*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi hành trình Vân Nam kết thúc, Tần Sinh có thêm một thân phận —— tình nhân không công khai của Trì Nhạc Thiên. Trước đây khi Trì Nhạc Thiên thân thiết với hắn không tránh mặt người ngoài, hôn một cái sờ hai cái, xem hắn như con chó con mèo, Tần Sinh thấy không sao cả, vì hắn đến là để làm chó cho Trì Nhạc Thiên mà.
Giờ sau khi hai người có quan hệ thực sự với nhau rồi, Trì Nhạc Thiên trái lại bắt đầu tránh hiềm nghi, giấu đầu hở đuôi kéo dài khoảng cách với hắn lúc ở bên ngoài.
Những người khác không biết chuyện đằng sau, đều cho rằng Trì Nhạc Thiên định chính thức bồi dưỡng Tần Sinh, cho nên mới cất nhắc Tần Sinh, thái độ của tầng giữa với Tần Sinh cũng tôn trọng hơn trước đây rất nhiều.
Trì Nhạc Thiên đã từng có hai trợ thủ.
Người đầu tiên là Lâm Phác, nghiêm cẩn nề nếp quá đáng, dưới tay hắn thì mỡ cho mọi người ít đến mức đáng thương. Người thứ hai là Chu Nguyên Quần, khéo léo xoay trái xoay phải, khuyết điểm trí mạng là thích nắm chặt nhược điểm của người khác làm cho người ta khó chịu. Đến phiên Tần Sinh này, thì tất cả mọi người lại đều rất thích.
Tần Sinh yên tĩnh khiêm nhường giống như Lâm Phác, không thích giao lưu với tầng giữa. Nhưng nếu thật sự đụng chuyện, thì hắn cũng có thể khéo đưa đẩy xử thế căng chặt vừa phải như Chu Nguyên Quần. Một người thoạt nhìn rất thật thà không hiểu phong tình gì như thế, lại có thể khiến từ trên xuống dưới không có một lời oán trách nào với hắn.
Trên tầng cao nhất của Trì trạch, trên chiếc giường lớn đủ cho mấy người nằm, Nhạc Thiên quỳ sấp, nằm hưởng thụ k1ch thích Tần Sinh mang đến cho mình. Nhưng bị vướng bởi hình tượng nên không thể kêu thành tiếng, đành phải cắn vào góc gối lụa, con ngươi đen láy lẳng lặng rơi lệ, cả giọt mồ hôi trên trán cũng nở thành từng đoá từng đoá hoa trên giường.
Tần Sinh không nói một lời yên lặng cày cấy, dựa theo nhịp thở và mức vặn sít của Trì Nhạc Thiên để điều chỉnh tốc độ và sức mạnh. Phục vụ Trì Nhạc Thiên đến nhũn cả người ra, khi cậu sướng đến không chịu nổi nữa, thì là lúc hắn tự do phát huy.
Vẫn thường làm cho Trì Nhạc Thiên phá vỡ tấm mặt nạ lạnh lùng ban đầu, vô thức mê muội trong lồ ng ngực nóng rực như lửa của Tần Sinh.
Hai người lật tới lăn đi trên giường, từ khi Nhạc Thiên mở cửa ăn mặn thì đích thực là ăn ngon bén mùi, thề nhất định phải một hơi xóa sạch nỗi đau đến từ kiếp sống bất lực hai năm qua.
Tuy hai người lên giường với nhau hừng hực, song Trì Nhạc Thiên vẫn rất công tư rõ ràng, không vì bị Tần Sinh ngủ mấy lần mà chuyển thêm nhiều lợi hơn cho Tần Sinh.
Tần Sinh cũng rất an phận, không vì vai trò mới của mình mà làm mưa làm gió đòi hỏi thêm. Sau khi rút ra, Nhạc Thiên nghiêng người để Tần Sinh xoa bóp hông cho mình, sướng thiếu điều muốn kêu meo meo.
Nhạc Thiên: “Hệ thống, tao hiểu nhầm mày rồi, thì ra đây thật sự là thế giới phúc lợi.”
Hệ thống lạnh lùng nói: “Ờ.” Hãy đợi đấy.
Tần Sinh thận trọng lại yên tĩnh, bên cạnh Trì Nhạc Thiên đã từng có một Lâm Phác tương tự như vậy, nhưng quan hệ giữa hắn và Lâm Phác suy cho cùng vẫn là lợi dụng và bị lợi dụng. Còn với Tần Sinh, thì cậu lại sinh ra một phần ỷ lại trên mặt s1nh lý, dẫu sao thì khúc gỗ ch1ch giỏi như Tần Sinh thực sự quá hiếm thấy.
“Tần Sinh,” Nhạc Thiên ngậm điếu thuốc lá lười nhác hỏi, “Thời gian này cậu nghĩ thế nào rồi?”
Tần Sinh thấp giọng trả lời: “Ông chủ, tôi thấy khó xử.”
“Không phải cậu chỉ lo chuyện nhiệm vụ kia của cậu thôi sao,” Nhạc Thiên xoay người lại, vệt đỏ ửng trên mặt đã tan, vẻ mặt lười biếng còn sót dư vị, “Tôi đứng ra giúp cậu dẹp sạch, sau này cậu bỏ mấy cái suy nghĩ khác, đi theo tôi, tôi bảo đảm cậu muốn gì có nấy.”
Tần Sinh cúi mặt im im, “Ông chủ không để ý việc tôi là nằm vùng?”
Nhạc Thiên “hà” một tiếng, hàm răng nhọn nhậm điếu thuốc, đầu lưỡi khẽ li3m lên, điếu thước lắc lên lắc xuống, luồng khói xanh lả tả bay không dứt, trên gương mặt đẹp đẽ hiện lên nét ngông cuồng tự phụ tự cao tự đại, “Nằm vùng bên cạnh tôi đâu chỉ một mình cậu? Tôi không quan tâm,” Cậu ngẩng mặt lên, hai vai trĩu xuống, trên lồ ng ngực trắng trẻo xanh xanh tím tím, khóe miệng hiện lên một nụ cười phóng khoáng, “Cũng không sợ mấy người.”
Mấy câu “bố mày đỉnh nhất thế giới” Trì Nhạc Thiên đã nói với Tần Sinh lúc bị ảo giác.
Lúc đó Tần Sinh chỉ cảm thấy buồn cười, giờ mới nhận ra Trì Nhạc Thiên thật sự nhìn nhận bản thân như thế. Không ai cản được con đường của cậu, cậu đã leo lên rất cao rồi, nên đã bắt đầu miệt thị tất cả.
“Tần Sinh, nói thật, cho dù tôi có đưa hết chứng cứ cho cậu, thì cậu nghĩ đám người các cậu sẽ bắt được tôi không? Đừng ngây thơ,” Trì Nhạc Thiên tiện tay dụi thuốc, trực tiếp đốt một lỗ trên drap giường, với tay ôm lồ ng ngực tráng kiện của Tần Sinh, thì thầm: “Tôi là thương nhân, làm là làm ăn, thế nào là làm ăn? Có cầu thì mới có cung, chỉ cần một ngày không mất cầu, thì loại thương nhân như bọn tôi sẽ không mất đi, biết vì sao tôi không sợ các cậu không? Bởi vì có người đang bảo vệ tôi, tất cả những người mua sẽ không muốn tôi chết, vì tôi chết rồi, bọn họ phải một lần nữa tìm một người đáng tin để mua bán, phiền phức biết chừng nào chứ?”
Tần Sinh lẳng lặng nghe, chờ Trì Nhạc Thiên nói xong, mới nói: “Đồng đội của tôi không phải do tôi ngộ sát.”
Nhạc Thiên bình tĩnh nói: “Cậu cố tình?”
Tần Sinh: “Đúng.”
Nhạc Thiên: “Người đó làm mất lòng cậu?”
Tần Sinh im lặng một thoáng, “Cậu ta đã… không chịu nổi.”
Nhạc Thiên ngẩn ngơ.
Nhóm hai người chấp hành nhiệm vụ ở biên giới, đồng đội của Tần Sinh bất ngờ bị bắt, lúc Tần Sinh mất trăm cay nghìn đắng cứu được đồng đội của mình, thì đồng đội lại van xin hắn giết mình.
“Tôi không ổn rồi,” Người đồng đội duỗi cánh tay chỉ trong vòng một tuần lễ ngắn ngủi mà đã sắp khô cằn, sắc mặt đã không còn chút tươi sáng, “Tiêm nhiều lắm không cứu nổi nữa, qua hai tiếng, tôi sẽ phát điên, chúng ta… là đồng đội một năm nay, cậu, cậu bỏ tôi xuống đi… tôi không muốn chết một cách mất mặt như thế trước mặt cậu…”
Trên gương mặt lạnh lùng của Tần Sinh thoáng qua nét đau đớn, hắn dừng bước, rừng cây xanh biếc cao lớn tỏa ra mùi hương nhạt, trong làn gió nhẹ thổi qua là mùi lặng câm. Tần Sinh quay mặt sang, hai mắt đỏ chót, nói với người đồng đội đã bắt đầu chảy máu mũi: “Tôi tặng cậu món quà cuối cùng.”
…
Tần Sinh cúi thấp mặt, nhỏ giọng nói: “Tôi giết cậu ta nhưng tôi không hối hận.”
Nhạc Thiên đã biết đại khái đầu đuôi câu chuyện thông qua hệ thống. cảm thấy chuyện này cũng thật sự không thể trách Tần Sinh được. Quyết định khó cả đôi đường này đổi lại là ai cũng sẽ khó chọn, hoặc là trơ mắt mà nhìn đồng đội chết đi trong tủi nhục sau khi chịu đựng hết mọi tra tấn, hoặc là cho đồng đội một cái chết danh dự nhẹ nhàng, rồi tự mình gánh tội danh giết người?
Tần Sinh chọn vế sau.
“Jason,” Nhạc Thiên đưa tay ra với hắn, thấp giọng nói, “Làm người của tôi, cách làm của tôi khác với bọn họ, tôi sẽ không trách cậu vì đã đưa ra bất kỳ quyết định nào có lợi nhất.”
Đối với Trì Nhạc Thiên mà nói, thì tất cả các quyết định có lợi nhất chắc cũng chỉ có lợi cho cậu mà thôi, suy nghĩ của Tần Sinh rất thông suốt. Hắn đưa tay nắm chặt tay Trì Nhạc Thiên đáp lại, “Ông chủ, anh nói đúng, tôi là người của anh.”
Nhạc Thiên khẽ mỉm cười, trở mình cưỡi lên, cúi người cho Tần Sinh một nụ hôn nhiệt tình như lửa, dụ dỗ nói: “Cưng à, chúng ta nhất định sẽ là đối tác tốt nhất.”
Chân Tần Sinh chuyển hướng, đỡ Trì Nhạc Thiên từ từ ngồi xuống, ngửa đầu m*t nhẹ yết hầu tinh xảo của Trì Nhạc Thiên, thấp giọng nói: “Tôi rất mong chờ.”
Một năm qua, địa vị của Tần Sinh trong tập đoàn cuối cùng cũng nhanh chóng tăng vọt lên, sau khi đi theo Trì Nhạc Thiên tiếp xúc với hạt nhân rồi hắn biết trong nhóm cấp dưới của Trì Nhạc Thiên trước đây có hai người ở tầng giữa cũng là nằm vùng.
Trong bữa tiệc, Trì Nhạc Thiên mặc âu phục quý giá, cufflink bằng kim cương trên tay áo lóng lánh rực rỡ với những đường cắt sáng chói, nâng ly champagne trong tay, nhàn nhã nói: “Các người thú vị thật đấy, hết người này đến người kia tặng nhân tài đến cho tôi, sợ tôi ngã thật sao?”
Tần Sinh hơi cười, bây giờ hắn không còn vẻ thành thật như ngày xưa nữa, trước đây chắc là giả vờ, giờ đã lộ hẳn rồi nhưng chẳng sao cả, có điều ít nói thì vẫn ít nói như cũ.
Có người đến tìm Trì Nhạc Thiên, Trì Nhạc Thiên vỗ cánh tay Tần Sinh một cái rồi đi.
Tần Sinh đứng tại chỗ, từng đợt từng đợt nối tiếp nhau đến chào hỏi với hắn – vị tâm phúc bên cạnh Trì Nhạc Thiên, năng lực đánh Thái cực của Tần Sinh là hàng đầu, chỉ dăm ba câu đã tiễn người đi.
Trì Nhạc Thiên nhìn ra xa xa, thi thoảng lại chạm mắt với Tần Sinh, lại tặng cho hắn một nụ cười phóng khoáng.
Tần Sinh nhếch môi đáp lại.
“Tần tiên sinh.” Lại có người tiến tới gần, “Chúng ta nói chuyện một lúc?”
Tần Sinh ngẩng đầu nhìn về phía Trì Nhạc Thiên, ánh mắt hai người giao nhau, Trì Nhạc Thiên khẽ gật đầu nhẹ một cái đến không thể nhận ra, Tần Sinh đi theo người đó đi ra ngoài.
Người đó đến để đưa bản vẽ.
Tần Sinh nhận cái USB có giá trị hơn một tỷ, người đó hơi khựng lại, thấp giọng hỏi: “Kế hoạch tiến hành đến đâu rồi?”
Tần Sinh: “Rất thuận lợi, anh ta không có phòng bị.”
“Bên trên nói cho cậu ba tháng, có đủ không? Nếu cần thì bọn tôi có thể tiếp một tay.”
Tần Sinh lắc lắc ly rượu trong tay, đôi con ngươi hổ phách nhạt màu phản chiếu vào trong ly rượu, mờ mờ ảo ảo như một vì sao đáp xuống, “Không cần, hai tháng là đủ rồi.”
Người đó hít sâu một hơi, “Kế hoạch này do cậu bày ra, nếu như thất bại thì cậu phải sẵn sàng tự gánh chịu hậu quả.”
Tần Sinh gật đầu, thầm nghĩ hắn chưa bao giờ hối hận vì bất cứ quyết định nào của mình.
Nhạc Thiên nói chuyện với người khác xong, thì đi ra bên ngoài tìm Tần Sinh, trong cơn gió đêm, Tần Sinh cũng mặc một bộ âu phục màu đen được cắt may vừa vặn đang đứng lặng ở đó. Khí chất hoàn toàn khác biệt với lúc còn làm vệ sĩ, bóng lưng mạnh mẽ thận trọng, quan trọng rằng đó không phải là giả vờ.
Máu mê trai của Nhạc Thiên nổi dậy, thật sự rất muốn đi qua trêu hắn ngay bây giờ, quay đầu lại liếc nhìn cửa phòng tiệc, không ai có dấu hiệu như muốn đi ra, bèn bước đến bên cạnh Tần Sinh, đầu tiên là vờ hỏi: “Nhìn gì vậy?”
Tần Sinh hơi cười, “Nhìn gió?”
Nhạc Thiên: “Gió? Gió cũng nhìn được sao?”
Khóe miệng Tần Sinh hơi cong, độ cong của nụ cười trông rất dè đặt, khiến cho người ta có cảm giác không đọc hiểu được cảm xúc của hắn, “Thông qua các góc độ khác nhau có thể nhìn thấy rõ được rất nhiều thứ, lá cây đang rung cũng là gió, không khí đang chuyển động cũng là gió, mùi hương của ông chủ tôi ngửi được cũng là gió.”
Nhạc Thiên chớp chớp mắt nhìn, với tay định túm cà vạt của Tần Sinh, nhưng Tần Sinh đã cúi người hôn lên môi cậu trước một bước, “Sinh nhật vui vẻ, ông chủ.”
Nhạc Thiên sửng sốt, “Hôm nay là sinh nhật của tôi à?”
Tần Sinh cong môi mỉm cười, cười rất tươi, “Buổi sáng cô Lâm có để thiệp chúc mừng cho anh trên bàn.”
Nhạc Thiên: …đừng nói nữa, tối hôm qua chơi lố quá, lúc thức dậy vẫn còn hoảng hốt nên không để ý.
Tần Sinh không cảm thấy kinh ngạc, biết con người Trì Nhạc Thiên này chưa bao giờ để người khác trong mắt, đối xử tốt với Lâm Y cũng chỉ là ngoài mặt mà thôi.
Nhạc Thiên hỏi ngược lại: “Vậy còn cậu? Có chuẩn bị quà cho tôi không?”
Tần Sinh gật đầu, mỉm cười nói: “Là một món quà lớn, còn đang chế tác, phải chờ một thời gian nữa.”
Nhạc Thiên thấy hơi hưng phấn. Tên Tần Sinh đầu gỗ này mà còn biết làm mấy chuyện này nữa, cuối cùng thì cũng mở mang đầu óc rồi, cậu nói với vẻ mặt rất bình tĩnh: “Giờ đã biết làm người khác vui rồi sao?”
Tần Sinh: “Trước đây tôi không làm ông chủ vui sao?”
Nhạc Thiên liếc một cái, cảm thấy Tần Sinh hôm nay có gì đó khang khác, liếc nhìn ly rượu trong tay hắn, “Cậu uống bao nhiêu?”
Tần Sinh cúi đầu cũng liếc nhìn ly rượu, khẽ lắc lắc, rồi giơ ly rượu lên ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, trong cơn gió đêm ép lưỡi mình vào vòm miệng, mỉm cười nói: “Ông chủ, cạnh đây có một vườn hoa nhỏ.”
Nhạc Thiên: “Thì sao?”
Hai mắt Tần Sinh thoáng mơ mơ màng màng, thấp giọng nói: “Chỗ đó không có ai…”
Ruột gan Nhạc Thiên đã sắp ngứa chết đi được, bụng bảo có vẻ Tần Sinh thật sự uống say rồi, hơi suy tư rồi bước lên trước không nói một lời nắm cà vạt của Tần Sinh.
Trong vườn hoa trồng đầy hoa hồng Ecuador (1), trong bóng tối hoa hồng đỏ trắng giao nhau tỏa mùi hương thoang thoảng. Tần Sinh hái một đóa hoa, cánh hoa mềm mại trượt một đường dài từ sau tai Nhạc Thiên xuống sống lưng trơn nhẵn, tê tê dại dại khiến ai kia run rẩy.
“Con mẹ nó, sao hôm nay cậu lắm trò vậy…” Hai chân Nhạc Thiên run run nói.
Tần Sinh cúi đầu cắn nhẹ vào gáy cậu, môi áp vào cổ cậu thì thầm: “Làm ông chủ vui.”
…
Hai tháng sau, Tần Sinh đột nhiên làm khó dễ trong cuộc họp nội bộ của tập đoàn, hợp sức với tất cả các cán bộ của tầng giữa và tầng cao bức vua thoái vị.
Nhạc Thiên: …sai ở đâu vậy?! Đã bảo là nằm vùng mà?! Chẳng lẽ kết cục của mình không phải là hai hàng nước mắt đằng sau song sắt sao?!
Tần Sinh vẫn là vẻ điềm đạm không có gì thay đổi, mặc vest màu đen, từ đầu đến chân sang trọng, trên khuôn mặt lạnh lùng nở một nụ cười thản nhiên, “Ông chủ, anh có thích món quà này không?”
Nhạc Thiên: …anh hai, phong cách của anh hơi sai sai…
Nhạc Thiên: “Hệ thống, mày nói thật đi bây giờ thế giới này chưa vỡ, cho nên đi theo cốt truyện là bình thường sao?”
Hệ thống: “Đương nhiên rồi, bình thường lắm mà~”
Nhạc Thiên: “…mày biết từ lâu rồi…”
Hệ thống: “Ây da, có ai không biết hả?”
Nhạc Thiên: …đmm!
__
(1) hoa hồng Ecuador: 厄瓜多尔玫瑰