sao còn ấu trĩ thế không biết.”
Kha Tĩnh Sơn nhìn thấy Chu Nhạc Thiên rút mình trong chỗ ngồi mắt láo liên, trong lòng rất khó chịu.
Buổi tối, Kha Tĩnh Sơn đón Chu Nhạc Thiên tan học, vẫn cõng cậu trên vai như bình thường, Chu Nhạc Thiên ôm cổ hắn rù rì hát, tâm trạng hình như rất tốt.
“Nhạc Thiên, anh Tĩnh Sơn muốn cho em lên thành phố học, em có muốn không?” Kha Tĩnh Sơn trầm giọng nói.
Hắn làm ăn trong thành phố, không thể về thôn chăm sóc cho Chu Nhạc Thiên mãi được, Đồng Ngọc còn đỡ, có thể ở lại trong trường, Chu Nhạc Thiên thì nhát gan sợ người lạ, hắn không dám để cho Chu Nhạc Thiên sống một mình trong thôn tự đi học.
Tiếng hát của Chu Nhạc Thiên ngừng.
Hôm nay Kha Tĩnh Sơn cũng thấy được, Chu Nhạc Thiên ở trong trường học rất quái gở. Lên thành phố, không chừng còn khó làm quen hơn nữa, hắn thở dài, vừa định nói nếu không thì thôi vậy, đã nghe Chu Nhạc Thiên nhẹ giọng nói: “Anh Tĩnh Sơn đi đâu, thì em theo đó.”
Trong lòng Kha Tĩnh Sơn vui vẻ, đột nhiên tung Chu Nhạc Thiên lên cao, lại trong tiếng thét cao của Chu Nhạc Thiên ôm cậu vào lòng, hôn mạnh lên khuôn mặt nho nhỏ đen sì sì của Chu Nhạc Thiên, “Yên tâm, anh Tĩnh Sơn sẽ cho em một cuộc sống tốt!”