Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 191: Thế giới 13: Ngày an lành 6



Sau khi Nhạc Thiên xác nhận Kha Tĩnh Sơn tạm thời sẽ không cưới vợ xong, tảng đá trĩu nặng trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, ngày nào cũng nghiêm túc học tập từ trên xuống dưới, tối còn được làm bài tập chung với cơ ngực bự, sinh hoạt tương đương quy luật, ngoại trừ tuổi còn quá nhỏ ra, thì tất cả đều rất hoàn mỹ.

Lại một ngày bình thường nữa kết thúc, tài xế tới đón, Nhạc Thiên vừa lên xe, tài xế đã nói ngay: “Thiên Thiên, hôm nay giám đốc Kha tăng ca, buổi tối muốn ăn gì, chú chở con đi ăn.”

Nhạc Thiên hơi kinh ngạc, trước giờ Kha Tĩnh Sơn vẫn luôn gió mặc gió, mưa mặc mưa phụ đạo bài tập cho cậu mà, bèn vội hỏi hệ thống: “Kha Tĩnh Sơn bị sao vậy?”

Hệ thống: “Dự án mới có một chút vấn đề.”

Có thể khiến Kha Tĩnh Sơn thói quen gần đây chắc chắn không phải là vấn đề nhỏ gì. Song kiểu nam chính thăng cấp như Kha Tĩnh Sơn, đụng phải một ít trắc trở nho nhỏ cũng là chuyện rất bình thường, tất cả mọi chướng ngại vật đến cùng đều sẽ thành thang mây để leo lên cao.

Qua được cái hố này, thì hắn sẽ có thể một phát bay lên trời.

Nhạc Thiên biết chuyện, nhưng Kha Tĩnh Sơn không biết, ngày nào hắn cũng loay hoay sứt đầu mẻ trán, gòng gánh công việc siêu nặng nề, nhà đầu tư gọi điện sắp cháy cả đường dây, khi có người đầu tiên rút vốn rồi thì rất nhanh đã gây ra phản ứng dây chuyền.

Kha Tĩnh Sơn kết thúc một ngày làm việc như đánh trận cuối cùng đã được trở về nhà trong đêm khuy, bây giờ đã là hai ba giờ sáng, Chu Nhạc Thiên chắc đã ngủ say rồi.

Hơn một tuần nay Kha Tĩnh Sơn không có thời gian lo cho bài tập của Chu Nhạc Thiên, trong lòng vừa hổ thẹn vừa bất an đẩy cửa ra. Quả nhiên cậu thiếu niên đã ngủ thiếp đi, co rúc mình vào trong chăn, còn m út ngón tay cái của mình.

“Cứ như em bé vậy.” Kha tĩnh Sơn cười khẽ nói, áp lực vơi đi không ít, duỗi tay khều tóc mái ướt mồ hôi trên trán Chu Nhạc Thiên.

“Anh Tĩnh Sơn…” Nhạc Thiên mơ mơ màng màng tỉnh rồi.

Kha Tĩnh Sơn thấp giọng nói: “Đánh thức em sao? Ngủ tiếp đi, vẫn còn sớm.”

Đã chừng mấy ngày Nhạc Thiên không thấy hắn, vội vươn tay ôm chầm hông Kha Tĩnh Sơn, nói như không nỡ rời xa: “Anh Tĩnh Sơn, sao muộn như vậy anh mới về nhà?”

Kha Tĩnh Sơn nhẹ nhàng vuốt v e gáy cậu, “Gần đây anh bận rộn công việc quá, xin lỗi.”

Nhạc Thiên thấp giọng nói: “Không sao ạ.” Rồi ngẩng đầu lên cạ cạ vào lồ ng ngực của hắn, “Anh Tĩnh Sơn ngủ chung với em đi.”

Kha Tĩnh Sơn mới vừa về nhà, người vẫn còn mặc Âu phục, song vẫn dứt khoát cởi giày ra lên giường nửa dựa vào đầu giường, ôm Chu Nhạc Thiên, thấp giọng nói: “Được, anh nằm chung với em, em ngủ đi.” Một tay vỗ nhè nhẹ lên lưng Chu Nhạc Thiên.

Một tay Nhạc Thiên ôm eo cũa hắn, giọng nói vẫn còn hơi khàn khàn do chưa tỉnh ngủ, “Anh, anh đừng lo lắng, em tin tưởng anh, công ty sẽ không có chuyện gì đâu.”

Kha Tĩnh Sơn hơi run run, chuyện của công ty hắn chưa bao giờ nói với Chu Nhạc Thiên, chắc hẳn là dạo gần đây hắn đi sớm về trễ, cho nên Chu Nhạc Thiên cũng nhận ra rồi.

Tâm tư cẩn thận của đứa trẻ này khiến cho Kha Tĩnh Sơn vừa thương vừa lo, “Yên tâm, anh sẽ không để em khổ.”

Nhạc Thiên mở mắt ra, nghiêm túc nói: “Anh, không biết có khổ hay không, em sẽ luôn đi theo anh.”

Trái tim của Kha Tĩnh Sơn đang sốt ruột bởi trận Waterloo trong chuyện làm ăn chẳng khác nào được mưa xuân xối xuống, cúi đầu hôn lên vầng trán trơn nhẵn của Chu Nhạc Thiên. Hắn không nói thành tiếng, chỉ thầm bảo trong bụng: Có em ở đây anh sẽ không để mình ngã xuống.

Quả nhiên, qua một thời gian, Kha Tĩnh Sơn lại kéo được đầu tư mới, công ty kề vực sụp đổ nương theo một làn sóng chớp lấy thời cơ phản công. Sau khi khắc phục được khó khăn một cách đẹp mắt trên thị trường chứng khoán xong, giá trị bản thân của Kha Tĩnh Sơn lại nâng cao mấy bậc.

Tối Kha Tĩnh Sơn đi về ăn mừng với Nhạc Thiên, khó được khi vui vẻ khui mộ chai rượu đỏ, uống mấy lu đã hơi ngấm men say gục đầu ngả vào Chu Nhạc Thiên, “Em là heo con may mắn của anh~”

Nhạc Thiên bật cười khúc khích, đỡ cái đầu to của Kha Tĩnh Sơn, hôn một cái lên sống mũi cao của hắn, “Anh Tĩnh Sơn, anh giỏi nhất!”

Kha Tĩnh Sơn tới cơn rồi, tâm trạng hơi chút kích động, ôm Chu Nhạc Thiên nói trong hơi men: “Heo Con của anh, chỉ có em tin anh nhất thôi, anh sẽ che chở cho em cả đời.”



Đến năm Nhạc Thiên lên lớp tám, giá trị con người của Kha Tĩnh Sơn lại lần nữa chào đón một làn sóng tăng cao mới, giá trị thị trường của công ty gấp mấy trăm lần so với khi vừa sáng lập, đã đạt được đến thành công hệ thống nói tới. Vọt một cái leo lên giàu nhất cả thành phố, nhưng không đổi địa bàn, vẫn cùng Nhạc Thiên ở lại căn biệt thự kia.

Nhạc Thiên rất thích căn biệt thự hai tầng này, ở nhà to quá thì hai người lại thành xa cách. Hiển nhiên Kha Tĩnh Sơn cũng có cân nhắc đến điều nay, chỉ có điều là bây giờ hắn quá bận bịu công việc, có lúc về muộn, không thể phụ đạo bài tập cho Nhạc Thiên được, nên thành tích của Nhạc Thiên bây giờ cũng là khi cao khi thấp.

Về đến nhà đã là hơn hai giờ sáng, Kha Tĩnh Sơn thở dài một hơi, lê cơ thể uể oải rón rén đi vào phòng Chu Nhạc Thiên.

Vừa hết kỳ nghỉ hè, thời tiết còn nóng bức, Chu Nhạc Thiên mở điều hòa nằm chiếu ngủ, tay chân chỏng vó đắp tấm chăn mỏng.

Kha Tĩnh Sơn thông qua ánh đèn ngoài cửa thoáng nhìn qua quyển vở bài tập đang mở ra trên bàn học, chỉ vừa nhìn lập tức thấy một khoảng trắng lớn.

Kha Tĩnh Sơn không tức giận, trái lại có phần tự trách.

Đã hứa với Chu Nhạc Thiên là ngày nào cũng làm bài tập với cậu, vậy mà hắn lại không làm được, hết cách rồi, công ty thật sự quá nhiều việc.

Kha Tĩnh Sơn ném áo vest đang vắt trên cánh tay lên bàn, bước đến trước giường định kéo áo ngủ bị cuộn lên trên bụng Chu Nhạc Thiên.

Chu Nhạc Thiên ưm hừm một tiếng, nghiêng người sang hai chân kẹp chăn từ từ cạ cạ.

Tay Kha Tĩnh Sơn cứng đờ.

Chu Nhạc Thiên mười ba tuổi rồi.

Ngay khi bắt gặp khoảnh khắc trưởng thành của Chu Nhạc Thiên, Kha Tĩnh Sơn vừa thấy hơi xấu hổ vừa có chút gì hân hoan. Ngẫm một lúc, đến cùng cũng không đắp chăn cho cậu, quay người lại cầm lấy áo vest trên bàn học đắp lên hai chân để trần của Chu Nhạc Thiên.

Chu Nhạc Thiên vẫn chưa tỉnh, vẫn còn ôm chăn vừa cạ vừa rên ưm ửm.

Hôm sau khi Nhạc Thiên thức dậy, thì phát hiện ra mình đã lớn rồi, trên người còn đắp áo khoác của Kha Tĩnh Sơn, mặt ngơ ngác: “Hệ thống, vụ gì vậy?”

Hệ thống nói thẳng: “Không biết.”

Nhạc Thiên: “…” Hệ thống tức rồi đồng nghĩa với việc cuộc đời của cậu đã bắt đầu tươi đẹp lên!

Kha Tĩnh Sơn đợi cả nửa ngày, mà vẫn chưa chờ được Chu Nhạc Thiên rời giường, bèn đi lên gõ cửa, “Nhạc Thiên, rời giường, bị muộn giờ đến trường rồi.”

Trong phòng không có tiếng trả lời.

Kha Tĩnh Sơn cau mày, dứt khoát mở cửa.

Chu Nhạc Thiên luống cuống ngồi trên giường, kéo áo vest của Kha Tĩnh Sơn che th@n dưới, xoay khuôn mặt lấm tấm nước mắt qua, đáng thương nói: “Anh, hình, hình như em tè dầm…”

Kha Tĩnh Sơn không kiềm được cong mỉm cười, bước đến xoa đầu Chu Nhạc Thiên, “Không phải tè dầm, mà là em trưởng thành rồi.”

Nhạc Thiên – làm bộ ngây thơ – mặt mày ngơ ngác, “Em trưởng thành rồi?”

“Đứng lên tắm rửa,” Kha Tĩnh Sơn cười toe toét, “Một lát nữa anh sẽ nói cho em biết.”

Kha Tĩnh Sơn rất có trách nhiệm, cân nhắc đến chuyện Chu Nhạc Thiên chỉ vừa mới trường thành, nên tự mình lái xe đưa cậu đến trường, “Con trai ai cũng sẽ như vậy, điều đó có nghĩa là em đến gần mốc đàn ông trưởng thành một bước rồi đấy.”

Nhạc Thiên hất mặt lên, chớp mắt nói: “Vậy anh cũng như vậy sao?”

Kha Tĩnh Sơn cười nói: “Anh đã là đàn ông rồi, không còn thế nữa.”

Nhạc Thiên bĩu môi, “Vậy em sẽ tè dầm như vậy hoài sao?”

Kha Tĩnh Sơn: “Ban đầu thì vậy, nhưng sau này sẽ tốt hơn, còn nữa, đó không phải là tè dầm, heo ngốc.”

Chút chuyện này đối với Kha Tĩnh Sơn mà nói thì chỉ là một đoạn nhạc dạo ngắn ngủi trong cuộc sống mà thôi, cảm xúc lớn nhất vẫn là thời gian trôi qua thật nhanh, đứa trẻ gầy gò đen nhẻm trước đó đã ngày một cao lớn hơn rồi.

Mãi đến một đêm nào đó, Nhạc Thiên nửa đêm gõ cửa phòng của hắn, khóc lóc ôm chầm hắn nói mình sắp chết rồi.

Kha Tĩnh Sơn đã ngủ, nghe vậy cả kinh vội vàng bật đèn kiểm tra.

Nhạc Thiên ôm nửa người dưới của mình, thút tha thút thít nói: “Anh, làm sao bây giờ, chỗ, chỗ đó của em sưng lên rồi, em có chết không ạ?”

Kha Tĩnh Sơn dở khóc dở cười, “Heo ngốc, chẳng phải anh nói em trưởng thành sao?”

Những kiến thức về s1nh lý trong trường thường chỉ dạy sơ lược, dưới hoàn cảnh này đa số mọi người đều thấy ngượng ngùng theo bản năng, cho nên thầy cô giáo cũng không tiện nói, cho nên có rất nhiều đứa trẻ không hề biết gì cả.

Nhạc Thiên vẫn còn khóc, “Anh, em thấy lạ quá, em khó chịu lắm.”

Kha Tĩnh Sơn cười để cậu ngồi vào lòng mình, “Ngoan, không sao, có phải em cảm thấy chỗ đó căng lắm không?”

Nhạc Thiên ngậm nước mắt gật đầu.

Kha Tĩnh Sơn dịu dàng nói: “Con trai lớn rồi đều sẽ như vậy, cảm thấy khó chịu thì lấy tay tự mình sờ thử.”

Nhạc Thiên nức nở nghẹn ngào nói: “Sờ đâu ạ?”

Kha Tĩnh Sơn nhéo nhéo mũi của mình, vừa thấy xấu hổ vừa buồn cười, bất đắc dĩ nói: “Sờ chỗ đó của em đó.”

Nhạc Thiên theo lời sờ thử, “Vẫn còn khó chịu.” Nước mắt rơi càng dự hơn.

Chuyện như vậy, hồi xưa Kha Tĩnh Sơn không thầy tự học, khi nào đến rồi thì một cách tự nhiên mà biết thôi, chẳng có ai dạy cho hắn cả, nên hắn cũng không biết chỉ cho Chu Nhạc Thiên như thế nào. Đành phải thấp giọng nói: “Em phải vuốt từ trên xuống dưới, đến khi nào mình thấy dễ chịu là được.”

Nhạc Thiên làm ra vẻ như là tin tưởng hết lòng hết dạ, làm theo lời nói của Kha Tĩnh Sơn. Kha Tĩnh Sơn không hề có một suy nghĩ khác thường nào, chỉ là thương yêu đứa em trai nhỏ bé, lên tiếng cổ vũ khi Nhạc Thiên sợ sệt nói lạ, “Không có gì, tiếp tục đi, chờ… khi nào em ra, thì hết thôi.”

Lần đầu tiên của Chu Nhạc Thiên là trong lòng Kha Tĩnh Sơn, lồ ng ngực kiên cố của người đàn ông trưởng thành là hậu thuẫn cho cậu, hormone nam tính lan tỏa ra từ trên người là chất dẫn, và cả lời nói dịu dàng của Kha Tĩnh Sơn quanh quẩn bên cậu.

“Anh… sướng…” Nhạc Thiên hơi run rẩy, rõ ràng là còn đắm chìm trong dư vị.

Kha Tĩnh Sơn chậm rãi vuốt v e sống lưng cậu, thấp giọng lặp lại: “Em trưởng thành rồi.”

Sau khi Chu Nhạc Thiên hoàn toàn bình tĩnh lại rồi, Kha Tĩnh Sơn mới dẫn cậu đi rửa lau tay khô, “Con trai ai cũng sẽ ra hiện tượng giống như vậy, là chuyện rất bình thường, không cần sợ, nhưng không được cứ cảm giác là sợ, nếu không sẽ không tốt cho sức khỏe, có biết không?”

Nhạc Thiên như hiểu như không hỏi: “Vậy lúc em khó chịu phải làm sao đây?”

Kha Tĩnh Sơn x0a nắn bàn tay nhỏ bé của cậu, cũng không biết nên nói thế nào, bèn lập lờ nước đôi: “Một tháng tối đa một hai lần, những khi khác khó chịu thì tạm thời nhịn một chút, dời sự chú ý của mình đi, ví dụ như nghĩ lại bài tập hay sao đó.”

Nhạc Thiên ngoan ngoãn gật đầu, “Em biết rồi ạ.”

Kha Tĩnh Sơn cho lau tay cho cậu, mỉm cười nói: “Heo Con đúng là lớn rồi.” Nhưng vẫn ngoan như vậy.

Hệ thống: …cậu ta biết cái đếch gì chứ, làm gì có chuyện một tháng tuốt một lần…

Thế mà không ngờ rằng Nhạc Thiên thật sự nhịn được, hệ thống còn chẳng thể tin nổi, nghi rằng Nhạc Thiên bị ai xuyên vào mất rồi.

Nhạc Thiên bình tĩnh nói: “Tích lũy lâu dài mới xài một lần, tao còn nhỏ mà, phải giữ lại sau này còn tái chiến!”

Hệ thống: “…” Thật sự rất biết duy trì quan điểm phát triển khoa học ha.

Thi tốt nghiệp lớp chín, Nhạc Thiên cảm thấy mình phát huy không tệ lắm. Tiết học cuối cùng kết thúc, bên ngoài đổ mưa to, bạn học đã hẹn nhau muốn tổ chức liên hoan, Nhạc Thiên cũng đi theo. Không phải là tiệc cảm ơn thầy chính thức, chỉ có đám học trò đi chung với nhau, ra quán ăn, ăn xong thì đi KTV.

Đám nhóc mười lăm mười sáu tuổi đang chơi trong KTV, thì có đứa lên tiếng đề xuất đòi uống rượu, trong phòng tức thì nhốn nháo như muốn lật trời.

Nhạc Thiên nãy giờ trốn sau lưng Tiền Đô làm phong nền khịt mũi khinh, “Hừm, bé ngoan mới không biết uống rượu đâu.”

Hệ thống: “…” Câu như thế thốt ra từ trong miệng con voi này thật sự chả có sức thuyết phục gì cả.

Rất nhanh đã có người đi xuống siêu thị dưới lầu mua bia lên, chỉ là mọi người còn cự cãi xem ai là người uống đầu tiên. Cuối cùng nhất trí quyết định chơi trò chơi, người thua uống trước.

Nhạc Thiên nhìn một đám nhỏ la hét đòi oẳn tù tì, sắp cạn cả lời.

Sau cùng mọi người cùng nhau oẳn tù tì, người thế mà thật sự là Nhạc Thiên.

Nhạc Thiên: “…hệ thống, tao thật sự không có cố ý.”

Hệ thống: “Hừm, cậu không có, chỉ có cái xui thôi.”

Nhạc Thiên: “…”

Trong tiếng nói ồn ào của tất cả, Nhạc Thiên đành phải nhắm mắt nhận lon bia đã khui uống một hớp, cơ thể hoàn toàn chưa tiếp xúc với cồn lập tức đắng chát hà hơi ra tiếng, “Khó uống quá.”

Mọi người nhất thời bật cười thành tiếng.

Chu Nhạc Thiên ở trong lớp không nhiều lời, thành tích trung bình, mặt mũi lại xinh xắn, nên thật ra có không ít bạn học rất thích cậu. Khổ nỗi cậu hướng nội quá, không có cơ hội trêu cậu, giờ đã sắp tốt nghiệp rồi, lại chẳng đùa cho đủ sao?

Lúc Kha Tĩnh Sơn về đến nhà, đã chín giờ tối rồi, trong nhà trống không, cau mày tự hỏi: “Vẫn chưa về nhà?”

Vừa dứt lời, một tiếng hét lớn vọng vào từ ngoài cửa, “Anh Tĩnh Sơn! Em về rồi!”

Kha Tĩnh Sơn vội vàng xoay người đi ra ngoài, chỉ thấy Chu Nhạc Thiên đang dựa vào người một đứa nhóc mũm mĩm vỗ bụng con nhà người, “Bụp bụp ục bụp bụp bộp độp tạch~”

Tiền Đô lúng túng nói: “Anh, chào buổi tối, Nhạc Thiên uống say.”

Mặt Kha Tĩnh Sơn đen sì…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.