Giải quyết một Lưu Đình đối với Kha Tĩnh Sơn mà nói thì thật sự chỉ là hàng duy đả kích (1), Kha Tĩnh Sơn chỉ cần mượn một chút quan hệ mà thôi. Lưu Đình đã trên 16 tuổi, đưa thẳng vào trại cải tạo thiếu niên, để bảo vệ quyền riêng tư của những đứa trẻ khác, Kha Tĩnh Sơn không để chuyện quá ầm ĩ trong trường học.
Tất cả trôi qua nhanh một cách kỳ lạ, mọi quy trình có thể giảm được là giảm hết, trước sau không quá một tuần.
Dưới áp lực của Kha Tĩnh Sơn cha mẹ của Lưu Đình cũng mất việc, nuôi không dạy là lỗi của cha, Kha Tĩnh Sơn không cho rằng cha mẹ của Lưu Đình vô tội.
Để mang đến cho cha mẹ Lưu Đình một chút hi vọng nho nhỏ, Kha Tĩnh Sơn còn cố tình cho người truyền lời cho cha mẹ Lưu Đình, ám chỉ vụ án của Lưu Đình có còn đường cứu vãn. Khiến cho cha mẹ của Lưu Đình bán nhà cứu con xin được hoãn thi hành án phạt, cuối cùng thì mất luôn cả của cả người.
Dù vậy thì Kha Tĩnh Sơn còn chưa hết giận, lại nhờ người, giam Lưu Đình chung một khu với tội phạm nhỏ tuổi phạm tội bạo lực, không phải thằng ranh đó thích đàn ông sao? Cho nó thích hết cỡ luôn.
Xử lý chuyện đó xong, lòng dạ Kha Tĩnh Sơn vẫn không bình tĩnh được. Thất phu vô tội hoài bích kỳ tội, Chu Nhạc Thiên hoàn toàn không bảo vệ được mình, mà tất cả đều bắt nguồn từ sự thất trách trong giáo dục của hắn đối với Chu Nhạc Thiên. Hắn cố gắng để Chu Nhạc Thiên tránh xa những điều đen tối có thể làm tổn thương cậu, song lại quên mất trên đời này còn nhiều kẻ thích vấy bẩn thiếu niên trong trắng.
Từ sau cái ngày mà Kha Tĩnh Sơn không cho cậu đến trường, Nhạc Thiên ở nhà rất ngoan ngoãn, không ngoan cũng không được. Kha Tỉnh Sơn đổi gác cổng, lúc đi ra ngoài thì khóa trái cửa từ bên ngoài, Nhạc Thiên hoàn toàn không đi ra được.
Mà Nhạc Thiên lại thích nghi rất tốt, cuộc sống nửa giam cầm thế này Nhạc Thiên đã tay quen làm nhanh, cho dù không có sinh hoạt tình d*c, nhưng cũng không có toán với lý! Một đổi một, chuyến này không lỗ.
Khi Kha Tĩnh Sơn về đến nhà đã 10 giờ tối, mở cửa, một bóng người nho nhỏ cuộn tròn trên chiếc ghế salon bên trong phòng khách đen kịt.
Kha Tĩnh Sơn thả nhẹ bước chân đi tới, Nhạc Thiên đang nằm ngủ trên ghế sa lon, ống tay áo kéo xuống đến lòng bàn tay, áp dưới mặt mình, khuôn mặt khi ngủ rất trầm lặng.
Bây giờ Kha Tĩnh Sơn vừa nhìn thấy Chu Nhạc Thiên, trong lòng lập tức thấy lo sợ. Nếu như hắn hơi sơ sẩy một tí thôi, thì có phải Chu Nhạc Thiên đã trở thành con mồi trong bẫy của người khác rồi không.
Chỉ cần vừa nghĩ tới hậu quả đáng sợ chưa kịp thành đó, Kha Tĩnh Sơn đã không biết phải đối mặt với Chu Nhạc Thiên như thế nào rồi, giữ cậu trong nhà hơn một tuần lễ, mà vẫn còn thấy thấp thỏm, lúc ở công ty cũng tâm thần không yên.
Tuy Chu Nhạc Thiên bị hắn giữ chân ở nhà, nhưng còn trên mạng thì sao? Thư từ qua lại thì sao?
Bất cứ thứ gì cũng có thể tổn thương cậu.
Dường như Nhạc Thiên cảm nhận được ánh mắt chăm chú của Kha Tĩnh Sơn,, mơ mơ màng màng mở mắt ra, chưa thấy rõ hắn đã thấp giọng kêu: “Anh Tĩnh Sơn…”
Trong bóng tối, Kha Tĩnh Sơn duỗi tay sờ trán của Nhạc Thiên, “Ướt mồ hôi rồi, sao lại ngủ ở đây?”
“Em muốn chờ anh về, chờ một lúc rồi ngủ quên mất.” Nhạc Thiên ngồi dậy dụi dụi mắt.
Kha Tĩnh Sơn im lặng một lúc rồi trầm giọng nói: “Nhạc Thiên, mấy ngày nay anh vẫn luôn nghĩ mãi một chuyện.”
Nhạc Thiên nghe được sự nghiêm túc trong giọng nói của hắn, bèn nhỏ giọng hỏi: “Chuyện gì ạ?”
Kha Tĩnh Sơn cụp mắt xuống, “Có một số việc, anh rất mong là cả đời này em cũng không biết, nhưng anh thật sự không có khả năng bảo vệ em cả đời…”
Khi hắn nói đến đây, Nhạc Thiên đã hoảng hồn, vội ôm chầm lấy Kha Tĩnh Sơn, ỷ lại áp gò má lên vai hắn, sốt sắng nói: “Anh Tĩnh Sơn, em sẽ nghe lời, anh đừng bỏ em mà.”
Hai tay Kha Tĩnh Sơn siết chặt, thấp giọng nói: “Em đi theo anh.”
Kha Tĩnh Sơn nắm tay Chu Nhạc Thiên từ từ đi lên lầu, tay Chu Nhạc Thiên vừa nhỏ vừa mềm, còn đang chảy mồ hôi, ẩm ẩm ướt ướt kề sát vào lòng bàn tay của Kha Tĩnh Sơn, nắm tay Kha Tĩnh Sơn thật chặt.
Nội tâm Kha Tĩnh Sơn dày vò, trong lòng nhiều lần dao động, song cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, dẫn Chu Nhạc Thiên tiến vào phòng làm việc trong phòng của hắn.
Phòng làm việc đã được sửa sang lại một lần nữa, Kha Tĩnh Sơn cũng đã mua máy tính mới, hắn không bật đèn, để Chu Nhạc Thiên ngồi xuống chỗ ngồi của mình, hắn đứng ở phía sau Chu Nhạc Thiên.
Trong bóng tối, Kha Tĩnh Sơn trầm giọng nói: “Nhạc Thiên, em nói thật cho anh biết, em thích con trai hay là con gái?”
Mặt Nhạc Thiên cúi thấp, trầm mặc mãi một lúc, mới nhỏ giọng nói: “Con trai.”
Lòng Kha Tĩnh Sơn thoáng trĩu nặng, lạnh nhạt nói: “Vậy em có thích Lưu Đình không?”
Mặc dù Nhạc Thiên bị nhốt trong nhà, đã được hệ thống thông báo cho biết Lưu Đình đã bị Kha Tĩnh Sơn tiễn vào trong trại cải tạo, ngày ngày đón nhận nắm đấm của công lý. Kha Tĩnh Sơn hỏi câu này không có ý nghĩa gì, e rằng nếu như Chu Nhạc Thiên bảo có thì Lưu Đình sẽ chết càng thảm hại hơn mà thôi.
Tuy là Nhạc Thiên rất muốn nhìn thấy Lưu Đình chết thảm, nhưng cậu không thể hạ thấp gu của mình được, nên thật thà đáp: “Em không hề thích anh ta.”
Tâm trạng của Kha Tĩnh Sơn vẫn không thể thoải mái được, “Tại sao em phát hiện ra mình thích con trai?”
Trong khoảng thời gian này, Kha Tĩnh Sơn có hỏi không ít chuyên gia tâm lý thanh thiếu niên, bản thân hắn cũng tìm kiếm rất nhiều tư liệu. Biết được xu hướng tính dục là bẩm sinh, nhưng bình thường cũng sẽ từ một vài nguyên nhân mới phát hiện ra, Kha Tĩnh Sơn mơ hồ cảm thấy bất an trong chuyện này.
Nhạc Thiên thấp giọng nói: “Đột nhiên phát hiện.” Cậu không trả lời thẳng câu hỏi của Kha Tĩnh Sơn.
Kha Tĩnh Sơn cúi người mở máy tính lên, sau khi khởi động máy xong, Kha Tĩnh Sơn mở một tệp tài liệu mà bộ phận quan hệ công chúng gửi đến, trong đó là nhật ký săn mồi của Lưu Đình với Chu Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên nhìn thoáng qua hai lần, lập tức mặt trắng toát, dưới ánh sáng trắng tỏa ra từ màn hình máy tính, khuôn mặt nhạt nhòa cứ như u hồn vậy.
Kha Tĩnh Sơn đã đọc ít nhất là mười lần, trong nhật ký có một thằng nhóc có đánh giá ác ý dành cho Chu Nhạc Thiên, câu chữ trong đó hoàn toàn xem Chu Nhạc Thiên như món đồ chơi, khiến cho Kha Tĩnh Sơn phẫn nộ đến gần như buồn nôn.
“Anh Tĩnh Sơn… em không dám đọc…” Nhạc Thiên bắt lấy tay áo của Kha Tĩnh Sơn trong bóng tối, chôn mặt mình vào cánh tay của hắn run lẩy bẩy.
“Em nhất định phải đọc,” Kha Tĩnh Sơn vô tình nói, “Nếu không thì anh sẽ không cần em nữa.”
Trong cổ họng Nhạc Thiên phát ra tiếng gào thét như thú non bị thương vậy, run run rẩy rẩy ngẩng đầu tiếp tục đọc lướt qua những dòng chữ đó
Nhạc Thiên: “Hệ thống…”
Hệ thống lạnh lùng nói: “Biết, lưu rồi.”
Nhạc Thiên: “Ú òa, không ngờ là trong mắt của Lưu Đình, ngay cả cọng lông chân của tao cũng sẹc xi đến mức này.”
Hệ thống: “…” Trong mắt nó, từng sợi lông của con voi này đều thở sự dâm ô.
Kha Tĩnh Sơn nhìn thấy mặt mày Chu Nhạc Thiên trắng bệch lại bắt đầu rơi lệ, hắn dùng cánh tay không bị Chu Nhạc Thiên nắm lau nước mắt trên mặt cậu, lạnh nhạt nói: “Đừng khóc, không thấy nó viết à? Chỉ cần em khóc, nó sẽ muốn ch1ch em.”
Chu Nhạc Thiên hét lên một tiếng, lớn tiếng la: “Đừng nói nữa!”
“Chỉ mới đọc chữ thôi đã khó chịu như vậy rồi sao?” Kha Tĩnh Sơn dằn lửa giận và đau lòng trong lòng mình xuống, dịu dàng vuốt v e đỉnh đầu của cậu, “Nhạc Thiên, em xem đi, thích một người đàn ông cũng không có gì tốt, tình cảm của kẻ đó dành cho em sẽ chỉ phát ra thông qua một cách thức, đó là làm em trên giường, em có muốn bị đàn ông làm không?”
Nhạc Thiên khóc đến mức thở không ra hơi, “Em, em không muốn.”
Kha Tĩnh Sơn tắt bài đăng của Lưu Đình, rồi mở một tệp tin khác ra, trong tệp là toàn là hình ảnh, Kha Tĩnh Sơn mở một bức hình trong đó ra, là hình ảnh đôi gó má của một người đàn ông bị một người đàn ông khác căng kín.
Hệ thống giành nói: “Đừng hỏi nữa, lưu rồi.
Nhạc Thiên: “Hé hé, yêu mày lắm cơ.”
Kha Tĩnh Sơn cúi người, nghiêng đầu nhìn Chu Nhạc Thiên đã sợ đến mức nói không ra tiếng đằng trước, thấp giọng nói: “Em có muốn ngậm thứ đó của đàn ông không?”
Nhạc Thiên khóc lóc lắc đầu.
Từng tấm hình khó coi sau đó rất nhanh đã khiến Chu Nhạc Thiên không thể chịu nổi, Kha Tĩnh Sơn ép cậu phải xem hết cả tệp.
Sau khi xem xong Nhạc Thiên có một đánh giá là bộ nhớ của hệ thống lại phong phú hơn nũa, còn chất dinh dưỡng của cậu có thể sẽ kém đi một chút.
Kha Tĩnh Sơn ngồi xổm xuống, kéo tay của Chu Nhạc Thiên, đối diện với đôi mắt đẫm lệ của cậu thiếu niên, nói: “Giờ em đã biết mình nguy hiểm cỡ nào chữa?”
Nhạc Thiên đã khóc đến mức hai mắt sưng như hạch đào, nấc lên khó khăn gật đầu.
Kha Tĩnh Sơn cũng gật đầu, “Sau này càng phải cẩn thận hơn nữa, nhất định phải tránh xa những người không có ý tốt tiếp cận em, biết chưa?”
Nhạc Thiên nghẹn ngào nói: “Biết, biết ạ.”
Mặt Kha Tĩnh Sơn cúi thấp, bàn tay của cậu nhóc trong lòng bàn tay mình trắng men nhẵn nhụi, một đôi tay khiến cho người ta muốn yêu thương đến mức nào, song lại có người âm mưu muốn để đôi tay này chạm vào thứ đồ bẩn thỉu của bọn họ. Trong mắt Kha Tĩnh Sơn lướt qua một vệt sắc lạnh, trầm giọng nói: “Đừng ép anh nhốt em lại.”
Nhạc Thiên gật đầu, mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Em sai rồi, sau này em không dám nữa.”
Kha Tĩnh Sơn buông tay ra, quàng tay quanh vòng eo thon nhỏ của Chu Nhạc Thiên, “Heo Con, anh đang bảo vệ em, biết không?”
Kha Tĩnh Sơn thả cho Chu Nhạc Thiên đi học, để bảo đảm Chu Nhạc Thiên không bị người nào đó lừa gạt ở một nơi mà hắn không nhìn thấy lần nào nữa, Kha Tĩnh Sơn mua cho Chu Nhạc Thiên một cái đồng hồ đeo tay có thể nghe lén liên tục hai mươi bốn tiếng. Đầu phát còn lại nối với tai nghe bluetooth của Kha Tĩnh Sơn, hắn có thời gian là sẽ đeo lên nghe.
Chu Nhạc Thiên rất ngoan ngoãn, lúc tan học ngoại trừ thi thoảng nói hai ba câu với Tiền Đô ra, thì thời gian còn lại đều chỉ im lặng.
Kha Tĩnh Sơn mở tai nghe lên, chờ mãi đến tận khi tiếng chuông vào học vang, cũng không nghe được Chu Nhạc Thiên nói một câu.
Kha Tĩnh Sơn lại bắt đầu cảm thấy bực bội.
“Chủ tịch Kha, giáo sư Trần đến rồi.” Thư ký nhắc nhở.
Kha Tĩnh Sơn gật gật đầu, lấy tai nghe xuống đi gặp Trần Ý.
Trần Ý là chuyên gia tâm lý thanh thiếu niên, Kha Tĩnh Sơn vẫn còn rất bối rối với tình hình của Chu Nhạc Thiên, cho nên hẹn ông đến đây để nói chuyện thử.
Tuổi tác Trần Ý không lớn, trông cũng chỉ hơn bốn mươi, cách ăn mặc rất trẻ trung, từng nói chuyện với Kha Tĩnh Sơn hai lần. Lần này ông đến đây cũng có chuẩn bị, hai người ngồi trong phòng họp mặt đối mặt uống trà, Trần Ý lên tiếng trước tiên: “Kha tiên sinh, bây giờ em cậu thế nào rồi?”
Hai tay Kha Tĩnh Sơn chắp lại đặt trên gối, trầm giọng nói: “Những cái khác thì không có gì thay đổi, chỉ có điều là nói ít hơn trước đây.”
Trần Ý cầm sổ ghi chép, gật đầu, tiếp tục hỏi: “Kha tiên sinh còn có điều gì vướng mắc sao?”
Kha Tĩnh Sơn trầm ngâm chốc lát, nói ra nghi vấn trong lòng, “Từ nhỏ em ấy đã tương đối dựa dẫm vào tôi, thích ngủ chung với tôi, lần đầu tiên… cũng là tôi dạy cho em ấy, em ấy bây giờ, có phải chịu ảnh hưởng từ tôi không?”
Đôi lông mày rậm Kha Tĩnh Sơn nhíu chặt, vẻ mặt chỉ toàn là sự ủ dột khi gặp khúc mắc khó giải quyết.
Trần Ý cười, “Kha tiên sinh lo xa rồi, xu hướng tính dục là trời sinh, rất nhiều người được anh trai của mình nuôi lớn, nhưng không bị ảnh hưởng.”
Tuy rằng Trần Ý đã nói như vậy, Kha Tĩnh Sơn vẫn hoàn toàn không bỏ cục đá trong lòng xuống được, hắn thấp giọng nói: “Xu hướng tính dục thật sự không thể thay đổi sao?”
Trần Ý mỉm cười nói: “Thật ra thích nam hay thích nữ gì cũng như nhau cả, chỉ cần là đi theo một tình yêu lành mạnh đúng đắn, thì không có vấn đề gì.”
Kha Tĩnh Sơn cong lưng như gánh một toà núi lớn nặng nề, hắn vẫn chưa nói hết lời trong lòng mình ra ngoài miệng. Hắn không thể chấp nhận được việc Chu Nhạc Thiên cúi mình hầu hạ dưới thân của một người đàn ông khác như những tấm hình hắn đã thấy.
Trần Ý tiếp tục nói: “Thực chất chuyện như thế cũng sẽ tạo ra tổn thương không nhỏ đối với tâm lý của em trai cậu, người nhà nhất định phải giúp đỡ dẫn dắt cậu ấy thoát ra một cách chính xác.”
Kha Tĩnh Sơn: “Giúp thế nào?”
Trần Ý thả người ra từ tốn nói, “Đầu tiên, cậu phải cho cậu ấy biết thích con trai không phải là sai lầm, đứng để cậu ấy cảm thấy xấu hổ vì xu hướng tính dục của mình. Thứ hai, nếu như em trai cậu bị người xấu theo đuổi, thì phải nói cho cậu ấy biết, người khác thích cậu ấy là bởi vậy cậu ấy tốt, chứ không phải vì cậu ấy đã làm sai điều gì, mới thu hút làm cho người ta theo đuổi. Phương thức theo đuổi sai lầm không phải là chuyện mà cậu ấy có thể kiểm soát được. Nói chung, chúng ta nhất định phải dùng hết mọi cách để tránh làm cậu ấy cảm thấy tự trách.”
Kha Tĩnh Sơn: “…” Hình như cách làm của hắn hoàn toàn đi ngược lại với lời của giáo sư Trần.
Kha Tĩnh Sơn im lặng một chốc, khàn giọng nói: “Nếu như em ấy đã bắt đầu tự trách thì sao?”
Trần Ý nói: “Vậy phải nhanh chóng giúp cậu ấy thoát ra. Với độ tuổi này, mà còn là bên xu hướng tính dục thiểu số, sẽ rất dễ dàng bởi vì tâm lý tự trách dẫn đến phát triển trở thành trầm cảm. Tỷ lệ tự sát của thanh thiếu niên mắc trầm cảm rất cao, người nhà nhất định phải cẩn thận.”
Kha Tĩnh Sơn ngồi không yên, “Tôi nên làm như thế nào?”
Trần Ý: “Tùy theo từng người, chúng ta làm người nhà chỉ cần giữ một tâm trạng khoan dung để dần tìm hiểu con em mình. Như vậy thì sẽ một cách tự nhiên trở thành hỗ trợ cho quyết định của cậu ấy, có lúc cậu cũng có thể đổi vị trí để suy nghĩ thử. Nếu như cậu đứng trong lập trường của cậu ấy, với hoàn cảnh của cậu ấy, cậu sẽ nghĩ như thế nào, làm thế nào.”
Kha Tĩnh Sơn rơi vào trầm tư, hồi lâu mới nói: “Cảm ơn giáo sư Trần.”
__
(1) hàng duy đả kích: 降维打击. Là một chiến thuật tấn công của sinh vật ngoài hành tinh nhằm làm giảm chiều không gian của mục tiêu. Thuật ngữ này xuất hiện trong cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng《 Tam Thể 》 của nhà văn Lưu Từ Hân: Người ngoài hành tinh đã bắn một tấm lá 2 chiều làm hệ mặt trời sụp đổ vào một mặt phẳng 2 chiều, loài người vốn đang sống trong không gian 3 chiều cũng vì thế mà bị đè bẹp và diệt vong.Có thể hiểu nôm na rằng: “Hàng duy đả kích” là trong một cuộc chiến mà tương quan thực lực giữa hai phe quá chênh lệch, phe yếu bị áp đảo hoàn toàn.
Cái này chắc tương tự với out trình nhỉ?
__
Thế giới này khum phải gu lắm mà nó lại còn dài nữa nên cứ bị cà nhây =)))