Vinh Quang Trong Thù Hận - Lý Cửu Tuấn

Chương 15: Ăn miếng trả miếng (2)



Mẹ của Lưu Phượng Tảo bị bắt phải nộp "thuế hoa".

Thuế mại dâm là một trong các loại thuế của chính phủ Quốc dân. Những người bán dâm công khai có giấy phép hành nghề được coi là kinh doanh hợp pháp.

Trong khi đó, những người bán dâm lậu thường xuyên bị bắt, phạt tiền, thậm chí đôi khi còn bị bêu riếu giữa phố.

Tối hôm đó sau khi nghe con gái than phiền xong, Vương Lâm đã ra lệnh cho cấp dưới theo dõi mẹ của Lưu Phượng Tảo sát sao. Việc theo dõi chặt chẽ đến mức như bắt ba ba trong rọ, khiến bà Lưu sống bằng nghề bán thân khó mà không bị bắt.

Sau đó, bà Vương nhanh chóng lan truyền tin đồn này đến tai các phụ huynh. Những phụ huynh này không hề biết rằng họ đã bị gài bẫy. Trước đó họ đã kiến nghị thành công một lần, lần này họ càng quyết tâm hơn.

Khi Bạch Tố Khoan biết chuyện này, trong trường đã bàn tán xôn xao. Những điều mà giáo viên và học sinh đang bàn tán là những chuyện mà cô chưa từng nghe em gái mình kể...

Chẳng hạn như mẹ của Lưu Phượng Tảo vì cuộc sống khó khăn mà phải làm gái bán hoa, đã từng bị bắt vì tội bán dâm, sự việc này đã lan truyền đến trường. Hoặc như việc cha của Lưu Phượng Tảo bị chết oan nhưng vụ án vẫn chưa được giải quyết...

Thông tin thứ hai này đã thu hút sự chú ý của Bạch Tố Khoan.

Cha của Lưu Phượng Tảo qua đời vào hơn ba tháng trước, vì tội danh Hán gian nên bị giam vào ngục, ói máu mà chết. Mặc dù sau đó tội danh chưa thành lập nhưng người chết không thể sống lại, cuộc sống của gia đình họ nhanh chóng tụt dốc không phanh.

Hơn ba tháng trước? Án oan làm tay sai cho giặc?

Bạch Tố Khoan bỗng nghĩ đến điều gì đó, lấy cuốn sổ mà cô dùng để "chép báo" ra.

Cô lật đến trang đầu tiên, thấy một bản tin lúc Vương Lâm mới đến Bắc Bình.

Khi đó đồn cảnh sát nơi Vương Lâm làm việc đang tham gia vào chiến dịch diệt Hán gian trong giới kinh doanh. Dù báo chí không đề cập cụ thể đến các vụ án, nhưng liệu có khả năng cha của Lưu Phượng Tảo bị Vương Lâm vu oan không?

Nếu đúng như vậy thì không còn nghi ngờ gì nữa, Lưu Phượng Tảo chính là người bí ẩn.

Lưu Phượng Tảo tìm mọi cách theo dõi Vương Hủy và Mễ Cấn Liên, không ngại "mượn dao giết người" để trả thù...

Không, người mà Lưu Phượng Tảo muốn trả thù không bao gồm Mễ Cấn Liên.

Mễ Cấn Liên chỉ bị liên lụy vì luôn như hình với bóng với Vương Hủy.

Kẻ thù thực sự của Lưu Phượng Tảo là Vương Hủy và Vương Lâm.

Vậy thì, liệu có khả năng ngay từ đầu Vương Lâm đã biết Lưu Phượng Tảo là "người bí ẩn" đó? Sau khi Bạch Tố Khoan gây rắc rối để lôi kéo sự chú ý sang hướng khác, ông ta hiển nhiên ho rằng những tờ biên bản phạt giả xuất hiện gần đây ở trường do Lưu Phượng Tảo gây ra.

Vụ "bắt bán dâm" hôm qua chính là bài học mà Vương Lâm muốn dạy cho Lưu Phượng Tảo?

Nói cách khác, chính vì hành động ném nồi của mình mà Lưu Phượng Tảo mới rơi vào tình cảnh này?

Phân tích theo hướng đó, tâm trạng Bạch Tố Khoan bỗng trở nên phức tạp. Cô đã lợi dụng "người bí ẩn" để che giấu hành động của mình trong trường nữ sinh, nhưng khi tận mắt chứng kiến hoàn cảnh thê thảm của Lưu Phượng Tảo, trong lòng cô vẫn dấy lên sự thương cảm, câu "người bí ẩn là kẻ mượn dao giết người" cũng không thể dùng làm lý do biện minh cho hành động của cô nữa.

Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên, Bạch Tố Khoan thoát khỏi dòng suy nghĩ đó.

Người bước vào là Lưu Phượng Tảo với dáng vẻ cúi đầu khiêm nhường.

"Cô Phương, về việc thôi học, giám thị bảo em đến gặp cô để làm thủ tục."

"Em muốn thôi học?" Bạch Tố Khoan hơi bất ngờ, thứ nhất là không ngờ Lưu Phượng Tảo lại quyết định nhanh như vậy, thứ hai là hành động của cô vẫn chưa hoàn thành, "lá chắn" đột ngột rời đi chẳng khác nào rút củi dưới đáy nồi.

Lưu Phượng Tảo nói: "Em không muốn liên lụy đến nhà trường, nhưng..."

Cô ấy bất ngờ đổi lời: "Nhưng có thể cho em ở lại đến khi thi cuối kỳ xong không ạ? Hoàn thành 70% chương trình học là em có thể nhận chứng chỉ hoàn tất chương trình. Chỉ còn nửa tháng nữa là đến kỳ thi cuối kỳ rồi."

Bạch Tố Khoan nghe vậy thầm thở phào nhẹ nhõm, nói: "Em yên tâm, cô sẽ bàn bạc với hiệu trưởng."

Nửa tháng nữa, vừa đủ để cô báo thù xong. Cô vừa day dứt không biết có nên tiếp tục lợi dụng Lưu Phượng Tảo hay không, vừa không kìm được cảm giác may mắn, tâm trạng vô cùng mâu thuẫn.

Khi Lưu Phượng Tảo chuẩn bị rời đi, Bạch Tố Khoan đột ngột lên tiếng: "Thật ra em không cần phải nghỉ học. Những phụ huynh đưa ra kiến nghị này chỉ là một đám người ô hợp. Họ nghĩ rằng hành xử trong sạch là có thể đứng trên đỉnh cao của đạo đức mà chà đạp người yếu thế, nhưng cha mẹ có lỗi con cái vô tội. Lần này nhà trường không thể ép em thôi học được."

Lưu Phượng Tảo sững sờ, không ngờ vào lúc này vẫn có người nói đỡ cho mình.

Cảm kích xen lẫn cay đắng, cô ấy cười gượng nói: "Ở nơi đầy định kiến như thế này, em còn có thể ở lại sao. Hơn nữa..."

Cô ấy muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ thốt ra một câu: "Thôi, có lẽ đây là quả báo của em."

Bạch Tố Khoan ngẩn người, nhận ra ẩn ý trong lời nói của Lưu Phượng Tảo, trong lòng càng thêm thương cảm: Rốt cuộc Lưu Phượng Tảo đã làm gì sai để phải gánh chịu cái giá đau đớn như thế cho cuộc trả thù của mình?

Sau khi Lưu Phượng Tảo rời đi, Bạch Tố Khoan suy nghĩ rất lâu. Đòn tấn công của Vương Lâm nhắm vào nhà họ Lưu lần này đã vượt quá sức chịu đựng của người bình thường, e là lần sau sẽ càng tàn bạo hơn, thậm chí đe dọa tính mạng của người nhà họ Lưu.

Liệu cô có nên tiếp tục giẫm lên Lưu Phượng Tảo để tiến bước không?

Nếu vứt bỏ "lá chắn" này, kế hoạch sẽ phải thay đổi, bản thân cô cũng sẽ đối mặt với nguy cơ bị lộ...

Không, không thể mềm lòng.

Ngay từ khi quyết định trả thù, cô đã tự nhắc nhở bản thân phải máu lạnh, phải quyết đoán.

Nhưng giờ phút này lương tâm đang dày vò cô, khiến cô phải cố gắng ép bản thân trở nên lạnh lùng cứng rắn - Ngày mai là ngày "ném bom" Mễ Mộ Quỳ, vào thời khắc quan trọng này, Bạch Tố Khoan, mày không được phân tâm.

Hành động sắp bắt đầu, cô buộc mình phải tạm thời bình tĩnh lại, lấy một cuốn sổ ra khỏi ngăn kéo, bên trên ghi chi chít một loạt số điện thoại...

...

Dù Mễ Mộ Quỳ đang trốn trong một biệt thự khác như kiểu quan to về quê ở ẩn, nhưng ông ta tuyệt nhiên không phải là một ẩn sĩ lòng không chứa d*c vọng. Miệng lưỡi thế gian tam sao thất bản, ba người nói có cọp, thiên hạ sẽ tin có cọp thật - ông ta đang cố gắng đẩy dư luận đi theo hướng mình mong muốn.

Sau khi trường nữ sinh Thanh Tâm công bố quyết định đuổi học Bạch Oánh Oánh, Mễ Mộ Quỳ tiếp tục theo sát, tòa soạn của nhà họ Trương đăng lại tin tức, rồi tòa soạn của nhà họ Vương cũng đăng lại theo.

Khi các tòa soạn ở Bắc Bình đã đăng hết một vòng, ông ta còn thuê người viết bình luận, phân tích từ việc làm suy đồi nề nếp xã hội cho đến tác động xấu mà vụ việc gây ra, cùng những phân tích từ nhiều khía cạnh khác, nhuộm đẫm mẹ con nhà họ Bạch trong hình tượng ph óng đãng, vô liêm sỉ, phạm phải tội ác tày trời. Mục đích là khiến ba người con ở bên ngoài của nhà họ Bạch khi trở về sẽ khó phân biệt được thật giả, vì sợ mất mặt mà từ bỏ ý định trả thù.

Hôm đó, khi ông Mễ đang cầm tờ báo trên tay, bình luận về ưu nhược điểm của bài viết mới thì Ngụy Tam chạy tới.

"Ông chủ, Vương Nhị mặt rỗ có động tĩnh rồi."

Ngụy Tam lấy một phong thư trong tay áo ra, nói: "Tên này chẳng ra gì, lại đến vòi tiền nữa."

Ông Mễ nhận thư đọc qua nội dung, nét chữ trên thư xấu như gà bới, rất đúng với phong cách của Vương Nhị mặt rỗ, một kẻ học lại lớp ba bốn lần.

Nội dung thư rất thô thiển:

"Tên họ Ngụy kia, tao biết ngày nào mày cũng lùng sục tìm tao! Đừng phí công vô ích. Nói cho ông chủ nhà mày biết, nếu không phải do ông ta bảo tao hãm hại mẹ con nhà họ Bạch thì tao đâu có bị thằng họ Nhiếp đeo bám! Giờ thằng họ Nhiếp chết rồi, mấy người muốn bịt miệng tao à? Nằm mơ đi! Chuẩn bị một trăm đồng bạc trắng, đưa trước năm mươi đồng, ngày mai mang đến đặt dưới bệ giếng ở ngõ Qua Tử. Tao sẽ cầm số tiền đó đi Nhật Bản, nhưng tao đi người chứ không dắt theo nợ. Năm mươi đồng còn lại chia thành mười lăm phần để trả nợ. Ngày mai mày mang năm đồng đến nhà Lưu Chiếm Phúc để trả nợ thuốc phiện, mười đồng đến chỗ Tiểu Đào Hồng trả tiền chơi gái..."

Trong thư liệt kê một loạt mười lăm chủ nợ, yêu cầu Ngụy Tam trả cho từng người một.

Gã còn nói thêm rằng đã thông báo cho các chủ nợ biết, chỉ đợi Ngụy Tam tới giao tiền.

Mễ Mộ Quỳ nổi giận ném lá thư xuống: "Đồ ăn hại! Vương Nhị mặt rỗ vẫn ở Bắc Bình mà nửa tháng trời mày không bắt được nó à? Thư này được gửi đến từ lúc nào?"

"Không biết được gửi đến từ khi nào, nhưng sáng nay Lưu Thành định ra ngoài quét tuyết thì thấy thư kẹp ở khe cửa."

Mễ Mộ Quỳ bực bội vung tay, bảo ông ta nhanh chóng gọi điện cho Vương Lâm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.