Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 203: Thế giới 14: Thánh tăng 2



Bởi vì có Trịnh Hằng ở đây, nên Trịnh Nguyên Phong cũng không tiện tùy ý lui ra. Hắn im hơi lặng tiếng đứng bên cạnh, thu khí thế trên người mình lại làm ra vẻ như không có cảm giác tồn tại – đây là năng lực mà hắn luyện hơn hai mươi năm nay, hiển nhiên là quen tay làm nhanh.

Hắn nhìn thấy Trịnh Hằng dịu dàng dùng lời nói nhỏ nhẹ đưa cho Nhạc Thiên, Nhạc Thiên nghe hai câu, duỗi bàn tay gầy gò trắng nõn kéo cái quần trắng tinh, đứng lên nói: “Gần đến giờ rồi, ta phải về Phật đường để cầu phúc.”

Trịnh Hằng cau mày nói: “Ngươi còn đang bị thương, để người khác làm đi, dù sao thì ngươi với bọn họ cũng không giống nhau.”

Nhạc Thiên khẽ cười cười, Trịnh Nguyên Phong để ý thấy ánh mắt của cậu lộ ra một tí ti cảm xúc không đồng tình, cực kỳ nhỏ. Nếu không phải Trịnh Nguyên Phong giỏi nghe lời đoán ý từ nhỏ, đã quen để ý người ngoài, thì chắc hẳn chính hắn cũng không nhận ra, càng đừng nói đến Trịnh Hằng chưa bao giờ cần phải nhìn mặt người khác.

Nhạc Thiên không tranh luận với Trịnh Hằng, hơi khom người một cái với Trịnh Hằng, dịu giọng nói: “Ta đi trước, thái tử bảo trọng.” Lại quay đầu nói với Trịnh Nguyên Phong đã im lặng không nói một lời hồi lâu: “Điện hạ cũng bảo trọng.”

Trịnh Nguyên Phong theo thói quen nở nụ cười giả dối.

Nhạc Thiên quay mặt sang, đi lướt qua người Trịnh Hằng, Trịnh Nguyên Phong nhìn bóng lưng không chút loạn bước của cậu, chợt nhớ lại vệt xanh đỏ đáng sợ mà mình vừa mới tận mắt nhìn thấy ban nãy, thầm nghĩ vị thánh tăng này hẳn không phải người thường.

Trịnh Hằng thở dài, lắc đầu khó hiểu, quay đầu nói với Trịnh Nguyên Phong: “Thất đệ, gần đây trong cung không yên ổn, tốt hơn là không nên đi lung tung.”

Trịnh Nguyên Phong ngoan ngoãn đáp: “Thái tử nói phải.”

Nhạc Thiên quay lại kết thúc đợt cầu phúc thứ hai sau đó đi dùng bữa, trong cung rất tinh ý chuẩn bị thức ăn chay, Nhạc Thiên nhìn đậu hũ cải trắng trước mắt mà sắp xanh cả mặt.

Vì có sự quan tâm của thái tử, nên Nhạc Thiên được dùng bữa một mình, cung nhân nói: “Thánh tăng yên tâm, mấy món này không dính một chút đồ mặn nào cả, theo lời phân phó của thái tử cũng hạn chế dầu muối hết mức.”

Nhạc Thiên: …Trịnh Hằng, mấy người mất ngôi vua không oan đâu!

Nhạc Thiên khẽ gật đầu, mỉm cười với cung nhân: “Làm phiền.”

Cung nhân thoáng chốc đỏ mặt, mím môi cười lùi ra, trên người thánh tăng thật sự có một mùi hương hoa sen nhàn nhạt, hôm nay cô được nói chuyện với thánh tăng, có phải cũng xem như là đã kết được Phật duyên hay không?

Buổi chiều lại cầu phúc, Nhạc Thiên tham dự cả quá trình, sau khi xong rồi mặt không đổi sắc đứng dậy, tăng lữ đi cùng không khỏi âm thầm than thở trong lòng.

Nhạc Thiên coi phim con heo cả ngày nên bây giờ cậu đang vào trạng thái siêu cấp hiền giả, cộng thêm Vệ Minh bẩm sinh hơi lãnh cảm, lúc Nhạc Thiên xem phim heo mà phản ứng không quá lớn.

Nhưng lúc Trịnh Hằng xách theo hộp cơm đi vào, phản ứng của Nhạc Thiên lại lớn hơn cả, anh hai… anh tha cho em đi.

Trịnh Hằng mở hộp cơm ra, ngầm có ý trách cứ với Nhạc Thiên: “Cô nghe nói hôm nay ngươi cầu phúc liên túc, chưa nghỉ ngơi một lúc nào, ban đêm cầu phúc ngươi ngàn vạn lần đừng có tái phạm làm chuyện dại dột nữa, lo nghỉ ngơi một đêm cho đàng hoàng, ngươi là thánh tăng, chứ không phải võ tăng.”

Nhạc Thiên liếc mắt nhìn hộp cơm một cái, thấy bên trong vẫn là canh suông nước lợ, tức thì lòng lặng như nước, “Vì long thể hoàng thượng an khang, cố gắng hết sức cũng là bổn phận của ta.”

Trịnh Hằng dịu dàng nhìn Nhạc Thiên, điểm mà hắn thích nhất ở Nhạc Thiên đó là lòng trung thành thuần nhiên, không khỏi hỏi: “Nhạc Thiên, nếu như có một ngày cô cũng bệnh rồi, ngươi sẽ làm gì?”

Nhạc Thiên mỉm cười nói: “Tất nhiên thái tử là thiên mệnh sở quy (1), một đời phúc vận an khang, sẽ không có ngày đó.”

“Mượn lời chúc lành của ngươi.” Trịnh Hằng cười cười, Nhạc Thiên là thánh tăng đương triều, lời nói của cậu không chỉ vỏn vẹn là lời chúc lành, Trịnh Hằng đứng dậy, lại dặn dò: “Đừng quên thoa thuốc.”

Nhạc Thiên gật đầu, chờ Trịnh Hằng đi rồi, lập tức đóng hộp cơm lại, mắt không thấy tâm không phiền, thuốc có mùi, dù sao thì cũng không thấy đau, cậu lười bôi.

Ngày hôm sau lại tụng kinh cầu phúc, hình như hoàng đế bị bệnh rất nặng, đại đội cầu phúc hôm nay tăng thêm cung phi và hoàng tử, Trịnh Hằng là thái tử, phải lo toan việc triều chính nên không đến, các hoàng tử còn lại hầu như đều đến. Không hẳn là quá nhiều, trên dưới mười mấy người, Trịnh Nguyên Phong cũng có mặt, vóc dáng của hắn thật ra rất cao lớn nhưng đứng lẫn trong nhóm các hoàng tử không hiểu sao lại không hề bắt mắt chút nào.

Nếu như không phải Nhạc Thiên đang cố tình chú ý đến hắn, chỉ cần hơi lơ đễnh đảo qua một chút, vô cùng có khả năng bỏ lỡ hắn.

Trịnh Nguyên Phong đứng trong đám người, cố gắng hạ thấp cảm giác về sự tồn tại của mình, hơi rụt lại cúi đầu xuống cụp mắt không nói một lời là tự nhiên không ai để ý đến hắn.

Ngoài ra, Trịnh Nguyên Phong cũng đặc biệt nhạy cảm với ánh mắt của người khác, hắn ngước mắt lên lập tức bắt được tầm mắt của Nhạc Thiên đang đứng xéo bên cửa điện một cách chính xác.

Hai người đối mắt trong chốc láy, khóe môi cong cong của Nhạc Thiên hơi nhếch lên, thi lễ với Trịnh Nguyên Phong.

Trịnh Nguyên Phong khẽ gật đầu, tránh khỏi mắt nhìn của cậu.

Tên hòa thượng này có gì đó hơi khác thường, cặp mắt đó cứ như là có thể nhìn thấu được lòng người vậy.

Các hoàng tử không giống tăng lữ khổ hạnh, mới quỳ đọc kinh một lát là đã không thể chịu được. Thực chất bọn họ cũng chỉ giả vờ giả vịt mà thôi, lão hoàng đế sắp không xong rồi, trong cả hoàng cung này có ai mà không biết đâu cơ chứ? Những gì mà bọn họ tính toán bây giờ chỉ toàn là sau khi lão hoàng đế chết rồi, bọn họ có thể được chia bao nhiêu lợi ích.

Chỉ chốc lát sau, hơn phân nửa hoàng tử trong Phật đường đã rời đi.

Không lâu sau khi người thứ năm đứng dậy, Trịnh Nguyên Phong cũng đứng dậy đi ra ngoài theo.

“Thất điện hạ, xin dừng chân.”

Tiếng nói của hòa thượng vọng đến từ sau lưng, Trịnh Nguyên Phong bất đắc dĩ, quay đầu lại mỉm cười nói: “Thánh tăng có chuyện gì?”

“Ta muốn nói chuyện với điện hạ.” Nhạc Thiên mỉm cười nói.

Thứ nhất, Trịnh Nguyên Phong không thích nói chuyện với người khác, thứ hai là không tin phật, không hứng thú đánh Thái cực với Nhạc Thiên. Song vướng bởi thân phận của Nhạc Thiên, nên chỉ có thể tạm thời dằn cảm giác mất kiên nhẫn xuống, dịu giọng nói: “Mời thánh tăng.”

Hai người nói chuyện ở ao sen trước Phật đường, khí trời vẫn chưa nóng hẳn, hoa sen chưa nở rộ, ngay cả nụ hoa cũng không có. Nhưng mùi hương trên cơ thể của Nhạc Thiên vẫn không ngừng phả vào mũi của Trịnh Nguyên Phong, hắn vẫn luôn có một nỗi nghi hoặc trong lòng, rốt cuộc thì là tên Liên Hoa Thánh tăng này cố ý huân hương hay là mùi cơ thể bẩm sinh?

Nhạc Thiên cụp mắt nhìn xuống ao sen, thị vệ đứng rất xa đằng sau, cậu nhẹ giọng nói: “Trong lòng điện hạ có oán.”

Trịnh Nguyên Phong thoáng rùng mình trong dạ, hai bàn tay đang chắp sau lưng từ từ nắm chặt lại, mỉm cười nói: “Đúng là ta có oán, đáng tiếc là phụ hoàng đang chính trực tráng niên lại thân mắc trọng bệnh, thế sự bất công biết bao.”

Nhạc Thiên nghiêng mặt nhìn về phía Trịnh Nguyên Phong. Thật ra tướng mạo của Trịnh Nguyên Phong mang tính chất công kích cực mạnh, đường nét khuôn mặt quá sắc sảo sâu sắc, đôi mắt màu xanh biếc dưới sự cố gắng kiềm chế thoạt trông như một đầm nước yên ả. Nhưng đó chắc chắn là một đôi mắt thuộc về dã thú, máu giết chóc cùng sự thú tính được giấu hết dưới mặt hồ tĩnh lặng.

“Điện hạ, ngài buông tay đi,” Mày Nhạc Thiên hơi nhíu lên, “Mọi việc đều có nhân quả, vì báo người của hôm qua, mà kết quả cho tương lai, tội gì?”

Trịnh Nguyên Phong vẫn bình thản khẽ cười, “Phật pháp cao thâm, ta không hiểu được ý cùa thánh tăng.”

Thông qua hệ thống Nhạc Thiên đã biết Trịnh Nguyên Phong đã sắp xếp gần xong hết rồi, chỉ còn chờ mấy ngày nữa là làm thịt Trịnh Hằng.

Nhạc Thiên nói thẳng: “Hoàng thượng không phải mắc bệnh, mà là trúng độc cổ, có đúng không?”

Trịnh Nguyên Phong thật sự kinh ngạc, trên đời này ngoại trừ hắn ra đáng lý không có người thứ hai biết đến chuyện đó! Đến ngay cả cổ sư hạ độc cũng đã bị hắn giết ngay sau đó, làm sao Nhạc Thiên biết được!

Nhạc Thiên: Đừng hỏi, đáp thì là tại tui có hệ thống.

Nhiều năm bày mưu tính kế chịu nhục, Trịnh Nguyên Phong kiên quyết không thể chấp nhận việc mình dã tràng xe cát, khóe mắt hắn quét về thị vệ ở phía xa xa, nếu như hắn đẩy cậu vào ao sen ở ngay đây, nhân cơ hội cứu người nhấn nước chết tên hòa thương này thì chắc cũng không có ai phát hiện ra.

Tay Trịnh Nguyên Phong âm thầm duỗi đến gần để hờ hờ sau lưng Nhạc Thiên, đang tính nương thế đẩy một cái thì Nhạc Thiên đã xoay người lại bắt được tay của hắn một cách chính xác, vẻ mặt thương xót nói: “Điện hạ, quay đầu là bờ.” …người này còn tính hại người ta nữa, hơi bị quá đáng.

Thần sắc Trịnh Nguyên Phong ôn hòa, con ngươi xanh biếc óng ánh như ngọc bích, dịu dàng nói: “Thánh tăng, nếu như ta không muốn lên bờ thì sao?”

Nhạc Thiên: “Khổ hải vô nhai (bể khổ không bờ).”

Trịnh Nguyên Phong thờ ơ đáp: “Cam chi như di (cam tâm tình nguyện, vui vẻ chịu đựng).”

Nhạc Thiên khẽ thở dài một hơi, “Điện hạ phiền nhiễu vì thân thế?”

Đời này Trịnh Nguyên Phong hận nhất là có người lấy chuyện thân thế của hắn ra nói, sắc mặt lập tức lạnh xuống, nghiêm mặt uy hiếp nói: “Thánh tăng, ta chưa bao giờ kiêng kị thần phật.”

“Phật tổ phổ độ chúng sinh, cũng không bao giờ mong mọi người kiêng kị ngài ấy. Điện hạ, xuất thân của ngài không phải do ngài quyết định được, tội gì bởi vậy mà nhập ma?” Nhạc Thiên khẩn thiết nói.

Trịnh Nguyên Phong cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại: “Sao trong mắt thánh tăng ta thế mà đã là yêu ma rồi?”

Nhạc Thiên tự biết mìnhnói lỡ, vội buông tay áo Trịnh Nguyên Phong ra, không ngừng khép tay nói: “A Di Đà Phật, bần tăng tạo khẩu nghiệt, kính xin điện hạ tha thứ.”

Trịnh Nguyên Phong thấy cậu diễn trò như thế, chỉ cho rằng cậu đang làm bộ làm tịch giả vờ giả vịt, thế là chắp tay nhếch môi hỏi: “Thánh tăng muốn độ ta?”

Nhạc Thiên gật đầu, mở to hai mắt, tỏa ra hào quang đẹp đẽ thuần khiết, “Thất điện hạ có đồng ý?”

Trịnh Nguyên Phong nhẹ giọng nói: “Nếu như thánh tăng chịu nhảy vào trong ao sen này, ta có thể cân nhắc.”

Nhạc Thiên liếc mắt nhìn ao sen phía trước một cái. Bây giờ đang là đầu xuân, lại là buổi sáng, nước ao còn phả lên một chút sương lạnh, ao nước nông sâu không đo được, nhảy xuống thì khả năng chết cao vô cùng.

Trịnh Nguyên Phong thấy cậu không động đậy, thầm nghĩ quả nhiên tăng lữ hết kẻ này đến kẻ khác toàn là cái kiểu ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện ra ý châm biếm.

Nhạc Thiên chậm rãi tháo phật châu trên cổ tay xuống đưa tới trước Trịnh Nguyên Phong, “Điện hạ, cái này là sư phụ của ta cho ta, có thể che chở vô bệnh vô tai.”

Trịnh Nguyên Phong thản nhiên nói: “Ta nói, ta không tin thần phật.”

Nhạc Thiên nhẹ giọng nói: “Nếu như không tin, vậy thì bài vị trường sinh của Tuyền tần trong chùa do ai thờ cúng?”

Trịnh Nguyên Phong lạnh nhạt đáp: “Đó là vì bà ấy tin.” Vị mẫu thân cố chấp kia của hắn, tin thì làm sao, chẳng phải cũng vì thế mà chết.

“Vậy hãy nhận thay Tuyền tần đi.” Nhạc Thiên dịu dàng nói, một tay cầm phật châu không chịu thoái nhượng.

Hạt châu trên xâu phật châu này trơn bóng lấp lánh, tròn trịa đều dặn, vừa nhìn lập tức biết thường được chủ nhân ngày ngày vuốt v e.

Trịnh Nguyên Phong nhận phật châu, đang định lát nữa sẽ quăng trả lại cho Nhạc Thiên. chợt trông thấy Nhạc Thiên ung dung xoay người một chân đạp xuống. Trong ao sen tức thì bắn lên bọt nước cao nửa thước, bọn thị vệ nghe tiếng nhìn sang, chỉ thấy Trịnh Nguyên Phong đang đứng bên cạnh ao, trên tay không biết cầm thứ gì đó. Mặt nước hình như có gợn sóng lại không người kêu cứu, thế là lại quay mặt đi.

Trịnh Nguyên Phong vô cùng chấn động đứng yên tại chỗ, mặt nước gợn sóng dần dần lặng lại, dường như Nhạc Thiên đã chìm xuống rồi không hề có ý trồi lên lại, xem ra cậu cũng biết Trịnh Nguyên Phong có ý muốn mình chết.

Trịnh Nguyên Phong khẽ nguyền rủa một tiếng, rồi cũng nhanh chóng nhảy vào trong ao, lần này bọn thị vệ nhìn thấy, vội reo lên: “Thất điện hạ, ngài làm gì vậy?!” Rồi dồn dập đuổi theo đến, nhảy xuống như sủi cảo.

Trong ao nước đen kịt, tăng bào trắng tinh hết sức chói mặt, người đó hơi lim dim mắt thần sắc an lành, miệng hơi cười chìm dần xuống dưới đáy. Trịnh Nguyên Phong căng thẳng trong lòng, vội vàng lặn xuống vớt cậu lên.

“Này, ngươi tỉnh lại đi!” Trịnh Nguyên Phong ôm Nhạc Thiên lên bờ, quát to, “Truyền thái y!”

Lúc Nhạc Thiên tỉnh lại phát hiện mình đang nằm, giả ngầu xong còn được nằm nữa sướng ghê, nhạc Thiên hoàn toàn không lo Trịnh Nguyên Phong sẽ không xuống cứu mình. Nếu như cậu chết rồi, thì chắc chắn Trịnh Hằng sẽ nhảy vọt lên cắn lấy Trịnh Nguyên Phong đứng ngay bên cạnh mình, ở thời khắc mấu chốt này Trịnh Nguyên Phong không thể để có sơ suất như vậy được.

Huống chi cậu chẳng thấy lạnh chút nào, vô cảm tức là vô địch đó.

“Thánh tăng tỉnh rồi!” Cung nhân tiến vào nhìn thấy Nhạc Thiên mở mắt, nhanh chóng vui mừng đi ra ngoài kêu.

“Nhạc Thiên!” Người đi vào đầu tiên là Trịnh Hằng, hắn mặc cẩm bào thái tử màu vàng nhạt, vẻ mặt lo lắng nói: “Ngươi đã tỉnh rồi, thấy thế nào? Có khó chịu ở đâu không?” Lại quay đầu sang nói với cung nhân: “Nhanh truyền thái y!”

Cung nhân hoang mang trả lời: “Vâng.”

Ánh mắt của Nhạc Thiên rơi vào Trịnh Nguyên Phong im lặng đứng phía sau Trịnh Hằng, Trịnh Hằng theo ánh mắt của cậu nhìn qua, nghiêm nghị hỏi: “Rốt cuộc thì chuyện này là như thế nào? Cô hỏi thất đệ, thất đệ một mực im tiếng không nói, Nhạc Thiên, ngươi nói cho cô, đang yên đang lành sao lại ngã xuống ao?” Ánh mắt vẫn luôn chăm chăm vào Trịnh Nguyên Phong, như có điều hoài nghi.

Nhạc Thiên mỉm cười, hé mồm nói: “Gần ao trơn trợt, bất cẩn mới ngã xuống, còn phải cảm ơn Thất điện hạ đã cứu ta.”

Trịnh Nguyên Phong cúi đầu không nói.

Trịnh Hằng quay mặt sang, không vui nói với Nhạc Thiên: “Còn đầu gối của ngươi là sao? Cô bảo ngươi thoa thuốc, có phải ngươi không bôi hay không? Vừa nãy lúc thái y đến xem thì trên gối ngươi toàn là máu, cô thấy còn phải sợ.”

Nhạc Thiên mỉm cười nói: “Bận rộn chuyện cầu phúc, nên quên mất.”

“Ngươi thực sự là…” Trịnh Hằng còn muốn nói gì đó nữa, thái y đã tới, cung nhân lại thông báo tiền điện có chính vụ phải xử lý, Trịnh Hằng bất đắc dĩ đành phải rời đi, thẳng người dậy căn dặn Trịnh Nguyên Phong chăm sóc tốt Nhạc Thiên.

Sau khi thái y bắt mạch xong thì nói đã không còn đáng ngại, rồi lấy thuốc trị thương ra, Nhạc Thiên khước từ: “Làm phiền thái y, để ta tự mình làm.”

Trịnh Nguyên Phong tiến lên phía trước nói: “Chu thái y đi xuống đi, để ta thoa thuốc cho thánh tăng.”

Cho lui cung nhân rồi, Trịnh Nguyên Phong ngồi trước giường Nhạc Thiên, bình thản nói: “Thánh tăng ghê gớm thật, tiết lạnh mùa xuân rét buốt, bảo nhảy xuống ao sen là nhảy, nhưng không biết nếu như ngươi chết, ta tất nhiên không thoát được liên can.”

Nhạc Thiên: …không phải mấy người kêu tui nhảy à?!

Vì hình tượng, Nhạc Thiên phải nở một nụ cười như là thánh nhân, “Điện hạ, bây giờ ngài đã đồng ý cho bần tăng độ ngài chưa?”

Trịnh Nguyên Phong cong môi cười gằn, không hề khách sáo đáp: “Không đồng ý.”

Với sự lật lọng của hắn, Nhạc Thiên không tức giận, mỉm cười nhợt nhạt nói: “Không sao.”

Trịnh Nguyên Phong cầm lấy thuốc trị thương ở bên cạnh mở ra, quay mặt sang mặt không thay đổi kéo quần Nhạc Thiên xuống. Chỗ đầu gối vốn trắng như trứng gà bóc giờ đã đã loang lổ xanh tím, bởi vì rơi xuống nước mà đã bắt đầu hơi sưng phù, Trịnh Nguyên Phong đổ thuốc trị thương xuống. Khi còn nhỏ hắn thường phải dùng loại thuốc này, lúc thoa lên cực kỳ nóng rát đau nhức.

Nhưng sắc mặt của Nhạc Thiên vẫn không hề thay đổi như trước, thậm chí dưới sự cố tình x0a nắn của Trịnh Nguyên Phong cũng chỉ hơi hơi nhíu mày.

Lòng bàn tay Trịnh Nguyên Phong bởi vì thuốc mỡ mà đã nóng bỏng, hắn bình thản hỏi: “Nếu thánh tăng đã rõ ràng tất cả trong lòng, vì sao không vạch trần ta?”

Nhạc Thiên cười khẽ hỏi lại: “Vì sao phải vạch trần điện hạ?”

Trịnh Nguyên Phong: “Không phải ngươi khuyên ta thu tay lại?”

Nhạc Thiên: “Nếu điện hạ chịu tự mình thu tay lại, tức là nhân quả trung hoà, nếu như ta đi vạch trần điện hạ, thì lại thành gieo ác nhân mới.”

Trịnh Nguyên Phong cười nhẹ một tiếng, thầm nghĩ cổ hủ, động tác trên tay trì hoãn, thoa thuốc cho Nhạc Thiên xong, đứng lên nói: “Nếu thánh tăng đã thoát khỏi thế ngoại, thì đừng xen vào chuyện hồng trần thế tục nữa.”

Nhạc Thiên nằm trên giường, khuôn mặt sạch sẽ đẹp đẽ, nét mặt dịu dàng khoan dung, “Điện hạ, ta không độ hồng trần, chỉ muốn độ ngài một lần mà thôi.”

__

(1) thiên mệnh sở quy: 天命所归. Thiên mệnh là ý trời, sở quy là chốn về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.