Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 259: Thế giới 17: Phi đạo 10



Nhạc Thiên gục trong lồ ng ngực của Tuyết Vô Ngã, kiềm lòng không đặng phát ra một tiếng cảm thán, “Hệ thống, xin lỗi, tao trách oan mày rồi, thì ra là mày dụng tâm lương khổ.”

Hệ thống: “…” Muốn ói.

Lồ ng ngực của Tuyết Vô Ngã rất rộng rãi cũng rất rắn rỏi, là một vòng tay có thể khiến cho người ta sinh ra cảm giác an toàn. Nhạc Thiên nhũn hết cả người núp trong lòng hắn, hơi nóng tuôn ra từ ngực cậu, xông thẳng ra toàn thân, cắn môi đến hơi thở cũng trở nên nặng nề, mềm rũ cọ xát vào lồ ng ngực kiên cố của Tuyết Vô Ngã, vừa khó nén vừa bất lực.

Tuyết Vô Ngã ôm Mạnh Nhạc Thiên lên xuống mấy cái rời khỏi khách đi3m chui thẳng vào trong rừng, xác nhận xung quanh không có ai mới ngừng lại.

“Mạnh huynh, ngươi sao rồi?” Tuyết Vô Ngã cau mày nhìn xuống người trong ngực mình, một tay bắt mạch cho Mạnh Nhạc Thiên. Thế nhung tay hắn vừa mới chạm vào cổ tay Mạnh Nhạc Thiên, Mạnh Nhạc Thiên đã nắm ngược lại tay hắn, sức rất nhẹ, bởi cậu vốn chẳng còn sức lực gì.

Tuyết Vô Ngã cụp mắt xuống, khuôn mặt xinh đẹp của Mạnh Nhạc Thiên đã đỏ bừng, như bạch ngọc nhuộm ráng chiều, con ngươi thẩm thấu hơi nước, thở ra một làn hơi nóng, hàm răng khẽ hé, thở gấp nói: “Tuyết, Tuyết huynh…”

Tuyết Vô Ngã cau chặt mày, tất nhiên hắn sẽ không tin là vừa rồi Mạnh Nhạc Thiên và Thiết Nguyệt Sương đang làm chuyện gì tốt lành. Mạnh Nhạc Thiên cùng hắn đều đầy hoài nghi với Thiết Nguyệt Sương, hắn chỉ cần vừa liếc nhìn là biết ngay Mạnh Nhạc Thiên bị người khác kiểm soát, có điều hắn không biết Mạnh Nhạc Thiên đang bị gì, cứ như là trúng độc.

Cả người Nhạc Thiên không còn sức, hơi nóng sắp thiêu cháy, nước mắt trào ra trong mắt, cắn răng nói: “Tuyết huynh… giúp, giúp ta…”

Tuyết Vô Ngã sửng sốt, “Giúp ngươi thế nào?”

“Sờ ta…” Giọng Nhạc Thiên run run.

Sờ cậu?

Tuyết Vô Ngã hơi khó hiểu.

Nhạc Thiên thấy hắn bất động, giọng oán trách nói: “Ta trúng xuân dược! Cả người không còn sức, nhanh…” Hơi nóng một lần nữa lao vút trong cơ thể, toàn thân bắt đầu run bắn lên.

Bàn tay trắng xám trơn nhẵn vừa áp sát da thịt nóng bỏng, Nhạc Thiên lập tức thoải mái thở ra, da mặt không ngừng cọ cọ vào lòng bàn tay của Tuyết Vô Ngã, chóp mũi bật ra làn hơi ngọt ngào nặng nề, trong miệng nhẹ giọng nói: “Thả ta xuống…”

Tuyết Vô Ngã nghe theo lời cậu đặt cậu xuống, Nhạc Thiên ngã xuống mặt đất cỏ xanh um tùm, ngước mắt nhìn Tuyết Vô Ngã đang khẽ cau mày, nghiêng mặt sang bên, vươn lưỡi ra liếm liếm lòng bàn tay Tuyết Vô Ngã.

Đầu lưỡi trơn trợt ấm áp liếm lòng bàn tay, Tuyết Vô Ngã khẽ run lên, yết hầu vô thức lăn lăn.

Môi Mạnh Nhạc Thiên rất mềm, ấn vào lòng bàn tay của hắn gần như muốn tan ra, nói mê: “Cởi xiêm y của ta…”

Cuối cùng Tuyết Vô Ngã cũng biết Mạnh Nhạc Thiên bị gì, Thiết Nguyệt Sương vậy mà đối xử với Mạnh Nhạc Thiên như vậy, loại thuốc thâm độc này, nếu không kịp uống thuốc giải, sẽ làm người ta phế luôn.

Y vật rất nhanh được hắn lột ra, ngay khoảnh da thịt bại lộ trong không khí lành lạnh, Nhạc Thiên khoan khoái ưỡn ngực, mở đôi mắt mê ly mơ màng, khát vọng nhìn  Tuyết Vô Ngã.

Tuyết Vô Ngã nhẹ giọng nói: “Mạnh huynh, đắc tội rồi.”

Nhạc Thiên cảm giác mình được Tuyết Vô Ngã đỡ ngồi dậy, cậu đang mơ màng ngồi đó, chuẩn bị ngã xuống thì đằng sau lưng bàn tay của Tuyết Vô Ngã áp lên.

Một luồng hơi lạnh thấu xương từ lòng bàn tay của Tuyết Vô Ngã truyền đến lưng của cậu, lan mãi vào tứ chi và lục phủ ngũ tạng của cậu, Nhạc Thiên gần như tỉnh táo ngay trong nháy mắt.

Nhạc Thiên: “…” Thế này khác với những gì đã nói.

Hệ thống: Há há há há há! Tuyết Vô Ngã, không hổ là mấy người!

Tuyết Vô Ngã thấp giọng hỏi: “Mạnh huynh, ngươi cảm thấy thế nào?”

Nhạc Thiên mặt không chút thay đổi nói: “Rất tốt, cực kỳ tốt.”

Tuyết Vô Ngã thở phào nhẹ nhõm, lòng bàn tay áp vào lưng của Mạnh Nhạc Thiên có thể cảm nhận được cơ thể của Mạnh Nhạc Thiên đã từ từ không còn nóng như trước đó nữa, “May là nội lực của ta thuần âm hàn, nếu không thì Mạnh huynh hôm nay khó giải được dược tính rồi.”

Nhạc Thiên: “…đúng vậy, đúng là vô cùng may mắn.”

Hệ thống: Há há há há há há há há há!

Nhạc Thiên tức chết đi được, đ ĩa bánh từ trên trời rơi xuống cứ vậy mà bị đạp bay đi mất!

Chốc lát sau, Nhạc Thiên buồn phiền nói: “Được rồi, không sao rồi.”

Không chỉ không sao mà còn lạnh xuyên tim, đồ cao thủ võ lâm chết tiệt này! Mẹ!

Tuyết Vô Ngã thu tay lại.

Dưới ánh trăng sáng trong tấm lưng của Mạnh Nhạc Thiên như được chạm bằng ngọc, đường cong xinh đẹp mảnh khảnh, y sam màu bạc nửa cởi, mái tóc đen vén sang bên thoáng tung bay. Tuyết Vô Ngã chợt run lên trong giây láy, giơ tay kéo y sam lên cho cậu, “cẩn thận bị lạnh.”

Nhạc Thiên giơ tay lên kéo quần áo, hận không thể đánh một bộ quyền ngay lúc này, tốt nhất là đánh vào lồ ng ngực của Tuyết Vô Ngã, cái đồ xác sống chả hiểu phong tình gì cả.

“Thiết Nguyệt Sương cố tình làm như vậy.” Nhạc Thiên xoay người lại, hất lọn tóc dài buông trước ngực mình, cau mày nói, “Muốn gây chia rẽ quan hệ giữa hai chúng ta.”

Tuyết Vô Ngã vừa thoáng nghĩ, đã rõ ràng điểm mấu chốt trong đó, “Vậy thì chúng ta?”

Nhạc Thiên nói: “Chúng ta tương kế tựu kế.”

Cậu và Tuyết Vô Ngã giả vờ làm đoạn tụ, Thiết Nguyệt Sương không tiếc ô nhục thân mình cũng muốn thử ly gián hai người họ. Nếu như không có được chút hiệu quả nào, thì người sau lưng Thiết Nguyệt Sương sao chịu hiện thân.

Tuyết Vô Ngã gật đầu tán thành.

Nhạc Thiên

Dưới ánh trăng sáng trong Mạnh Nhạc Thiên bối như chạm ngọc thành, đường vòng cung ưu mỹ yếu đuối, quần áo màu bạc nửa cởi, tóc đen thùy ở một bên hơi tung bay, Tuyết Vô Ngã run lên nháy mắt, giơ tay thay hắn nhấc lên quần áo, “Mạnh huynh, cẩn thận bị lạnh.”

Nhạc Thiên giơ tay lên kéo quần áo, hận không thể hiện tại đánh một bộ quyền, tốt nhất là đánh vào tuyết không trên lồ ng ngực của ta, cái này không hiểu phong tình xác sống.

“Thiết Nguyệt Sương là cố ý hành động.” Nhạc Thiên xoay người lại, hất ra thùy ở trước ngực tóc dài, vặn lông mày đạo, “Tưởng gây xích mích quan hệ giữa chúng ta.”

Tuyết Vô Ngã vừa thoáng nghĩ, cũng rõ ràng trong đó quan khiếu, “Vậy thì chúng ta?”

Nhạc Thiên nói: “Chúng ta tương kế tựu kế.”

Hắn cùng Tuyết Vô Ngã làm bộ đồng tính, Thiết Nguyệt Sương không tiếc tự bẩn cũng muốn thử tham ly gián hai người bọn họ, nếu không đưa ra điểm hiệu quả, người sau lưng Thiết Nguyệt Sương sao chịu hiện thân.

Tuyết Vô Ngã gật đầu tán thành.

Tròng mắt Nhạc Thiên hơi chuyển động, lại thấp giọng nói: “Có điều chúng như thế này không giống tình nhân cãi nhau cho lắm.”

Tuyết Vô Ngã nghe thấy hai tiếng “tình nhân” thì thoáng đỏ mặt. Hắn không có ký ức, trong ký ức chắc cũng không có tình nhân, càng không biết tình nhân cãi nhau sẽ như thế nào, thế là khiêm tốn thỉnh giáo: “Vậy phải làm sao?”

Nhạc Thiên nói: “Nếu chúng ta thật sự là tình nhân, vừa nãy ngươi sẽ không dùng nội lực giải độc cho ta.”

Tuyết Vô Ngã sửng sốt, ánh mắt phút chốc lửng lơ, mặt lại đỏ hơn chút nữa, “Ngươi nói đúng.”

“Ngươi thấy ta và Thiết Nguyệt Sương dây dưa với nhau, giận tím mặt mày, lôi ta ra ngoài chui vào trong rừng cây này rồi điên loan đảo phượng…”

Mạnh Nhạc Thiên mặt không biến sắc dịu giọng nói, loại công tử phong lưu nợ tình khắp nơi như cậu hạ bút thành văn với những chuyện thế này. Sắc mặt của Tuyết Vô Ngã càng lúc càng đỏ, đôi tay chắp đằng sau siết chặt vào nhau, không nói một lời lắng nghe.

Nhạc Thiên miêu tả sinh động như thật: “Ngươi tức giận trong lòng, đương nhiên sẽ không dịu dàng với ta, đối xử với ta hết sức thô bạo…”

Tuyết Vô Ngã không nhịn được ho nhẹ một tiếng, “Mạnh huynh.”

Nhạc Thiên liếc mắt nhìn hắn, “Sao?”

Tuyết Vô Ngã thấp giọng nói: “Không cần phải nói tỉ mỉ vậy đâu.”

Nhạc Thiên nói: “Vậy mà là tỉ mỉ hả? Nếu như không đi sâu vào một chút, để lộ sơ hở sẽ là kiếm củi ba năm đốt một giờ. Ngươi đúng là cao thủ kiếm pháp không sai, nhưng trên đời này có rất nhiều chuyện dù kiếm pháp cao đến đâu cũng không làm được.”

Tuyết Vô Ngã cúi thấp mặt, “Được rồi, ngươi nói tiếp đi.”

Nhạc Thiên âm thầm lặng lẽ nở nụ cười, tiếp tục nói: “Ngươi hành động thô lỗ, để lại rất nhiều dấu vết trên người ta… Tuyết huynh, ở đây cần phải bổ sung thêm một ít chứng cứ, nếu như hai chúng ta như không có chuyện gì xảy ra quay lại, thì thực sự không hay lắm đâu.”

Tuyết Vô Ngã liếc mắt nhìn Mạnh Nhạc Thiên một cái, xiêm y vừa quàng lên, hơi ngổn ngang, hắn thấp giọng hỏi: “Bổ sung thế nào?”

Nhạc Thiên phóng khoáng nói: “Chỗ có thể lộ ra ngoài phải có một ít dấu vết, không thì không thể qua mắt được Thiết Nguyệt Sương.”

Tuyết Vô Ngã chắp tay sau lưng mặt đầy do dự.

Nhạc Thiên nói: “Dù ngươi là cao thủ, nhưng ta cũng không kém, khi làm chuyện đó cũng sẽ để lại chút dấu trên thân thể ngươi.”

Tuyết Vô Ngã ngây dại, đã không biết nên nói gì nữa, những lời Mạnh Nhạc Thiên nói đều có lý cả, còn hắn ngoại trừ gật đầu ra thì như đã không biết nên nói gì hay nên làm gì nữa.

Hệ thống mắt thấy Tuyết Vô Ngã rớt hố, tức muốn bạc màu gào lên: “Hình tượng!”

Nhạc Thiên chậm rãi nói: “Tuyết huynh, tuy ta là chỉ thích nữ tử, lúc này cũng là vạn bất đắc dĩ, huynh đệ giang hồ không câu nệ tiểu tiết, chúng ta hành xử phóng khoáng là được.”

Hệ thống: Mấy câu đường hoàng thế này chỉ có đồ ngu mới…

Tuyết Vô Ngã gật đầu nói: “Mạnh huynh nói đúng.”

Hệ thống: Thôi được rồi, đồ ngu.

Tuyết Vô Ngã chấp nhận lời đề nghị của Mạnh Nhạc Thiên, song cơ thể lại bất động, rõ ràng là không biết nên làm sao. Nhạc Thiên thèm khát hắn lâu rồi, thoắt cái câu cổ hắn, đầu tiên là hôn chụt một cái lên gương mặt tuấn tú của hắn.

Mặt Tuyết Vô Ngã vốn đã đỏ sẵn, giờ càng là vừa đỏ vừa nóng.

Nhạc Thiên nói: “Ây da, không có dấu.” Rồi há mồm dùng sức m*t mạnh gò má của Tuyết Vô Ngã, Tuyết Vô Ngã vô thức khom lưng xuống.

Nhạc Thiên ôm cổ của hắn lần theo mặt hắn hôn dọc xuống cổ. Thường ngày chỉ có hắn cắn cổ Mạnh Nhạc Thiên, giờ đổi thành Mạnh Nhạc Thiên cắn hắn, đầu răng như có như không từ cổ hắn lướt qua da thịt, bờ môi mềm mại khẽ vuốt v e qua lại, Tuyết Vô Ngã chỉ cảm thấy cả người mình đều đang nóng lên.

“Được rồi, Tuyết huynh, đến phiên ngươi.” Tay Nhạc Thiên vẫn cổ của Tuyết Vô Ngã như trước, hơi nước trong đôi mắt chưa tản đi, dịu dàng đa tình nhìn hắn, “Nào đến đi.”

Tuyết Vô Ngã giống như bị đầu độc, cúi đầu trước tiên hôn một cái ở bên mặt Mạnh Nhạc Thiên.

Nhạc Thiên thấp giọng nói: “Tuyết huynh, mạnh chút.”

Yết hầu Tuyết Vô Ngã lăn lăn, cúi đầu lại một lần nữa mổ chụt vào gò má Mạnh Nhạc Thiên. Tay hắn một cách bất tri bất giác rất tự nhiên đặt bên hông Mạnh Nhạc Thiên, môi ngoạm mạnh một cái trên trên gương mặt mềm mại của Mạnh Nhạc Thiên. Mạnh Nhạc Thiên khẽ ưm một tiếng, tay Tuyết Vô Ngã lại siết chặt hơn chút nữa.

Răng môi trượt đến vị trí quen thuộc, Tuyết Vô Ngã dùng sức m*t nhẹ, một chút mùi hương mịn màng trào ra, hắn khẽ liếm, chợt cảm giác khó lòng kiềm chế. May may là Mạnh Nhạc Thiên đúng lúc nắm mái tóc dài của hắn, “Đừng cắn, hôm nay đã hút rồi, đổi chỗ khác.”

Tuyết Vô Ngã nghe vậy, răng môi nhích xuống dưới.

Chỉ chốc lát sau, trên cổ Mạnh Nhạc Thiên đã lấm tấm đầy vệt xanh đỏ.

Tuyết Vô Ngã ngẩng đầu lên, “Mạnh huynh…” Vừa mở miệng ra đã giật mình trước giọng nói khàn khàn của mình, vội vàng ngậm miệng lại.

Nhạc Thiên một tay túm mái tóc dài của hắn, thấp giọng nói: “Gần đủ rồi, chỉ thiếu một chỗ…”

Tuyết Vô Ngã hỏi: “Chỗ nào?”

Nhạc Thiên nhẹ gật gật môi của mình.

Tuyết Vô Ngã sững người.

Môi Mạnh Nhạc Thiên dạng hình thôi miệng nhỏ, thường sẽ cong thành một đường cong vui vẻ, những lời hay thốt ra từ trong miệng có thể khiến cho Tuyết Vô Ngã không kiềm được cười, nên đương nhiên Tuyết Vô Ngã rất thích hai cánh môi đó.

Mặt của Tuyết Vô Ngã rất nóng, hai mắt nhìn thẳng vào đôi môi của Mạnh Nhạc Thiên, cứ cảm thấy không đúng, đáy lòng lại như có niềm khao khát.

Mạnh Nhạc Thiên cắn cắn môi mình, dấu răng lập tức ấn lên môi dưới, đôi môi mỏng đóng mở, “Tuyết huynh, ngươi cũng cắn một cái đi.”

Tuyết Vô Ngã ngơ ngơ ngác cúi người khẽ cắn lên môi Mạnh Nhạc Thiên một cái.

Mạnh Nhạc Thiên đột nhiên giơ tay lên đẩy hắn một cái, mặt mày đỏ bừng nói: “Ý là ngươi tự cắn mình ấy!”

Biểu hiện của cậu từ nãy giờ đến giờ vẫn luôn rất bình tĩnh, trong lòng Tuyết Vô Ngã còn thấy có chút không vui lạ lùng, mắt thấy Mạnh Nhạc Thiên lau môi mình thật, bỗng chốc có chút vui sướng dâng tràn trong lòng, thấp giọng nói: “Xin lỗi, Mạnh huynh, do ta hiểu lầm.”

Nhạc Thiên lườm hắn một cái, cả giận: “Đồ ngốc.”

Tuyết Vô Ngã vô tri nở nụ cười trên mặt.

Nhạc Thiên cố tình dùng giọng nói cực nhỏ để nói: “Lần đầu tiên bị một nam nhân hôn.” Cậu biết Tuyết Vô Ngã có thể nghe được, thể hiện chút ngây thơ còn sót lại của lãng tữ phong lưu một cách hết sức lố lăng. Hệ thống thì ngược lại nhìn mà muốn mửa đến nơi, nó tin chắc là ai cũng…

“Mạnh huynh, ta…” Tuyết Vô Ngã không biết nên nói gì, giơ tay vỗ nhẹ lên vai cậu, nhỏ giọng nói, “Ta nghĩ chắc đây cũng là lần đầu tiên hôn người khác, suy cho cùng thì chúng ta hều nhau.”

Hệ thống: …quên mất tiêu tên này không phải người, đây là một tên xác sống ngu ngốc.

Nhạc Thiên thoải mái vỗ một cái lên vai Tuyết Vô Ngã, “Trai gái giang hồ, không câu nệ tiểu tiết.”

Tuyết Vô Ngã hơi cười.

Khi hai người trở về khách đi3m thì trời đã lờ mờ sáng, trước đó Tuyết Vô Ngã đã muốn đi trở về, nhưng bị Mạnh Nhạc Thiên ngăn cản, “Một nam nhân uy mãn như Tuyết huynh, không một đêm bảy lần, chẳng phải là hại Tuyết huynh bị người khác xem thường sao?”

Tuyết Vô Ngã lại lặng lẽ đỏ bừng cả mặt.

Nhạc Thiên nằm nhoài trên lưng Tuyết Vô Ngã đi trở về, Tuyết Vô Ngã rất dứt khoát không hỏi vì sao. Hắn đoán được đại khái cái miệng của Mạnh Nhạc Thiên sẽ nói gì rồi, nên khi cõng Mạnh Nhạc Thiên khóe môi cứ giữ mãi nụ cười.

Khi đến gần khách đi3m thì mới xụ mặt xuống, bởi vì lúc này hắn đáng lý vẫn còn giận Mạnh Nhạc Thiên đúng.

Tuyết Vô Ngã mặt tối sầm đi vào khách đi3m, ông chủ say rượu đang nằm gục trên bàn dài bất tỉnh nhân sự, Tuyết Vô Ngã lạnh nhạt nói: “Leo xuống.”

Nhạc Thiên từ từ trượt xuống từ trên lưng hắn.

Hình như Thiết Nguyệt Sương nghe thấy tiếng, từ cầu thang kẽo cà kẽo kẹt đi xuống, trên mặt vẫn còn nước mắt, “Mạnh lang…”

Nhạc Thiên “khập khễnh” đi về phía Thiết Nguyệt Sương, Thiết Nguyệt Sương nhìn thấy cậu nghiêng mặt, lạnh giọng nói với kiếm khách kia: “Ngươi đã không tin ta, thì đi đi.”

Tuy Tuyết Vô Ngã biết cậu đang diễn trò, song nghe Nhạc Thiên nói như vậy, tim hắn vẫn run lên một cái, trong vô thức vẻ mặt đã vào vai, “Được, mong là ngươi không phải hối hận.”

“Xin trả lại nguyên văn.” Nhạc Thiên lạnh lùng nói, liếc mắt ra hiệu với Tuyết Vô Ngã.

Khi này trong lòng Tuyết Vô Ngã mới chợt phản ứng lại. Mạnh Nhạc Thiên đang giả vờ, hai người vẫn là bằng hữu, một thoáng xuất thần trong tâm trí khiến hắn bình tĩnh lại. Vẻ mặt nặng nề liếc mắt nhìn cả hai một cái, không nói một lời bỏ đi ra ngoài.

Chờ cho bóng người Tuyết Vô Ngã hoàn toàn biến mất rồi, Thiết Nguyệt Sương cắn môi, che mặt đau thương khóc không thành tiếng: “Mạnh lang, ta… ta gây ra hiểu lầm cho hai người sao? Do ta quá thích ngươi…”

Nhạc Thiên: Chị gái, bàn về kỹ năng diễn xuất chị còn hơi non.

Nhạc Thiên sầm mặt nói: “Hắn tưởng mình là ai chứ, cấm cản được ta à.”

Tính cách của Mạnh Nhạc Thiên sẽ không chịu bị người khác trói buộc, điều này không phải là giả.

Tầm mắt Thiết Nguyệt Sương rơi vào mặt và phần cổ lộ ra cậu cậu, vết đỏ loang lổ trên đó, rõ ràng là vừa trải qua một hồi kịch liệt. Trong lòng cô không có vui vẻ vì được như ý, mà trên mặt đầy đau khổ, “Mạnh lang, xin lỗi…”

“Nữ nhân làm việc là lề mề thế đấy.”

Ông chủ một mực nằm gục trên bàn từ nhỏm dậy, trên mặt không có một chút men say, thần sắc sắc bén nhìn hai người, “Ra tay!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.