Vinh Quang Trong Thù Hận - Lý Cửu Tuấn

Chương 14: Ăn miếng trả miếng (1)



Học sinh trường nữ sinh Thanh Tâm đang xôn xao bàn tán về trò khôi hài ở cổng trường chạng vạng ngày hôm qua.

Nhưng Vương Hủy hoàn toàn không có tâm trí tham gia. Sau khi hai tờ biên bản phạt giả xuất hiện, lớp học lại tiếp tục xuất hiện tờ biên bản phạt thứ ba.

Các bạn cùng lớp bắt đầu có dấu hiệu cô lập và xa lánh cô ta, điều đó làm Vương Hủy lo lắng không yên, cứ cảm thấy như bão tố sắp ập đến.

Tan học, Vương Hủy bảo tài xế đưa mình đến đồn cảnh sát. Kể từ khi cha cô ta được thăng chức, trong nhà có tiền nên không còn dùng xe kéo thuê theo tháng nữa. Hiện giờ cả nhà đều được xe hơi đưa đón, cuộc sống đã khấm khá hơn, nhưng cha cô ta lại bận đến mức chân không chạm đất. Từ khi xuất hiện tờ biên bản phạt đầu tiên đến nay đã rất nhiều ngày trôi qua rồi, cha vẫn chưa về nhà lần nào, gọi điện đến văn phòng cũng rất ít khi gặp được cha.

Hôm nay cô ta không thể chịu đựng thêm nữa, như chú chim mỏi cánh trở về tổ, hy vọng tìm được chỗ dựa ở chỗ cha mình.

...

Hôm đó, Vương Lâm đang họp ở Ủy ban trấn áp Hán gian. Khi trở về văn phòng đã là mười giờ đêm. Ông ta thấy con gái mình gục xuống bàn ngủ, định gọi con gái dậy, không ngờ Vương Hủy lại hoảng hốt hét lên: "Đừng giết tôi!"

Vương Lâm biết đây là di chứng sau vụ án của Bạch Oánh Oánh. Dẫu sao cô ta cũng là con gái ông, không đau lòng sao được.

Ông ta quan tâm hỏi han vài câu, không ngờ lại mở lời cho con gái giãi bày tâm sự. Đọc Full Tại truyenfull.xyz

Nghe con gái kể xong, ông ta trầm ngâm một lúc, không để lộ cảm xúc mà nói: "Cha sẽ cử người âm thầm điều tra. Con cứ yên tâm học hành, chuyện đó sẽ không xảy ra thêm lần nào nữa."

Với tư cách là một cảnh sát, đối tượng đầu tiên ông ta nghi ngờ chính là kẻ bí ẩn đã đưa tờ giấy bí ẩn hồi trước.

Ông ta đã sớm biết người đó là Lưu Phượng Tảo. Sở dĩ ông ta không truy cứu sâu, một phần vì biên bản phạt đã bị hủy, cô ấy có nói sao cũng không có chứng cứ, không thể làm lớn chuyện. Lý do thứ hai là vì ông ta từng hại chết cha của Lưu Phượng Tảo, cho nên không muốn kết thêm thù oán.

Nhưng làm cha làm mẹ lại dính mạng người trên tay, không thể nói với con gái về vết nhơ này. Đợi sau khi Vương Hủy rời đi, ông ta mới gọi điện cho vợ: "Có vẻ như con gái của Lưu Phảng vẫn chưa chịu bỏ qua, em đi làm việc này..."

...

Chuyện nữ giáo viên xinh đẹp của trường nữ sinh Thanh Tâm và chồng đánh nhau đã lan truyền khắp nơi, ai nấy đều dở khóc dở cười.

Nhưng sáng hôm sau, các học sinh không cười nổi nữa.

Bởi vì khi cô Phương đến trường, trên trán và cổ tay cô đều quấn băng gạc, những chỗ không nhìn thấy có lẽ cũng bị thương.

Cô đứng trên bục giảng, định viết phép tính lên bảng nhưng lại ngập ngừng, cuối cùng quay lại nói với các học sinh: "Các em, cô biết các em rất tò mò. Nhưng nhà ai cũng có chuyện khó nói, cô không thể chia sẻ nỗi khổ này với mọi người. Tuy nhiên, cô có một lời khuyên dành cho các em: sau này khi chọn bạn đời, đừng chỉ chú trọng ngoại hình, cũng đừng dính vào những cậu ấm lăng nhăng bạc tình, càng không nên chọn người đàn ông có khuynh hướng bạo lực!"

Lời nói ngắn gọn nhưng lượng thông tin rất nhiều.

Các học sinh bỗng chốc coi chàng đẹp trai chấn động ngày hôm qua như lũ lụt, như thú dữ.

Đồng thời vô cùng đồng cảm với cô giáo Phương.

Sau giờ học, hiệu trưởng tìm Bạch Tố Khoan nói chuyện riêng. Cô thẳng thắn thừa nhận hôn nhân của mình gặp nhiều trắc trở, sau cuộc cãi vã với người chồng lăng nhăng hôm qua, cô e rằng khó mà giữ được công việc dạy học ở trường này lâu dài. Cô đề nghị hiệu trưởng nhanh chóng tìm giáo viên mới. Nhưng trước khi giáo viên mới đến, cô sẽ làm tròn trách nhiệm của mình.

Hiệu trưởng thông cảm, vỗ nhẹ vào vai cô tỏ ý bà ấy hiểu, thậm chí còn vui mừng vì bà ấy đã 50 tuổi mà chưa lập gia đình, tránh được nỗi khổ của hôn nhân.

Con đường từ chức đã được dọn sẵn, Bạch Tố Khoan nhìn lịch treo tường, ước tính công việc ở trường còn khoảng nửa tháng nữa là có thể hoàn tất, lúc đó chắc bên phía ông Đinh Nhị cũng có tin tức.

...

Đêm xuống, cô đến ngõ Thủ Phách. Gần đây ông Đinh Nhị khóa cổng rất muộn, chỉ để chờ cô.

"Cô cả, nếu cô không đến, tôi phải qua trường tìm cô mất.”

Ông ấy không thể chờ thêm được nữa, nói luôn: "Mấy ngày nay nhà họ Hồ liên tục chạy tới ngân hàng và tiệm cầm đồ. Có vẻ như họ đã rút hết tiền tiết kiệm ra, quần áo và chăn màn cần phải bán cũng đang lần lượt được gửi đến tiệm cầm đồ. Nhất là hôm nay, tôi thấy ông Hồ đến nhà ga hỏi thăm về vé tàu đi Mãn Châu Lý. Xem ra, họ thực sự chuẩn bị bỏ trốn."

Bạch Tố Khoan thầm nói một tiếng tốt lắm.

Cô dặn ông Đinh Nhị ngày mai không cần theo dõi nữa: "Có thể hành động rồi."

Nhà Hồ Tiểu Vân không phải gia đình giàu có quyền thế như nhà họ Mễ, cha Hồ Tiểu Vân chỉ là một kẻ khéo léo giỏi đưa đẩy, từng kiếm được chút tiền nên nuôi tham vọng leo lên bằng cách dựa vào người Nhật. Ai ngờ người Nhật lại suy tàn một cách đột ngột như vậy.

Sau khi con gái bị một người phụ nữ lạ mặt tống tiền, cả nhà họ Hồ đều sợ vỡ mật. Một khi đối phương giao nộp chứng cứ cho Ủy ban trấn áp Hán gian, chắc chắn cả nhà họ sẽ bị chính quyền diệt tận gốc. Vì vậy từ lúc con gái trở về, ông Hồ quả quyết hủy bỏ hôn sự và chuẩn bị bỏ trốn.

May mắn là việc chạy trốn của họ khá dễ dàng vì họ không có nhiều tài sản để bán.

Trên đời có những người bẩm sinh thích than nghèo, nhưng cũng có những người thích khoe khoang giàu có, nhà họ Hồ thuộc loại thứ hai.

Người ngoài ai cũng nghĩ nhà họ Hồ có núi vàng núi bạc. Họ suýt chút nữa đã lừa được một chàng rể giàu có nhờ cái danh hão ấy, ai ngờ lại không có phúc phận đó!

Nhà họ Hồ sống trong một căn tứ hợp viện hai sân ở phố Bì Khố, trong nhà có một người anh họ hàng xa làm chân sai vặt và một bà giúp việc dân Phong Đài phụ trách nấu nướng.

Khi nảy ra ý định bỏ trốn, bà giúp việc đã được đưa về Phong Đài, chỉ còn người anh họ ở lại trông nhà để hỗ trợ bọn họ chạy trốn.

Họ định chạy sang Nhật Bản qua Mãn Châu Lý, chuyến đi dài nên rất dễ xảy ra biến cố. Dạo gần đây họ đã huấn luyện người anh họ Vương Đức Chí kỹ càng rồi.

Họ dặn dò Vương Đức Chí: "Chỉ cần không phải là Ủy ban trấn áp Hán gian trực tiếp đến khám xét, anh phải diễn cho thật tốt. Nếu có ai đến chơi, cứ nói rằng cả gia đình chúng tôi đã đến nhà ở Thiên Tân để chuẩn bị đón Tết."

"Chỉ cần anh che giấu ổn thỏa một tháng là xong, chúng tôi đảm bảo sẽ đến nơi an toàn sau một tháng."

"Đến lúc đó, căn nhà này sẽ thuộc về anh. Anh cứ bán căn nhà đi, lấy tiền về quê dưỡng già."

Phong trào trừ Hán gian đang diễn ra sôi nổi, hôm nay xử bắn một người, ngày mai hành quyết một người khác. Dù căn nhà có tốt đến đâu, nó cũng chỉ là vật ngoài thân, chuyện đến nước này ông bà Hồ đành phải bỏ lại.

Sắp đến lúc chia ly, không tránh khỏi cảm giác bùi ngùi.

Bỗng nhiên, ngoài cổng vang lên ba tiếng gõ cửa dồn dập.

Tim cả nhà như muốn ngừng đập. Đọc Full Tại truyenfull.xyz

Người anh họ Vương Đức Chí vội vàng chạy ra mở cửa. Khi mở cửa ra, một lá thư rơi xuống đất, nhưng trong con ngõ lại yên tĩnh không một bóng người, cứ như thể vừa có một bàn tay vô hình của ma quỷ gõ cửa vậy.

Ông ta cầm lá thư vào trong nhà, mọi người mở ra xem, toàn bộ đều là chữ Nhật.

Họ đã sống dưới sự chiếm đóng của quân Nhật suốt tám năm, sách giáo khoa tiểu học và trung học đều có chương trình dạy tiếng Nhật nên ai cũng có thể đọc hiểu.

Trong thư viết:

"Nghe nói ông Hồ sắp đi xa, mong được mượn tạm quý phủ ở mấy ngày. Tôi bị liên lụy vào vụ án của ông Đằng Hùng, bất đắc dĩ phải quay về quê hương. Ít ngày nữa ông Tiểu Dã sẽ cử người đến đón tôi. Để tránh sự truy tìm của quân cảnh quý quốc, tôi cần tìm một nơi yên tĩnh để ẩn náu, mong ông Hồ trượng nghĩa ra tay giúp đỡ. Lưu ý: Xin đừng tháo bỏ điện thoại bàn, ông Tiểu Dã sẽ liên lạc với tôi qua điện thoại nhà ông. Xin kính nhờ."

Bức thư không có ký tên, cũng không rõ ông Đằng Hùng và ông Tiểu Dã là ai.

Nhưng lời lẽ trong thư lại rất thản nhiên, như thể hoàn toàn không lo lắng việc sẽ bị tố giác.

Điều này khiến ông Hồ do dự, liệu đối phương có nắm được điểm yếu nào của mình không...

Ông ta nhớ đến người phụ nữ đã cướp đồ trang sức và áo khoác lông chồn của con gái mình, chắc chắn là đồng bọn của chúng! Hôm đó chúng chỉ thử thăm dò thôi, chuyện hôm nay mới là mục đích thật sự của chúng.

Sau khi suy nghĩ một hồi, ông Hồ nói: "Thôi thì giúp người Nhật một lần, sau này sang Nhật cũng coi như một chiến công."

Vì vậy ông ta dặn Vương Đức Chí phải chú ý, nếu có người Nhật đột ngột đến nhà thì cứ đối đãi tử tế.

Cả nhà họ Hồ rời khỏi Bắc Bình vào một buổi sáng đầy gió tuyết. Kế tiếp, ngày chết của Vương Nhị mặt rỗ dưới hầm cũng sắp đến rồi, trước khi chết gã sẽ giáng một đòn nặng nề xuống nhà họ Mễ.

Bạch Tố Khoan quyết định nhanh chóng hành động với ông Đinh Nhị. Đến lúc đó "bom" ở trường học cũng sẽ được kích nổ đồng loạt, hai bên phối hợp làm hai nhà Mễ - Vương tự rối loạn.

Khi cô đang lên kế hoạch hành động, trường học lại xảy ra sự kiện phụ huynh đồng loạt ký đơn kiến nghị, đối tượng của lần này chính là Lưu Phượng Tảo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.