Mưa xuân qua đi, thảo nguyên mênh mông bát ngát ngập tràn một mùi hương tươi mát sau cơn mưa. Các binh sĩ vội vàng dựng trại đóng quân, Trịnh Nguyên Phong kéo Nhạc Thiên leo lên một gò núi nho nhỏ, cả hai ngồi trên cỏ xanh ẩm ướt, Trịnh Nguyên Phong lặng người nhìn ngắm đồng cỏ uốn lượn quanh co đến chân trời xanh biếc.
Bởi vì Nhạc Thiên đang nuôi tóc nên mặc một cái áo choàng màu trắng tinh, che phủ nửa khuôn mặt. Làn gió nhè nhẹ lướt qua, áo choàng phát ra soàn soạt.
Trịnh Nguyên Phong nói giống như thở dài: “Đây là lần đầu tiên trẫm nhìn thấy màu xanh đậm như vậy.”
“Mắt A Man cũng có màu xanh biếc giống vậy.” Nhạc Thiên nhẹ giọng nói.
Trịnh Nguyên Phong im lặng không nói, nghiêng đầu đi, từ từ đưa tay ra hướng về phía Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên chần chờ trong chốc lát, đặt tay của mình vào lòng bàn tay của hắn.
Trịnh Nguyên Phong siết chặt bàn tay mềm mại của cậu, vẻ mặt có phần đau thương. Gió trên thảo nguyên dịu dàng như bàn tay của mẹ, ở bên cạnh Nhạc Thiên lâu rồi tim của hắn sớm đã không còn cứng rắn như trước nữa, giờ đây gió vừa thổi, lơ lửng lửng lơ hòa vào không trung, vậy mà sinh ra một cảm giác nhớ nhà sâu sắc.
Rõ ràng hắn chưa từng đến nơi này bao giờ, song lại mang một cảm giác thân thuộc mãnh liệt, dường như trời sinh hắn đã thuộc về vùng thảo nguyên bát ngát này.
“Đi, ta dẫn ngươi đi cưỡi ngựa.” Trịnh Nguyên Phong kéo Nhạc Thiên đứng dậy, ra lệnh cho thủ vệ dắt Hãn Huyết Bảo Mã của hắn đến, một tay đỡ Nhạc Thiên lên lưng ngựa, mình cũng tự leo lên lưng ngựa ngồi.
Hai chân Trịnh Nguyên Phong hơi vỗ vào bụng ngựa, con ngựa lập tức hí lên hai tiếng, nghe lời chạy đi.
Tuy nói là ngự giá thân chinh, nhưng tất cả mọi người đều biết lần xuất chinh này là để tỏ thái độ uy hiếp làm chủ, bộ lạc của người Hồ ở biên cảnh lẻ tẻ, gần như không đỡ nổi một chiêu, tướng sĩ cũng phải biếng nhác.
Gió xuân ấm áp, phả vào mặt cảm giác như trên mặt được phủ một lớp lụa mỏng mềm mại. Gió thổi tung áo choàng trắng tinh của Nhạc Thiên, vì thủ vệ đều đang ở rất xa, Trịnh Nguyên Phong với tay gạt mũ trùm Nhạc Thiên, mái tóc ngắn đen bóng mượt mà lập tức theo làn gió phất vào hắn. Mùi hoa sen lảng vảng trước mũi, Trịnh Nguyên Phong cúi đầu nhìn Nhạc Thiên nhìn đâu đâu cũng thấy ngạc nhiên, lại cười nói: “Thích nơi này không?”
Nhạc Thiên gật đầu, “Ở đây rất đẹp.”
Trịnh Nguyên Phong nắm chặt cương ngựa, điều khiển ngựa hãm tốc độ lại, chậm rãi rong ruổi đi dạo trên thảo nguyên, dõi mắt trong ra xa xăm, trên thảo nguyên xanh biếc hình như còn có lấm tấm hoa nhí màu trắng đang nở.
“Muốn ngắm hoa không?” Trịnh Nguyên Phong nhẹ giọng hỏi.
Nhạc Thiên: “Cũng được.”
Trịnh Nguyên Phong vỗ mạnh vào con người, Hãn Huyết Bảo Mã bên dưới lập tức hí vang một tiếng, phóng như gió về phía đồng hoa trắng tinh khôi. Nhạc Thiên kêu nhỏ một tiếng, bỗng chốc nở nụ cười trong cơn gió tự do tự tại.
Trịnh Nguyên Phong huýt sáo một tiếng, một con hùng ưng bay ngang giữa trời như đang phụ họa theo.
Giữa thảo nguyên rộng lớn không bờ không bến này, Trịnh Nguyên Phong mới dường như tìm ra được chính mình.
Chen chúc trong đồng cỏ miên man là từng nụ từng nụ hoa be bé không biết tên đang xòe cánh, Trịnh Nguyên Phong tung người xuống ngựa, cúi người vừa định hái hoa, song bàn tay bất chợt ngừng lại. Ngửa đầu khẽ mỉm cười với Nhạc Thiên, lông mày như núi xa mắt như sao trời, “Không sát sinh.”
Nhạc Thiên ngồi trên lưng ngựa, cũng cười lại với hắn.
Tim Trịnh Nguyên Phong bỗng rực lên như bị bỏng, bước đến trước ngựa mang theo yêu thương ngập tràn với cánh tay mình với Nhạc Thiên. Nhạc Thiên sững người, ngưng trong chốc lát mới đưa tay ra cho Trịnh Nguyên Phong, Trịnh Nguyên Phong khẽ mỉm cười, tự nhiên ôm cậu xuống ngựa.
Hai người nắm tay cùng nhau ngắm nhìn loài hoa trắng không biết tên trên thảo nguyên, cả cánh hoa trắng tinh như tuyết, mỗi nụ bốn cánh, thoạt trông bình thường không có gì đặc biệt. Nhưng khi đung đưa trong gió thì lại có nét phong tình khác.
“Hình như Trung Nguyên không có hoa này.” Trịnh Nguyên Phong dịu dàng nói.
Nhạc Thiên gật đầu, “Trên đời này có rất nhiều chuyện và vật mà thế nhân không biết, ta sống thì có hạn, nhưng điều ta biết thì vô hạn (1).”
Trịnh Nguyên Phong quay mặt sang, thấp giọng nói: “Ta không có nhiều cảm xúc như vậy, chỉ cảm thấy hoa này nên đặt tên là “Liên Nô” mới đúng.”
Nhạc Thiên:? Hình tượng chính thức của tui không phải là sen trắng à?
Mặt Nhạc Thiên hơi đỏ lên, “Đừng đặt tên lung tung cho hoa.”
“Ta lại cảm thấy rất hợp, bông hoa nhỏ này, thoạt nhìn yếu ớt khiến người ta sinh lòng yêu quý. Nhưng cẩn thận quan sát, rễ cây mềm mại nhưng không dai dẳng, phất phơ theo gió tự do phóng khoáng,” Trịnh Nguyên Phong nhìn ra thảo nguyên mênh mang xanh biếc một màu, thấp giọng nói, “Quân vì trăm hoa ta vì một ngọn hương bồ, cánh lá hương bồ dai như tơ, đá tảng không dời được.”
Nhạc Thiên im lặng không nói gì, xin lỗi, không có học thức, nghe không có hiểu.
Trịnh Nguyên Phong cũng không hi vọng Nhạc Thiên trả lời, cậu là thánh tăng chân chính, trong lòng mãi mãi chỉ dành tình thương lớn lao cho thiên hạ này. Tình cảm của hắn trong tư tưởng của Nhạc Thiên mãi chỉ là si niệm không thể nào hiểu được.
Lùm hoa đó, đến cùng hai người chỉ ngắm một lúc rồi lên ngựa đi về.
Bộ lạc gần đó nghe nói có đại quân đóng quân, đã hoảng đến không biết làm gì. Đã bao nhiêu năm rồi, đầu xuân đánh cướp thành thị biên cảnh đã trở thành một loại tập quán của bọn họ, trước giờ triều đình cũng mắt nhắm mắt mở, bỗng nhiên lần này lại đánh đến cửa nhà. Các bộ lạc cùng hoảng loạn nhặng lên hết cả, các vị thủ lĩnh liên minh với nhau bàn bạc xem nên ứng đối ra sao.
A Hợi Ba (2) bị các thủ lĩnh liên minh liên hợp công kích, vì mẫu thân của Trịnh Nguyên Phong – Tuyền Tần chị ruột của hắn, Trịnh Nguyên Phong là cháu ngoại trai của hắn.
A Hợi Ba có một đôi mắt tương tự với Trịnh Nguyên Phong, mang màu xanh biếc, lông mày cao mắt sâu đường nét khuôn mặt rõ ràng, đặc điểm ngoại tộc càng nổi bật hơn Trịnh Nguyên Phong. Giọng nói hắn ồm ồm: “Từ nhỏ A Man đã ở trong kinh thành, ta chưa bao giờ được gặp nó.”
“Vậy thì sao?! Nó có phải cháu trai của ngươi không? Trên người nó có chảy dòng máu người Hồ của chúng ta không?” Một thủ lĩnh bộ lạc khác tức giận đập bàn, “Nó làm vua rồi, chưa cho bộ lạc của chúng ta được chút gì tốt lành, trái lại còn kéo quân đến đây đánh chúng ta, có phải là quá đáng không?!”
A Hợi Ba ngước đôi mắt sắc bén như chim ưng, “Vậy ngươi muốn thế nào?”
“Chúng ta cũng không muốn thế nào cả…” Vị thủ lĩnh đó bị đẩy ra làm đại, thấy thái độ A Hợi Ba cứng rắn, giọng hắn ta cũng yếu đi, “Ngươi đứng ra hòa đàm một lần đi là xong chuyện này rồi. Đánh tới đánh lui, mới vừa đầu xuân, người trong bộ lạc của bọn ta đến ngay cả cơm còn chưa ăn no, đánh như thế nào?”
A Hợi Ba cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ cơm cũng ăn không đủ no, thế mà lại có sức đi đánh cướp biên cảnh.
Nhưng bọn họ nói cũng không sai, nếu thật sự khai chiến, những bộ lạc nhỏ như bọn họ đây chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, đến lúc đó đổ máu hi sinh vẫn là nam nhi trong bộ lạc, lần này đúng là nên đi.
Trịnh Nguyên Phong trú đóng rìa thảo nguyên, song không vội vàng khai chiến, suốt ngày chỉ có luyện binh, hoặc là dẫn Nhạc Thiên đi dạo thảo nguyên. Dưới bầu trời xanh thẳm thân mật cho Nhạc Thiên một nụ hôn dịu dàng triền miên, rồi lại âm thầm lặng lẽ trốn sau gò núi trộm tình.
Ôm tấm thân như ngọc của người đang nằm trên áo choàng bên dưới vào lòng, gió nhẹ phơ phất, Trịnh Nguyên Phong cúi người mổ nhẹ vào mũi cậu, chầm rãi dịu dàng nhẹ nhàng di chuyển, “Liên Nô, Liên Nô của ta…”
Nhạc Thiên hít vào thở ra từ từ, hai tay ôm cổ Trịnh Nguyên Phong thật chặt, theo làn sóng ra vào, cơ thể hòa tan thành một vũng nước, một đám mây, nhẹ bẵng bay bỏng như chẳng biết chiều nay chiều mai. Trong mũi chỉ toàn mùi của Trịnh Nguyên Phong, hương cỏ xanh rõ ràng đang nhắc nhở cậu lại một lần nữa ôm ấp Trịnh Nguyên Phong ngay giữa màn trời chiếu đất.
Tiếng rít cuối trong cổ họng bị ngăn trong môi hôn bá đạo ngang ngạnh của Trịnh Nguyên Phong. Tay Nhạc Thiên không khỏi mềm mại rủ xuống sau khi một hồi vui sướng kết thúc, sắc mặt ửng đỏ nằm trong áo choàng trắng tinh.
Trịnh Nguyên Phong cúi người vẫn còn lưu luyến hôn hít cậu, “Liên Nô, ngươi thật là đẹp.”
Da thịt trắng như tuyết bị bờ môi của hắn thành kính tôn thờ, Nhạc Thiên run lên nhè nhẹ nói: “Đủ rồi… A Man…”
Trịnh Nguyên Phong cúi người lại cùng Nhạc Thiên trao đổi một nụ hôn ướt át dài lâu, lúc này mới chịu dứt ra hẳn, trên áo choàng lập tức bị vấy bản một mảng lớn.
Nhạc Thiên mặt đỏ tới mang tai, lại không nhấc người dậy nổi, chỉ có thể nằm nghiêng bất lực cảm thụ xúc cảm kỳ lạ khi có thứ chậm rãi chảy xuống.
Dưới bầu trời xanh không mây, cỏ xanh, áo choàng trắng tinh, mỹ nhân đỏ ửng, bức tranh phong cảnh mang sắc thái rực rỡ này khiến cho Trịnh Nguyên Phong sinh ra niềm tự hào muôn trượng. Hắn nâng bàn tay yếu ớt như không có xương của Nhạc Thiên lên bên môi khẽ hôn, thấp giọng nói: “Liên Nô, điều may mắn nhất cuộc đời ta đó là có thể được gặp ngươi.
Nhạc Thiên cụp mắt, tránh được ánh mắt thăm thẳm của Trịnh Nguyên Phong.
Trịnh Nguyên Phong không chỉ không buồn, trên mặt còn nở một nụ cười, trốn tránh cũng là một loại đáp lại, Liên Nô đang lẩn trốn, không phải chứng minh hắn sắp đuổi kịp cậu rồi sao?
Sau khi hai người mặc đồ xong xuôi, bỗng nhiên bên tai Nhạc Thiên vang lên tiếng thông báo của hệ thống: Phan Thù và Thị Lang bộ Hộ Phục Hồi hứa hẹn chung thân với nhau. Phục Hồi là một mỹ nam tử cực kỳ xuất sắc trong kinh thành, nhan sắc không hề thua kém với Nhạc Thiên nhưng thân phận thánh tăng của Nhạc Thiên quá cao, Phục Hồi không so được.
Nhạc Thiên ngồi trên lưng ngựa, phía sau là lồ ng ngực rộng rãi rắn rỏi của Trịnh Nguyên Phong, cậu chợt cất lời: “A Man, ta không muốn làm thánh tăng nữa.”
Trịnh Nguyên Phong cầm hờ cương ngựa, hưởng thụ “nhuyễn ngọc ôn hương” trong ngực mình, đột nhiên nghe thấy Nhạc Thiên nói câu đó, vội ghìm chặt ngựa, không thể tin được hỏi lại: “Liên Nô, ngươi nói cái gì?”
“Hoàng thượng lời vàng ý ngọc, xóa bỏ vị trí thánh tăng cho ta đi.” Nửa khuôn mặt của Nhạc Thiên giấu trong áo choàng, giọng nói rất dịu dàng.
Trịnh Nguyên Phong phút chốc vui vẻ vô cùng nhưng không dám suy nghĩ nhiều, sợ lại là tưởng bở, chỉ nhỏ giọng nói: “Liên Nô không thích tiếng thánh tăng, vậy thì ta bỏ đi là được.”
Ngay khi hắn vừa dứt tiếng, hệ thống đã xác nhận nhiệm vụ thành công, trong vòng một tuần rời khỏi.
Trịnh Nguyên Phong hoảng loạn trong lòng, nhất thời không thể tin được, chẳng lẽ Nhạc Thiên thật sự đồng ý hoàn tục rồi sao? Trong đầu nghĩ ngợi lung tung, suýt chút nữa không nghe thấy thị vệ báo thủ lĩnh bộ lạc người Hồ đến cầu kiến.
Trịnh Nguyên Phong đợi nhiều ngày như vậy, là đang chờ đợi ngày này, nhanh chóng nhảy xuống ngựa hưng phấn nói: “Mau dẫn trẫm đi.” Bước vội hai bước lại quay đầu lại, mặt mày tươi cười giơ tay lên đỡ Nhạc Thiên đang tay chân luống cuống xuống ngựa, “Xem ta này, hồ đồ cả rồi.”
Nhạc Thiên nương theo lực cánh tay của hắn xuống ngựa, thấp giọng nói: “A Man mau đi đi.”
Trịnh Nguyên Phong đã không kịp thu lại ý cười trên mặt, ngặt nỗi còn có thị vệ đang nhìn nên nét cười cứ cứng bên khóe miệng.
Lúc A Hợi Ba nhìn thấy Trịnh Nguyên Phong thì hắn vẫn đang cười rất đáng sợ, đường nét ngoại hình trái lại rất giống với người trong tộc của bọn họ, đôi mắt màu xanh biếc đó miễn cưỡng làm hắn tìm được một chút cảm giác quen thuộc.
A Hợi Ba đứng dậy, một tay đặt trước ngực, vừa định cúi người hành lễ, cánh tay đã được Trịnh Nguyên Phong nâng lên, hắn ngẩng đầu đối diện với nụ cười như gió xuân của Trịnh Nguyên Phong bỗng chợt run bắn cả người.
Tâm trạng của Trịnh Nguyên Phong rất tốt, nói: “Cậu cần gì đa lễ.”
A Hợi Ba hơi run run, kiềm lòng không đặng bật thốt lên: “A Man…”
Tuy rằng hắn chưa từng gặp Trịnh Nguyên Phong, nhưng thông qua thư từ mà Tuyền Tần viết từ lâu đã hình dung ra được dáng vóc của người cháu trai này trong lòng mình rồi.
Chỉ tiếc là cậu cháu hai người phải gặp nhau trong tình huống như thế này.
Sắc mặt A Hợi Ba lạnh đi, bàn tay vỗ vỗ vai Trịnh Nguyên Phong, “Ngươi hoàng đế người Hán, không nên gọi ta là cậu.”
Thái độ của Trịnh Nguyên Phong vẫn hòa nhã: “Con là hoàng đế người Hán, nhưng trên người vẫn mang dòng máu của người Hồ.”
A Hợi Ba gần như ngơ ngác trước thái độ của Trịnh Nguyên Phong, vốn dĩ hắn đã chuẩn bị trước tâm thái chắc chắn sẽ giương cung bạt kiếm mà đến, song không ngờ Trịnh Nguyên Phong lại nói như thế.
Trịnh Nguyên Phong mỉm cười nói: “Cậu, chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện.”
Nhạc Thiên trở về trong lều, sau khi lau chùi xong, nằm xuống tấm đệm lông nhung mềm mại, thương lượng với hệ thống: “Bấy bề, anh có một đề xuất hợp lý muốn nói với cưng.”
Hệ thống: “…tính làm trò gì?”
Nhạc Thiên: “Thánh tăng như tao thì có một cơ thể giữ tươi được chắc không quá đáng nhỉ?”
Sau khi nghe xong, hệ thống một hồi lâu không thể bình tĩnh được, im lặng một lúc rồi mới lên tiếng được: “Tôi thật sự không thể nhận ra cậu là kiểu người chấp nhất với hình tượng như vậy.”
Nhạc Thiên: “Gì? Thế giới nào tao cũng cố gắng giữ gìn hình tượng thế mà, mày đang nói gì vậy!”
Hệ thống: “…” Suýt chút nữa nó đã tin rồi, chẳng phải là để ra vẻ thôi sao…
Chừng một canh giờ sau, lều vải bị vén lên, Trịnh Nguyên Phong hăng hái đi vào, Nhạc Thiên còn chưa kịp chào hỏi thoắt cái đã bị hắn ôm chầm. Ở trong lều cao giọng cười lớn cùng Nhạc Thiên ngã xuống giường, đôi mắt màu xanh biếc sáng ngời không có một chút bóng mờ, hôn chụt lên mặt Nhạc Thiên, cười nói: “Bàn bạc xong xuôi rồi, từ bây giờ biên cảnh sẽ vĩnh kết Hán Hồ.”
Mắt Nhạc Thiên cũng sáng lên, “Thật sao? A Man, ngươi giỏi quá!”
“Không phải là ta giỏi, mà là nhờ ngươi cả…” Trong mắt của Trịnh Nguyên Phong ngập tràn sự dịu dàng, “Liên Nô, ngươi độ ta, nếu như không có ngươi, không biết hôm nay ta đã thành ra thế nào rồi.”
“Tất nhiên vẫn là một người rất tốt.” Nhạc Thiên mỉm cười nói.
Trịnh Nguyên Phong rút trong tay áo ra một thanh chủy thủ màu bạc, nói với Nhạc Thiên: “A Hợi Ba cho ta cái này.”
Nhạc Thiên nhận thanh chủy thủ, trên chuôi có khắc một hình vẽ ngôi sao phức tạp, cậu mở to mắt nhìn, bình tĩnh hỏi: “Đây là cái gì?”
“Mỗi khi có một đứa trẻ người Hồ được sinh ra, trong bộ lạc sẽ đúc cho đứa trẻ đó một thanh chủy thủ, sau này đứa trẻ đó lớn lên, có thể dùng thanh chủy thủ của mình đi ra thảo nguyên săn một con sói cho người trong lòng mình,” Một tay Trịnh Nguyên Phong nhẹ ôm Nhạc Thiên, thấp giọng nói, “Ta biết ngươi không thích sát sinh, sói thì thôi vậy, chủy thủ này ngươi nhận lấy đi.”
Nhạc Thiên nhẹ giọng gọi: “A Man…”
“Không được từ chối,” Trịnh Nguyên Phong giành nói, lấy Vạn Phật Tự đã lâu không gặp ra, “Coi chừng Vạn Phật Tự…”
Nhạc Thiên bật cười, không nhiều lời nữa, chỉ cúi đầu nói: “Ta là một người xuất gia, trên người mang hung khí như vậy không tốt.”
Trịnh Nguyên Phong nhỏ giọng nói: “Đây không phải là hung khí, trước giờ nó chừng đụng máu.” Hơn nữa ngươi chẳng phải đã nói không làm thánh tăng nữa sao? Nửa câu sau Trịnh Nguyên Phong không nói ra, cứ chậm rãi mà lên, từ thánh tăng đến tăng nhân bình thường rồi hoàn tục, không phải ngay trong tầm tay thôi sao?
Nhạc Thiên gật đầu, “Cũng được.”
Mấy ngày sau đó, Trịnh Nguyên Phong ôm Nhạc Thiên cưỡi người chạy khắp cả thảo nguyên, đến nơi có hứng thì mượn trời làm màn đất làm chiếu, trên thảo nguyên mênh mông bát ngát ngoại trừ con hùng ưng bay ngang qua bầu trời, dường như giữa đất trời bao la chỉ có hai người họ.
Trịnh Nguyên Phong và Nhạc Thiên cả hai sóng vai nhau ngồi trên gò núi cao cao ngắm chiều tà, nắng hoàng hôn dìu dịu tỏa xuống như đang phủ cho hai người một quầng sáng màu vàng óng.
Nhạc Thiên bỗng nhiên nói: “A Man, ngươi phải làm một minh quân nhé.”
Trịnh Nguyên Phong dịu dàng đáp: “Tất nhiên rồi.”
Nhạc Thiên khẽ cười cười, “Bình an đi qua một đời này.”
Vẻ mặt Trịnh Nguyên Phong chợt hơi ngưng lại, không hiểu gì cả hỏi: “Liên Nô, ngươi làm sao vậy?”
Nhạc Thiên chấp tay hành lễ, cúi đầu thấp giọng nói: “A Di Đà Phật.”
Thánh tăng đương triều tọa hóa khi đi theo hoàng đế xuất chinh, bách tính nghe nói cơ thể thánh tăng không mục rữa, hương hoa sen rất lâu không tan. Hoàng đế mang người về kinh, ôm thẳng lên Vạn Phật Tự.
Trịnh Nguyên Phong ôm Nhạc Thiên sắc mặt vẫn còn trắng trẻo hồng hào quỳ xuống cầu xin Tuệ Tâm đại sư. Mặt mũi hắn tiều tụy, gầy gò đến mức hai gò má hóp vào, chỉ có đôi mắt xanh như khảm nạm trên mặt là vẫn đang chấp nhất phát sáng, “Đại sư, ngài đã từng cứu y hai lần rồi, ta cầu xin ngài cứu y một lần nữa.”
Tuệ Tâm niệm phật một tiếng, “Trần duyên của nó đã dứt, tất nhiên phải siêu thoát nhân thế.”
“Ta không tin!” Trịnh Nguyên Phong phẫn nộ nói, “Y sẽ không bỏ ta lại!”
Tuệ Tâm nói bằng vẻ xót thương: “Đến ngay cả cha mẹ ruột còn không trói buộc được, thì ngươi là gì của nó chứ?”
Vẻ điên cuồng của Trịnh Nguyên Phong bỗng ngơ ngẩn.
Tuệ Tâm thở dài nói: “Người yêu tâm ta, ta thương sắc của người, ấy là do nhân duyên, kinh qua trăm ngàn kiếp thường vẫn dây dưa trói buộc. Mối nghiệt duyên này, ta khuyên thí chủ buông tay.”
Người trong ngực dù vẫn mềm mại như ngày xưa, nhưng sớm đã không còn sức sống nữa. Trịnh Nguyên Phong cúi đầu, trong hốc mắt hõm sau có hai giọt nước mắt rơi xuống, như cười lại như khóc nhìn khuôn mặt Nhạc Thiên, nói giọng khàn khàn: “Nghiệt duyên cũng là duyên, ta vẫn sẽ không buông tay, Liên Nô, cho dù ngươi có lên trời xuống đất đứng hàng thần phật, ta cũng phải… kéo ngươi trở về bên ta!”
Tuệ Tâm khẽ thở dài, lắc đầu ——
“A Di Đà Phật, phật tổ từ bi.”
__
(1) Ta sống thì có hạn, nhưng điều ta biết thì vô hạn: Gốc 吾生也有涯, 而知也无涯 – Ngô sinh dã hữu nhai, nhi tri dã vô nhai.
Nguyên văn:
Ngô sinh dã hữu nhai, nhi tri dã vô nhai, dĩ hữu nhai tuỳ vô nhai, đãi hỹ
吾生也有涯,而知也無涯,
以有涯隨無涯,殆已。
~ Trang Tử 莊子 – Dưỡng sinh chủ 養生主
Nghĩa:
Đời sống của con người ta là có bờ bến, mà cái biết thì không có bờ bến, lấy cái có bờ bến để theo đuổi cái không bờ bến là nguy lắm vậy.
(2) A Hợi Ba:
Khúc đầu thì tên là A Hợi Ba – 阿亥巴, khúc sau thì hình như là tác giả nhầm thành A Ba Hợi – 阿巴亥, có khúc thành A Ba Hách – 阿巴赫. Tui lấy theo cái đầu tiên.
__
Câu Tuệ Tâm đại sư nói đã từng xuất hiện trong một thế giới khác, đố các bạn biết là thế giới nào?