Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 192: Thế giới 13: Ngày an lành 7



Tiền Đô biết Kha Tĩnh Sơn, Kha Tĩnh Sơn lại chẳng có ấn tượng gì với cậu ta. Song nhìn hình thể của cậu ta, thì cũng đoán được đại khái là cậu bạn mập mạp cùng bàn hay cho đồ ăn trong miệng của Nhạc Thiên.

Kha Tĩnh Sơn dằn lửa giận nhàn nhạt trong lòng mình xuống, bước đến đỡ Chu Nhạc Thiên đang dựa vào Tiền Đô dịu giọng nói: “Nhạc Thiên, đến nhà rồi.”

Nhạc Thiên mở mắt ra, cười hà hà một tiếng, ợ rượu, “Ồ, anh đẹp trai!”

Hệ thống: …uống có nửa lon bia là đã say rồi, phế thật sự.

Kha Tĩnh Sơn thấy cậu mặt mày đỏ ửng mắt mũi lung tung, vừa bực mình vừa buồn cười, vác Chu Nhạc Thiên lên, nói với Tiền Đô: “Vất vả cho em rồi, để anh cho tài xế đưa em về.”

“Không cần, cảm ơn anh,” Tiền Đô lắc đầu kịch kiệt, “Bạn học còn đang chờ em ở bên ngoài.”

Kha Tĩnh Sơn gật đầu, “Vậy thì hẹn gặp lại sau.”

Tiền Đô vẫn còn thấy rất sợ với anh trai lực điền của Chu Nhạc Thiên, nhanh chóng chuồn đi không ngừng không nghỉ.

Kha Tĩnh Sơn ôm Chu Nhạc Thiên, Nhạc Thiên vừa dựa vào lồ ng ngực của hắn là bắt đầu sờ mó tùm lum, “Khửa khửa khửa, lớn quá, lớn quá.”

Kha Tĩnh Sơn: …

Kha Tĩnh Sơn thấp giọng nói: “Chu Nhạc Thiên, chờ em dậy đi xem anh phạt em thế nào.” Coi anh trai của em thành gì rồi, mới vừa tốt nghiệp cấp hai, mới có bây lớn.

Kha Tĩnh Sơn định đi vào trong nhà, không nghĩ rằng Chu Nhạc Thiên lại đứng yên tại chỗ, cố sức dằn gót chân ra phía sau, tay vẫn còn kéo áo sơmi của Kha Tĩnh Sơn, lớn tiếng nói: “Ngực bự ngực theo tui về nhà!”

Hệ thống: …

Kha Tĩnh Sơn: …

“Nhìn cho rõ đi xem anh là ai.” Mặt Kha Tĩnh Sơn đen hẳn luôn, một tay ôm eo Chu Nhạc Thiên, tay hơi dùng sức dứt khoát bế cậu lên.

Nhạc Thiên kêu một tiếng, ôm lấy cổ Kha Tĩnh Sơn, vui vẻ nói: “Wow, tui bay rồi~”

Kha Tĩnh Sơn thầm nghĩ: Thôi được rồi, say cũng say rồi, nói lý lẽ làm gì nữa.

Nhạc Thiên đong đưa trong lồ ng ngực Kha Tĩnh Sơn, mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn thấy đường cằm kiên nghị, nhỏ giọng nói lầm bầm: “Anh Tĩnh Sơn…”

Kha Tĩnh Sơn thầm nghĩ cuối cùng cũng nhận ra, thấp giọng nói: “Sao lại uống rượu rồi?”

Nhạc Thiên phơi cái mặt rơm rớm nước mắt ra, “Bé ngoan không uống rượu.”

Kha Tĩnh Sơn bật cười, “Vậy sao em uống? Em không ngoan.”

“Hu hu hu, em không ngoan.” Nhạc Thiên bắt đầu rơi nước mắt, điên cuồng cọ cọ mắt lên áo sơmi của Kha Tĩnh Sơn.

Người say nói mê, gào khóc lên cũng là chuyện bình thường, mấy năm nay Kha Tĩnh Sơn gặp gỡ xã giao ở bên ngoài không ít nên cũng hiểu nên không trách. Lần đầu nhìn thấy nhóc con nhà mình như vậy, mới đầu nhìn thấy thì theo bản năng tức giận sau đó thì lại cảm thấy Chu Nhạc Thiên khi say rượu rất đáng yêu, vội vàng dỗ dành: “Không khóc, Nhạc Thiên ngoan lắm.”

Nhạc Thiên chép miệng một cái, tủi thân nói: “Em khát.”

Kha Tĩnh Sơn đã ôm cậu đi lên lầu hai, “Chờ anh cho em nằm xuống xong, anh đi rót nước cho em nhé.”

Nhạc Thiên sờ sờ cơ ngực của Kha Tĩnh Sơn, còn chọt chọt mấy cái, say sưa nói: “To quá đi.”

Kha Tĩnh Sơn: …lại bắt đầu sảng nữa.

Kha Tĩnh Sơn đá bật cửa phòng của Chu Nhạc Thiên ra, ôm Chu Nhạc Thiên đi tới trước giường, sau khi đặt cậu xuống, thì Chu Nhạc Thiên lại không chịu buông tay, hai tay quàng cổ Kha Tĩnh Sơn như bánh quai chèo, vừa khóc vừa đá chân, “Đừng đi đừng đi.”

Kha Tĩnh Sơn bất đắc dĩ nói: “Anh đi rót nước cho em.”

“Không muốn.” Cậu nhóc đã say hoàn toàn không có logic cũng không phân rõ phải trái, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng, trong mắt không ngừng trào nước mắt, “Anh đừng đi mà.”

Tim Kha Tĩnh Sơn như muốn tan ra, dịu dàng nói, “Anh không đi nữa, anh ở lại với em.”

Nhạc Thiên hơi dịch ra sao, nhưng hai tay vẫn không rời cổ Kha Tĩnh Sơn, ra hiệu cho hắn cùng nằm xuống, Kha Tĩnh Sơn đành phải theo ý cậu, ngả nửa người mình nằm trên giường cậu.

Hai tay Nhạc Thiên vẫn ôm cổ hắn, dịch người đến gần nhưng không lên tiếng nói chuyện.

Kha Tĩnh Sơn thấy cậu yên tĩnh lại, vỗ nhè nhẹ lên lưng cậu, hòng muốn dỗ cho cậu ngủ.

Hai mắt Nhạc Thiên chăm chăm vào lồ ng ngực của Kha Tĩnh Sơn, trên áo sơmi trắng dính nước mắt và nước bọt của cậu, thấp thoáng lộ màu da. Nhạc Thiên li3m môi mình một cái, âm thầm lặng lẽ di chuyển vị trí, nhắm vào một nơi nào đó cắn xuống.

Kha Tĩnh Sơn lòng lặng như nước vỗ lưng cho cậu, bỗng nhiên một cảm giác đau nhói từ trước ngực truyền lên, cong eo rên lên một tiếng vội kêu: “Nhạc Thiên!”

Nhạc Thiên gặm được rồi thì không thèm nhả ra, hàm răng chầm chậm day cắn.

“Nhạc Thiên… Nhả ra…” Mấy năm nay Kha Tĩnh Sơn quá bận rộn chuyện công việc, hơn nữa Nhạc Thiên còn trong quá trình trưởng thành, sợ rằng cậu sẽ nghĩ nhiều, nên hoàn toàn không lo đến vấn đề cá nhân của mình, cứ như là một vị hòa thượng vậy, tháng nào cũng có một hai lần tự giải quyết như vậy.

Ngực của đàn ông cũng là một vị trí dễ gây ra phản ứng, Kha Tĩnh Sơn bật dậy tại chỗ, mặt đỏ đến mang tai kéo Chu Nhạc Thiên ra, nhưng không dám dùng quá nhiều sức, “Nhạc Thiên ngoan nào, há miệng ra, anh rót nước cho em uống.”

Nhạc Thiên đang ăn rất thỏa mãn, còn thè lưỡi ra li3m.

Mặt Kha Tĩnh Sơn càng đỏ hơn nữa, dứt khoát đưa tay ra bóp hai bên gò má của Nhạc Thiên, Nhạc Thiên bị đau, au một tiếng há miệng nhả ra đổ người về phía sau, nhỏ giọng nức nở.

Kha Tĩnh Sơn vô cùng luống cuống, chỉ lo đầu mà quên đuôi, phần ngực áo sơmi đã có một vệt nước, song trong người lại bén lửa, mà Chu Nhạc Thiên vẫn còn đang lăn qua lăn lại khóc ở trên giường.

Kha Tĩnh Sơn suy tính chọn lựa một chút, vẫn quyết định lo cho Chu Nhạc Thiên trước, xoay người rót một ly nước mang ra, vớt Chu Nhạc Thiên lên, gằn giọng nói: “Đừng khóc, uống hớp nước.”

Nhạc Thiên vừa nghe có nước uống, lập tức mở miệng, Kha Tĩnh Sơn cẩn thận đút nước cho cậu uống, khổ nỗi Chu Nhạc Thiên say rồi sinh tật, làm không ít nước chảy dây ra hai bên mép.

Sau khi uống nước xong, Nhạc Thiên đã yên hơn rất nhiều, hai mắt từ từ chớp chớp, như là sắp thiếp đi vậy. Cuối cùng thì Kha Tĩnh Sơn cũng được thở phào nhẹ nhõm, khom lưng giúp Chu Nhạc Thiên lau nước trên mặt, rồi đặt cậu nằm xuống, đắp chăn sơ sơ cho cậu, sau đó mới đi ra ngoài giải quyết vấn đề của mình.

Trở về đúng phòng của mình rồi, Kha Tĩnh Sơn cau mày cởi áo sơmi của mình ra, ngực bị Chu Nhạc Thiên cắn nên hơi sưng đỏ, Kha Tĩnh Sơn thở dài, thầm nghĩ thằng nhóc này đúng là hư quá. Rồi xoay người đi vào phòng rửa tay.

Nhạc Thiên nằm trên giường, nghỉ trong chốc lát, loạng choà loạng choạng đứng lên, mặc dù đầu óc mơ hồ, nhưng vẫn bám được vào tường mò đến phòng của Kha Tĩnh Sơn một cách chính xác.

Suýt chút nữa hệ thống cũng phải nghi ngờ không biết cậu có say thật hay không.

Kha Tĩnh Sơn tốc chiến tốc thắng xong, rửa tay xong còn phải đi chăm sóc cho bé nhỏ nhà mình, mới vừa đẩy cửa phòng tắm ra đã nhìn thấy thấy Chu Nhạc Thiên đang nằm trên giường của mình, ở dưới hoàn toàn không có gì, đôi chân mảnh khảnh trắng trẻo hướng thẳng về hắn trong lúc đang tự xử.

Kha Tĩnh Sơn hết hồn, vô thức đóng cửa phòng tắm lại, tim đập lên thình thịch.

Chu Nhạc Thiên say rồi, không màng ngó ngàng đến xung quanh lớn tiếng, sau khi bể giọng thì tiếng nói không bị thô sần khó nghe, tiếng kêu trong trẻo êm tai, xuyên qua cửa phòng tắm, tiếng này nói tiếp tiếng kia, dần biến điệu theo tâm trạng của thiếu niên, từ trầm thấp chuyển sang cao vút. Dụ dỗ bắt lấy tâm hồn người ta như yêu quái biển cả.

Một tay Kha Tĩnh Sơn siết chặt nắm tay cửa phòng tắm, trong đầu reo lên ong ong.

Qua mấy phút đồng hồ, sau khi Kha Tĩnh Sơn nghe thấy tiếng kêu dài như đau đớn lại như vui sướng của Chu Nhạc Thiên, cục hơi căng nghẹn trong lòng mới chầm chậm tản đi theo tiếng kêu của Chu Nhạc Thiên.

Kha Tĩnh Sơn lại đứng trong phòng tắm chờ trong chốc lát, dịu tâm trạng của mình xuống rồi mới đẩy cửa đi ra ngoài.

Lần này Chu Nhạc Thiên thật sự đã ngủ thiếp đi, tay trái vẫn còn đặt chỗ đó, miệng phát ra tiếng ngáy khe khẽ, đôi chân mảnh khảnh banh rộng.

Kha Tĩnh Sơn hít một hơi thật sâu, xoay người trở vào trong phòng tắm vắt một cái khăn ra lau người cho Chu Nhạc Thiên. Dù cho hắn đã cố gắng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, nhưng trong đầu vẫn không thể không tái hiện lại tiếng kêu của Chu Nhạc Thiên lúc nãy.

Kha Tĩnh Sơn liếc mắt sang, nhìn đôi chân trắng gầy vừa được mình lau của Chu Nhạc Thiên, không biết tại sao lại thấy hơi thẹn đến phát hoảng.

Rõ ràng hai người đều là đàn ông.

Kha Tĩnh Sơn ép mình xua cảm xúc có phần kỳ lạ trong đầu mình ngay thời khắc này. Song, khi mắt đảo về phía chiếc giường vẫn còn đầy vết bẩn thì trong lại vang ầm lên một tiếng.

Kha Tĩnh Sơn hít sâu mấy hơi, mới vươn tay ra lần nữa ôm Chu Nhạc Thiên dậy.

Chu Nhạc Thiên đã ngủ say như chết, hai chân mềm nhũn rũ xuống trong khuỷu tay của Kha Tĩnh Sơn, yên tĩnh như “công chúa ngủ trong rừng”, gương mặt trắng nõn ưng ửng hồng do hơi men.

Kha Tĩnh Sơn thầm nghĩ, thì ra nhóc con mười lăm tuổi đã là lớn thế này rồi, hắn ôm Chu Nhạc Thiên trở về phòng của cậu, mình thì quay lại phòng mình, đứng nhìn dấu vết trên drap giường lắc lắc đầu, rồi cuộn lại quăng vào trong phòng tắm.

Sáng hôm sau khi Nhạc Thiên thức dậy thì chẳng nhớ gì cả, còn hỏi hệ thống: “Hôm qua tao xỉn, có nói gì, hay làm gì kỳ cục ghê?”

Hệ thống: “…không có.” Nhiều quá chẳng buồn nói.

Nhạc Thiên yên tâm, kéo chăn ra mới phát hiện ở dưới mình không mặc gì, “Ủa, quần tao đâu?”

Hệ thống: “Lột rồi.”

Nhạc Thiên: “Tự tao lột?”

Hệ thống: “Đúng.”

Nhạc Thiên: “Tại sao tao lại lột quần của mình ra nhỉ, chẳng lẽ tao…”

Hệ thống lạnh lùng cắt ngang, “Đúng, cậu đái dầm.”

Nhạc Thiên: “…”

Từ khi nào mà quan hệ của cậu và hệ thống lại bắt đầu trở nên hết sức nguy hiểm thế này?

Hệ thống: À, từ cái ngày mà cậu trưởng thành ấy.

Nhạc Thiên không moi móc được tin tức gì hữu dụng từ chỗ của hệ thống, đoán chừng hình như là trong lúc mình có lẽ đã thả bay mình tuốt một phát. Mà chỉ thế thì cũng không ảnh hưởng đến đại cục, dù sao thì cậu đã sắp xếp lịch vận động của mình một cách hết sức khoa học rồi, thi thoảng phóng túng một lần cũng chả có vấn đề gì lớn.

Nhạc Thiên rất bình tĩnh đánh răng rửa mặt, thay quần thể thao ngắn và áo thun rộng rãi nhảy tưng tưng đi xuống lầu.

Kha Tĩnh Sơn đã ngồi dưới lầu ăn sáng.

“Anh Tĩnh Sơn!” Nhạc Thiên hết sức vui vẻ nhào đến, nằm nhoài trên lưng hắn bắt đầu bám lấy.

Người Kha Tĩnh Sơn hơi cứng lại, vẻ mặt không được tự nhiên cho lắm, cúi đầu nói: “Dậy rồi thì ăn sáng đi.”

“Dạ.” Ngay lúc này thì đối với Nhạc Thiên trời đất bao la ăn là lớn nhất, kéo ghế ra ngồi xuống, hôm nay Kha Tĩnh Sơn hầm một bát hải sản rất bổ dưỡng.

Nhạc Thiên rất thích, húp ra cả tiếng chụt chụt, trong mũi bật ra một tiếng “ưm” đầy thỏa mãn, vừa định khen Kha Tĩnh Sơn, thì nghe thấy Kha Tĩnh Sơn trầm giọng nói: “Trong lúc ăn không được phát ra những tiếng kỳ lạ như vậy.”

Nhạc Thiên: “…” Anh, anh thay đổi rồi.

Kha Tĩnh Sơn cúi đầu ăn một thìa cháo, tiếp tục nói: “Còn nữa, sau này không được uống rượu.”

Nhạc Thiên cẩn thận nói: “Anh, hôm qua em với bạn chơi trò chơi, em chỉ uống một chút nhỏ.”

Kha Tĩnh Sơn: “Ừm, sau này đừng uống.”

Bàn tay đang cầm muôi của Nhạc Thiên cứng lại, nhỏ giọng nói: “Có phải tối qua em làm sai chuyện gì không?”

Kha Tĩnh Sơn biết da mặt Chu Nhạc Thiên mỏng, nên không nói rõ mọi chuyện ra, ngước mắt lên nói:”Ăn cơm đi, sau này không uống rượu là được.”

Nhất thời súp trong miệng Nhạc Thiên tự nhiên hết thơm.

Kha Tĩnh Sơn ăn xong trước đứng dậy, hai ngày nữa Đồng Ngọc cũng được nghỉ hè, hắn gọi điện thoại qua hỏi xem Đồng Ngọc có trở về nhà hay không.

Đồng Ngọc nhận điện thoại rất nhanh, vẫn như cũ, cô muốn ở lại thủ đô làm thêm, tiện đi học luôn.

Kha Tĩnh Sơn nói: “Đừng vất vả.”

Đồng Ngọc ở đầu bên kia điện thoại tràn đầy sức sống, “Giờ không vất thì khi nào vất đây, Nhạc Thiên thế nào? Thi xong sao không thèm gọi điện thoại cho em gì cả.”

Kha Tĩnh Sơn mất tự nhiên liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, ngày hôm qua trời mưa, nên hôm nay nắng to, “Tối hôm qua em ấy đi ra ngoài chơi với bạn học, mới dậy thôi, đợi lát nữa anh bảo em ấy gọi điện cho em.”

“Được rồi được rồi, để thằng nhóc đó chơi đi, chờ khi nó nhớ đến người vợ này hẳn gọi.” Đồng Ngọc cười khanh khách nói.

Kha Tĩnh Sơn nói chuyện điện thoại với Đồng Ngọc xong, quay người lại nhìn thấy Chu Nhạc Thiên đang ngồi trên bàn ăn, tay còn cầm thìa, đầu lại gục xuống, ngẩn người.

Suy nghĩ một chút, Kha Tĩnh Sơn vẫn đi tới, “Ăn xong chưa?”

Nhạc Thiên ngơ ngác ngẩng đầu lên, vẻ mặt chỉ còn là luống cuống, “Anh, có phải em làm gì sai không?”

Tâm tư trẻ nhỏ quá nhạy cảm là một con dao hai lưỡi, chỉ cần Kha Tĩnh Sơn có một thay đổi nào trong thái độ là sẽ bị cậu phát hiện ra ngay. Kha Tĩnh Sơn thầm thở dài trong lòng, Chu Nhạc Thiên cũng không phải cố ý, hai người đều là nam cả, hắn còn khó chịu cái gì nữa, Kha Tĩnh Sơn xoa nhẹ đỉnh đầu cậu, dịu dàng nói: “Không có, chỉ là em vẫn chưa trưởng thành, uống rượu thật sự không tốt.”

Nhạc Thiên ngập ngừng nói: “Vậy sau này em sẽ không uống.”

“Ngoan,” Kha Tĩnh Sơn khẽ cười, “Anh không tức giận, hôm nay có rảnh, anh dẫn ra ngoài chơi, có được không?”

Vẻ mặt Nhạc Thiên hào hứng hơn hẳn, nở nụ cười xán lạn đáp: “Dạ được!”

Kha Tĩnh Sơn bất đắc dĩ nghĩ, có lẽ hắn sẽ không bao giờ có thể hạ quyết tâm trách mắng cậu nhóc này được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.