Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 206: Thế giới 14: Thánh tăng 5



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trịnh Nguyên Phong ôm Nhạc Thiên bôi thuốc cho cậu, động tác rất nhẹ nhàng, Nhạc Thiên bị hắn mò ngứa cả người, khẽ khàng phát run.

Trịnh Nguyên Phong nói: “Không phải trước giờ nhịn giỏi lắm sao, thì ra toàn giả vờ cả sao?”

Nhạc Thiên không muốn nói là nặng hơn chút nữa cũng được dù sao thì cũng chẳng đau, song chỉ cắn môi nói: “Điện hạ nhanh lên đi.”

Cậu càng run rẩy thì động tác của Trịnh Nguyên Phong tất nhiên càng nhẹ nhàng hơn, dưới vòng tuần hoàn ác tính đó, cuối cùng Nhạc Thiên đã không kiềm được nhẹ giọng rên khẽ một tiếng, “Ưm…”

Bàn tay của Trịnh Nguyên Phong chợt ngưng, ngước mắt nhìn về phía Nhạc Thiên, thấy cậu mặt đỏ tới mang tai, hai tay đặt ở trước ngực đã bắt đầu cuộn tròn lên. Bờ môi đỏ tươi vì âm thanh vừa mới bật ra đã bị chủ nhân cắn bậm vào như trừng vàng, da thịt rất mỏng trên môi bị cắn tạo nên một dấu răng mờ ám.

Không biết vì sao mà Trịnh Nguyên Phong thấy nơi cổ họng mình râm ran, trầm giọng nói: “Đau thì cứ kêu ra đi, ta sẽ không cười ngươi đâu.”

Nhạc Thiên vùi sâu mặt mình vào trong cánh tay dài của Trịnh Nguyên Phong, xem cánh tay và lồ ng ngực của hắn như cảng chở che, nhẹ giọng th ở dốc.

Đây không phải là lần đầu Trịnh Nguyên Phong bôi thuốc cho đầu gối của Nhạc Thiên, lần nào hắn cũng dứt khoát gọn gàng, bôi thuốc xong là đi ngay, động tác cũng thẳng thắn thoải mái, chẳng buồn nhìn lấy một lần.

Lúc này bởi vì tiếng th ở dốc và sự run rẩy của Nhạc Thiên, ánh mắt của hắn vô thức chuyển xuống vết thương. Vết thương vẫn chưa lành, hẳn là do hôm nay cậu chạy gấp quá, nên lại có vết thương mới xuất hiện, đầu gối tròn trịa đã đỏ thẫm một mảng, tạo thành sự chênh lệch cực kỳ rõ ràng với bắp chân trắng như trứng gà bóc của cậu.

Đôi chân dài thẳng tắp tròn đều run nhè nhẹ, tăng bào nửa chặn nửa che, Trịnh Nguyên Phong bất động thanh sắc nhẹ nhàng x0a nắn đầu gối của cậu. Người trong lòng quả nhiên hơi run rẩy, phát ra một tiếng kêu khẽ khó mà nghe thấy được, mùi hương hoa sen trên cơ thể cũng càng lúc càng nồng nặc.

Quá trình bôi thuốc vốn nhanh chóng lại dần bị kéo dài, lúc Trịnh Nguyên Phong kéo quần Nhạc Thiên lên thì mắt thoáng đảo qua chỗ nào đó, bỗng nhiên lên tiếng hỏi: “”Lúc thánh tăng quy y cũng cạo luôn cả đầu dưới à?”

Sắc mặt Nhạc Thiên ửng đỏ, thái dương ướt chút mồ hôi, “Điện hạ đừng nói bậy, ta sinh ra đã như thế.”

Trịnh Nguyên Phong khẽ cười một tiếng, sau đó cười càng lúc càng lớn hơn, khom lưng dựa vào bên gáy Nhạc Thiên thấp giọng cười.

Nhạc Thiên không hiểu sao, “Điện hạ, chuyện đó buồn cười lắm sao?”

“Thánh tăng, không phải,” Trịnh Nguyên Phong khẽ ngước mặt lên hỏi, “Liên Nô, có phải ngươi chưa từng nhìn thấy nam nhân bình thường như thế nào không?”

Nhạc Thiên: “Chưa từng thấy.”

Trịnh Nguyên Phong ngắm nhìn khuôn mặt của Nhạc Thiên, từ ngoài thân đến trong tâm của người này thật sự quá thuần khiết.

“Điện hạ?” Nhạc Thiên chớp mắt mấy cái nghi ngờ hỏi, Trịnh Nguyên Phong như đang ngẩn người nhìn cậu.

Hàng mi cong của Trịnh Nguyên Phong khẽ động, “Liên Nô vẫn còn biết ít quá.”

Nhạc Thiên: Mấy người có gan thì giúp tôi mở mang đi.

Ban đêm lạnh, Trịnh Nguyên Phong ôm Nhạc Thiên không buông tay, trong lòng hắn như đang ôm một cái lò sưởi hoa sen. Hắn cứ tưởng rằng mình sẽ một đêm khó ngủ, nhưng kèm theo nhịp thở khe khẽ và mùi hương cơ thể nhàn nhạt của Nhạc Thiên, hắn cũng vô thức ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại còn không thấy có gì không ổn, Nhạc Thiên trước ngực vẫn chưa tỉnh.

Tiểu hòa thượng… Liên Nô… Trịnh Nguyên Phong cụp mắt nhìn gương mặt yên lặng say ngủ của cậu, bàn tay trái đang ôm Nhạc Thiên hơi cong cong là sẽ lập tức chạm được vào khuôn mặt ấm áp của Nhạc Thiên, mềm mại đến mức hắn chỉ nhẹ nhàng chạm vào là trên mặt sẽ xuất hiện một cái hố nhỏ ngay. Tâm tình cũng vậy mà kiên định.

Chẳng trách Trịnh Hằng thích cậu, đổi lại là hắn… vẻ mặt Trịnh Nguyên Phong tức thì nghiêm túc hơn hẳn, hai ngón tay đang chọt nhẹ vào gò má của Nhạc Thiên bỗng chốc dùng sức véo một cái.

Nhạc Thiên chậm rãi tỉnh lại, mơ hồ nói: “Sư phụ?” Trên gương mặt trắng nõn đã có hai dấu tay dễ thấy, nhưng dường như cậu còn chưa phát hiện ra, mắt nửa mở trông có vẻ chưa tỉnh.

Nhạc Thiên ngáp một cái, rồi tiếp tục nhắm mắt lại, rúc rúc người vào lồ ng ngực của Trịnh Nguyên Phong, nhỏ giọng nói: “Cho con ngủ thêm một lúc đi.”

“Thì ra Liên Nô cũng sẽ ngủ nướng.” Trịnh Nguyên Phong nhẹ giọng nói.

Nhạc Thiên nghe được nhũ danh của mình, lập tức mở mắt ra, lần này nhìn thấy rất rõ cặp mắt xanh của Trịnh Nguyên Phong, ý thức vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, “A Man?”

Hôm qua, không biết Trịnh Nguyên Phong bị ma xui quỷ khiến thế nào mà trao đổi tiểu tự với Nhạc Thiên, nhưng không được nghe Nhạc Thiên kêu, trên thực tế thì từ sau khi Tuyền tần qua đời, sau cùng đã không còn ai gọi tiểu tự của hắn nữa.

Trịnh Nguyên Phong yên lặng ngắm nhìn Nhạc Thiên, hưởng thụ cảm giác rung động mà hai tiếng vừa quen thuộc vừa xa lạ đó truyền đến tai, lần thứ hai rồi, viền mắt hắn hơi nóng lên vì Nhạc Thiên.

Lúc này Nhạc Thiên mới tỉnh, nhanh chóng chớp mắt mấy cái, “Thất điện hạ?”

Trịnh Nguyên Phong “ừm” một tiếng, “Ngủ đi.”

Nhạc Thiên vừa bị hắn ép tỉnh: …

“Canh giờ nào rồi?” Nhạc Thiên dụi dụi mắt.

Trịnh Nguyên Phong đáp: “Vẫn chưa có người đến đưa đồ ăn.” Vừa dứt lời, lập tức có thủ vệ đến, tiếng bước chân lần này khác, hình như có đến mấy người.

Trong ánh lửa một nam nhân khoác áo choàng màu đen quẹo vào, hắn lấy mũ trùm che mặt xuống, bất ngờ đó là thái tử Trịnh Hằng.

Trịnh Hằng nhìn thấy tình cảnh trong ngục, sắc mặt lập tức khó chịu, “Nhạc Thiên!”

Nhạc Thiên chậm chạp quay mặt sang từ trong ngực Trịnh Nguyên Phong, “Thái tử?”

Trịnh Hằng phất phất tay với thị vệ bên cạnh mình, thị vệ lập tức mở cửa.

Trịnh Hằng đi vào trong ngục, Nhạc Thiên muốn Trịnh Nguyên Phong buông tay cho mình đứng dậy bèn vỗ nhẹ vào vai hắn. Hai tay Trịnh Nguyên Phong lại âm thầm dùng sức quấn càng chặt hơn nữa.

“Nhạc Thiên, chân của ngươi…” Ánh mắt của Trịnh Hằng rơi xuống tăng bào nhuốm máu đã chuyển đen của Nhạc Thiên, trong lòng thoáng vững vàng, chắc hẳn cũng biết Trịnh Nguyên Phong ôm cậu là vì cậu bị thương. Hắn ngồi khụy xuống nói với Nhạc Thiên, “Cô tới đón ngươi.”

Nhạc Thiên thở phào nhẹ nhõm, trên mặt nở một nụ cười, “Hoàng thượng hồi tâm chuyển ý.” Rồi xoay mặt sang nói với Trịnh Nguyên Phong: “Điện hạ, ta đã nói là hoàng thượng sẽ không quên cốt nhục tình thân mà.”

Mặt Trịnh Nguyên Phong không có cảm xúc.

Trịnh Hằng thấp giọng nói: “Không phải thất đệ, chỉ có ngươi thôi.”

Mặt Nhạc Thiên quay lại, vẻ mặt kinh hoảng nhìn về phía Trịnh Hằng, “Thái tử điện hạ nói thế là sao?”

Trịnh Hằng khó nhọc nói: “Cô chỉ có thể khuyên phụ hoàng thả ngươi được thôi, còn thất đệ, cô thật sự thương mà không giúp được gì.”

“Nhưng thất điện hạ là huynh đệ của ngài mà.” Rõ ràng là Nhạc Thiên không thể chấp nhận được, một tay tóm chặt lấy vai Trịnh Nguyên Phong.

Trịnh Nguyên Phong bình tĩnh lên tiếng: “Thánh tăng bị thương, xin thái tử điện hạ nhớ chăm sóc.” Nói rồi, định thả người nào đó vào lòng Trịnh Hằng.

Trịnh Hằng đã đưa tay ra định đón cậu, song hai tay Nhạc Thiên lại nắm chặt vai áo ngoại bào của Trịnh Nguyên Phong, cau mày nói: “Thái tử điện hạ, ta không thể đi!”

Trên gương mặt của Trịnh Hằng hiện lên một chút bực dọc, hắn có thể khuyên hoàng đế thả Nhạc Thiên đã mất sức chín trâu hai hổ rồi, “Nhạc Thiên, đừng cáu dỗi nữa.”

“Thái tử điện hạ, có phải ngài đề nghị hoàng thượng để cho các tăng lữ khác thay ta không?” Nhạc Thiên nhìn Trịnh Hằng chằm chằm, Trịnh Hằng á khẩu không trả lời được, không cách nào thốt lên câu nói dối dưới đôi mắt trong veo trước mặt,, cụp mắt thấp giọng nói: “Cô từng nói, ngươi khác với bọn họ.”

Nhạc Thiên thất vọng quay mặt sang, vùi sâu hai gò má vào lồ ng ngực Trịnh Nguyên Phong,, “Thái tử điện hạ, ngài đi đi, ta sống chết cùng thất điện hạ.”

Trịnh Hằng hoàn toàn bị chọc giận, đứng dậy tức giận nói: “Không biết điều!” Xoay người vung áo choàng một cái, nổi giận đùng đùng dẫn người rời đi.

Trịnh Nguyên Phong im lặng mãi đến khi cả đoàn người Trịnh Hằng rời đi rồi mới cụp mắt nói: “Liên Nô, ngươi và ta chỉ mới quen biết có mấy ngày, cần gì phải đối xử với ta như vậy?”

Nhạc Thiên ngẩng mặt lên, chấp tay hành lễ, “Ta nói, điện hạ có phật duyên.”

Trịnh Nguyên Phong thấp giọng nói: “Gọi ta A Man.”

“A Man,” Nhạc Thiên theo lời gọi hắn một tiếng, hai mắt sáng ngời, “Tuyền tần tích đức làm việc thiện một lòng hướng về Phật tổ, dù bà ấy hồng nhan bạc mệnh, nhưng phúc duyên lại hồi báo cho điện hạ, điện hạ phải nên quý trọng mới phải.”

Trịnh Nguyên Phong nhìn đôi môi đỏ của cậu mở ra đóng lại, nói những điều mà trước đây hắn ghét nghe nhất. Khi đó bởi vì hoàng hậu bị bệnh mà mẹ của hắn – Tuyền tần – đã bị liên lụy, bị hoàng đế tế sống cầu phúc. Các cung nhân đè hắn đang kêu gào khóc lóc, nói rằng: “Thất điện hạ, Tuyền tần làm vậy là vì tích phúc duyên lớn, ngài đừng như thế.”

Trịnh Nguyên Phong nhẹ giọng nói: “Ta đã cho hắn cơ hội.”

Nhạc Thiên không hiểu ra làm sao, “Sao cơ?”

Trịnh Nguyên Phong thản nhiên nói: “Ta cho hắn hai ngày để đổi ý.”

Nhạc Thiên vẫn không rõ, “Điện hạ đang nói là hoàng thượng hay là thái tử?”

Trịnh Nguyên Phong đỡ cậu lên, hai tay nửa ôm Nhạc Thiên, thấp giọng nói: “Liên Nô, ngươi không độ được ta.” Bởi vì ta sớm đã thành ma.

Đến ngày mà Trịnh Nguyên Phong nói sẽ được đi ra ngoài, quả nhiên nội thị đã đến tuyên chỉ thả hai người họ ra.

Trịnh Nguyên Phong dứt khoát ôm Nhạc Thiên đi ra ngoài, ngay cả thánh chỉ cũng chẳng buồn nhận.

Mạng của lão hoàng đế vốn đã là vật trong lòng bàn tay của hắn, hắn muốn cho ông ta sống thì được sống, muốn để ông ta chết thì ông ta phải chết. Đến ngay cả tế ti xem bói kia cũng là một tay hắn sắp xếp.

Nhiều năm như vậy, Trịnh Nguyên Phong ngủ đông trong bóng tối, hơn một nửa trong cung sớm đã đổi thành người của hắn.

Trịnh Nguyên Phong ôm Nhạc Thiên trở về tẩm điện của mình, Nhạc Thiên không hiểu nói: “Điện hạ, thả ta về Phật đường đi.”

Trịnh Nguyên Phong nói: “Không có Phật đường, tăng lữ đã đi về hết rồi.”

Nhạc Thiên nói: “Vậy thì ta cũng nên về thôi.”

Sắc mặt Trịnh Nguyên Phong lạnh lẽo, “Chẳng phải ngươi nói độ ta?”

Nhạc Thiên nói: “Sau khi ta về Vạn Phật Tự rồi, sẽ đọc kinh cầu phúc cho điện hạ, kết càng nhiều thiện duyên.”

“Không cần thiết,” Trịnh Nguyên Phong thẳng tay đặt cậu lên giường mình, bình thản nói, “Ở đây đọc cũng không khác gì.”

Cung nhân trong cung điện của Trịnh Nguyên Phong thưa thớt, mà tất cả cùng cúi đầu phục tùng không dám nói lời nào. Nhạc Thiên nói chuyện với bọn họ, hỏi tình hình trong cung bây giờ như thế nào, các cung nhân y như pho tượng đến ngay cả hơi động đậy một chút cũng không dám.

Các cô đó không nói, Nhạc Thiên bèn hỏi luôn hệ thống, “Chuyện gì vậy?”

Hệ thống: “Trịnh Hằng bị phế bỏ.”

Nhạc Thiên: “Đậu mớ, nhanh thế á?!”

Hệ thống: “Hoàng đế đã triệt để thành con rối của Trịnh Nguyên Phong.”

Nhạc Thiên: “Đỉnh dữ (1), bấm like cho Tiểu Man hiệu suất của chúng ta nào.”

Hệ thống: “…” Cuối cùng thì cái con người này có phật tính chỗ nào? Rõ ràng là cái thứ súc sinh mà.

Nhạc Thiên khẽ thở dài, “Có điều là không biết khi nào sự nghiệp tình yêu của Tiểu Man mới nở được hai cái bông đây?”

Hệ thống: “Cậu là hòa thượng, có thể trang nghiêm chút được không?”

Nhạc Thiên: “Mày kỳ thị hòa thượng?”

Hệ thống: “Không, tôi kỳ thị cậu.”

Nhạc Thiên: …

Trịnh Nguyên Phong ngồi tù hai hôm, tuy có Nhạc Thiên làm bạn, thấy khó chịu cả người, sau tắm rửa sạch sẽ rồi mới quay về tẩm điện ôm Nhạc Thiên đi.

Bể trong tẩm điện của Trịnh Nguyên Phong không lớn, nhưng cũng không phải là nhỏ, Trịnh Nguyên Phong cho lui tất cả mọi người, muốn tự tay mình tắm rửa giúp Nhạc Thiên.

Nhạc Thiên thấy hơi ngượng, từ sau bảy tuổi cậu là chưa từng để người nào phục vụ mình tắm rửa. Bắt lấy bàn tay đang cởi tăng bào trên người mình của Trịnh Nguyên Phong, nói: “Điện hạ, thật ra vết thương trên chân ta thật sự không đáng ngại, ta có thể tự mình làm.”

“Không ngại?” Trịnh Nguyên Phong lạnh nhạt hỏi ngược, “Vậy thì tại sao lúc thoa thuốc lại liên tục run rẩy chảy mồ hôi không ngừng?”

Hệ thống: Bởi vì cậu ta động đực.

Nhạc Thiên không thể giải thích rõ được, đành thấp giọng nói: “Thân thể điện hạ quý giá ngàn vàng, thật sự không thích hợp.”

“Ngươi là thánh tăng, sao có thể dùng suy nghĩ thế tục để nhìn người?” Trịnh Nguyên Phong hơi dùng sức, cởi tăng bào xuống bên hông, tăng bào trắng như tuyết phút chốc bị lột ra, để lộ trung y màu bạc bên trong.

Nhạc Thiên suy nghĩ một chút, bèn đáp: “Điện hạ nói có lý, vậy làm phiền.”

Trịnh Nguyên Phong đưa bàn tay về phía nút cột trung y của Nhạc Thiên, chỉ vừa  nhẹ nhàng kéo, nút buộc trung y tuột ra. Trịnh Nguyên bóc lớp trung y màu bạc ra, lập tức nhìn thấy cơ thể như chạm bằng ngọc bên trong, làn da trắng trơn láng thăm thẳm mùi hương thoang thoảng. Ánh mắt của hắn chậm rãi đảo quanh bên trên, mũi hơi hít vào, bàn tay thuần thục cởi qu@n Nhạc Thiên xuống, lại cởi qu@n lót bên trong. Cuối cùng thì chỗ hôm nọ nhìn thoáng qua đã lọt hết vào mắt, quả nhiên như là được đúc từ ngọc, không một tí lông tóc.

Trịnh Nguyên Phong lẳng lặng thả cậu xuống nước.

Nhạc Thiên ngồi dựa vào ghế bên mé thành ao khẽ thở ra một hơi, chợt thấy trên đầu ớn ớn, quay đầu cau mày nói: “Điện hạ, đừng sờ đầu ta nữa.”

Trịnh Nguyên Phong nửa ngồi nửa quỳ, bàn tay dường như chuẩn bị đáp xuống đầu Nhạc Thiên, song trong ánh mắt bất mãn của Nhạc Thiên thì nương thế đó hạ xuống bờ vai trơn nhẵn của cậu, thấp giọng nói: “Liên Nô, ta muốn giết Trịnh Hằng để tế mẹ của ta, ngươi nói xem có được không?”

__

(1) đỉnh dữ: gốc là 给力嗷, search ra meme này:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.