68: Thế Giới 4 Cuộc Sống Vườn Trường Vô Cùng Sung Sướng 16 End
Kỳ nghỉ đông này, Nhạc Thiên và Giang Việt bắt đầu một mối quan hệ kỳ lạ, không biết Giang Việt nói với ông Đinh như thế nào, mà ông Đinh lại đồng ý cho Nhạc Thiên ở lại nhà Giang Việt.
Thế là cuộc sống sâu gạo quen thuộc – cái cuộc sống làm hệ thống sống không bằng chết đó – lại bắt đầu.
Sau khi Giang Việt được ăn mặn rồi thì đúng thực là ăn quen bén mùi, tuổi trẻ thì tinh lực dồi dào, hơn nữa thể trạng hắn tốt, Nhạc Thiên gần như sắp không theo kịp tiết tấu đó, cảm giác như cơ thể mình bị vét sạch, chủ yếu là do tốt chất không bằng.
Giang Việt không hổ là thiên tài đến gần như bi3n thái, bày hết cách chơi này đến cách chơi kia, phòng tắm play mà Nhạc Thiên thích nhất chỉ là chuyện nhỏ, cái gì tạp dề play, cái gì phòng kính ngày tuyết play, bàn bếp play, đủ các thứ thể loại, dường như hắn mang thái độ nghiên cứu học tập để chơi cùng với Nhạc Thiên, thử nghiệm các mức độ khả thi của đủ loại tư thế.
Tư thế nào mà khai thác được là chơi hết rồi, Nhạc Thiên có cảm giác như là độ dẻo dai của mình đã đạt được đến mức lên sân khấu múa bale luôn rồi.
Giang Việt thích nhất vẫn là tư thế làm từ sau lưng, hoàn toàn lún sâu vào trong cậu.
Có một lần Tương Cừ gọi điện thoại cho Nhạc Thiên, Giang Việt thấy Nhạc Thiên nhỏ giọng nói chuyện với Tương Cừ ngoài ban công, không nói hai lời lập tức đi qua đẩy cậu xuống từ đằng sau, sau đó Nhạc Thiên ngay cả điện thoại của Tương Cừ cũng không dám nhận nữa.
Khi Tương Cừ về nước, đến đập cửa nhà Giang Việt, Giang Việt để Nhạc Thiên đứng ghé trước cửa nhà nhìn vẻ mặt nóng nảy của Tương Cừ qua màn hình giám sát chơi cậu, khiến Nhạc Thiên sau này nghe thấy hai chữ Tương Cừ thôi đã chân run lẩy bẩy.
Qua một kỳ nghỉ đông, Nhạc Thiên bị Giang Việt sắp xếp rõ rõ ràng ràng, bây giờ chỉ cần Giang Việt đụng cậu thôi, cậu đã khó mà kiềm nén nổi rồi, cũng đỡ cho Nhạc Thiên mất công diễn tiểu bạch hoa.
“Ưm…” Nhạc Thiên hôn nhau với Giang Việt bên bàn bếp, cậu ngậm đầu lưỡi Giang Việt không buông như chim non giành thức ăn, hai tay gấp gáp lần mò trên cơ thể Giang Việt, bởi vì biểu hiện nhiệt tình đó của Nhạc Thiên, trên gương mặt anh tuấn của Giang Việt hiện lên ý cười nhàn nhạt, hai tay nhích ra sau ngửa mặt lên, lười biếng nói, “Tự mình làm.
”
Nhạc Thiên xe nhẹ chạy đường quen chậm rãi ngồi xuống, Giang Việt đỡ vòng eo thon nhỏ của cậu, vẻ mặt thích ý, đồ vật của hắn thì nên như vậy, trong mắt chỉ có hắn, chỉ nghe hắn, người khác muốn cướp cũng không cướp được, mơ tưởng cũng không được.
Ánh mắt của Giang Việt chợt sâu thẳm, bỗng nhiên kéo Nhạc Thiên ra đặt cậu lên bàn bếp, từ sau lưng đè cậu.
Lúc sắp khai giảng, Nhạc Thiên mới biết là Giang Việt giúp cậu xin tạm nghỉ học, Giang Việt ôm cậu ngoài ban công, cúi người nói: “Chúng ta cùng ra nước ngoài.
”
Nhạc Thiên lẳng lặng nâng mắt nhìn lên bầu trời đêm đen nhánh, nhẹ giọng nói: “Được.
”
Giang Việt hài lòng mỉm cười.
Trước kia hắn rất ít cười, phải nói là gần như không cười, cười đối với hắn mà nói chỉ là một động tác máy móc, cơ miệng kéo lên một độ cong thích hợp thì gọi là cười, bây giờ hắn đã biết rồi, khi cười lên thì miệng cười, mắt cười, mỗi một tấc da thịt cùng đang cười.
Trương Thanh Tĩnh cũng có liên lạc với Nhạc Thiên mấy lần, đối với Trương Thanh Tĩnh, độ khoan dung của Giang Việt có vẻ như cao hơn rất nhiều, không quá để ý đến hai người, cô cũng muốn ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, Nhạc Thiên dặn cô trong điện thoại, “Ra nước ngoài phải cố gắng nỗ lực, nhớ tìm một anh bạn trai chính thức nha.
”
Trương Thanh Tĩnh bật cười sang sảng trong điện thoại, “Không phải tớ có bạn trai rồi sao?”
Nhạc Thiên xoay người lại, thấy Giang Việt đang làm cơm trong bếp, nhỏ giọng hỏi: “Lúc này cậu có gặp Tương Cừ không?”
Trương Thanh Tĩnh nói: “Cậu ta có tìm tớ, hỏi cậu đang ở đâu, mà tớ cũng có biết đâu, giờ cậu đang đâu vậy? Không có ở nhà sao?”
Nhạc Thiên im lặng một hồi lâu, quan hệ của cậu và Giang Việt bây giờ cũng tính là bí mật, hơn nữa cậu nên nói thế nào đây? Tớ đang ở cùng với Giang Việt, quan hệ của bọn tớ như thế nào? Quan hệ bạn giường? Thế là Nhạc Thiên khổ sở nói: “Cậu có gặp cậu ấy, thì cứ nói là tớ rất ổn, tớ cũng đang chuẩn bị ra nước ngoài.
”
Trương Thanh Tĩnh nói: “Vậy thì tốt quá rồi, cậu đi đâu? Ra nước ngoài chúng ta có thể gặp không?”
“Ăn cơm đi.
” Giọng nói của Giang Việt phát ra từ phía sau.
Nhạc Thiên vội vàng che điện thoại, nói với Trương Thanh Tĩnh: “Nói sau đi, tớ đi ăn cơm.
” Rồi cúp điện thoại.
Hai người mặt đối mặt ngồi ăn cơm trên bàn ăn, Giang Việt hỏi: “Cậu muốn đi nước nào?” Hiển nhiên là hắn đã nghe thấy cuộc nói chuyện vừa nãy của Nhạc Thiên và Trương Thanh Tĩnh, nhưng không biết là có nghe đến đoạn Tương Cừ không, Nhạc Thiên nhẹ giọng trả lời: “Không phải cậu được trúng tuyển sao? Tôi đi theo cậu.
”
Giang Việt cười nhạt, “Tôi theo cậu cũng được.
”
Thiên tài là có tự tin như vậy đó, bất cứ một trường đại học nào cũng sẽ tung cành olive với hắn.
Nhạc Thiên khều cơm trong bát, “Hay là thôi đi, tôi học quá kém.
”
“Ai cũng có chuyện mình giỏi,” Giang Việt gắp một miếng xương sườn cho Nhạc Thiên, lạnh nhạt nói, “Không học được thì chưa chắc không biết những chuyện khác.
”
Nhạc Thiên thoáng có chút cảm động, nói với hệ thống: “Khó lắm Giang cặn bã nhà mình mới nói được một câu hay, tao phải ghi nhớ mới được.
”
Hệ thống: “…” Cậu gọi Giang Việt như vậy Giang Việt có biết không?
Giang Việt lại nói tiếp: “Mông của cậu rất đẹp.
”
Nhạc Thiên: …mẹ, tao rút lại lời.
Cơm nước xong xuôi, Giang Việt nói hắn đi ra ngoài làm ít chuyện, bảo Nhạc Thiên ở trong nhà đừng đừng đi ra ngoài, bây giờ hắn nói gì Nhạc Thiên nghe nấy, ngoan ngoãn gật đầu, Giang Việt hôn một cái lên mi tâm cậu rồi mới đi ra ngoài.
Giang Việt vừa đi, Nhạc Thiên tê liệt nằm ngửa trên ghế sa lon, “Eo của tao sắp gãy đôi, Tiểu Giang mạnh thật, lúc này mới mười tám tuổi…”
Hệ thống: “…” Quá cầm thú.
Nhạc Thiên nói: “Mày đoán xem Tiểu Giang ra ngoài làm gì?”
Hệ thống: “Không biết.
”
Nhạc Thiên: “Tao đoán cậu ta đi xử đẹp Tương Cừ.
”
Giang Việt đã lấy điện thoại của cả hai người chặn Tương Cừ, nhưng mà Tương Cừ vẫn miệt mài không ngừng không nghỉ đến tìm, Nhạc Thiên biết Giang Việt sắp không nhịn được nữa rồi, hôm nay lúc nói chuyện điện thoại bèn châm thêm cây đuốc cho hắn.
Hệ thống: “… cậu là quỷ hả?”
Nhạc Thiên nhàn nhã mở tivi xem phim máu chó, bình tĩnh nói: “Ầy, Tiểu Giang nhà mình hơi thiếu hụt, không đốt không sáng được, phải thêm chút áp lực bên ngoài, không thì cả đời cậu ta cũng không sáng lên nổi.
”
Đúng như suy đoán của Nhạc Thiên, Giang Việt đi giải quyết Tương Cừ, nhưng không giống với suy đoán của Nhạc Thiên là hắn không trực tiếp đi tìm Tương Cừ, mà là tìm mẹ Tương Cừ, dì hắn.
Sau khi nói chuyện một lúc, mặt mũi bà Tương trắng bệch, môi run run nói: “A Việt, vậy dì nên làm thế nào bây giờ?”
Giang Việt lắc lắc ly trà trước mặt, thờ ơ nói: “Đưa cậu ta ra nước ngoài thôi, hoặc là hai người cùng đi, hoặc là mình cậu ta.
”
Bà Tương gật gật đầu, “Cũng chỉ có thể như vậy.
”
Buổi tối hôm đó, bà Tương gọi Tương Cừ ở trong trường học về, “A Cừ, mẹ thấy con ra nước ngoài học vẫn tốt hơn.
”
Tương Cừ đã đăng ký nguyện vọng xong, hắn muốn dùng thực lực của mình để thi vào đại học nên dễ gì chịu từ bỏ, “Mẹ, con muốn học trong nước.
”
Sắc mặt bà Tương hơi tối lại, “A Cừ, con nói thật với mẹ, con… có phải con không nỡ người nào nên mới không chịu đi du học không?”
Trong lòng Tương Cừ chợt thót lên một cái, bắt đầu cáu, “Mẹ, mẹ nói cái gì đó!”
“Hôm nay A Việt tới,” Bà Tương ngả bài, nói thẳng, “Có phải con không rõ ràng với đứa con trai nào trong trường không?”
Tương Cừ nổi điên lên, Giang Việt!
“Mẹ! Mẹ tin nó không tin con?!” Mắt Tương Cừ đỏ bừng, tức giận nói, “Từ nhỏ đến lớn lúc nào mẹ cũng như thế này, mẹ thích nó như vậy thì nhận nó làm con mẹ đi!”
“A Cừ!” Mắt bà Tương cũng đỏ.
“Con thấy mẹ thiên vị A Việt, đó là con hiểu nhầm, bởi vì A Việt không phải con trai mẹ, nên mẹ mới không có yêu cầu gì với nó, nhưng con là con trai của mẹ, bây giờ mẹ chỉ hỏi con một câu, cuối cùng con có thích con trai hay không!”
Bà Tương nói dứt lời cuối cùng, người vẫn luôn luôn dịu dàng cũng đã thét lên thành tiếng.
Lồ ng ngực Tương Cừ chập trùng kịch liệt, một lúc sau mới nói: “…không thích.
”
Mẹ Tương Cừ sắc mặt trắng bệch, gật đầu, “Được, vậy nghe lời mẹ, đi du học.
”
Giang Việt trở về đến nhà, tâm trạng không tệ, ở trên ghế sa lon muốn Nhạc Thiên một lần, sau đó ôm cậu hôn lấy hôn để, dáng vẻ rất thong thả, “Tôi nghĩ, chúng ta vẫn cứ ở lại trong nước học đi.
”
Hắn nói cái gì, Nhạc Thiên cũng đồng ý.
Thế là Giang Việt rất thỏa mãn dùng tư thế liên kết lại hôn Nhạc Thiên một cái nữa, chậm rãi chuyển động, Nhạc Thiên đưa tay vòng lấy cái cổ Giang Việt.
Lúc này, cửa nhà bị đập “ầm ầm”.
Vừa nghe thấy tiếng gõ cửa quen thuộc, toàn thân Nhạc Thiên căng thẳng, may là lần này tâm trạng Giang Việt đang tốt, buông Nhạc Thiên ra, Nhạc Thiên nhanh chóng kéo chăn mỏng che mình.
Giang Việt mặc quần, mở cửa, đứng chặn ngay cửa hoàn toàn không có ý cho Tương Cừ đi vào, vẻ mặt rất ung ung thả lòng, “Có chuyện gì sao?”
Tương Cừ vừa nhìn thấy bộ dáng này của hắn, biết ngay là hắn vừa mới làm gì trong phòng, hắn cắn răng nghiến lợi nói: “Cuối cùng mày muốn thế nào?”
Giang Việt: “Lời này phải để tôi hỏi cậu, cứ đến quấy rối bọn tôi mãi, cậu muốn gì?”
Tương Cừ hận muốn chết, chuyện mà hắn muốn làm nhất bây giờ là đấm ngã Giang Việt, đánh Giang Việt một trận tơi tả, nhưng hắn lại hoàn toàn không phải là đối thủ của Giang Việt, hắn hạ giọng lại, hỏi: “Mày ép tao như vậy, không sợ tao nói cho dượng biết sao?”
“Nói cho ông ta biết gì?” Thái độ Giang Việt nhàn nhạt, “Tôi lên giường với đàn ông? Cậu đi nói đi.
” Vẻ mặt hắn bình tĩnh, không sao cả.
Tương Cừ thật sự không có cách nào với Giang Việt, nét mặt vặn vẹo mấy lần, cuối cùng cũng miễn cưỡng giữ được bình tĩnh, “Được, tao chỉ hỏi mày một chuyện, hỏi xong là tao đi.
”
Giang Việt: “Nói.
”
Tương Cừ: “Tại sao là Đinh Nhạc Thiên? Mày thích cậu ta sao?”
Nhạc Thiên đang quấn chăn lặng lẽ lần ra khúc quanh trước cửa, vừa khéo nghe thấy Tương Cừ hỏi câu này, không khỏi nín thở.
Giang Việt sắc mặt không thay đổi, giống như rất nhiều lần hắn từng nói với Nhạc Thiên, thản nhiên trả lời: “Mông cậu ta rất đẹp.
”
Nhạc Thiên: …Tiểu Giang cậu không biết yêu, nói câu nói như thế này là muốn bà xã chết rồi.
Vẻ mặt của Tương Cừ như là cười hoặc như là khóc, chỉ vào Giang Việt nói: “Mày được, mày được lắm.
”
Giang Việt vẫn bình thản, khi đóng cửa lại nhìn thấy Nhạc Thiên sau lưng vẫn mặt không đổi sắc như trước, bước lên cúi người lột tấm chăn đang quấn trên người Nhạc Thiên ra, ôm cậu trở về phòng ngủ tiếp tục.
Nhạc Thiên lòng như tro nguội cam chịu, vui sướng trên thân thể xoay vần cùng trống vắng ngập tràn nơi cõi lòng, phân xẻ cậu thành hai con người riêng biệt, thậm chí cậu còn nghĩ: Được rồi, ít nhất thì cơ thể mình có thể hấp dẫn được cậu ta.
Trước khi mùa hè đến, Tương Cừ và Trương Thanh Tĩnh cùng đi du học, Giang Việt toại nguyện dắt Nhạc Thiên bước vào ngôi trường đại học thuộc hàng top trong nước, Nhạc Thiên không biết sao hắn làm được, dù sao thì kết quả cũng là như vậy.
Trong túc xá, giường đơn nhỏ hẹp vang lên “kẽo cà kẽo kẹt” không ngừng, hình như Giang Việt có một loại tình tiết nào đó với ký túc xá, hưng phấn khác thường, Nhạc Thiên bị hắn ép đến gần như không thở nổi.
Sau khi kết thúc trên giường, Giang Việt lại ở trong phòng tắm không lớn, để Nhạc Thiên nằm ghé trên bồn rửa tay muốn Nhạc Thiên thêm một lần nữa, Nhạc Thiên rất thuận theo, nắm lấy bồn rửa tay nhẹ nhàng di chuyển theo.
Từ sau lần đầu tiên với Giang Việt, cậu giống như là đã cam chịu, không từ chối bất cứ yêu cầu nào của Giang Việt.
Giang Việt được voi đòi tiên, bắt đầu cho Nhạc Thiên vì hắn làm một vài chuyện còn xấu hổ nữa.
“Ăn thật ngon.
” Giang Việt bóc một viên kẹo đưa cho Nhạc Thiên để cậu ngậm trong miệng, ánh mắt thâm sâu, “Luyện nhiều một chút, tối nay chúng ta thử xem.
”
Nhạc Thiên ngậm lấy kẹo, thầm nghĩ cái này mà còn phải luyện à, để tối nay anh cho tặng cho cưng một bất ngờ.
Buổi tối đó quả nhiên Giang Việt sướng không chịu nổi, đè lên Nhạc Thiên suýt chút nữa không làm sụp cả giường.
Tuy hai người vừa đóng cửa bước vào trong ký túc xá đã quên trời quên đất, nhưng vừa mới bước ra khỏi cửa thì lập tức một điệu không ai quen ai, thực ra thì Giang Việt ngoại trừ lên giường với Nhạc Thiên rất nhiều lần ra, thì thời gian còn lại đối xử với Nhạc Thiên cũng không khác gì người khác, rất lạnh lùng.
Giang Việt là nam thần trong trường, người như hắn đi đến đâu cũng là tiêu điểm muôn người chú ý, Nhạc Thiên vẫn là bé vô hình như trước, có lẽ nam thần quá xa xôi, bé vô hình lại có người muốn tiếp cận.
Sau khi tiết môn chuyên ngành, Nhạc Thiên nhận được tin nhắn wechat của Giang Việt bảo cậu mau về phòng, Nhạc Thiên đang định trả lời, đi đến cửa lớp lại bị một cô gái chặn đường thổ lộ.
“Đinh Nhạc Thiên, tôi rất thích cậu, cậu có đồng ý làm bạn trai tôi không?” Cô gái mặt tròn nhỏ mắt to, rất đáng yêu.
Nhạc Thiên đỏ mặt, khoát tay áo một cái, “Tôi có bạn gái rồi.
”
Cô gái thất vọng rồi, “Cậu đừng gạt tôi.
”
“Thật mà, cô ấy du học nước ngoài.
” Nhạc Thiên chân thành nói.
Cô gái lại nói: “Yêu xa không lâu dài, nếu như sau này hai người có chia tay, cậu nhớ nghĩ tôi thử xem.
”
Nhạc Thiên cúi thấp đầu, “Không chia tay đâu.
” Rồi vội vã chạy mất, thầm nghĩ em gái, em nhìn lầm người, cứ quên anh đi.
Kết quả không được mấy ngày, Nhạc Thiên đã thấy em gái mặt tròn ngồi cùng bàn với Giang Việt trong quán nước của trường, vẻ mặt e thẹn.
Giang Việt thấy Nhạc Thiên đang đứng ở cửa ra vào, vẫy vẫy tay với cậu, “Chỗ này.
”
Là Giang Việt bảo cậu đến, Nhạc Thiên lo lắng bất an ngồi xuống bên cạnh Giang Việt.
Cô gái cũng rất hưng phấn, “Trùng hợp ghê, thì ra cậu ở cùng ký túc xá với Giang thần.
”
Nhạc Thiên gật đầu, “Ừm.
”
Giang Việt lạnh nhạt nói: “Bọn tôi là bạn học cấp ba.
”
“Thật sao?” Cô gái kinh ngạc nói, rồi hỏi Giang Việt, “Giang thần, Đinh Nhạc Thiên nói cậu ấy có bạn gái ở nước ngoài, là thật hay giả?”
Nhạc Thiên nhất thời như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Giang Việt cụp mắt liếc cậu một cái, lại nở một nụ cười ngoài cười nhưng trong không cười, “Là người bên Mỹ, hay là bên Anh?”
Tương Cừ bên Anh, Trương Thanh Tĩnh bên Mỹ.
Cô gái càng kinh ngạc, bật cười nói: “Cậu hay đấy Đinh Nhạc Thiên, có tận mấy người luôn!”
Giang Việt nâng cốc cà phê lên uống một hớp, thờ ơ nói: “Nói không chừng trong nước còn một người nữa.
”
Cô gái cười đến run rẩy cả người, Nhạc Thiên sợ đến kinh hồn bạt vía.
Sau khi về đến ký túc xá, Giang Việt cởi áo khoác, quần áo còn chưa cởi, trực tiếp đẩy ngã Nhạc Thiên, “Bạn gái?”
Nhạc Thiên cắn răng chịu đựng, nhẹ giọng nói: “Tôi, tôi nói bậy thôi.
”
Sau đó, hệ thống từ trong che đậy đi ra, nhắc nhở cậu: tuyến tình cảm của Trương Thanh Tĩnh thay đổi, Nhạc Thiên kế thừa số chó ngáp phải ruồi của ông cha mình, bạn trai Trương Thanh Tĩnh là người Đức, chỉ số nhan sắc và của cải nào cũng cao hơn Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên rất muốn châm điếu thuốc: Ông đây chờ ngày này lâu lắm rồi, Tiểu Giang Giang, mặc dù cưng chịch tốt chịch mãnh liệt, nhưng anh vẫn muốn nhìn thấy cưng khóc, dù sao thì người kế tiếp tốt hơn cưng chắc rồi, chết thì chết thôi.
Thế là Nhạc Thiên nằm trong ngực Giang Việt bắt đầu nhập vai, “Giang, Giang Việt.
”
“Ừm.
”
“Nếu như lại có người thổ lộ với em, em nên trả lời sao?” Nhạc Thiên mang theo mong chờ cẩn thận nói.
Giang Việt hờ hững nói: “Nói gì?”
Nhạc Thiên cắn môi nói: “Em, em có tính là bạn trai anh không?”
Cuối cùng thì Giang Việt cũng có phản ứng khác, cúi đầu nhìn hai gò má ửng đỏ của Nhạc Thiên, “Tùy cậu.
”
Thái độ tùy ý lập lờ nước đôi như vậy là thái độ Giang Việt thường dùng để đối xử với Nhạc Thiên, dường như hắn đã trời sinh không đặt nặng chuyện tình cảm trong lòng.
Nhạc Thiên tự mình lừa gạt mình, không từ chối là đã đủ rồi, nhưng cậu vẫn là tiếp tục nói: “Vậy nếu như bị cha anh thì làm sao đây.
”
Giang Việt vẫn thản nhiên, “Ông ấy biết rồi.
”
Thủ đoạn của ông Giang thế nào chứ, con trai mình cùng đàn ông quấn lấy làm bừa cả ngày như vậy, nếu như ông hoàn toàn không hay biết gì thì không cần lăn lộn trên thương trường làm gì.
Nhạc Thiên lập tức sốt sắng nói: “Vậy, vậy làm sao đây, chú không tức giận sao?”
Giang Việt ôm Nhạc Thiên, hơi mơ màng buồn ngủ hôn một cái lên mặt Nhạc Thiên, “Không sao cả.
”
Nhạc Thiên ôm ngược lại Giang Việt, thì ra Giang Việt đã nói cho cha hắn biết mối quan hệ của hai người rồi, thì ra trong lòng hắn không phải hoàn toàn không có mình, Nhạc Thiên ngọt ngào cười.
Hôm sau, Nhạc Thiên tiếp tục nhập vai, buổi sáng lúc Giang Việt mặc quần áo, Nhạc Thiên ôm chầm hắn từ sau lưng, ngượng ngùng nói: “Có cần tìm một hôm nào đến gặp cha anh không, còn nữa, anh cũng phải gặp cha em, em vẫn chưa nói cha, có điều chắc cha sẽ không phản đối đâu, anh giỏi như vậy mà.
”
Giang Việt cài cúc áo cuối cùng, xoay người lại vẻ mặt bình tĩnh nói: “Gặp hai người đó làm gì?”
Nhạc Thiên sửng sốt, “Vậy, vậy chúng ta cũng coi như…” Cậu không có dũng khí tiếp lời trước nét mặt lạnh lùng đó của Giang Việt.
Giang Việt cúi người hôn một cái môi lên môi cậu, “Buổi tối tôi có việc, không về.
”
Nhạc Thiên nhìn bóng lưng và Giang Việt rời đi, vẻ mặt bi thương, “Nói không về là không về, đêm đơn côi, tôi cô đơn, cuối cùng nên về đâu!”
Hệ thống: “…” Bắt đầu diễn sâu nữa rồi.
Nhạc Thiên lao nhanh trên con đường tu thành ma, thề phải làm cho Giang Việt cả đời khó quên.
“Hừ, ai bảo cậu ta dám nói tao vừa nhỏ vừa nhanh.
” Nhạc Thiên nói với hệ thống.
Hệ thống nhận thức sâu sắc được cái con người Nhạc Thiên này thật sự thù rất dai.
Giang Việt bị ông Giang gọi về nhà, ông Giang đi thẳng vào vấn đề, “Hai ngày nữa con đi gặp cô con gái Mẫn gia.
”
Sắc mặt Giang Việt lạnh lùng, “Tại sao?”
Ông Giang nói: “Con gái nhà họ Mẫn rất tốt, xứng đôi với con, gặp mặt một lần thấy hợp thì cuối năm đính hôn.
”
Giang Việt nhìn ông Giang, trong ánh mắt có gì không hiểu, “Sao đột ngột như vậy?”
“Đột ngột lắm sao?” Ông Giang mở ngăn kéo, lấy một xấp bức ảnh ra, bức ảnh trải ra, trên đó là hình ảnh Giang Việt nắm tay Nhạc Thiên đi dạo siêu thị, Nhạc Thiên cầm một túi kẹo, Giang Việt ghé vào tai cậu không biết nói gì, tấm thứ hai Giang Việt đang cười, Nhạc Thiên đỏ mặt.
Ông Giang lạnh lùng nói: “Chơi cũng phải biết chừng mực, đừng để lỡ chính sự.
”
Giang Việt liếc nhìn bức ảnh, lạnh nhạt nói: “Con có chừng mực.
”
“Mày có chừng mực?” Ông Giang đột nhiên nổi giận, đứng dậy cho Giang Việt một bạt tai, ” Có phải mày mở két sắt của mẹ mày không? Dây chuyền của mẹ mày đâu!”
Mặt Giang Việt bị đánh lệch qua, bên gò má của hắn bị đánh phồng lên, nuốt bọt máu trong họng xuống, hàng mi hơi động, thản nhiên trả lời: “Tặng người khác.
”
Ông Giang chụp lấy cây gậy golf bên cạnh, nổi giận nói: “Tao hỏi mày có đi không?”
Giang Việt vẻ mặt không đáng kể, “Tùy.
”
Ông Giang thở phào nhẹ nhõm, “Đầu óc mày chưa hỏng là được rồi, đừng quên thân phận của mình.
”
“Biết.
” Giang Việt vẫn bình thản, hắn không giống với người khác, hắn vẫn luôn biết.
Nửa đêm, Giang Việt vẫn trở về ký túc xá, Nhạc Thiên bị hắn sờ tỉnh, mơ mơ màng màng nói: “Chẳng phải anh nói tối không trở lại?”
Giang Việt cắn vào vành tai của cậu, mơ hồ nói: “Muốn làm cậu.
”
Nhạc Thiên mở mắt ra cùng Giang Việt phóng túng, trời còn chưa sáng, Giang Việt lại đi rồi, nói phải đi hai ngày.
Nhạc Thiên: “Tiểu Giang có gánh nặng thần tượng hả, bị cha đánh, còn không dám cho tao nhìn.
”
Ảnh là cậu thuê người chụp gửi cho ông Giang, tối hôm qua dù trời tối, Nhạc Thiên vẫn nhìn thấy nửa bên mặt đỏ lên của Giang Việt rõ ràng, suýt chút nữa bật cười thành tiếng.
Hệ thống: “Cậu không thể lặng yên rời đi à…” Nó cảm thấy Giang Việt quá xui xẻo, đụng phải giống voi đau đầu như vậy, giả thiết ban đầu của Giang Việt là cả đời không biết yêu, thanh thanh thản thản kết hợp với nữ chính năng lực xuất chúng.
Nhưng Nhạc Thiên lại nhất định phải làm cho hắn không thể không đầu rơi máu chảy.
Nhạc Thiên: “Mày không hiểu, có chuyện gì vui hơn chuyện thấy anh đẹp trai rơi lệ không? Có, đó chính là làm cho rất nhiều anh đẹp trai cùng rơi lệ ha ha ha ha ha.
”
Hệ thống: …con người này có phải từng chịu k1ch thích gì không? Mà sao tâm lý bi3n thái thế.
Giang Việt nghỉ dưỡng hai ngày, vết thương trên mặt đã không còn quá rõ ràng, hẹn ăn trưa với con gái nhà họ Mẫn – Mẫn Huệ, ở một nhà hàng cao cấp nào đó.
Giang Việt rất tập trung vào một bữa ăn trưa, cả quá trình không nhìn Mẫn Huệ lấy một lần, hắn vẫn luôn luôn như thế, cũng không phải chỉ đặc biệt nhằm vào cô.
Trước đó Mẫn Huệ đã được người nhà tiêm dự phòng trước, bảo là công tử nhà họ Giang tính tình rất lạnh nhạt, cô cũng không tức giận, yên lặng dùng bữa Giang Việt xong, mới mỉm cười nói: “Nghe nói là cuối năm đính hôn, tôi thấy được, anh thì sao?” Cô rất hài lòng với vẻ ngoài tuấn tú và khí chất của Giang Việt.
Giang Việt nhấp rượu, hờ hững liếc qua cô, “Không được.
”
Mẫn Huệ bật cười, “Anh không hài lòng với sao?”
Giang Việt lắc lắc ly rượu, lạnh nhạt nói: “Tôi không có hứng thú với cô.
”
Mẫn Huệ vẫy vẫy tay, “OK.
” Nhấp một ngụm rượu hỏi, “Có phải anh có người mình thích rồi không?”
Hàng mi của Giang Việt thoáng đảo lên đảo xuống, “Thích?”
Mẫn Huệ gật đầu, cười nói: “Điều kiện của tôi tốt như vậy, mà anh vẫn không lọt mắt, trừ khi anh đã có người thích, thì tôi thật sự không nghĩ ra lý do thứ hai để anh từ chối tôi.
”
Giang Việt thoáng suy tư một chút, “Tôi có hứng thú với một người khác.
”
Mẫn Huệ cười, “Vậy là được rồi, cảm ơn, trong lòng tôi thấy thoải mái hơn rồi, không thì tôi còn tưởng là mị lực của tôi giảm bớt đi.
”
Giang Việt ngưng mắt dừng ở ly rượu đỏ, lạnh nhạt nói: “Có hứng thú thì là thích?”
“Vậy phải xem là loại hứng thú gì.
” Mẫn Huệ cảm thấy vị Giang công tử thật sự rất thú vị, ngập tràn phấn khởi, “Anh nói thử tôi nghe, tôi giúp anh tham mưu một chút, tôi là quân sư tình yêu nổi tiếng trong hội chị em của tôi đó.
”
Dạo gần đây trong lòng Giang Việt có hơi loạn, ông Giang bảo hắn đính hôn, chuyện này trước kia ông Giang đã vô tình hay cố ý đề cập đến lúc hắn vừa thành niên rồi, lúc đó hắn không có cảm giác gì, nhưng hiện tại lại thấy hơi phản cảm, rất muốn từ chối.
Trong đầu vẫn luôn hiện lên khuôn mặt của Đinh Nhạc Thiên.
Đối diện với ánh mắt hiếu kỳ của Mẫn Huệ, Giang Việt bình tĩnh nói: “Tôi lên giường với cậu ta.
”
Mẫn Huệ suýt chút nữa không phun nước ra ngoài, không nghĩ là vị Giang công tử trông có vẻ lạnh lùng xa cách sẽ nói ra lời cuồng dã như vậy, cô ngừng cười nói: “Lên giường còn không phải là thích? Chẳng lẽ Giang công tử là một người tùy tiện lắm sao? Tôi thấy đâu có giống đâu.
”
Giang Việt nâng ly rượu lại nhấp một ngụm, cụp mắt nói: “Trừ cậu ta ra, thì không muốn ai khác, không có hứng thú.
”
Mẫn Huệ thu lại nụ cười trêu chọc, nghiêm túc nói: “Nếu đã như vậy, Giang công tử nên thẳng thắn với người nhà.
”
Giang Việt lạnh nhạt nói: “Ừm.
”
Hai người cũng coi như là vui vẻ kết thúc bữa ăn, đứng trước nhà hàng bắt tay chào tạm biệt rất là hữu hảo, nét mặt Mẫn Huệ đầy ý cười, “Nhớ mời tôi uống rượu mừng nha.
”
Giang Việt trịnh trọng nói: “Được.
”
Có một vài chuyện, cuối cùng thì hắn cũng đã suy nghĩ rõ ràng.
Nhạc Thiên ngồi trong chiếc xe đỗ ở góc đường nhìn đôi tuấn nam mỹ nữ cười nói vui vẻ, vẻ mặt chua xót.
Ông Giang ngồi ngay bên cạnh cậu, “Tiểu Đinh, bác Giang cũng rất thích con, hợp tác với cha con cũng rất vui vẻ, chuyện của con và Giang Việt bác cũng biết, tuổi trẻ mà, nhưng chơi đủ rồi, thì đừng để làm lỡ nhau, cha con cũng chỉ có mình là con trai thôi, con hiểu ý bác không?”
Nhạc Thiên cúi đầu, nhẹ giọng đáp: “Hiểu ạ.
”
“Hiểu là tốt rồi.
” Ông Giang hài lòng gật đầu.
Nhạc Thiên thầm nghĩ ông đây sắp xử đẹp con trai mấy người rồi, nghĩ sao chơi trò này với tui vậy, cái motif này đã lỗi thời từ tám trăm năm trước rồi.
Sau khi Giang Việt dùng xong bữa trưa, vừa đến nhà đã tặng cho ông Giang một đấm đau —— “Con không đính hôn.
”
Ông Giang sững sờ tại chỗ, buổi trưa ông thấy Giang Việt đi ra cùng với Mẫn Huệ, trông hai người cũng coi như là vui vẻ, ông dằn cơn tức xuống, nói: “Con không hài lòng với Mẫn Huệ?”
Giang Việt bình tĩnh nói: “Con có người thích rồi, người đó là con trai.
”
Ông Giang đương nhiên là biết hắn đang nói đến ai, nhất thời khí huyết dâng lên, mấy ngày trước vẫn còn nói được, sao đột nhiên lại giở quẻ rồi, cả giận nói: “Mày lặp lại lần nữa!”
Giang Việt cho ông một ánh mắt nghi hoặc “Đâu phải là không nghe thấy đâu”, lặp lại một lần nữa.
“Con có người thích rồi, người đó là con trai.
”
Ông Giang không nói hai lời, chụp gậy golf vào tay đánh mạnh lên đùi Giang Việt.
Giang Việt đến hừm cũng không hừm một tiếng, ánh mắt lạnh nhạt nhìn ông Giang, “Cha đánh đi.
”
Đánh xong trận này, hắn vẫn sẽ là nên thế nào thì làm như thế ấy.
Ông Giang hoàn toàn không nương tay với hắn, đánh đến khi Giang Việt ngã quỵ xuống đất, gậy golf suýt nữa gãy, ông Giang thở hổn hển chống gậy golf, giọng căm hận nói: “Cuối năm đính hôn!”
Giang Việt phun máu trong miệng ra, “Cha đánh tiếp đi.
”
Ông Giang tức đến tăng huyết áp, ngất luôn.
Giang Việt thản nhiên đứng dậy, khập khểnh đi xuống lầu, nói với ông quản gia đang trợn mắt hốc mồm nói: “Cha té bất tỉnh.
”
Quản gia sững sờ nói: “Thiếu… thiếu gia cậu chảy máu…”
Giang Việt liếc nhìn ống quần bị máu nhuộm đỏ, “Không sao, ông đưa cha đi bệnh viện đi, tôi đi trước.
”
Quản gia muốn ngăn lại, nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của Giang Việt khuyên lùi.
Vết thương trên người không tính là gì, Giang Việt luyện võ, biết chút vết thương ngoài da đó dưỡng mười ngày nửa tháng là tốt rồi, hắn ngồi xe trở về căn hộ trước đây, gọi điện thoại cho Nhạc Thiên.
“A lô.
” Giọng Nhạc Thiên trong điện thoại rất nhẹ.
Tâm trạng Giang Việt rất thư thả, giọng điệu hơi mềm xuống, “Anh có chút chuyện, tầm mười ngày nữa mới về.
”
Trong điện thoại im lặng rất lâu, mới truyền đến một tiếng “được” mềm mại.
Giang Việt tiếp tục nói: “Đừng đi lung tung đâu hết, cũng đừng tùy tiện quan tâm đ ến người khác.
”
“Ừm.
”
“Chờ anh.
”
Nhạc Thiên cúp điện thoại, thầm nghĩ mười ngày nữa thì tro ông đây rải xong luôn rồi, cậu chỉ còn thời gian một ngày.
Nhạc Thiên muộn phiền nói: “Có phải Giang Việt bị thương nặng lắm không?”
Hệ thống đương nhiên sẽ không cảm thấy là Nhạc Thiên đang đau lòng Giang Việt.
Quả nhiên là Nhạc Thiên lại nói: “Haizz, pháo chia tay không bắn được rồi.
”
Hệ thống: “…” Cậu tha cho Giang Việt đi.
Một tiếng trước khi Nhạc Thiên rời khỏi, gọi một cuộc điện thoại quốc tế cho Tương Cừ, đã lâu rồi Tương Cừ không nhận được tin của Nhạc Thiên, rất vui, “Nhạc Thiên, cậu có khỏe không?”
Nhạc Thiên im lặng một lúc, “Rất tốt.
”
Tương Cừ lại nói: “…nó có đối xử tốt với cậu không?”
Nhạc Thiên lại im lặng rất lâu, “Cũng rất tốt.
”
“Tương Cừ, có một vài thứ tớ muốn gửi cho Giang Việt, cậu có thể chuyển giúp tớ không?”
Tương Cừ hơi kinh ngạc, “Sao cậu không tự đưa cho nó đi?”
“Anh sắp đính hôn rồi, tớ sẽ… sẽ không quấy rầy anh ấy nữa…”
“Cậu nói gì?!”
“Đồ tớ để trong tủ chứa đồ của trường… tạm biệt, Tương Cừ.
”
Điện thoại bị đột nhiên cắt đứt, bản năng Tương Cừ đã nhận ra có gì đó không đúng, lập tức gọi điện thoại cho Giang Việt, nhưng Giang Việt đã chặn hắn mất rồi, bên chỗ hắn đã sắp đến giờ ngủ, hắn vội vàng nhảy xuống giường, chạy xuống cây điện thoại công cộng dưới nhà gọi, một tay còn lại dùng điện thoại mình gọi cho Nhạc Thiên, truyền đến tiếng báo điện thoại đã tắt.
Giang Việt đang dưỡng thương trong nhà, vừa tắm rửa xong băng lại băng gạc, vừa đi ra đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo lên không ngừng, sau khi bấm nhận, hắn còn chưa kịp nói, giọng nói tức giận củaTương Cừ đã ngay lập tức truyền ra từ trong điện thoại.
“Nhóc cà lăm đâu! Có ở chỗ mày không!”
Giang Việt nhíu nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Có chuyện gì sao?”
“Vừa rồi nhóc cà lăm gọi điện thoại cho tao, nói gì mà mày sắp đính hôn rồi, còn nói tao đưa đồ gì đó cho mày, không làm phiền mày nữa, tao thấy giọng điệu nói chuyện không ổn lắm, điện thoại cũng tắt rồi, mày nhanh đi xem cậu ta…”
Nghe đến đó, Giang Việt đã cúp điện thoại ngay tức khắc, hoả tốc khoác áo khoác lên chạy xuống lầu.
Lúc Giang Việt chạy đến ký túc xá trường, do chạy quá nhanh, băng gạc bị bung ra, trên quần loang lổ đầy vết máu, khiến cho rất nhiều sinh viên quay đầu lại nhìn hắn.
Giang Việt không biết tại sao nhưng cảm thấy hốt hoảng lạ thường, lúc mở khóa tay còn run run.
Cửa vừa mở ra, Giang Việt nhìn thấy Nhạc Thiên đang yên lặng nằm trên giường, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, mất hết mọi sức lực tựa người vào cửa trượt xuống đất, cảm giác đau đớn dần kéo đến theo tinh thần đang dần thả lỏng, Giang Việt ngồi dưới đất một lát mới gắng gượng đứng lên, chậm rãi đi tới trước giường Nhạc Thiên.
Đến gần rồi, hắn mới phát hiện ra là có gì đó không đúng, sắc mặt Nhạc Thiên trắng đến gần như xanh lên, lại miết mắt thấy chai thuốc màu trắng bên gối Nhạc Thiên, chợt thấy trời đất quay cuồng, nhào tới ôm chầm Nhạc Thiên, “Đinh Nhạc Thiên, em tỉnh lại đi!”
Nhạc Thiên sẽ không trả lời hắn nữa, vì cậu đã ngừng thở.
Giang Việt cắn răng vác Nhạc Thiên đã xụi lơ lên lao ra khỏi phòng ngủ, chưa đi được hai bước vì vết thương trên người mà ngã quỵ xuống đất.
“Giang thần, sao vậy!”
Rất nhiều sinh viên xông tới, bọn họ nhìn thấy Giang Việt luôn xem thường tất cả mọi người ôm một cậu con trai sắc mặt trắng bệch, nét mặt như đã mất đi tất cả, “Đinh Nhạc Thiên, em tỉnh lại đi…”
Trong lễ tang của Đinh Nhạc Thiên, Giang Việt quỳ trước mộ, đã bị ông Đinh đánh một trận, vẻ mặt hắn vẫn lạnh nhạt, lại không phải là nét lạnh nhạt như trước đây, trước đây là chỉ là xa cách và cao cao tại thượng, nhưng hắn của bây giờ tưởng chừng như vừa bị thả rơi từ trên trời cao xuống, rơi vào đáy vực tối đen sâu thẳm.
Tương Cừ không nghĩ là cuộc gọi mà Nhạc Thiên gọi cho hắn lại chính là di ngôn của cậu, hắn về nước đến dự lễ tang của Đinh Nhạc Thiên, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Đinh Nhạc Thiên trong khung hình trắng đen thì cuối cùng mới vững tin là nhóc cà lăm của hắn chết rồi…
Khi tiếng khóc ngưng bặt đi, sau khi tất cả mọi người mang theo bi thương rời đi, Giang Việt đứng lên, dựa vào trước mộ Đinh Nhạc Thiên, ngẩng đầu nhìn lên ánh nắng chói mắt, hôm nay là một ngày nắng to, Đinh Nhạc Thiên thích trời nắng, rất tốt.
Tương Cừ đã khóc hết nước mắt, đi tới trước mặt Giang Việt, lấy trong túi quần ra một cái hộp, ném vào trong ngực Giang Việt, giọng khàn khàn nói: “Cậu ta bảo tao đưa cho mày.
” Oán hận căm thù của hắn đối với Giang Việt đã theo cậu nhóc cà lăm vừa nhát gan vừa đáng yêu đó biến mất rồi.
Giang Việt cúi thấp đầu, mở chiếc hộp nhung đỏ quen thuộc ra, trong đó vẫn là sợi dây chuyền hình sao, tờ giấy hắn viết dòng “sinh nhật vui vẻ”, dưới đó là một hàng chữ nho nhỏ hồi đáp lại —— xin lỗi, em mệt rồi, dường như em không thể chờ được đến ngày anh yêu em…
Giang Việt nhắm mắt lại, nở một nụ cười thê thiết, “Ngốc vẫn hoàn ngốc, anh có yêu em không, liệu em không biết sao?” Nói xong, hắn cúi đầu che mắt, “Xin lỗi, không phải là lỗi của em…” Bởi vì ngay cả anh cũng không biết anh yêu em đến nhường nào.
Trong hộp còn có hai viên kẹo sữa, đã chảy ra dinh dính nhơm nhớp, giống với hai viên mà lúc trước Nhạc Thiên đưa cho Giang Việt lại bị Giang Việt vứt đi.
Tay Giang Việt run run xé ra giấy gói kẹo ra, bỏ vào trong miệng.
Thì ra kẹo em ấy cho thật sự rất ngọt.
Miệng Giang Việt ngậm đầy vị ngọt, đến cùng cũng không nhịn được thất thanh khóc nấc lên.
Em ấy thích ăn ngọt như vậy, sao chịu uống thuốc đắng như vậy, sao em ấy có thể nuốt trôi được chứ…
Giang Việt đến gần bia mộ, đùi vẫn còn đang chảy máu, nhưng hắn đã không còn cảm giác đau nữa, tất cả mọi tri giác của hắn đã chôn vùi vào một ngày thu cùng với cậu thiếu niên mười chín tuổi ấy mất rồi.
“Tôi thích một người, người đó là một người con trai.
”
“Một cậu nhóc cà lăm thích ăn kẹo…”
__
------oOo------
Ngoại truyện 3
Thế giới 3: Cuộc sống vườn trường ngoại truyện
Nắng tháng chín rực rỡ đầy uy lực, vẫn chưa đến độ dữ dội nhất của mùa hè, nhưng vẫn phơi đám sinh viên đang học quân sự không cười nổi, từng hàng từng hàng sinh viên mặc đồng phục quân đội màu xanh rằn ri đứng ngay ngắn chỉnh tề, mặt ai cũng bị phơi đỏ thẫm.
Dưới bóng cây xa xa, áo sơmi trắng dưới ánh mặt trời phác hoạ ra bóng người vai rộng thắt lưng hẹp, dường như đang ngưng thần nhìn.
Trong hàng ngũ, giữa một đám da thịt đen đỏ, chiếc cằm trắng nõn bị vành nón phủ bóng lên đặc biệt nổi bật, hai gò má căng phồng mang theo đôi nét ngây thơ trẻ con, khẽ cắn nhẹ bờ môi, hiển nhiên là sắp đứng không nổi nữa.
“Giang Việt, nhìn gì đó?”
Giang Việt thu hồi tầm mắt, lạnh nhạt nói: “Không có gì, đi thôi.” Bởi vì đang phải làm nghiên cứu cho một hạng mục không thể thoát ra được, nên trường miễn quân sự cho hắn, hắn chỉ đi ngang qua sân tập lúc giờ cơm trưa mà thôi.
Đàn anh chung nhóm dời mắt qua nhìn hàng ngũ, cười nói: “Ồ, có thằng nhóc trắng ghê.”
Giang Việt nghiêng đầu liếc nhìn hắn, “Đừng nhìn.” Giọng điệu bình thản, giọng điệu mang theo một chút ra lệnh, đàn anh cũng đã quen với cái kiểu nói chuyện từ trên cao nhòm xuống đó của Giang Việt rồi, thiên tài mà, phải có đặc quyền chứ, gãi đầu một cái, ngượng ngùng nói: “Không nhìn không nhìn, trở lại tiếp tục cách mạng.” Hoàn toàn quên mất chuyện Giang Việt là người dừng bước chân trước.
Hai người đi không được bao xa, đằng sau đã truyền đến âm thanh hỗn loạn, đàn anh vô thức quay đầu lại, bật cười, “Có người ngất xỉu, trường cũng thật là, năm nào cũng phải một hai người ngất mới chịu.”
Bước chân nhấc lên chợt dừng lại, Giang Việt hơi nghiêng nghiêng đầu, lọn tóc đen buông xuống gò má, che đi khuôn mặt tuấn tú của hắn, “Đi thôi.”
Trở về phòng thí nghiệm, đổi sang áo blouse trắng, Giang Việt cầm bút ghi số liệu thí nghiệm, tay đang cầm bút máy chợt dừng lại, nét sắc đăm chiêu, ngòi bút dừng lại bất tri bất giác rịn mực ra, chậm rãi nhòe ra trên trang giấy trắng.
“Giang Việt!”
Đàn anh bên cạnh hô lên, “Cậu làm sao vậy?”
Giang Việt tỉnh táo lại, ung dung thả bút máy xuống, hờ hững nói: “Tôi hơi khó chịu, đi trước.”
“Hả?”
Giang Việt dứt khoát cởi áo blouse trắng, xoay bút máy lên, không nói một lời bước ra ngoài trong ánh mắt sững sờ của đàn anh.
Đàn anh: Thiên tài nghỉ việc, nhịn.
Thời tiết tháng chín nói đổi là đổi, ban nãy đang là nắng gắt như lửa, lúc này lại phất phơ tầng tầng mây đen, sấm sét trong không khí nóng bức dường như chạm một cái là nổ, đám người trong sân trường ai cũng gia tăng bước chân, Giang Việt sải bước đi ngược dòng với đám đông, vẻ mặt nhàn nhạt, người đi ngang qua ai cũng không nhịn được quay đầu lại nhìn thêm hai lần —— Giang thần đúng là cực phẩm nhân gian, tranh thủ nhìn được cái nào nhìn thêm cái đó.
Cửa phòng y tế bị nhẹ nhàng gõ, không ai đáp lại, Giang Việt đẩy ra một khe cửa, ánh mắt len vào, trên bàn làm việc của giao viên y tế đầy những trang giấy tán loạn, chắc là chỉ mới vừa rời đi.
Mành vải trắng che giường bệnh bên trong, Giang Việt nắm màn nhẹ nhàng kéo ra.
“Cậu sinh viên này, cậu làm gì thế?”
Đằng sau truyền đến giọng nữ trung niên, Giang Việt quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của cô y tế, tay buông xuống, buông mắt đáp: “Không có gì.”
…
Bầu trời bên ngoài tối đen, mưa xối xả mưa tầm tã, tuy vẫn là buổi chiều, nhưng trong ký túc xá đã lục tục mở đèn, đút chìa khóa vào cửa phòng, Giang Việt đẩy cửa ra, nghe thấy tiếng nước ào ào trong phòng tắm, vẻ mặt buông lỏng.
Một lát sau, Đinh Nhạc Thiên ướt nhẹp đi ra, mặc quần short màu vàng nhạt, áo thun ngắn tay hình phim hoạt hình, trên đầu quấn khăn tắm, hai tay cố gắng lau khô mái tóc ướt, nhìn thấy Giang Việt cũng nhẹp giống mình thì giật mình trợn to hai mắt, “Giang Việt, sao người cậu ướt dữ vậy… trong phòng thí nghiệm không có ô sao?”
“Ừm.” Giang Việt che đi cánh cửa phía sau, giơ tay vuốt mái tóc ướt một cái, để lộ ra cái trán bóng loáng, vuốt tóc lên làm khuôn mặt tuấn tú của hắn hiện lên một vẻ đẹp trai bạc tình, xoay người dang tay ôm cổ Đinh Nhạc Thiên, cúi đầu hôn xuống.
Dường như Đinh Nhạc Thiên có một thoáng sững sờ, sau đó theo bản năng ngoan ngoãn đáp lại, hơi nước ngòn ngọt của cơn mưa sa hòa lẫn với mùi thơm nhàn nhạt sau khi tắm, Giang Việt dùng sức m*t môi của cậu, thấp giọng nói: “Tắm thêm lần nữa?”
“…” Đinh Nhạc Thiên cúi thấp đầu, mặt hơi ửng đỏ, hàng mi dày đặc che đi ánh mắt, dáng vẻ ngầm cho phép.
Giang Việt bế ngang cậu lên đi vào phòng tắm.
Trong phòng tắm vẫn còn lưu lại hơi nóng thơm ngát, Giang Việt giơ tay cởi áo thun của Đinh Nhạc Thiên, ngay lúc bàn tay đang định dán lên da thịt cậu thì chợt chần chờ một chút, ánh mắt rơi xuống vết đỏ nhàn nhạt ở trên eo dưới xương sườn Đinh Nhạc Thiên, bình tĩnh không lay động hỏi: “Ở đâu ra?”
“A…” Đinh Nhạc Thiên cúi đầu nhìn, hoang mang nói, “Huấn, huấn luyện viên kêu tôi làm, làm mẫu, không cẩn thận bị trúng.”
Da cậu rất mỏng, Giang Việt luôn luôn biết, tối nào cũng muốn lột s@ch Đinh Nhạc Thiên ra kiểm tra cậu một lượt như kiểm tra vật tư hữu của mình. Nếu như ở đâu đó xuất hiện một dấu vết nào mà hắn không biết, thì nhất định sẽ hỏi cho rõ ràng.
“Ông ta kêu cậu làm mẫu, cậu làm ngay?” Ngón tay thon dài chạm vào cúc áo đầu tiên, Giang Việt chậm rãi cởi cúc áo sơmi, hờ hững hỏi: “Chơi vui không”
Đinh Nhạc Thiên chà xát hai tay, ngập ngừng trả lời: “Không vui.”
“Tự cởi.” Giang Việt càng hờ hững hơn nói.
Đinh Nhạc Thiên ngoan ngoãn cởi s@ch mình.
Giang Việt cởi áo sơmi xuống, quần tay bị bị mưa xối ướt nhẹp dính sát vào người hắn, bao lấy đường nét cơ bắp rắn chắc của hắn, Đinh Nhạc Thiên tr@n trụi co người lại, không dám nhìn hắn.
Giang Việt thẳng tay kéo cậu ôm vào trong ngực, bắt đầu cẩn thận kiểm tra từ đầu đến chân.
Ngón tay vuốt v e mái tóc đen mềm mại, lần đến bên tai Đinh Nhạc Thiên, thậm chí ngay cả bên trong tai cũng không tha, ánh mắt cẩn thận đi một đường uốn lượn từ cổ Đinh Nhạc Thiên xuống đến vòng eo mảnh khảnh, lật người cậu lại, hai cánh mông trắng trắng mềm mềm, trông có vẻ hơi đỏ lên, Giang Việt dùng sức xoa nhẹ một cái, “Ở đây, có bị đụng không?”
“Không có không có.” Đinh Nhạc Thiên lắc đầu mãnh liệt, vành tai đỏ ửng, hai tay nắm lấy cánh tay Giang Việt, nhỏ giọng nói, “Không có thật mà.”
“Ừm.” Giang Việt trầm giọng đáp một tiếng, cúi đầu cắn cổ của cậu.
“A ——” Đinh Nhạc Thiên kêu nhỏ một tiếng, hai cánh mông bị nhào nặn qua lại trong lòng bàn tay Giang Việt, cơ thể đã quen Giang Việt bị âu yếm bắt đầu không khỏi hơi run rẩy, ngẩng đầu thở ra một hơi nóng bỏng.
Giang Việt cúi đầu ngậm môi của cậu, kéo chân cậu, lạnh nhạt nói: “Lấy ra.”
Mặt Đinh Nhạc Thiên càng lúc càng đỏ, dường như bất luận là làm với Giang Việt bao nhiêu lần đi nữa, lần nào cậu cũng thẹn thùng như vậy, tay run run đặt lên khóa kéo, khóa kéo bằng kim loại chậm rãi bị kéo xuống tạo ra âm thanh kéo dài như vô tận, Đinh Nhạc Thiên cúi đầu, đôi vai gầy co cụm lại, hai tay đặt lên viền qu@n lót màu đen ở hai bên hông Giang Việt, nhẹ nhàng nuốt nước miếng, chậm rãi kéo xuống.
Vật lớn thẳng tắp b ắn ra ngoài.
Giang Việt lần nữa ghé tới gần, đẩy cái người mặt đã đỏ đến mang tai lên tường phóng tắm, ấn mở vòi hoa sen, dòng nước ấm áp tuôn xuống, giọng nói hững hờ quyện theo d*c vọng nồng đậm, “Tự chơi đi.”
Đinh Nhạc Thiên im lặng duỗi tay nắm lấy.
“Ngẩng đầu, ” Giang Việt nói, “Nhìn tôi.”
Đôi mắt to tròn đối diện với đôi mắt hạnh hẹp dài, hai cánh môi run run hé ra, từng hơi từng hơi thở nóng rẫy tuôn ra theo nhịp lên xuống của bàn tay, trong ánh mắt mịt mờ của Đinh Nhạc Thiên mang theo chút nước mắt khát cầu, Giang Việt hơi cong môi lên cười, “Thích không?”
“Thích, thích.” Đinh Nhạc Thiên run lẩy bà lẩy bẩy, đáp.
Giang Việt mở hai tay ra, dùng tư thế nhìn từ trên cao xuống nhìn xuống quan sát Nhạc Thiên nhỏ gầy đang co rút người lại, ánh mắt sắc bén nói: “Vậy thì tự mình làm.”
Tư thế đứng thật sự làm khó Đinh Nhạc Thiên quá, Đinh Nhạc Thiên thử mấy lần mà vẫn thất bại, đã thẹn đến mức bật khóc ra thành tiếng, lại bắt đầu trở bệnh cà lăm cũ, “Giang, Giang Việt… giúp, giúp tôi đi…”
“Quá vô dụng.” Giang Việt thờ ơ nói, cánh tay buông xuống, quấn chặt lấy Đinh Nhạc Thiên, cúi người cho cậu một nụ hôn sâu, hôn mãi đến khi Đinh Nhạc Thiên r3n rỉ nỉ non thành tiếng, bất ngờ nâng đôi chân gầy gò lên vòng lấy hông mình, Giang Việt chống vách tường chậm rãi xâm chiếm cậu, hai tay Đinh Nhạc Thiên với nắm lấy bả vai Giang Việt sợ hãi kêu không ngừng, vừa khóc vừa nói: “Không, không được… căng quá …”
“Được.” Giang Việt mặt không chút thay đổi nói, “Giữ chặt.”
Một hồi h0an ái trong phòng tắm làm mãi đến khi ngón tay Đinh Nhạc Thiên tái nhợt, người nhũn thành một bãi bùn, cả cơ thể ngã lên người Giang Việt gần như sắp không chịu nổi nữa thì hắn mới ngừng, nuốt tiếng nghẹn ngào nức nở trong họng để Giang Việt ôm mình trở về giường đơn nhỏ hẹp trong phòng.
Giang Việt kéo khăn tắm, lau tóc cho người đang nằm trên l ồng ngực.
Đinh Nhạc Thiên thút tha thút thít tủi thân nói: “Chân, chân tôi nhũn hết rồi… quân, quân sự ngày mai phải làm sao đây?”
“Vậy thì không đi là được.” Giang Việt thản nhiên trả lời.
Đinh Nhạc Thiên lau nước mắt lên lồ ng ngực của hắn, nhỏ giọng khóc nức nở: “Không, không được.”
“Được.” Giang Việt xoa xoa đầu cậu, ôm chặt người vào lòng mình, bình tĩnh nói, “Tôi nói được là được.”
Sau đó Đinh Nhạc Thiên quả nhiên không đi huấn luyện quân sự nữa, Giang Việt xin một trợ lý, trực tiếp cho Đinh Nhạc Thiên vào phòng thí nghiệm cùng với hắn, Đinh Nhạc Thiên nhút nhát đi theo hắn bước vào vùng đất của thiên tài, Giang Việt không cần cậu làm gì cả, chỉ kêu cậu ngoan ngoãn ngồi trong phòng nghỉ ngơi của phòng thí nghiệm ăn bánh kẹo, chơi máy tính.
Buổi trưa, Giang Việt dẫn Đinh Nhạc Thiên đi ăn cơm, hai mắt Đinh Nhạc Thiên sáng lên lấp lánh, nói: “Giang Việt, trong phòng nghỉ có để ô ấy, hôm qua cậu không thấy đúng không?” Vẻ mặt mừng thầm, như là một niềm vui khi phát hiện ra vị thiên tài Giang Việt này cũng sẽ mắc sai lầm giống người bình thường.
Giang Việt “ừm” một tiếng, Đinh Nhạc Thiên nghe được giọng mũi của hắn, “Cậu bị cảm hả?”
“Không có.” Giang Việt dằn xuống cơn kích động muốn sờ mũi của mình.
Lúc xế chiều, bệnh cảm của Giang Việt trở nặng hơn, nhảy mũi liên tục mấy cái, đàn anh cùng nhóm kinh ngạc nói: “Thiên tài cũng bị cảm mạo sao?”
Giang Việt đứng dậy, “Tôi đi trước.”
“Được, cậu đi đi, hôm qua cậu nói là khó chịu, cậu đã đi đến…” Dưới ánh mắt lạnh lùng sắc bén của Giang Việt, đàn anh chậm rãi nuốt ngược ba chữ “phòng y tế” vào.
Gõ gõ cửa phòng nghỉ ngơi, Giang Việt đẩy cửa ra, đối diện với Đinh Nhạc Thiên miệng dính đầy vụn bánh nói: “Về thôi.”
“Ừm.” Đinh Nhạc Thiên rút miếng khăn giấy lau miệng, vội vàng đứng dậy chạy đến bên cạnh Giang Việt, ngước mắt trông thấy đầu mũi Giang Việt ửng hồng, nhỏ giọng nói, “Cần uống thuốc không?”
“Không cần.” Giang Việt nhíu nhíu mày.
“Có phải hôm qua cậu không sấy tóc không? …còn mắc mưa nữa, không uống thuốc… vậy có muốn, muốn ăn cháo không? Lớp tôi có người học quân sự phát sốt rồi ngất… thiên tài thì vẫn bị sốt bị cảm thôi, cậu, cậu nhớ phải cẩn thận nha…”
…
“Cốc cốc.”
Cửa bị gõ vang, Giang Việt bỗng nhiên mở mắt, “Vào đi.”
“Viện trưởng Giang,” Trở lý ngoài cửa nói, “Tối nay cục trưởng Trịnh muốn mời ngài dùng bữa, ngài xem?”
“Không được.” Giang Việt đứng dậy, âu phục trên người thẳng tắp, giơ tay liếc mắt nhìn đồng hồ trên tay trái, một chiếc nhẫn kiểu dáng đơn giản trên ngón tay thon dài hơi lóe sáng, “Ngày mai tôi nghỉ.”
“Biết rồi ạ,” Trợ lý mờ ám cười, “Kỷ niệm ngày cưới của ngài mà.”
Giang Việt không tỏ rõ ý kiến, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, sau khi mất đi nét ngây ngô động lòng người của thiếu niên, cả người hắn giờ chỉ còn lại sự sắc bén quyết liệt và cảm giác xa cách vô cùng vô tận.
Chỉ có người trỡ lý làm việc với hắn bốn năm năm rồi mới dám nói một câu đùa nhẹ vậy với hắn.
Dù sao thì cũng là kỷ niệm ngày cưới của viện trưởng Giang mà, mấy ngày đó thì sẽ hơi hơi dễ thở hơn một chút.
Trợ lý đưa mắt nhìn Giang Việt rời đi, trong lòng lần thứ hai cảm thán, nửa kia của viện trưởng Giang thật sự quá hạnh phúc, viện trưởng Giang đã đẹp trai thì thôi đi, tính tình lại lạnh lùng không dính một hạt bụi trần như vậy, nhưng năm nào cũng kiên trì tổ chức kỉ niệm ngày cưới, cho dù đi công tác nơi đâu, cũng sẽ mua một hộp kẹo ở đó, nói là người đó của hắn thích ăn kẹo.
Ngưỡng mộ, quá ngưỡng mộ, trợ lý lặng lẽ lắc đầu, sao đàn ông tốt ai cũng kết hôn rồi hết vậy.
Đóng cửa xe, Giang Việt hít một hơi thật sâu, lại mơ thấy chuyện trước kia, vẫn cứ vậy, cứ hễ hắn gần như sắp buông bỏ thì lại để hắn được mơ thấy, Giang Việt cười khẽ, thật là keo kiệt.
Thời tiết trong sạch ánh nắng tươi đẹp, cây xanh rũ xuống bóng râm đậm màu, Tương Cừ ôm một bó hoa bách hợp đi vào nghĩa trang, từ phía xa xa đã nhìn thấy một bóng người mặc đồ đen đứng trước mộ.
“Đến rồi.” Giang Việt lạnh nhạt nói.
Tương Cừ “ừm” một tiếng, im lặng đặt bó hoa trong tay xuống trước mộ, ở đó đã được đặt sẵn một bó hoa hồng trắng và vài hộp kẹo tinh xảo, ánh mắt hắn rơi vào khuôn mặt tươi cười ngượng ngùng của cậu nhóc trong hình, hai mặt lại chợt chua xót.
Mười năm rồi, hắn vẫn không thể nào quên được cậu nhóc cà lăm hơi tí là khóc sướt mướt đó.
Hai người đứng một cách yên tĩnh, không ai nói gì.
Không khí giương cung bạt kiếm hồi còn trẻ đã vùi chôn theo sự ra đi của cậu nhóc ấy rồi.
Tương Cừ chờ trong chốc lát, rồi nói với Giang Việt: “Đi đây.”
Giang Việt gật đầu, ánh mắt ngưng tụ trên bia mộ xám trắng.
Một mình hắn ngồi đó rất lâu, lẳng lặng hưởng thụ ngày kỷ niệm của hắn trôi qua.
Ngày 17 tháng 9.
Ngày giỗ của Đinh Nhạc Thiên.
Hắn học được cách yêu ngày kỷ niệm.
—— nhóc cà lăm, Giang Việt ngẩng đầu lên, không tiếng động kêu một tiếng, kỷ niệm mười năm vui vẻ, anh… hơi nhớ em…
__
Định dồn luôn sang tuần sau nhưng thôi, tranh thủ đang buồn buồn luôn cho trót đi T_T