Lúc Tuyết Vô Ngã trở lại không chỉ mang thảo dược về mà còn xách thêm hai con thỏ rừng, gói hết trong một bó lá sen to, tóc tai y phục của hắn ướt nhẹp hết cả, thoạt nhìn càng không có phong độ của cao thủ tuyệt đỉnh. Song lại không hề có vẻ chật vật, phong thái vẫn xuất chúng như vậy.
Nhạc Thiên kìềm lòng không đặng thở dài nói: “Ngươi chắc chắn có rất nhiều bằng hữu.”
Tuyết Vô Ngã đang nhóm lửa, nghe vậy ngước mắt nói: “Ta cũng nghĩ như vậy.”
Tuyết Vô Ngã không chỉ giỏi kiếm pháp đến kỳ lạ, mà lột da thỏ cũng rất lưu loát, mắt thấy hắn định dùng kiếm của mình để nướng thỏ, Nhạc Thiên vội móc moi kim cương phiến trong tay áo ra, “Dùng cái này đi.”
Tuyết Vô Ngã nhận kim cương phiến, nhẹ nhàng vuốt v e một cái, “Quạt tốt.”
Nhạc Thiên: “Xé nan quạt ra, vừa đủ để xiên thịt thỏ.”
Tuyết Vô Ngã lại ném kim cương phiến trả lại cho cậu, “Cây quạt này từ tay danh gia, thôi cứ dùng kiếm của ta đi.” Thì ra hoàn toàn không thèm để ý đến kiếm của mình.
Nhạc Thiên lại ném quạt vào lồ ng ngực hắn, “Kim cương phiến này không có dính máu.”
Tuyết Vô Ngã ngẩng đầu, trên mặt hiện lên một nụ cười nhạt, “Kiếm của ta cũng chưa từng dính máu.”
Dù hắn nói vậy nhưng vẫn ghim kiếm xuống đất, cầm kim cương phiến nhẹ nhàng tháo rời thứ thần binh không gì không phá được đó thành từng mảnh.
Từng nan kim cương phiến đan xen vào nhau, mười tám nan quạt được sợi tơ tằm dẻo dai nhất trên đời này nối liền với nhau. Mặt quạt tỏa ra ánh sáng long lanh cứng rắn khác thường, nhưng Tuyết Vô Ngã chỉ dùng những ngón tay thoạt nhìn có vẻ thon dài mảnh dẻ trắng nhợt của hắn xé mặt quạt dễ dàng như xé một chiếc quạt giấy.
Đây là món binh khí mà Hàn Nguyệt tiên sinh hài lòng nhất trong ba năm qua, song nó lại không bằng được một đôi tay thoáng trông rất nhợt nhạt.
Nan quạt bằng huyền thiết xiên thịt thỏ, mỡ sôi xì xì tỏa ra mùi thơm trên đống lửa.
Tuyết Vô Ngã rắc ít hương liệu vừa mới hái về lên trên, tuy đen đen xanh xanh không được ngon mắt cho lắm, hương vị lại tăng vọt lên rất nhiều, cuốn qua hang động chật hẹp, Nhạc Thiên không kiềm được nuốt nước bọt cái ực.
Huyền thiết sau khi được tôi qua lửa tỏa nhiệt cực cao, lớp vỏ màu vàng đen bên ngoài loáng thoáng tỏa ra ánh sáng đỏ, Tuyết Vô Ngã lại như không hề cảm nhận được hơi nóng, vạch lá sen ra, gạt thịt thỏ đã được nướng chín xuống phiến lá màu xanh biếc, nói với Nhạc Thiên đã thèm nhỏ nước dãi: “Nóng lắm, chờ chút đã.”
Thì ra hắn cũng là biết nóng.
Nhạc Thiên hiếu kỳ hỏi: “Ngươi không cảm thấy nóng sao?”
Tuyết Vô Ngã xòe tay mình ra, đôi bàn tay khớp xương rõ ràng, mười ngón thon dài, trắng xám không có màu máu, lòng bàn tay dính hương liệu màu xanh đen và váng dầu, nhìn qua thì là một đôi tay rất bình thường, như chưa từng biết khổ đau, “Tuy nóng, nhưng vẫn chịu được.”
Nhạc Thiên càng lúc càng tò mò về Tuyết Vô Ngã hơn nữa, nhưng hệ thống ngoại trừ nói cho cậu biết Tuyết Vô Ngã là một xác sống ra, thì còn lại giữ miệng kín như bưng không chịu nói một chữ nào.
Thịt thỏ Tuyết Vô Ngã nướng rất thơm, Nhạc Thiên ăn mà miệng mồm dính đầy mỡ. Trong lúc cậu ăn, Tuyết Vô Ngã vẫn đang nhìn chăm chăm vào màn mưa ngoài hang động không biết suy nghĩ gì, y phục bị xối ướt đã dần khô. Nhạc Thiên cẩn thận quan sát, mới bất ngờ phát hiện thực ra đồ hắn mặc chẳng qua chỉ là tố y thô sơ nhất.
Có lẽ là do khí chất của hắn quá xuất chúng, phong thái khiếp người quá, nên khi người ngoài nhìn vào hắn, vô thức cho rằng trên người hắn khoác hoa phục.
Hình như Nhạc Thiên đã hiểu lý do tại sao Tuyết Vô Ngã nói kiếm của hắn không phải là kiếm tốt rồi.
Có thể đó chỉ là một thanh kiếm ba lượng bạc do thợ rèn vệ đường đúc, tốt hay không tốt tất cả phụ thuộc vào người cầm nó.
Chờ Nhạc Thiên ăn xong rồi, Tuyết Vô Ngã cũng quay mặt sang, “Bôi thuốc thôi.”
Dược thảo bị bàn tay tái nhợt siết trong tay, từng giọt từng giọt thuốc rơi xuống vết thương của Nhạc Thiên, Nhạc Thiên đau đến gào lên oai oái, Tuyết Vô Ngã nghe thấy tiếng réo như sói hú của cậu, “Người tập võ há lại sợ đau?”
Nhạc Thiên nhe răng trợn mắt nói: “Ta không chỉ sợ, mà còn cực kỳ sợ.” Quang quác quang quác kêu to, tiếng kêu vang vọng trong hang núi tưởng như là tiếng quỷ khóc.
Tuyết Vô Ngã không còn nhớ được chuyện của trước đây, trong đầu óc trống rỗng chỉ có một màu đỏ như máu, dường như ký ức cũng cực kỳ yên tĩnh, hiếm khi có tiếng động ồn ào sống động như thế này.
Rất lạ.
Tuyết Vô Ngã có cảm giác như mình hẳn là một rất người thích kết giao bằng hữu mới đúng.
Ăn no rồi, vết thương cũng thoa thuốc xong, hình như thuốc có tác dụng làm dịu, Nhạc Thiên ngả vào vách đá từ từ thiếp đi. Bên ngoài đang đổ xuống cơn mưa to vô cùng vô tận, chút ánh lửa tí tẹo như thế không đủ để làm ấm một người bị thương đã chảy rất nhiều máu, trong lúc ngủ Nhạc Thiên vô thức tự vòng tay ôm mình để ưởi ấm.
Lúc này, một lồ ng ngực ấm áp ghé đến gần cậu, Nhạc Thiên lần theo hơi ấm đó ôm chặt lấy lồ ng ngực vững chãi đó.
Tuyết Vô Ngã nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, như là ôm ấp một đứa trẻ run rẩy, miệng khẽ hát bài ca dao dìu dịu, cứ như là rất lâu trước hắn cũng từng làm như vậy.
Mạnh Nhạc Thiên xinh đẹp vô cùng, sau khi mất máu thì sắc môi hơi trắng, thoạt nhìn càng thêm phần yếu đuối, song chỉ cần cậu vừa mở ra mắt, thì tinh thần vừa tươi sáng vừa vui vẻ đó sẽ lập tức hiện ra. Trên má cậu có một vệt máu cực kỳ nhạt, Tuyết Vô Ngã sờ sờ lên dấu vết đó, chộp lấy từng chút mùi thơm trên đó li3m vào miệng, là mùi thơm ngọt ngào.
Hang núi đen kịt ngổn ngang cũng vì một chút mùi thơm đó mà bắt đầu trở nên ấm áp dễ chịu hơn hẳn.
Tuyết Vô Ngã cúi mắt rất tập trung ngắm nhìn Mạnh Nhạc Thiên. Mắt của hắn từ xưa đến nay luôn chẳng có nội dung gì cả, vui sướng đau buồn tất cả đều được ẩn giấu trong lòng hắn. Nhưng khoảnh khắc này hắn nhìn Mạnh Nhạc Thiên, trong đôi mắt không kiềm được toát ra một chút tham lam.
Mạnh Nhạc Thiên ngủ rất say, co mình trong lồ ng ngực của Tuyết Vô Ngã, cả người cố gắng áp sát vào nguồn nhiệt. Tuy Tuyết Vô Ngã là một xác sống không có mạch đập, nhưng cơ thể của hắn vẫn tỏa ra mùi hương ấm áp sạch sẽ.
Tuyết Vô Ngã cúi đầu, môi của hắn đã cách vết thương sắp lành trên mặt của Mạnh Nhạc Thiên rất gần rất gần, chỉ cần hắn hé miệng là sẽ lập tức có thể li3m được mùi vị thơm ngọt khiến hắn khó lòng liềm chế, nhưng hắn vẫn dừng lại.
Bằng hữu hẳn là quan trọng hơn mấy chuyện vặt vãnh rất nhiều.
Lúc Nhạc Thiên tỉnh lại, phát hiện ra mình đang nằm trong lòng Tuyết Vô Ngã, không hề kinh ngạc chút nào. Bên ngoài chưa ngớt mưa, vết thương trên đùi không còn đau như trước đó nữa, bèn dứt khoát tiếp tục nằm nhoài trên người Tuyết Vô Ngã chuẩn bị ngủ tiếp. Tác dụng của thuốc chưa hết, y vẫn còn thấy hơi choáng váng, giống một con mèo lười biếng.
Tuyết Vô Ngã vỗ nhè nhẹ vào lưng cậu, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Tiếng mưa rơi rất lớn, giữa rừng hoang không có gì che chắn, Tuyết Vô Ngã đã nghe thấy tiếng bước chân tầng tầng lớp lớp ùn ùn kéo đến bên ngoài hang động.
Tiếng mưa rơi tách khí tức và vết chân người ra, cước lực của Tuyết Vô Ngã tất nhiên là có một không hai trong thiên hạ, nên hẳn là phải qua một buổi tối mấy kẻ này mới đuổi theo được.
Kẻ dẫn đầu là Hắc Diện Đao Gia Cát Thanh, có hơn mười vị cao thủ thành danh trong giang hồ đứng bên cạnh hắn, rất nhiều kẻ giống như Lý Khắc, là loại người không chịu để bị người khác sai sử. Nhưng ngay lúc này đây bọn họ đều đang ngoan ngoãn đứng cạnh bên Gia Cát Thanh chờ đợi hiệu lệnh phát ra.
Gia Cát Thanh không dám manh động, bởi vì hắn nhìn thấy thi thể của Đan Đồng Tử.
Kiếm nhanh đến mức thật sự cả trong tưởng tượng hắn cũng không nghĩ đến.
Một kiếm hạ xuống, đầu của bốn tên Đan Đồng Tử lập tức chia xa với cổ, song lại không có một tí máu nào tràn ra, nên y phục trên người bọn họ vẫn còn sạch sẽ.
Cõi đời này thực sự sẽ có kiếm nhanh như vậy?
Mưa to ầm ầm đổ xuống, trong không khí tràn ngập mùi tanh của bùn đất, Gia Cát Thanh kéo nhẹ đấu bồng trên đầu, thấp giọng nói: “Người đang ở bên trong.”
Đó là một câu vô nghĩa, lại là một câu vô nghĩa không thể không nói.
Hắn đang mời một kẻ chết thay ra đi ra dò đường chịu chết.
Tuy mỗi người đi theo hắn đến đều không muốn chết, nhưng mỗi người đều chắc chắn là kẻ phải chết thay, đi tới đây rồi, thì tất cả bọn họ đã không thể quay đầu lại.
“Để ta.” Diệp Minh Đông mặc áo tơi nhạt màu bước về phía trước một bước. Hắn là người trông không chật vật nhất trong nhóm, hễ mà ai bôn ba cả đêm trong cơn mưa to thì trên người thể nào cũng phải dính một ít bùn đất bắn lên. Nhưng hắn mặc áo tơi nhạt, giày gấm màu bạc, vẫn trông có vẻ rất sạch sẽ, bởi vì từ trước đến nay hắn là một người rất ghét dơ bẩn.
Chung một nhóm với đám người Gia Cát Thanh đó, hắn đã không thể nhẫn nhịn nổi từ lâu, chẳng bằng chết sớm một chút thì hơn.
Chỉ cần chết đi, lấy mạng sống đánh đổi thì những thứ bẩn thĩu kia có thể tiêu tan.
“Vị bằng hữu trong hang, xin mời xưng tên.” Diệp Minh Đông bước lên trước, giọng điệu lạnh lùng nói.
Ai ai cũng mời hắn xưng tên ra, nhưng Tuyết Vô Ngã lại không biết tên của mình, thế là hắn lựa chọn im lặng.
Mạnh Nhạc Thiên vẫn còn ngủ rất say, được ngủ tiếp vốn là một việc còn ngọt ngào và vui vẻ hơn ngủ bình thường nữa, chìm vào rồi mới biết vòng tay mà mình đang nằm đã ấm áp lại còn an toàn như thế nữa, thì cậu lại càng quả quyết không có lý do để tỉnh.
Sở trường của Diệp Minh Đông là ám khí, một tay có thể sử dụng ba phiến lá phi đao một cách xuất thần. Trong ánh sáng chập chờn mơ hồ, hắn đã cảm nhận được tình hình của hai người trong hang động rất rõ ràng, cho dù cách màn mưa như tấm mành thủy tinh, Diệp Minh Đông cũng có tự tin chỉ cần hắn ra tay, muốn thương tổn mắt của đối phương thì chắc chắn cũng sẽ không đánh trượt sang tai của người đó.
Diệp Minh Đông liếc mắt nhìn Gia Cát Thanh sau lưng một cái. Gia Cát Thanh sắc mặt nặng nề gật đầu với hắn, ngay trong giây lát đó, tay trái Diệp Minh Đông run lên một cái, ba phiến lá phi đao mỏng như cánh ve trượt khỏi đầu ngón tay của hắn, tiếng xé gió tựa như tiếng còi, bắn nhanh vào trong hang.
Diệp Minh Đông không nghe thấy âm thanh phi đao vào thịt, đang lúc hắn cảm thấy không ổn thì ngón tay bỗng nhiên đau lên dữ dội, hắn thét lên một tiếng ầm ĩ rồi ngã quỵ xuống đất. Ba phiến lá phi đao kia không những được người bên trong hoàn trả lại hết cả mà còn tinh ý cắm trở lại đầu ngón tay Diệp Minh Đông. Chỉ có điều Diệp Minh Đông giấu trong kẽ tay mà người đó lại ném phi đao ghăm thẳng vào trong ngón tay của hắn, tước mất một lớp da thịt bên viền ngón tay.
Tay đứt ruột xót, cơn đau đó khiến cho Diệp Minh Đông yêu sạch sẽ cũng không chịu nổi mà lăn lộn gào thét trong bùn đất.
Mồ hôi phút chốc đổ trên mặt Gia Cát Thanh, đúng vào lúc này, Diệp Minh Đông bỗng nhiên ngừng gào thét.
Một cái nan quạt bằng huyền thiết c ắm vào trong cổ họng của hắn.
Không ai thấy rõ được cái nan quạt đó đã bị ném ra từ trong hang như thế nào, khi bọn họ nhìn thấy thì cây nan quạt đó đã c ắm vào trong cổ họng của Diệp Minh Đông mất rồi. Một lực sâu như vậy, cứ như từ chỗ yết hầu ghim chết Diệp Minh Đông xuống đất.
Tất cả lặng đi, vốn dĩ bọn họ đã không lên tiếng nay càng hận không thể ngưng luôn cả hít thở.
Nội lực và thủ pháp của người đã đến mức sâu không lường được, mọi người đồng loạt nhìn về phía Gia Cát Thanh.
Gia Cát Thanh cũng sợ hãi giống như bọn họ, tất cả mọi người ở đây, có lẽ đến chín phần mười là sẽ mất mạng, nhưng nếu như cứ vậy quay lại, không chừng sẽ sống không bằng chết.
Diệp Minh Đông là một ví dụ tốt nhất, cho nên hắn thà bước lên trước chịu chết, cũng không muốn lùi về sau.
Gia Cát Thanh siết chặt chuôi đao bên hông, cảm nhận được chút an ủi và ủng hộ thông qua mảnh vải trên chuôi đao dày nặng. Hắn thấp giọng nói: “Nếu bọn chúng đã trốn trong hang không dám bước ra, thì tất nhiên cũng có điều khiến bọn chúng lo sợ. Chúng ta chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi…” Chờ cái gì, hắn lại không nói ra được, đành nói tiếp: “Chờ mưa ngừng rồi, chúng ta có thể đốt lửa thiêu chết bọn chúng.”
Đó không phải là một ý kiến hay, nhưng bọn họ lại không còn ý kiến khác.
Mưa như trút nước, tuy rằng sắc trời sáng sủa, song giữa đất trời vẫn mịt mờ tăm tối.
Cuối cùng Nhạc Thiên cũng dậy, trước tiên cậu một cái, dụi dụi mắt, dụi giữa chừng thì bỗng nhiên dừng tay lại, vẻ lười nhác cũng biến thành nghiêm túc, “Bên ngoài có người.”
Tuyết Vô Ngã “ừm” một tiếng.
Vẻ mặt Nhạc Thiên thả lỏng ra, có một vị bằng hữu như thế này ở bên cạnh, người nên lo lắng phải là những người ở bên ngoài.
Đám Gia Cát Thanh một mực đóng đô chờ đợi ngoài hang. Hắn vững tin là Mạnh Nhạc Thiên và vị kiếm khách thần bí kia không dám ra, nhất định cũng có điều kiêng kỵ.
Nhưng mà người đó bước ra.
Thoạt tiên Gia Cát Thanh sững sờ, bởi vì hắn sống đến tuổi này rồi, mà chưa từng gặp ai anh tuấn đến vậy, cũng chưa từng gặp người nào nồng nặc sát khí đến vậy! Người đó xách kiếm theo, một mình đứng ngay cửa hang thôi đã có khí thể như núi kêu biển gầm thiên quân vạn mã.
Gia Cát Thanh đã thấy sợ hãi trước.
Vẻ mặt Tuyết Vô Ngã rất hòa nhã, ít nhất thì chính hắn cho là như vậy, “Vì sao lại đuổi giết bằng hữu của ta?”
Đột nhiên Gia Cát Thanh cảm thấy mình rất nhỏ bé trong ánh mắt của Tuyết Vô Ngã, đến cả giọng nói cũng thành nhỏ đi, “Y… y trộm đồ của ta…”
Tuyết Vô Ngã: “Trên đời này không thứ gì là có chủ cả, ai có bản lĩnh thì người đó giữ lấy, y có bản lĩnh trộm được thì là của y.”
Kiểu ngụy biện đó khiến Gia Cát Thanh tức đến mức muốn nhảy vọt lên chửi đổng, nhưng hắn không những không nhảy lên nổi, thậm chí còn muốn “Vị huynh đài này, ngươi bảo y đưa đồ lại cho ta, ta bỏ bạc ra mua lại có được không?”
Tuyết Vô Ngã lên tiếng hỏi hang động sau lưng: “Ngươi thấy sao?”
Giọng nói ranh mãnh đến mức làm cho người ta phát ghét của Mạnh Nhạc Thiên truyền vào trong tai Gia Cát Thanh, “Đồ của ta mắc gì phải bán lại cho hắn, ép mua ép bán, hắn là ăn cướp hả?”
Tuyết Vô Ngã: “Ngươi nghe thấy chưa.”
Gia Cát Thanh tức giận đến phát run cả người, nhưng hắn vẫn không manh động, người trước mặt này làm hắn không thể không giữ bình tĩnh. Hắn nhẫn nhịn nói: “Vậy thì ngươi muốn thế nào mới chịu trả đồ lại cho ta?”
“Gia Cát Thanh, lời này của ngươi thật sự sai mười phần. Thứ nhất, đây không phải là đồ của ngươi, thứ hai, nếu không phải là đồ của ngươi thì sao lại nói là trả lại?” Giọng nói của Mạnh Nhạc Thiên lại vọng ra từ trong hang.
Tuyết Vô Ngã gật gù theo.
Gia Cát Thanh không có cách nào với Mạnh Nhạc Thiên đang trốn đằng sau, lẽ nào thật sự phải giết người trước mắt này rồi mới có thể tóm được Mạnh Nhạc Thiên?
Chung suy nghĩ với Gia Cát Thanh, những người đang im tiếng cũng đã xuất hiện thay đổi, bọn họ đã lặng lẽ lấy binh khí ra cầm trên tay.
Song, Tuyết Vô Ngã vẫn cầm một thanh kiếm bình thường không có gì đặc biệt, thầm tự nhủ với bản thân: Hắn phải cố gắng giữ lại càng nhiều người sống càng tốt.