*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thiết Nguyệt Sương chưa bao giờ là một nữ tử yếu đuối, Tam Hận Trường Quyền của Thiết Nhân Cuồng Thiết Nguyệt Sương không học được mười cũng học được bảy. Cô nhìn Mạnh Nhạc Thiên song vẫn nhịn không đành lòng xuống tay, cắn răng nói: “Người kia đã đi rồi, y không phải là đối thủ của chúng ta.”
Nhạc Thiên dùng ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Thiết Nguyệt Sương, không buồn quan tâm đ ến ông chủ khách đi3m đang giương cung bạt kiếm phía sau, “Nguyệt Sương, ngươi bất đắc dĩ, đúng không?”
Thiết Nguyệt Sương rơi lệ, cô không nói gì cả, nhưng đã dường như nói hết thiên ngôn vạn ngữ, tất cả mọi sự bất đắc dĩ và đau khổ, “Mạnh lang, ngươi giao gương cổ ra đây đi.”
Nhạc Thiên nhẹ giọng hỏi: “Gia Cát Thanh ép ngươi?”
Thiết Nguyệt Sương lắc đầu, nước mắt tán loạn, hai tay đặt trước ngực nắm siết thật chặt, khóc rưng rức nói: “Cái gương cổ đó đối với ngươi mà nói chẳng qua chỉ là cầm chơi vui thôi, ngươi giao ra rồi không còn chuyện gì nữa.”
Nhạc Thiên quay mặt sang.
Ông chủ khách đi3m say khướt vẫn luôn khom mình nằm sấp như một bãi bùn nhão, nhìn có vẻ hết sức không đáng chú ý. Nhưng khi hắn ta đứng thẳng lên rồi, Nhạc Thiên mới phát hiện dáng người của ông chủ khách đi3m này cực kỳ khôi ngô cao to, chỉ hơi thấp Tuyết Vô Ngã một chút, sát khí trên người cũng cực kỳ nồng nặc, khuôn mặt thật thà lúc này vẫn trông thành thật như trước, “Cô ta nói không sai, đưa tấm gương cổ đó ra đây, là ngươi có thể đi rồi.”
Nhạc Thiên yên lặng nhìn hắn, “Bước đi hay lên đường ra đi?”
Thiết Nguyệt Sương đã lớn tiếng nói trước: “Tất nhiên là an toàn rời đi.”
Ông chủ khách đi3m quan sát Mạnh Nhạc Thiên, chậm rãi gật đầu: “Thiết cô nương nói không sai.”
Nhạc Thiên đứng giữa hai người, chỗ đứng của ba người rất chắc chắn, dù ai là người động thủ đầu tiên cũng đều sẽ thiệt thòi.
Ông chủ khách đi3m đương nhiên là rất muốn động thủ, chỉ là Thiết Nguyệt Sương lòng dạ đàn bà, tay trái đã là mở đầu của Tam Hận Trường Quyền rồi. Nhưng cô không muốn để cho Mạnh Nhạc Thiên chết, ông chủ khách đi3m cũng chỉ có thể dằn xuống không cử động, nhỡ chọc giận Thiết Nguyệt Sương, mọi chuyện có biến lại không hay.
Nhạc Thiên thở dài một hơi nói: “Ta có thể giao gương cổ ra, ngặt nỗi Phi Đạo ta xưa nay chỉ có vào chứ không có ra. Nguyệt Sương, ngươi muốn ta phá bỏ quy tắc, ít nhất cũng phải cho ta biết ai là người phá hỏng quy tắc của ta.”
Thiết Nguyệt Sương đang muốn mở miệng, ông chủ khách đi3m híp mắt ngắt lời cô, “Mạnh công tử, có một số việc không biết thì tốt cho ngươi hơn. Ngươi giao đồ ra, từ đây trở đi tiếp tục làm Phi Đạo của ngươi như trước, chẳng phải tốt lắm sao?”
hạc Thiên chắp tay nói: “Ngươi nói rất đúng, nhưng nếu ta không biết bí mật trong này, e là sau này sẽ ăn ngủ không yên, lòng hiếu kỳ sẽ giày vò con người ta đến chết.”
Ông chủ khách đi3m giận tái mặt, “Ngoại trừ lòng hiếu kỳ ra, cũng còn rất nhiều chuyện sẽ giày vò con người ta đến chết.”
Thiết Nguyệt Sương đứng về phía ông chủ khách đi3m, nhưng cô lại muốn tốt cho Mạnh Nhạc Thiên, “Mạnh lang, tốt hơn là ngươi đừng biết đến những chuyện này, bỏ đồ lại rồi đi đi.”
Aizz, người ta đã bảo phản diện chết tại lắm mồm mà, Nhạc Thiên lắc đầu bất đắc dĩ với hai con người miệng kín như bưng này, khẽ thở dài.
Ông chủ khách đi3m nói: “Thiết cô nương, ngươi thấy chưa? Vị Mạnh lang này của ngươi sớm đã dành hết lòng dạ cho nam nhân khác rồi, hoàn toàn không nghe lời khuyên của ngươi.”
Dù Thiết Nguyệt Sương không có ý với Mạnh Nhạc Thiên, song nghe câu nói như thế, vẫn trắng mặt. Bất kể là cô nương nào liếc mắt đưa tình mà dành hết cho đoạn tụ, thì trong lòng thể nào cũng sẽ có một ít khúc mắc.
Thiết Nguyệt Sương lần thứ hai khuyên nhủ: “Mạnh lang, giao ra đi.”
Nhạc Thiên sâu xa nói: “Nếu như ta không đưa, ngươi sẽ động thủ với ta sao?”
Thiết Nguyệt Sương cắn môi nói: “Chúng ta là bằng hữu… ta không biết.”
Nhạc Thiên nói: “Nhưng ngươi cũng sẽ không ngăn cản hắn ta động thủ, đúng không?”
Vẻ mặt Thiết Nguyệt Sương lúng túng, cắn môi không nói.
Nhạc Thiên thở dài, “Nguyệt Sương, ngươi như vậy không thể xem là bằng hữu.”
Ông chủ khách đi3m lại cười, “Mạnh công tử, đắc tội rồi.”
Khi một chữ cuối cùng buông xuống, bên trái Nhạc Thiên lập tức có một luồng quyền phong mạnh mẽ kéo tới, nhắm thẳng vào huyệt thái dương của cậu, tuy người này ngoài miệng đồng ý với Thiết Nguyệt Sương vừa ra tay lại là sát chiêu. Thiết Nguyệt Sương cả kêu cũng không kịp, đã không đành lòng nhắm chặt mắt lại, không muốn nhìn thấy cảnh Mạnh Nhạc Thiên bị đánh bể đầu chảy máu.
Ngay khoảnh khắc Thiết Nguyệt Sương nhắm mắt lại đó, cô nghe thấy một tiếng gió cực nhỏ cùng với tiếng kêu thảm thiết.
Đó không phải là giọng của Mạnh Nhạc Thiên!
Thiết Nguyệt Sương đột nhiên mở mắt ra, ông chủ khách đi3m đã ngã trên đất, hai cổ tay hai chân của hắn ta đồng thời bị chém đứt, Tuyết Vô Ngã đứng một bên, vẻ mặt điềm tĩnh, kiếm trên tay không dính một hạt bụi.
Thiết Nguyệt Sương đã sợ đến mức hồn vía lên mây, dưới chân mềm nhũn ngã khụy xuống cầu thang.
Nhạc Thiên cười híp mắt nói với Thiết Nguyệt Sương sắc mặt như màu đất: “Đây mới là bằng hữu.”
“Uống thuốc độc rồi.” Tuyết Vô Ngã cau mày nói.
Nhạc Thiên không thèm để ý nói: “Không sao cả.”
Miệng của kẻ đó rất kín, cho dù không chết chắc cũng chẳng hỏi được gì.
Thiết Nguyệt Sương đã sợ choáng váng trước chiêu kiếm đó của Tuyết Vô Ngã, môi run rẩy hòa toàn không thể nói nên lời.
Nhạc Thiên rất kiên nhẫn chờ.
Hồi lâu, Thiết Nguyệt Sương mới run giọng nói: “Vừa rồi các ngươi giả vờ cãi nhau.”
Nhạc Thiên nhướng mày nói: “Tuyết huynh là bằng hữu của ta, sao ta trở mặt với huynh ấy được chứ?”
Tuyết Vô Ngã khẽ cười.
Thiết Nguyệt Sương nghe vậy thoạt tiên sững sờ, sau đó nước mắt trong mắt không dứt được, đau lòng khóc nấc lên.
Nhạc Thiên vẫn rất kiên nhẫn như trướ., Tuyết Vô Ngã đứng bên cạnh không nói lời nào, hắn không mở miệng đã là một loại uy hiếp đáng sợ đối với Thiết Nguyệt Sương rồi.
Thiết Nguyệt Sương khóc trong chốc lát ngẩng đầu lên, phát ti3t mọi cảm xúc trong lòng ra xong xuối, tuy trên mặt đau khổ nhưng không còn cố gắng làm bộ nhu nhược đáng thương, bình tĩnh nói: “Mạnh lang, ta có lỗi với ngươi, nếu như ngươi hận ta thì giết ta đi.”
Nhạc Thiên dịu dàng nói: “Nguyệt Sương, ngươi biết là ta sẽ không giết ngươi. Đừng nói đến việc ngươi chỉ mưu tính ta, cho dù có giết ta thật, thì ta ở dưới hoàng tuyền cũng sẽ thấy vui vì được chết trong tay một nữ tử đáng yêu như ngươi.”
Tuyết Vô Ngã nghe thấy cậu nói vậy, biết rõ Mạnh Nhạc Thiên đang dỗ Thiết Nguyệt Sương vẫn không kiềm được nhíu mày.
Sau khi Thiết Nguyệt Sương nghe xong cười lớn, đôi mắt vốn đã khóc đến khô cạn lại rơi xuống hai giọt nước mắt. Mắt cô khóc quá nhiều, nên mỗi giọt nước mắt rơi xuống đều đau đớn vô cùng, cười khổ nói: “Mạnh lang, nếu như có nửa phần thật lòng với ta, thì ta đã sớm dành hết con tim mình cho ngươi rồi, cũng không rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay.”
Kẻ phong lưu đa tình như Mạnh Nhạc Thiên, dù không phải thật lòng yêu cô thì chắc vẫn sẽ dành hết sức lực bảo vệ cô.
Nhạc Thiên nhẹ giọng nói: “Sao ngươi biết ta không thật lòng với ngươi?”
Thiết Nguyệt Sương ngửa đầu, hai mắt đẫm lệ.
Đôi mắt đó nhu hòa, mãi mãi luôn ngập tràn niềm hân hoan dịu dàng nhìn cô, “Nguyệt Sương, ngươi là bằng hữu của ta.”
Thiết Nguyệt Sương không kiềm nổi nữa, nằm rạp người tức tưởi khóc như đứa trẻ.
Thiết Nguyệt Sương khóc đến mức hai mắt sưng như quả hạch đào, cổ họng cũng khản đi, ngồi trên băng ghế dài thấp giọng nói: “Ta không biết kẻ chỉ điểm sau lưng là ai, chỉ biết cái gương cổ đó cực kỳ quan trọng với người đó. Người liên lạc với ta là tỳ nữ thiếp thân, sau khi tỳ nữ đó truyền tin thì biến mất không thấy tăm hơi.”
Nhạc Thiên trầm ngâm hỏi: “Tên chủ kia có biết người đó là ai không?”
Thiết Nguyệt Sương nói: “Ta cũng tới đây rồi mới biết hắn ta là người tiếp ứng.”
Nhạc Thiên cau mày nói: “Tuyết huynh, ngươi nhìn ra lối võ công của hắn ta không?”
Tuyết Vô Ngã lắc đầu, “Hắn ta sử dụng công phu quyền cước.”
Nhạc Thiên sờ sờ cằm, công phu quyền cước có rất nhiều. Nhưng để nói ngoại công quyền cước mạnh nhất thì còn thuộc về Thiếu Lâm, Nhạc Thiên nói: “Đi xem thử trên đầu hắn ta có giới hương (1) không.
Tuyết Vô Ngã đi qua xem thử, gật đầu với Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên nói: “Kẻ phản bội Thiếu Lâm.”
Kẻ đằng sau chắc chắn là trùm phản diện, cái gương cổ là đạo cụ cực kỳ quan trọng, kết hợp với thân phận nam chính của Tuyết Vô Ngã, Nhạc Thiên phát biểu: …chả biết gì cả.
Tổ chức này rất nghiêm mật, Thiết Nguyệt Sương đến làm việc thay bọn họ, thật sự là gi gỉ gì gi chẳng biết gì hết.
Nhạc Thiên biết chắc chắn cô có nhược điểm gì đó rơi vào trong tay kẻ đó, bao gồm cả nhóm người Lý Khắc, Đan Đồng Tử, Gia Cát Thanh kia. Ít nhiều gì cũng có một số thứ có thể thao túng bọn chúng để sai khiến bọn chúng làm việc thay cho kẻ đó.
Những thứ mà con người trên đời này không thể buông bỏ được chỉ đơn giản bốn chữ tiền, quyền, danh, tình.
Nhạc Thiên nhìn Thiết Nguyệt Sương, thấp giọng nói: “Ta có thể giúp ngươi được không?”
Thiết Nguyệt Sương lắc đầu, trong miệng đắng chát: “Ngươi không giúp được ta.”
Nhạc Thiên im lặng một hồi, nói: “Kiếm thuật của Tuyết huynh vô song…”
Thiết Nguyệt Sương nói: “Ta biết.”
Nhạc Thiên thực sự không đành lòng Thiết Nguyệt Sương cứ như vậy làm tốt thí. Bản tính của cô cũng không xấu, bị người ta khống chế không thể làm gì được mới làm ra chuyện như vậy. Nhạc Thiên thở dài nói: “Ngươi là bằng hữu của ta, bất kể là gì đi nữa, ngươi chỉ cần nói cho ta biết, dù ta không giúp được ngươi, cũng có thể thử nghĩ cách cho ngươi.”
Thiết Nguyệt Sương đã không muốn khóc nữa, cô ngồi thẳng lưng lên nhẹ giọng nói: “Nếu ta nói ra, ngươi sẽ không xem ta là bằng hữu nữa. Xin hãy để ta giữ lại một chút điểm đáng yêu cuối cùng như thế trong lòng ngươi đi, chờ sau này ngươi chợt nhớ đến ta sẽ không thấy hối hận vì đã quen biết ta.”
Nhạc Thiên hỏi hệ thống, “Hệ thống, mày nói cho tao biết rốt cuộc thì Thiết Nguyệt Sương có nhược điểm gì trong tay phản diện được không?”
Hệ thống: “…cổ sắp chết rồi.” Chờ Nhạc Thiên và Tuyết Vô Ngã vừa rời đi, Thiết Nguyệt Sương sẽ tự sát.
Nhạc Thiên: “Không thể cứu sao?”
Hệ thống im lặng.
Nhạc Thiên: “Cổ không phải là nhân vật trong tuyến chính, sống hay chết thì tình tiết thế giới này cũng không sụp đổ.”
Hệ thống do dự trong chốc lát rồi nói: “Vậy cậu hứa với tôi một chuyện.”
Nhạc Thiên đoán được nó muốn nói gì, nói thẳng: “Tao hứa với mày, không trêu chọc Tuyết Vô Ngã.”
Hệ thống: “…vậy thì được.”
Hệ thống: “Thiết Nguyệt Sương yêu sư thúc của mình, người mà cha cổ kết nghĩa anh em.”
Nhạc Thiên: “Chỉ vậy thôi?”
Hệ thống: “Chỉ vậy thôi.”
Nhạc Thiên: Vậy mà đáng để đòi sống đòi chết đó hả?
Hệ thống: “Ài, với cái con voi chết tiệt như cậu đương nhiên là không sao rồi. Thiết Nguyệt Sương người ta là khuê tú của thế gia trong chốn võ lâm, xảy ra chuyên bê bối như thế, cha cổ với cổ chẳng sống nổi nữa.”
Nhạc Thiên: “…” Trai gái giang hồ không câu nệ tiểu tiết mà anh hai.
Nhạc Thiên vừa biết được bí mật của Thiết Nguyệt Sương, càng không muốn để Thiết Nguyệt Sương chết. Chút chuyện có nhiêu đâu, chẳng phải là yêu một ông chú thôi sao, cậu còn từng có thời gian đẩy xe bò với ông chú nuôi lớn mình đây này, hơi bị vui luôn á.
“Nguyệt Sương, cho dù ngươi gặp chuyện gì đi nữa, ta và Tuyết huynh cũng sẽ giúp ngươi,” Nhạc Thiên vẫy vẫy tay với Tuyết Vô Ngã, chờ Tuyết Vô Ngã đi tới bên cạnh thì kéo tay Tuyết Vô Ngã, “Đôi chồng chồng bọn ta sẽ đứng về phía ngươi.”
Hệ thống: “!!! Cậu mới hứa với tôi!”
Nhạc Thiên: “Tao không có cố tình chọc ghẹo Tuyết Vô Ngã. Tao đang lấy ví dụ về hai bọn tao để cổ vũ Thiết Nguyệt Sương nói thật lòng mình, lý do rất chính đáng mà, mày xem mặt tao có nghiêm túc không này.”
Hệ thống: “…” Biểu cảm nghiêm túc thật, bất chợt không thể phán đoán được.
Tuyết Vô Ngã thấy sắc mặt Nhạc Thiên lập tức biết cậu muốn làm gì, mặt ửng đỏ, không phản bác.
Thiết Nguyệt Sương nhìn hai người, trái lại không hoài nghi quan hệ của bọn họ, dù sao thì vết đỏ trên cổ Mạnh Nhạc Thiên không thể giả được, cuối cùng cô vẫn rầu rĩ nói: “Ta không thể nói.”
Nhạc Thiên nói: “Được rồi, vậy ngươi phải đi theo bọn ta, chờ khi nào ngươi muốn nói thì nói.”
Nhóm hai người chính thức biến thành ba người, tăng thêm một Thiết Nguyệt Sương sầu não uất ức.
Nhạc Thiên lén lút nói với Tuyết Vô Ngã rằng mình nghi ngờ rằng Thiết Nguyệt Sương bị người khác uy hiếp do chuyện nam nữ. Bảo Tuyết Vô Ngã phối hợp với mình diễn một đôi chồng chồng tình cảm trước mặt Thiết Nguyệt Sương, để Thiết Nguyệt Sương tìm thấy hi vọng trong đó không tìm đến cái chết nữa.
Tuyết Vô Ngã nghe xong nói: “Ngươi rất quan tâm cô ta.”
Nhạc Thiên đáp: “Cô ta là bằng hữu của ta.”
Tuyết Vô Ngã lặng một lúc, nói: “Ngươi có rất nhiều bằng hữu?”
Nhạc Thiên nói: “Đó là tất nhiên.”
Mặt Tuyết Vô Ngã lộ vẻ mất mát.
Nhạc Thiên muốn an ủi hắn một tiếng, nhưng đã hứa với hệ thống là không trêu Tuyết Vô Ngã rồi. Thế là hết sức đểu giả làm bộ như không thấy sự mất mát của Tuyết Vô Ngã, chỉ lộ ra thân mật quá trớn với Tuyết Vô Ngã ngay trước mặt Thiết Nguyệt Sương.
Thiết Nguyệt Sương nhìn thấy Mạnh Nhạc Thiên xé thỏ nướng ra đút cho Tuyết Vô Ngã ăn, trên mặt lộ nét hâm mộ, “Mạnh lang, ta vốn tưởng rằng ngươi sẽ du hí nhân gian cả đời, không rằng người lại tìm được chốn về sớm hơn ta.”
Nhạc Thiên: “Nguyệt Sương, ngươi cũng sẽ có thôi.”
Thiết Nguyệt Sương cúi đầu, “Ta… ta không có.”
Nhạc Thiên thật sự sắp không nhịn được lên tiếng, không phải chỉ là thích sư thúc của mình thôi sao? Nhào lên là xong chuyện, sợ cái gì chứ.
Tuyết Vô Ngã yên lặng nhai thịt thỏ, trong lòng không biết là tư vị gì.
Chủ mưu đằng sau giấu rất kín, sau khi một đòn không trúng tạm thời sẽ không kiếm chuyện với Nhạc Thiên. Ba người dọc đường đi gió êm sóng lặng đến một khu rừng bên ngoài Hàn Nguyệt Sơn trang.
Nhạc Thiên đứng ngay cửa ra vào, “Aizz, ta cứ tưởng là ít nhất ba năm nữa ta mới có thể đến Hàn Nguyệt Sơn trang.”
Khi đó Hàn Nguyệt tiên sinh nhất định đã lại chế tạo được một món binh khí quý báu mới chờ cậu trộm.
Thiết Nguyệt Sương nhỏ giọng nói: “Ngươi trộm kim cương phiến của Hàn Nguyệt tiên sinh, Hàn Nguyệt tiên sinh cầm kiếm Đoạn Minh treo thương cho một tay của ngươi.”
Nhạc Thiên: “…” Vậy thì cái tay này của Mạnh Nhạc Thiên đúng là đáng giá.
Lúc này, cửa sơn trang mở ra, hai nam nhân cao lớn từ trong sơn trang nước ra.
Người đi phía sau Mạnh Nhạc Thiên biết, là Hàn Nguyệt tiên sinh, chòm râu dài mặt hạc nhọn, mặc một bộ trường bào màu xám cậu quen mắt. Đi trước là một nam tử tuấn tú sáng sủa, thoạt nhìn chỉ ngoài ba mươi, vẻ mặt nặng nề.
Thiết Nguyệt Sương bên cạnh chợt run lên một cái, ngẩn ngơ thốt lên: “Sư thúc…”
Nhạc Thiên trợn to mắt nhìn qua, đây là sư thúc của Thiết Nguyệt Sương? Rất đẹp trai rất xứng đôi mà.
Thiết Nguyệt Sương nhận ra được ánh mắt Mạnh Nhạc Thiên, lập tức hoảng hốt, lùi về sau nửa bước nói: “Ta, ta không quen biết hắn.”
Nhạc Thiên: …chị em, cưng bại lộ một cách rất trọn vẹn.
“Ai!”
Thiết Vô Nghi nghe thấy tiếng bước chân trong rừng, lập tức đánh một đạo chưởng phong tới.
Tuyết Vô Ngã cau mày rút kiếm, một luồng ánh kiếm lóa qua, cánh rừng trước người bọn họ ầm ầm ngã xuống hết, Thiết Vô Nghi bị kiếm phong bá đạo đánh bại, thổ huyết ngã xuống đất.
Thiết Nguyệt Sương hét lên một tiếng, xông lên, “Sư thúc!”
Nhạc Thiên: …như này rõ quá rồi, chẳng trách bị người ta nắm thóp.
Hàn Nguyệt tiên sinh ngẩn ra, ánh mắt rơi xuống Mạnh Nhạc Thiên dù bận vẫn ung dung vừa tính lên giọng chửi bậy, đã nhìn thấy Tuyết Vô Ngã đứng bên cạnh Mạnh Nhạc Thiên, nhất thời tru lên thảm thiết như thấy ma, “Tuyết Vô Ngã!”
__
(1) giới hương: gốc là 戒疤 – giới ba.
Giới ba (戒疤): Còn gọi là Giới Hương. Chỉ cho giới thể thanh tịnh của Tăng Ni tín đồ Phật giáo khi cầu thọ giới pháp, đốt hương trên cơ thể của họ để lại vết sẹo, hành vi đó căn cứ vào tư tưởng xả thân cúng dường, đoạn trừ ngã chấp. Số chấm đốt hương thông thường là một, hai, ba, sáu, chín, hoặc mười hai. Mười hai chấm biểu thị là “Giới Bồ tát” cao nhất trong số các giới đã thọ. Giới Bồ tát tại gia đốt ở cổ tay vào đêm trước ngày thọ giới, còn người xuất gia hầu hết đốt trên đỉnh đầu.