Đêm đó sau khi ba người ai về nhà nấy, họ đều kể cho gia đình nghe chuyện này.
Mẹ của Cố Bá Quyên là một trong những phụ huynh đã đồng loạt yêu cầu trường học đuổi Bạch Oánh Oánh. Lúc trước bà ta cứ mở miệng ra là mắng "con đi3m" rồi "gái làng chơi" đầy hung tợn. Thế mà giờ đây lại đến lượt bà ta vướng vào một vụ bê bối như vậy, chẳng khác gì tự vả vào mặt mình.
Nhưng giống trước đây Bạch Oánh Oánh không biết cầu cứu ai, bây giờ bà ta có trăm cái miệng cũng chẳng thể nào bào chữa được.
Sợ bị người hầu nhìn thấy sẽ mất thể diện, bà Cố không đợi chồng về bàn bạc mà đốt biên bản phạt luôn.
Còn cha mẹ của Thủy Văn Anh thì cảm thán, không hiểu thói đời thời buổi này ra sao mà mẹ Cố Bá Quyên cũng đi vào con đường ấy.
Trong lời nói ít nhiều có phần cười trên sự đau khổ của người khác!
Còn Vương Lâm - cha của Vương Hủy, sau khi được thăng chức thì bận rộn suốt ngày, ít khi về nhà. Gần đây mẹ của cô ta kiếm được một khoản tiền lớn, cho nên chẳng xem trọng việc gì cả, nghe kể xong bà ta chẳng hề bận tâm, nhíu mày nói: "Sợ gì, chắc là học sinh nào đó bị ảnh hưởng từ vụ Bạch Oánh Oánh nên báo thù bạn học có xích mích thôi."
Vương Hủy cau mày nói có lẽ không đơn giản như vậy…
Mẹ cô ta khoát tay, không xem là chuyện to tát. Tiền bạc và quyền lực làm người ta có thêm can đảm, nhất là những người nhoáng cái đã có một món tiền không chính đáng lại càng dễ trở nên ngông cuồng. Bà ta nghĩ thầm, dù có không đơn giản cũng chẳng sao, đến cả án mạng còn có thể giải quyết êm xuôi thì mấy chuyện nhỏ nhặt này chẳng đáng là gì.
Vương Hủy vẫn còn băn khoăn, nhưng trong phòng khách đã ngập tràn khói thuốc, tiếng bài mạt chược vang lên lách cách. Ván bài tối của mẹ cô ta và các quý bà đã bắt đầu, cô ta đành giữ nỗi lo lắng sợ hãi trong lòng, cả đêm không thể ngủ yên.
Nạn nhân Cố Bá Quyên càng không ngủ được, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống kẻ tung tin đồn nhảm.
Nhưng điều cô ta lo lắng hơn là Thủy Văn Anh và Vương Hủy sẽ lan truyền chuyện này ra ngoài.
Nhất là Vương Hủy, nhớ lại trước đây chuyện của mẹ học sinh xuất sắc Lưu Phượng Tảo cũng là do Vương Hủy lan truyền.
Cố Bá Quyên càng nghĩ càng thấy bất an, sáng hôm sau thức dậy cô ta còn chẳng kịp ăn sáng đã chạy ngay đến trường.
Cố Bá Quyên kéo Thủy Văn Anh vào góc lớp, nói rằng biên bản phạt hôm qua do người khác bôi nhọ, bảo Thủy Văn Anh đừng lan truyền ra ngoài.
Thủy Văn Anh vỗ ngực cam đoan sẽ không làm thế, nói: "Tớ còn chưa kể với cha mẹ nữa."
Cố Bá Quyên biết Thủy Văn Anh đang nói dối trắng trợn, nhưng cũng đành chịu.
Sau đó cô ta lại tìm đến Vương Hủy để dặn dò, Vương Hủy cũng vỗ ngực hứa hẹn tương tự.
Tuy nhiên, Cố Bá Quyên vẫn rối như tơ vò, dặn dò xong càng thấy không yên tâm hơn.
Bỗng nhiên cô ta nghi ngờ liệu có phải người tung tin đồn không phải ai khác mà chính là Vương Hủy không?
Vì vụ Bạch Oánh Oánh cũng mơ hồ có tin đồn kêu oan nhưng bị đ è xuống, hình như có nhắc đến Vương Hủy.
Hơn nữa, cha của Vương Hủy là cảnh sát, cô ta lấy biên bản phạt trắng ở đồn cảnh sát là chuyện rất dễ dàng…
Suy nghĩ hỗn loạn, chẳng mấy chốc đã hết một tiết học.
Giờ ra chơi, giáo viên môn thủ công gọi cô ta đến phòng thủ công để hoàn thành bài tập may vá.
Khi quay lại lớp đã là giờ ra chơi tiết ba, có rất nhiều người đang vây quanh Thủy Văn Anh.
Thủy Văn Anh đang gục xuống bàn khóc.
"Văn Anh, có chuyện gì vậy?" Cố Bá Quyên chen lên hỏi.
Từ nãy đến giờ Thủy Văn Anh vẫn luôn nắm chặt một biên bản phạt trong tay, không phản ứng gì trước sự an ủi của người khác. Cô ấy quá hiểu tâm lý cười trên sự đau khổ của người khác trong tình cảnh này. Nghe tiếng gọi của Cố Bá Quyên, cô ấy mới như tìm thấy đồng loại.
Thủy Văn Anh đứng lên kéo Cố Bá Quyên đi ra ngoài.
Cả ngày hôm qua và sáng nay, Cố Bá Quyên đã liên tục nói với cô ấy rằng biên bản phạt mẹ cô ta là bôi nhọ, nhưng cô ấy không tin. Giờ đây chính Thủy Văn Anh cũng bị tung tin đồn, cô ấy mới thực sự tin.
Trên đời này thực sự không có cái gọi là đồng cảm, chỉ khi tự mình trải qua mới hiểu được cảm giác ấy.
Hai người vừa ra khỏi cửa, tiếng bàn tán trong lớp rộ lên ngay lập tức.
Ở góc hàng ghế sau trong lớp có một học sinh nữ ngồi lẻ loi một mình, dù cúi đầu giả vờ như đang học bài nhưng thực ra là đang chăm chú lắng nghe. Đó là Lưu Phượng Tảo - một học sinh xuất sắc.
Lúc trước khi chuyện mẹ Lưu Phượng Tảo bị bắt nộp thuế hoa bị Vương Hủy lan truyền trong trường, cô ấy cảm thấy mình không còn mặt mũi ngẩng đầu ở trường nữa, ngày nào cũng lủi thủi một mình. Giờ đây cô ấy cũng chẳng có tư cách tham gia vào các cuộc trò chuyện với bạn bè cùng lớp.
Nhưng hôm nay đến lượt mẹ của Thủy Văn Anh cũng bị phạt vì tội đó, cô ấy vừa đồng cảm vừa thấy hơi hả hê. Cứ như Lưu Phượng Tảo có thêm đồng loại, sau này mọi người sẽ không chỉ nhắm vào một mình cô ấy mà bàn tán nữa.
Thế nhưng trong lúc cảm thấy hả hê, cô ấy lại đột nhiên nhận ra điều gì đó kỳ lạ, cảm giác như có gì đó không đúng lắm.
Càng nghĩ càng nghi ngờ, dần dần, vẻ mặt cô ấy trở nên bất an, dường như đã nhận ra mối liên hệ đáng sợ nào đó…
...
Trong nhà vệ sinh gần cầu thang, Cố Bá Quyên học theo sự nhanh nhẹn của mẹ mình hôm qua, chỉ vài động tác đã giúp Thủy Văn Anh xé vụn tờ giấy bẩn thỉu ấy rồi vứt xuống cống xả đi.
"Cầm trong tay làm gì? Nếu để người khác thấy, có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được."
Thủy Văn Anh tuyệt vọng khóc lóc: "Bọn họ đã thấy rồi."
"Đó chỉ là đám bạn trong lớp mình, lớp khác chưa thấy, phải đề phòng lớp khác chứ."
Thủy Văn Anh lau nước mắt nói: "Bá Quyên, tại sao lại là chúng ta? Ai muốn hại chúng ta như vậy chứ?"
Cố Bá Quyên suy nghĩ, bỗng nhiên hỏi: "Lúc ra chơi, Vương Hủy có ở trong lớp không?"
"Có!" Thủy Văn Anh nói xong chợt khựng lại: "Cậu… nghi ngờ Vương Hủy à?"
Cố Bá Quyên không tỏ rõ ý kiến, chỉ lẳng lặng nhìn Thủy Văn Anh bằng đôi mắt đen nhánh.
Thủy Văn Anh không dám không tin, bởi việc xác minh được kẻ tung tin là điều rất quan trọng với cô ấy.
Biên bản phạt ở rạp chiếu phim hôm qua chỉ có ba người biết, nhưng hôm nay cả lớp lại nhìn thấy biên bản phạt của cô ấy. So với Cố Bá Quyên, Thủy Văn Anh càng bức thiết muốn bắt được thủ phạm hơn.
Nhưng hiện tại tin đồn đã lan rộng, Thủy Văn Anh không còn mặt mũi nào để ở lại nữa. Cố Bá Quyên đi cùng Thủy Văn Anh đến xin cô Phương nghỉ học rồi đưa cô ấy về.
...
Bạch Tố Khoan lặng lẽ đứng bên cửa sổ tầng hai, nhìn theo bóng lưng Cố Bá Quyên và Thủy Văn Anh ra khỏi cổng trường.
Đây là lần thứ hai xuất hiện biên bản phạt, nhưng cô không lo lắng mọi người sẽ nghi ngờ mình. Dù là cảnh sát Vương Lâm cũng sẽ chỉ nghĩ đến người bí ẩn đã gửi mẩu giấy trong quá khứ chứ không phải bất kỳ ai khác.
Người bí ẩn đó không chỉ là nhân chứng của vụ việc mà còn là kẻ "mượn dao giết người".
Trở lại ngày đi thăm tù, Bạch Tố Khoan hỏi em gái: "Em nghĩ người bí ẩn đặt mẩu giấy là ai?"
"Không chắc chắn, nhưng trong phạm vi hẹp, chắc chắn là bạn cùng lớp. Hơn nữa hẳn là người đó có quan hệ thân thiết với Vương Hủy và Mễ Cấn Liên."
"Sao em nói vậy?"
"Người đó biết rõ quá trình và nội dung vụ bịa đặt, trừ khi tận mắt chứng kiến toàn bộ sự việc từ lúc Vương Hủy và Mễ Cấn Liên lập kế hoạch bịa đặt đến khi hành động và cuối cùng là thả biên bản phạt, nếu không thì không thể nào nắm rõ trong lòng bàn tay như thế."
Bạch Tố Khoan nghe vậy trong lòng lóe lên một ý nghĩ: "Cô ta đang theo dõi Vương Hủy và Mễ Cấn Liên!"
"Đúng vậy, em nghĩ người đó không chỉ có xích mích đơn giản với Vương Hủy và Mễ Cấn Liên, mà có thể là có thù hận. Cô ta cố gắng hãm hại họ trong âm thầm. Không ngờ trong quá trình theo dõi, tình cờ phát hiện hai người họ đang có âm mưu tung tin đồn nhắm vào em, vì thế cô ta tận dụng cơ hội gửi cả giấy nhắn cho em và Vương Hủy cùng một lúc, mục đích là để em đi bắt quả tang, xúc động trả thù, thậm chí cảm xúc quá khích giết người thì càng tốt."
"Mượn dao giết người!"
"Đúng!" Em gái gật đầu thật mạnh.
Rõ ràng người này không phải dạng vừa, ngay lúc đó Bạch Tố Khoan đã nghĩ đến việc lợi dụng cô ta.
Còn người đó là ai thì chẳng quan trọng! Bạch Tố Khoan không cần tốn công sức tốn thời gian để tìm ra người đó.
Dù người đó là ai, chắc chắn khi phát hiện trường học lại xuất hiện biên bản phạt liên quan đến mại dâm, người đó cũng sẽ cảm thấy như ngồi trên đống lửa…
Trong lúc suy nghĩ, tiếng chuông trường vang lên báo hiệu giờ học sắp bắt đầu.
Bạch Tố Khoan rời khỏi cửa sổ định vào lớp, chợt cô nhìn thấy Vương Hủy bước ra từ phòng thủ công và đi về phía lớp học. Cô không khỏi liếc thêm một cái.
Nhưng rồi đột nhiên, một bóng dáng xuất hiện ngay phía sau Vương Hủy. Đó là học sinh ưu tú Lưu Phượng Tảo. Ánh mắt sâu thẳm của cô ấy nhìn xoáy sâu vào bóng lưng Vương Hủy, đôi mắt ấy…
Trong lòng Bạch Tố Khoan khẽ chấn động.
Cô nhanh chóng nhớ lại những biểu hiện hàng ngày của Lưu Phượng Tảo.
Đó là một cô gái trưởng thành hơn các bạn cùng trang lứa, mang trên mình vẻ u uất như phải gánh vác trọng trách nặng nề.
Chẳng lẽ là cô ấy?