Lần này Nhạc Thiên không trốn đằng sau Cố Tùy, tuy sắc mặt không dễ nhìn, nhưng vẫn đứng ra đáp lại một tiếng “chào buổi sáng” với Du Hàn Chi.
Cố Tùy lại liếc nhìn Cố Nhạc Thiên một cái, vẻ mặt âm thầm chứa kinh ngạc, Nhạc Thiên xem như không nhìn thấy.
Du Hàn Chi đứng lên, mỉm cười đi tới trước mặt hai người nói: “Tôi đợi được một lúc rồi đấy, hôm nay đi chơi tôi bao hết nhé?”
Cố Tùy lên tiếng từ chối: “Bọn tôi đến để đàm phán chuyện thu mua, hôm qua chơi cũng chơi rồi, hôm nay nên nói chuyện công việc đi thì hơn.”
Du Hàn Chi ăn mặc rất thoải mái, tay đút vào túi áo, trên mặt cười híp cả mắt, nụ cười của Du Hàn Chi trong mắt của Cố Tùy đã gần như đến mức khó phân thật giả, “Bàn chuyện công việc cũng được, nói chuyện với em trai xinh đẹp đây thì chuyện gì tôi cũng rất tình nguyện.”
Đối với thái độ khinh bạc đó của Du Hàn Chi, Cố Tùy chỉ xem hắn đang cư xử như một tên công tử ăn chơi như cách đối đãi với những người khác. Có điều nhìn thấy Du Hàn Chi nháy mắt ra hiệu với Cố Nhạc Thiên, trong lòng Cố Tùy vẫn thấy rất khó chịu.
Sắc mặt Nhạc Thiên cứng nhắc, nghiêm túc nói: “Anh Du, anh cẩn thận lời nói.”
Sau khi biết Du Hàn Chi và Tống Tùng Ức đã bắt tay với nhau, thái độ của Cố Nhạc Thiên với Du Hàn Chi cũng theo bản năng trở nên thoải mái hơn một chút. Có lẽ chính cậu cũng không nhận ra, nhưng Cố Tùy lại rất nhạy cảm cảm nhận được thái độ của Cố Nhạc Thiên với Du Hàn Chi đã xuất hiện thay đổi.
Với Cố Nhạc Thên mà nói, gặp được người và việc khó giải quyết hoặc là người cậu không thích, thường thì cậu sẽ chọn cách trốn tránh. Ở nhà cũng thế, có lúc Cố Tùy sẽ nhìn thấy Cố Nhạc Thiên đứng một lúc lâu trên đầu cầu thang tầng ba, mãi đến khi Cố Đông Điền và Tống Tùng Ức đã đi xuống hết rồi cậu mới đi xuống lầu, là để tránh phải chạm mặt nói chuyện với hai người đó.
Ngày hôm qua cũng vậy, Cố Nhạc Thiên không thích Du Hàn Chi, vẫn luôn trốn phía sau Cố Tùy.
Trực tiếp lên tiếng chỉ trích Du Hàn Chi như thế này, trái lại là một loại biểu hiện chứng tỏ quan hệ với Du Hàn Chi đã gần hơn.
Tối qua lúc Cố Nhạc Thiên đi uống với Du Hàn Chi đã nói gì, xảy ra chuyện gì, mà khiến cho Cố Nhạc Thiên bắt đầu nhanh chóng thân thiết với Du Hàn Chi hơn?
Cố Tùy còn chưa từng nhận được một chút suy nghĩ chủ quan nào từ Cố Nhạc Thiên trong lúc tỉnh táo, chỉ có lúc Cố Nhạc Thiên say, mới thể hiện ra một ít đau khổ với việc “Cố Tùy là anh trai mình”.
Du Hàn Chi cũng là một người rất nhạy bén, bị Cố Nhạc Thiên nói vậy nhưng lại nở nụ cười, sau khi cười xong còn cố tình làm vẻ mặt nghiêm túc, “Rõ!”
Nhạc Thiên liếc hắn một cái.
Du Hàn Chi lại cười híp mắt.
Cố Tùy nhìn thấy cử chỉ qua lại của hai người cảm thấy rất khó chịu trong lòng.
Vấn đề gây tranh cãi lớn nhất trong dự án thu lần này đó là việc gây dựng lại nội bộ của HG. Chủ tịch Hà không muốn trao lại dây chuyền sản xuất cho Cố thị, Cố Đông Điền lại vừa khéo chấm trúng dây chuyền sản xuất chuyên nghiệp của HG, nên hai bên vẫn luôn đang thương lượng.
So với chủ tịch Hà láu lỉnh, ngoài mặt Du Hàn Chi cười hì hì, song thái độ lại cứng hơn nhiều, cho dù nhóm cố vấn có thay phiên nhau đưa ra số liệu và giải thích tình hình như thế nào thì Du Hàn Chi vẫn lắc đầu phủ quyết, “Dây chuyền sản xuất này chúng tôi nhất định phải giữ.”
Cố Tùy và Cố Nhạc Thiên im lặng lắng nghe từ đầu đến cuối, lúc nhóm cố vấn bó tay hoàn toàn thì ánh mắt thường vô tình hoặc cố ý tìm về phía Cố Tùy, cuối cùng Cố Tùy dứt khoát lên tiếng, “Hôm nay đến đây thôi.”
Du Hàn Chi buông tay, “Ok.” Chuyển hướng sang Cố Nhạc Thiên hỏi: “Em trai, đi ăn chung không?”
Cố Tùy nói: “Chuyện đàm phán cũng mệt rồi, tốt hơn là chúng ta nên về nghỉ ngơi thôi.”
“Cố Tùy, sao cậu cũng bắt đầu biết phá hủy không khí thế, tôi hỏi em trai chứ có hỏi cậu đâu.” Du Hàn Chi như cười như không nhìn cả hai, cái ghế bên dưới xoay tròn lung tung.
Cố Tùy liếc mắt sang Cố Nhạc Thiên, Cố Nhạc Thiên cụp mắt xuống, trên khuôn mặt tinh xảo không có biểu cảm gì, một lát sau thấp giọng nói: “Được.”
Cố Tùy hơi hé môi.
Nhạc Thiên ngẩng đầu lên, cau mày nói với Du Hàn Chi: “Anh Du đừng gọi tôi là em trai nữa được không?”
Du Hàn Chi nhún vai một cái, “Được thôi, cậu ba,” Hắn đứng lên phủi phủi âu phục, đưa tay về phía Cố Nhạc Thiên, “Xin mời.”
Nhạc Thiên đứng dậy, Cố Tùy bắt lấy cánh tay của cậu, ngước mắt lên nặng nề nói: “Anh đi cùng em?”
“Cố Tùy, đừng cản trở buổi hẹn hò của người khác.” Du Hàn Chi đi thẳng qua đó, kéo cánh tay còn lại của Cố Nhạc Thiên, híp mắt cười nói với Cố Tùy, “Anh trai như thế không được người ta thích đâu.”
Mỗi tay Nhạc Thiên được một anh đẹp trai kéo lại, cảm giác mình như nữ chính trong truyện hào môn Mary Sue, trong lòng sướng muốn nổi bong bóng.
Hệ thống: “Làm ơn tỉnh hộ cái, một người là anh cậu, một người là đồng đội của cậu đấy.”
Nhạc Thiên: …chưa chắc đã vậy đâu.
Nhạc Thiên rút cánh tay đang bị Cố Tùy kéo ra, trong ánh mắt nặng nề của Cố Tùy kéo cánh tay bị Du Hàn Chi nắm chặt. Vẻ mặt Cố Tùy còn chưa kịp giãn ra chút nào, Cố Nhạc Thiên đã im lặng đứng ở vị trí gần Du Hàn Chi hơn, nhẹ giọng nói: “Vậy chúng ta đi ăn thôi.”
Bóng lưng của hai người đồng thời biến mất trong tầm mắt Cố Tùy, Cố Tùy ngồi tại chỗ một hồi lâu mới tỉnh hồn lại.
Có chuyện gì thế này? Tại sao chỉ trong vài phút ngắn ngủi Cố Nhạc Thiên đã thân thiết với Du Hàn Chi đến vậy?
Đầu óc Cố Tùy hơi rối, đứng lên đi tới trước cửa kính sát đất trong phòng họp nhìn xuống dưới. Cố Nhạc Thiên và Du Hàn Chi đã từ trong công ty đi ra, Cố Tùy không thấy rõ biểu cảm của hai người, chỉ thấy khoảng cách của hai người rất gần, Du Hàn Chi hình như đang ngoẹo cổ nói gì đó.
Hai bên đỉnhh lông mày của Cố Tùy nhếch lên, nét mặt hờ hững nhìn hai bóng người bên dưới bước lên xe, trong lòng thật sự không nghĩ ra được, trong đầu sinh ra một suy nghĩ rất không thực tế, chẳng lẽ Cố Nhạc Thiên thích loại công tử bột như Du Hàn Chi sao?
Tính cách Cố Nhạc Thiên hướng nội trầm lắng, Du Hàn Chi nhiệt tình hoạt náo, nghĩ kỹ lại, tính cách của cả hai cũng xem như là bổ sung cho nhau.
Bàn tay Cố Tùy từ từ đút vào túi áo vest, vẻ mặt càng lúc càng tối tăm nặng nề.
Sau đó chuyện đàm phán cứ mãi giùng giằng, liên tục ba ngày, ngày nào cũng chỉ xoay quanh mấy điểm mấu chốt cãi mãi cãi chẳng xong được. Nhưng có điều là Cố Nhạc Thiên thường xuyên đi ra ngoài cùng Du Hàn Chi, hình như càng đi nhiều càng thân, mà ngược lại thái độ của Cố Nhạc Thiên với Cố Tùy ngày càng xa cách hơn.
Cố Tùy thật sự không chỉu nổi nữa, trong một lần Cố Nhạc Thiên lại nhận lời mời của Du Hàn Chi, mặt dày đòi theo cùng.
Du Hàn Chi và Cố Nhạc Thiên liên hệ riêng với nhau chủ yếu là bàn chi tiết về cách đối phó hãm hại Cố Tùy – Nhạc Thiên gọi là buổi tiệc trà của phản diện chốt thí. Vì lần nào Du Hàn Chi chọn nhà hàng đều là những chỗ có đầu bếp tay nghề hàng đầu, cộng thêm Du Hàn Chi trông cũng đẹp trai, nên Nhạc Thiên còn rất vui vì ngày cũng có một tiết mục như này.
Nam chính vô hình của tiết mục – Cố Tùy muốn tham gia, Nhạc Thiên thoắt cái dùng vẻ mặt khó xử nhìn Du Hàn Chi.
Cố Tùy nhìn thấy ánh mắt xin giúp đỡ của Cố Nhạc Thiên nhìn về phía Du Hàn, Chi, nội tâm phút chốc thấy hoang đường. Cuối cùng thì Du Hàn Chi cho Cố Nhạc Thiên ăn bùa mê thuốc lú gì? Tại sao chỉ ngắn ngủi mấy ngày hắn cảm thấy vai trò của mình và Du Hàn Chi bị đảo ngược?
“Cũng được, hôm nay tôi mời cả cậu hai cậu ba.” Hàn Chi mỉm cười nói, vỗ vỗ vai Cố Nhạc Thiên từ sau lưng, ra hiệu cho cậu đừng căng thẳng.
Vẻ căng thẳng trên mặt Nhạc Thiên cũng dần thả lỏng.
Tất cả những điều đó, Cố Tùy đều nhìn ở trong mắt, mặt không biến sắc, bàn tay giấu sau lưng từ từ nắm chặt.
Nhà hàng tư nhân do Du Hàn Chi tìm luôn đúng với ý của Nhạc Thiên, lần này là một nhà hàng Tây, vừa bước vào cửa đã có mùi hoa quyến rũ thoang thoảng, thì ra vách tường được trang trí hoàn toàn bằng hoa hồng, cực kỳ lãng mạn.
Hoa hồng là loài hoa Cố Nhạc Thiên thích nhất, Cố Tùy thầm tự hỏi chẳng lẽ chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà ngay cả chuyện này Cố Nhạc Thiên cũng nói cho Du Hàn Chi biết? Hắn vẫn còn nhớ đó là bí mật của hắn và Cố Nhạc Thiên.
Cố Tùy liếc mắt Cố Nhạc Thiên bên cạnh, Cố Nhạc Thiên cúi thấp đầu, dáng vẻ trầm tĩnh, tóc lại hơi dài hơn chút, lúc không cúi đầu gần như che mặt, lúc cúi đầu thì như chiếc mặt nạ che mất nửa khuôn mặt. Cố Tùy dịu giọng nói: “Tóc dài quá rồi, lúc nào đi cắt đi.”
Du Hàn Chi đi ở bên còn lại Cố Nhạc Thiên, nghe thấy câu đó cũng liếc mắt sang Cố Nhạc Thiên, cười nói: “Đúng là dài ròi, nếu như tối nay cậu ba không có kế hoạch gì, tôi dẫn cậu đi cắt tóc nhé?”
Nhạc Thiên giơ tay sờ sờ tóc của mình, lại nhớ đến chuyện nhổ tóc của Cố Tùy, thế là quay mặt sang hỏi Cố Tùy: “Anh đi chung không?”
Cố Tùy nghe thấy cậu chủ động, tức khắc đồng ý ngay. Tốc độ đồng ý nhanh đến mức Nhạc Thiên chưa kịp phản ứng, không ngờ lại có lý do quang minh chính đại lấy tóc của Cố Tùy một cách dễ dàng như vậy. Nghĩ vậy, Nhạc Thiên rất đắc ý trong lòng, trên mặt không khỏi hiện lên chút ý cười.
Ngoài trừ quan hệ hợp tác với Cố Nhạc Thiên ra, thì Du Hàn Chi còn thấy mà thèm nhan sắc của Cố Nhạc Thiên. Nhưng vướng bởi thân phận thiếu gia thứ hai của Cố gia của Cố Nhạc Thiên, nên chỉ thả dê được trên đầu môi mà thôi. Đầu óc Cố Nhạc Thiên thẳng thừng, hoàn toàn không hiểu được Du Hàn Chi đang trêu ghẹo mình, Du Hàn Chi cứ trêu rồi trêu, lại thành ra nảy sinh một chút h@m muốn chiếm hữu với Cố Nhạc Thiên.
Thật sự là bởi Cố Nhạc Thiên rất dễ khơi dậy d*c vọng tối tăm của người, vừa trầm tính lại vừa có nét buồn buồn, còn có cảm giác xa cách với người ngoài như vậy. Chỉ cần cậu hơi gần gũi với người khác một tí thôi, sẽ dễ khiến người ta cảm thấy mình có vị trí đặc biệt trong lòng cậu.
Mà loại đặc biệt đó cũng thứ khiến người ta thấy nghiện nhất.
Du Hàn Chi thấy Cố Nhạc Thiên có thái độ tốt với Cố Tùy là trong lòng không được vui cho lắm.
Mấy ngày nay Cố Nhạc Thiên lạnh nhạt hờ hững với Cố Tùy, song nhiệt tình với hắn, mỗi lần đàm phán ánh mắt Cố Tùy nhìn hắn dường như đều ẩn chứa tức giận và cả… ghen tị.
Du Hàn Chi rất thích ánh mắt ấy, đương nhiên không cần ánh mắt đó xuất hiện trên người mình, thế là đưa tay ôm ôm vai Cố Nhạc Thiên, cúi đầu cười nói: “Ở đây tôi bao rồi vậy sau này đến chỗ của hai người chơi, cậu ba cũng sẽ trông nom tôi thế chứ?”
Cố Tùy nhìn cánh tay Du Hàn Chi khoác lên trên vai Cố Nhạc Thiên, không biết tại sao mà thấy hết sức chướng mắt, trong lòng đang không ngừng muốn Cố Nhạc Thiên nhanh chóng hất cánh tay đó xuống.
Nhưng điều trong mong đợi của Cố Tùy không xảy ra, hắn nghe thấy Cố Nhạc Thiên mềm giọng đáp tiếng “ừm”, phiền muộn trong lòng ngày một lên cao, gần như muốn tự mình đánh bay cánh tay đó đi.
Nhà hàng được Du Hàn Chi bao trọn, đàn piano rượu đỏ hoa hồng, đích thực là buổi hẹn hò tiêu chuẩn thấp nhất, ngặt nỗi trên bàn lại có người đàn ông ngồi.
Cố Nhạc Thiên ăn uống rất yên tĩnh, vùi đầu tập trung vào ăn, Du Hàn Chi cũng không hề cố tình trêu cho Cố Nhạc Thiên nói chuyện, trông có vẻ rất tôn trọng Cố Nhạc Thiên. Nét mặt của Cố Nhạc Thiên cũng thoải mái, xem ra rất hưởng thụ bữa ăn này.
Trong lòng Cố Tùy càng lúc càng thấy không vui, hắn ngồi bên cạnh Cố Nhạc Thiên, lại có cảm giác dường như giữa mình và Cố Nhạc Thiên có ngăn cách rất sâu. Du Hàn Chi không bắt chuyện với Cố Nhạc Thiên, ăn được hai miệng lại cười một cái với Cố Nhạc Thiên, Cố Nhạc Thiên ngước mắt lên đối diện với hắn cũng lễ phép cười lại.
Cố Tùy thật sự cảm thấy mình lúc này đúng là kỳ đà cản mũi bên đôi “tình nhân”.
Trong lúc tâm tình phiền muộn thì điện thoại trong túi vang lên tiếng rung.
Cố Tùy lấy điện thoại ra nhìn thấy ghi chú cuộc gói, vốn định đi ra ngoài nghe điện thoại, song thấy Du Hàn Chi cứ đầu mày cuối mắt với Cố Nhạc Thiên không dứt, bèn nói thẳng với hai người: “Nghe cú điện thoại.” Rồi ngồi ở tại chỗ không đi.
Giọng ở bên đầu kia điện thoại ép xuống rất thấp, “A lô, anh Cố.”
“Cậu nói đi.” Một tay Cố Tùy vuốt ly rượu, thong dong lên tiếng.
“Dự án thua mua HG này có vấn đề.”
“Ừm.” Cố Tùy nghe điện thoại, khóe mắt vẫn còn nhìn hai người bên cạnh. Cả hai không ai có hứng thú với cuộc gọi của hắn, còn đang yên lặng ăn, cúi đầu cười nhẹ, Cố Tùy nhìn mà tức sắp bật cười.
“Thời gian trước Tống Tùng Ức có đến Gia Châu một chuyến, hôm đó công tử Du thị Du Hàn Chi đã về nước đến thành phố A.”
Bàn tay cầm ly rượu của Cố Tùy dừng lại, một luồng dự cảm bất tường từ từ nổi lên trong lòng hắn, “Nói tiếp đi.”
“Tôi nghĩ là, Tống Tùng Ức hẳn là đã đạt thành giao dịch nào đó với Du Hàn Chi, để anh ta phá hoại dự án thu mua lần này.”
Cố Tùy quay mặt sang, chưa cúp điện thoại, ánh mắt rơi vào Cố Nhạc Thiên đang yên lặng ăn. Rõ ràng là mới ban đầu Cố Nhạc Thiên rất không thích Du Hàn Chi, lại đột nhiên chạy ra ngoài gặp mặt riêng với Du Hàn Chi, sau đó quan hệ với Du Hàn Chi xuất hiện thay long trời lở đất, hai ngày nay cũng càng lúc càng thân hơn, Cố Tùy cũng không còn nghe Cố Nhạc Thiên đề cập tới ý kiến gì với dự án thu mua lần này.
Thì ra là như vậy…
Nhạc Thiên chú ý tới ánh mắt dõi theo mình của Cố Tùy của hắn, nghiêng mặt sang bên, nghi hoặc mở to mắt nhìn, “Sao vậy?”
Từ gương mặt mềm mại trắng như trứng gà bóc đó,
Từ tấm kia trắng như tuyết mềm mại trên mặt, Cố Tùy không nhìn ra được một chút lòng dạ tâm cơ nào, hắn từ từ nở nụ cười, cúp điện thoại bình tĩnh nói: “Không có gì, ăn nhiều một chút.”