Nhạc Thiên giả bộ thất thần, đúng lúc dễ dàng không chút kiêng dè quan sát Cố Tùy. Khuôn mặt của Cố Tùy muốn sáng sủa thì hào quang ngời ngời rạng rỡ, muốn âm u thì nặng nề tối tăm, tất cả phụ thuộc vào việc hắn muốn mang tấm mặt nạ nào, song bất kể là cái nào thì cũng cực kỳ đẹp.
Cố Tùy cầm ly, khóe mắt cũng đang nhìn Cố Nhạc Thiên, ánh mắt hai người va nhau trong thoáng chốc, Nhạc Thiên hốt hoảng dịch ra.
Trong phòng bếp tỏa ra vị cay sặc người, Nhạc Thiên ngửi thấy mùi, khẽ ho hai tiếng, nói sang chuyện khác: “Cay quá.”
Cố Tùy để ly xuống nói: “Ngửi thấy cay, nhưng ăn không đến nỗi.”
Sau đó Nhạc Thiên thể hiện mình tin lời tà đạo của hắn, mới bưng món đầu tiên lên đã cay đến mức rơi nước mắt, không khỏi hà hơi, “Nước nước!”
Cố Tùy nín cười cho rót đầy ly cho cậu.
Gương mặt trắng nõn của Cố Nhạc Thiên nhuộm một lớp đỏ bừng, uống cạn một ly rồi không ngừng hà hơi với Cố Tùy. Cố Tùy nhanh chóng rót ly thứ hai cho cậu, “Xin lỗi, anh không biết là em không giỏi ăn cay đến vậy.”
Nhạc Thiên uống chừng hai ly trà bí đao mới thấy vị cay trên lưỡi mình bớt đi một chút, vẫn còn lè lưỡi với Cố Tùy, “Quá cay.”
Cậu quý công tử lúc nào trông cũng điềm đạm buồn bã chán chường ngay lúc này như là sống lại, tính ngây thơ trẻ con lại phản bội tư tưởng của chủ nhân vọt ra. Cố Tùy nhìn dáng vẻ mặt đỏ tới mang tai của Cố Nhạc Thiên, cảm thấy Cố Nhạc Thiên như thế này có vẻ gì đó hơi đáng yêu.
Vừa nóng lại vừa cay, Nhạc Thiên thực sự không chịu nổi, chật vật thở ra, song hành động cử chỉ vẫn ung dung thong thả như cũ. Cậu cởi cúc áo vest, giơ tay vuốt tóc mái ướt nhẹp ra sau, lại cười với Cố Tùy, “Đúng là đã thật.”
“Anh còn tưởng là em không thích.” Tim Cố Tùy thoáng đập nhanh một nhịp, “Ăn nữa không?”
“Nữa.” Nhạc Thiên đáp.
Đồ ăn của quán này tuy cay, nhưng quả thực có một loại hương vị khiến người ta bồi hồi vô cùng, làm người ta cay rớt nước mắt song lại không thể không lặp lại. Nhạc Thiên vừa ăn vừa liên tục uống nước, sớm đã cởi áo vest ra, cởi cả cà vạt, cúc áo sơmi cởi hai cái, tay không ngừng quạt gió.
So với cậu, thì Cố Tùy ăn cay rất giỏi, ngoại trừ sắc mặt hơi đỏ lên một chút thì trông vẫn rất thong dong.
Sau khi ăn xong, Nhạc Thiên chỉ cảm giác như mình mới được vớt từ trong nước ra vậy, mồ hôi ướt hết cả người, áo sơmi dính vào cơ thể.
Hai người cùng nhau đi ra khỏi quán ăn đi vào trong xe, Nhạc Thiên gài đai an toàn xong, nhìn thấy mặt mình thông qua kính chiếu hậu. Mặt mày ửng đỏ như say rượu, chóp mũi cũng hồng hồng, tệ nhất là đôi môi vừa đỏ vừa sưng. Môi Cố Nhạc Thiên vốn mỏng, giờ bờ môi đầy mọng, do uống quá nhiều nước nên lúc này vẫn còn ướt át, Nhạc Thiên vội la lên: “Làm sao đây, buổi tối còn phải dùng bữa với chủ tịch Kha nữa.”
“Không sao đâu, một lát nữa sẽ hết sưng.” Cố Tùy cười nói.
Cố Nhạc Thiên đã nói chuyện thân thiết với hắn hơn trước đó rất nhiều.
Quá khứ của Cố Tùy là điều xa lạ, mới mẻ, chưa bao giờ được tiếp xúc đối với Cố Nhạc Thiên. Con người lúc nào cũng sẽ thấy tò mò hơn với những thứ mới lạ, nhất là những chuyện mới lạ này có thể mang đến những biến đổi khác biệt cho cuộc sống u ám nặng nề của Cố Nhạc Thiên, sao Cố Nhạc Thiên có thể kiềm được trước sức hút đó cơ chứ?
Nhạc Thiên giơ ngón trỏ lên chạm vào môi mình, khẽ “shhh” một tiếng.
Cố Tùy liếc mắt sang, đôi môi cậu thanh niên đỏ hồng căng mọng đầy đặn, hoàn toàn biến thành dáng vẻ như đòi hôn, đôi mày dài cau nhẹ lại, vẻ mặt rầu rĩ.
Cố Tùy lại an ủi: “Em đừng chạm vào, một lát nữa sẽ hết sưng thôi, nếu không yên tâm thì về khách sạn lấy nước đá đắp lên.
Nhạc Thiên gật đầu, đôi mắt luôn luôn được giấu đằng sau lớp tóc mái dài do tóc ướt nên được vuốt hết ra sau lộ ra hết, lóe lên hào quang óng ánh, “Ngon quá, sau này về nhà chắc tôi sẽ nhớ hương vị này lắm.”
Cố Tùy dời mắt, dịu giọng nói: “Muốn ăn có thể quay lại bất cứ lúc nào.”
Sắc mặt Nhạc Thiên từ từ tối xuống, dường như niềm vui của cậu vẫn luồn rất ngắn ngủi, rồi thường rơi vào lo lắng, “Thôi, phiền lắm.”
“Không có gì là phiền cả,” Cố Tùy đánh một vòng vô lăng, “Anh đi với em.”
Cố Nhạc Thiên vốn định nói lời từ chối theo bản năng, nhưng sợ từ chối Cố Tùy sẽ lại lạnh lùng với mình nữa, bất tri bất giác, Cố Tùy đã trở thành người đối xử tốt với cậu, người cậu có thể trò chuyện được. Cố Nhạc Thiên khẽ cúi mặt, không để câu chuyện vào ngõ cụt, “Sau này… có cơ hội rồi tính.”
Đối với Cố Nhạc Thiên mà nói thì đây đã xem như là một loại thỏa hiệp.
Cố Tùy thấy đủ là thôi không tiếp tục dồn ép cậu.
Trở về khách sạn, Cố Tùy gọi điện thoại, để khách sạn mang nước đá đến.
Nhạc Thiên ra mồ hôi đầy người, không chờ nổi chạy đi tắm, nhiệt độ điều hòa của khách sạn tạo thành chênh lệch rõ với nhiệt độ ngoài trời. Nhạc Thiên chìm mình xuống bồn tắm xả đầy nước ấm trong nhiệt độ lành lạnh, ngẩng đầu lên thoải mái thở ra một hơi.
Cố Tùy cầm nước đá vừa đưa tới mang đi cho Nhạc Thiên đắp, chân bước đến cửa phòng tắm thì dừng lại.
Cánh tay mảnh khảnh trắng như trứng gà bóc của cậu quý công tay buông xuống bên mép bồn tắm, khuôn mặt tinh xảo ngẩng lên, để lộ đường cong duyên dáng của cần cổ, đôi môi đỏ khẽ run run thở ra một hơi nóng, đó là hương vị xa hoa nhất thế giới này.
Cố Tùy nhẹ giọng nói: “Nước đá đến rồi.”
Nhạc Thiên quay mặt sang, hơi giật mình rút tay vào trong bồn tắm giấu sâu xuống, song nhanh chóng cảm thấy mình ngạc nhiên thái quá, thoáng nổi lên, đỏ mặt nói: “Cảm ơn.”
Cố Tùy cầm nửa thùng nước đá đi tới trước bồn tắm lớn.
Nhạc Thiên chỉ xả nước, trong bồn tắm không có bọt, dưới làn nước trong veo xanh nhạt chỉ vừa liếc mắt là có thể nhìn thấy thân hình trắng nõn mềm mại. Cố Tùy vừa đảo qua đã lập tức dời mắt đi, mang thùng nước đá đặt trên kệ bồn tắm, “Đắp một lúc thôi, coi chừng bị bỏng lạnh.”
Nhạc Thiên gật gật đầu, cậu nắm thành bồn, trông có vẻ rất ngoan ngoãn.
Cố Tùy nhớ lại con cún con màu trắng mình từng nhìn thấy lúc nhỏ.
Con cún trắng đó là một con chó honag, chạy lung tung bên ngoài trường, có đứa trẻ nghịch ngợm cầm đá ném nó, nó bị ném kêu réo chạy lung tung. Sau này thấy người là sợ, có người đến gần là lập tức nức nở rút về sau, nhưng khi hắn cầm lòng nướng thơm ngon dụ nó thì nó vẫn sẽ nhớ đồ ăn không nhớ roi đòn đi đến gần hắn.
Cho dù từng chịu rất nhiều tổn thương, thoạt nhìn lòng phòng bị rất dày nhưng vẫn kiềm lòng không đậu đuổi theo thứ mình muốn.
Thứ mà Cố Nhạc Thiên muốn nhất là gì đây?
Trong lúc nâng ly cạn chén trên bàn ăn, Cố Tùy vẫn còn đang suy tư vấn đề đó.
Chủ tịch Hà của HG rất hay nói, không nhắc một tiếng đến chuyện đã cho Cố Nhạc Thiên leo cây cả buổi trưa. Ông là doanh nhân tay trắng dựng nghiệp điển hình, tiếng nói như chuông lớn, cười cười nói nói, mời rượu hết ly này đến ly kia.
Nhạc Thiên nhắm mắt uống mấy ly, đầu óc đã hơi choáng vang, Cố Tùy thất thần cản giúp, “Chủ tịch Hà, em trai cháu không uống giỏi lắm.”
Chủ tịch Hà cũng đếm bụt mà đóng oản (1). Dự án thu mua lần này, chủ tịch Hà cũng không sợ Cố thị mạnh tay, vì quyền chủ động ở trong tay ông, biết Cố Nhạc Thiên là một thằng oắt con công tử vô dụng không bằng cả một đứa con riêng. Nên cố tình làm khó dễ cậu, thấy chính chủ Cố Tùy lên tiếng, cũng thôi rồi nhưng ngoài miệng vẫn muốn nói một hạ thấp, “Thanh niên mấy cậu thời nay thật sự không thể so được với thời của bọn tôi, lúc đó tôi đi ra ngoài làm sale, chậc, mỗi lần uống một chai, xuất huyết bao tử nhập viện mới luyện ra được tữu lượng đấy.”
Trên mặt Cố Tùy mang nụ cười hòa nhã, “Thanh niên trẻ bọn cháu đều là đời trước trồng cây đời sau hóng mát, tất nhiên không sánh bằng thời khai cương thác thổ (mở rộng lãnh thổ) của chú rồi.”
Câu này chủ tịch Hà nghe rất bùi tai, tán dương: “Cậu cũng được đấy, chủ tịch Cố có người con trai như cậu, xem như là có phúc con cháu rồi.”
Câu đó lại chọt Cố Nhạc Thiên đã say chuếnh choáng khó chịu. Tính tình cậu vốn rất điềm tĩnh không thích gây sự, uống rượu vào, sau khi lên hơi men rồi, bỗng bất ngờ đứng bật dậy ngay lúc mọi người đang nói cười vui vẻ.
Chủ tịch Hà giật mình hết hồn, bàn ăn cũng yên lặng, tất cả mọi người đưa mắt tập trung vào cậu thanh niên mặt mày đỏ hồng, bao gồm cả Cố Tùy. Hắn đang suy nghĩ, nếu như Cố Nhạc Thiên nói câu say xỉn nào đó không khéo thì hắn nên giảng hòa như thế nào.
Nhạc Thiên bưng ly rượu đỏ trong tay lên, đã hơi lảo đảo, mắt cũng thẳng tắp, chậm rãi nói với chủ tịch Hà: “Chủ tịch Hà, con mời chú.” Nói dứt lời, uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, do uống quá nhanh nên ho khan một tiếng, phun ra ít rượu bắn vào cà vạt của chủ tịch Hà.
Chủ tịch Hà quát to một tiếng, lập tức có người đi lên lau cho ông.
Cố Tùy cũng lập tức đứng dậy, bởi vì Cố Nhạc Thiên uống xong ly đó lảo đà lảo đảo như sắp ngã.
Cố Tùy bước một bước dài đi qua đỡ cậu, Cố Nhạc Thiên say hẳn, ngoài miệng vẫn còn đang nói: “Con, con mời chú…”
“Làm cái quái gì vậy.” Chủ tịch Hà vừa lau vết rượu trên người vừa khó chịu phàn nàn, “Đúng là không ra hồn.”
Cố Tùy âm thầm lặng lẽ cản ánh mắt khinh thường của chủ tịch Hà, đưa lưng về phía ông điềm đạm nói: “Hôm nay chỉ tới đây thôi.” Giọng nói dịu dàng, trong giọng nói là sự từ chối một cách cương quyết.
Cố Tùy đỡ Cố Nhạc Thiên uống say đi ra ngoài, chủ tịch Hà còn đang sững sờ tại chỗ, thằng con riêng công tử họ Cố này khí thế lớn thật.
Cố Nhạc Thiên uống say, dựa vào lồ ng ngực Cố Tùy nói sảng, Cố Tùy nhét cậu vào trong xe, mình cũng chui vào, vừa mới vào đã bị Cố Nhạc Thiên bắt được cánh tay, “Tôi mời anh…”
Mùi rượu hun người phun hết lên mặt hắn, Cố Tùy nói với tài xế: “Chạy đi, chạy chậm một chút.”
Tài xế đáp một tiếng, Cố Tùy mở tấm vách ngăn lên, rất nhiều người làm trò hề sau khi uống say, Cố Tùy muốn giữ gìn sóc mặt mũi cho Cố Nhạc Thiên.
Cố Nhạc Thiên say rồi vẫn rất ít nói, trở tới trở lui chỉ có “tôi mời anh”, Cố Tùy đành phải trả lời một câu, “Được rồi, mời được rồi.”
Cố Nhạc Thiên vẫn nhắm tịt hai mắt, nghe thấy câu đó mới mở mắt ra, con ngươi đo đỏ nổi sương, nhỏ giọng nói: “Tôi cũng là con trai của Cố gia.”
Cố Tùy hờ hững nói: “Đúng, cậu cũng là con trai của Cố gia.”
Cố Nhạc Thiên lại khóc, không có bất cứ dấu hiệu nào rơi hai giọt nước mắt thật lớn. Cố Tùy giật mình, lại nghe Cố Nhạc Thiên giọng run run nói: “Tôi không muốn làm con trai của Cố gia.”
Nước mắt càng lúc càng nhiều, có lẽ đã chất chứa từ rất lâu, lợi dụng lúc say này xả ra hết. Cố Tùy nhìn Cố Nhạc Thiên khóc đến mức sắp không thở nổi, hắn vốn hờ hững từ đầu đến giờ bỗng nhiên đưa tay ra xoa xoa đỉnh đầu mềm mại của Cố Nhạc Thiên.
Cố Nhạc Thiên chạm được chút dịu dàng đó không thể buông được, nắm bàn tay Cố Tùy che mắt mình lại, rồi nương theo lòng bàn tay Cố Tùy dời vào lồ ng ngực hắn.
Người đang say dù là vòng tay của ai đi nữa, chỉ cần ôm được là hài lòng, Cố Nhạc Thiên ôm chặt Cố Tùy, nước mắt như chảy không hết cứ mãi rơi xuống áo sơmi của Cố Tùy.
Tay Cố Tùy dừng lại giữa không trung rất lâu, cuối cũng vẫn vỗ nhè nhẹ lên vai Cố Nhạc Thiên, “Đừng khóc.” Tất nhiên là hắn không khuyên được người đã say, chỉ dịu dàng lặp lại “Đừng khóc.”
Xe tới khách sạn rồi, dưới sự giúp đỡ của tài xế Cố Tùy cõng Cố Nhạc Thiên say mèm lên, Cố Nhạc Thiên khóc mệt rồi ngủ mất.
Cố Tùy cõng cậu đi vào khách sạn, từ chối sự hỡ trợ của nhân viên phục vụ, tự mình cõng cậu bước vào thang máy.
Thang máy khởi động thì Cố Nhạc Thiên trên lưng như là bị rung động truyền đến, mơ mơ màng màng mở mắt ra, cậu buông thõng mặt, hơi xoay một cái lập tức nhìn thấy gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc của Cố Tùy. Cùng là uống rượu, nhưng trên mặt Cố Tùy thậm chí không đỏ lên, có điều cơ thể vẫn có một chút mùi rượu, Nhạc Thiên lầm bầm hỏi: “Tại sao anh lại là anh tôi?”
Cố Tùy nghe không rõ lắm, “Cậu nói cái gì?”
Nhạc Thiên nhẹ giọng nói: “Tôi không muốn có anh.”
Cố Tùy nghe thấy được, hắn yên lặng nói: Tôi cũng không muốn làm anh trai cậu.
Cửa thang máy mở ra, Cố Tùy cõng Cố Nhạc Thiên say như chết đi về phòng của cậu. Thả người lên giường, Nhạc Thiên nằm ngửa trên giường, lại bắt đầu ch ảy nước mắt, trong miệng còn đang gọi “anh trai” lung tung.
Cố Tùy đứng bên cạnh nhìn cậu, lại nhớ đến con cún trắng nọ.
Tại sao ngày trước mình lại đi chọc con cún trắng đó nhỉ? Hẳn là cảm thấy mình rất giống với con chó đó… Cố Nhạc Thiên lúc này cũng rất giống với Cố Tùy của thời niên thiếu.
Mỗi ngày còn sống đều chỉ ước mình chưa bao giờ được sinh ra.
Áo vest trong tay Cố Tùy bất tri bất giác trượt xuống từ khuỷu tay, nhìn Cố Nhạc Thiên đang say nghẹn ngào. Không khỏi lại một lần nữa tự hỏi mình, vì đạt được mục đích mà đối xử với một người vô tội hèn hạ như vậy, thật sự có đáng không?
__
(1) đếm bụt mà đóng đoản: Nguyên văn 看人下菜碟, nhìn người đặt món, ý chỉ sự phân biệt đối xử.