Khi ông Mễ huy động người đi tìm Ngụy Tam, Vương Lâm đã lái xe tới. Biết tin cô cả nhà họ Bạch là người đứng sau hàng loạt sự kiện này, Mễ Mộ Quỳ cảm thấy lạnh toát. Ông ta nhớ vụ án "Nhiếp Văn Lộng" có một nhân chứng nói giọng Quan Ngoại.
"Lúc đó tôi đã thấy kỳ lạ rồi, trùng hợp quá mức. Người đó làm ở tiệm bánh bao chưa được một tuần đã nghỉ việc. Rõ ràng là cố tình làm nhân chứng để đánh lừa chúng ta, khiến chúng ta tưởng nhầm Vương Nhị mặt rỗ là hung thủ."
Vương Lâm cũng nhớ lại chuyện này, chợt nhận ra đối phương đã tính toán từng bước rất chặt chẽ, đúng là một đối thủ đáng gờm.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đối thủ đã suy nghĩ kỹ lưỡng rồi lên kế hoạch báo thù. Có lẽ vì chênh lệch sức mạnh giữa hai bên quá lớn nên ban đầu họ chỉ hành động một cách kín kẽ, chính vì mục đích đánh cho bọn họ trở tay không kịp.
Tiếp theo chắc chắn đối thử sẽ tung ra một đòn lớn, vì vậy họ cần nhanh chóng tìm ra cô cả nhà họ Bạch. Cách duy nhất là phải "nhổ cỏ tận gốc".
...
Ở Bắc Bình có một loại ăn mày được gọi là "kêu gào khắp phố".
Cách ăn xin của họ là tự hành hạ bản thân, dùng chiêu khổ nhục kế để ép người khác phải bố thí cho mình.
Khi gặp đối tượng xin xỏ, họ lấy gạch đập đầu mình, đập vào ngực, thậm chí dùng dao nhọn rạch mặt mình. Họ quỳ xuống xin tiền với gương mặt máu me be bét, khiến người ta kinh hãi mà móc tiền ra đưa.
Còn có một loại ăn mày khác, họ sẽ mặc đồ rách rưới vào những ngày đông giá rét, nằm ngay trước cửa nhà bạn, vừa kêu đau vừa r3n rỉ không ngớt.
Họ khiến bạn sợ hãi phải vội móc tiền đưa thức ăn, chỉ mong họ đừng chết ngay trước cửa nhà bạn.
Ông Đinh Nhị gặp phải loại đầu tiên. Đọc Full Tại truyenfull.xyz
Sáng nay, ông ấy mua một cái bánh bột ngô thật to ở quán ăn sáng ngoài ngõ, định vừa ăn vừa đi về phía nhà trọ Đông Thăng.
Bỗng nhiên, một lão ăn mày trạc tuổi ông ấy ngã quỵ xuống trước mặt ông ấy.
Ông Đinh Nhị chưa kịp phản ứng, đối phương đã dùng tay trái đập đầu, tay phải đập ngực, máu chảy đầm đìa.
Sau đó, lão ăn mày dùng đôi tay đầy máu ôm lấy chân ông Đinh Nhị, van xin ông ấy cho miếng bánh bột ngô.
Ông Đinh Nhị cảm thấy có điều bất thường, vội ném chiếc bánh quay người bỏ đi.
Không ngờ đối phương đột ngột ôm chặt lấy chân còn lại của ông ấy từ phía sau, liên tục van nài "Xin hãy cho tôi dăm ba hào tiền đi đường", tay thì giữ chặt hai chân ông ấy, kéo mạnh về phía sau. Ông Đinh Nhị mất thăng bằng ngã ngửa ra sau, đầu đập mạnh xuống gờ lề đường cứng như đá.
Một ông già hơn bảy mươi tuổi làm sao chịu nổi cú ngã đó.
Máu trào ra ồ ạt từ sau đầu ông Đinh Nhị, chỉ trong tích tắc người đã tắt thở.
Khi Bạch Tố Khoan xuất hiện ở góc phố, sự việc đã xảy ra được khoảng mười lăm phút.
Hai người quét đường khiêng thi thể cứng đờ ra rìa đường.
Bạch Tố Khoan nhìn thấy cảnh tượng đó, mắt tối sầm lại.
Cô định xông lên nhưng kịp thời kiềm chế lại. Ông Đinh Nhị đã chết rồi, giờ lao lên chỉ khiến bại lộ thân phận mà chẳng có ích gì.
Toàn thân cô run rẩy, nước mắt chực trào.
Bỗng nhiên một chiếc xe đạp chạy vụt qua từ phía sau, người trên xe hét lớn: "Chuyện gì xảy ra vậy? Chết tiệt, con mẹ nó ai làm chuyện này?"
Người đó vừa chửi rủa vừa xông tới bên cạnh thi thể ông Đinh Nhị như một cơn gió.
Đã có người bức xúc vì loại ăn mày này từ lâu rồi, họ thi nhau lên tiếng kể tội. Kim Lai không chờ nghe hết, xông tới tóm lấy lão ăn mày đang định bỏ trốn rồi đánh cho một trận.
Ban đầu cậu ta định dựa vào ông Đinh Nhị để câu được con cá lớn phía sau, nhằm lập chút công trạng với cấp trên, nhưng giờ con mẹ nó mọi thứ tiêu tan cả rồi!
Tức giận không có chỗ trút, Kim Lai dùng cánh tay không bị băng bó đấm lão ăn mày khóc lóc la hét thảm thiết.
Bất ngờ "xoảng" một tiếng, hơn chục đồng bạc trắng sáng loáng rơi ra khỏi người lão ăn mày.
Kim Lại sững người. Một kẻ ăn mày sao lại có nhiều tiền thế này?
Rõ ràng đây là vụ giết người thuê!
Nhưng kẻ thù của ông Đinh Nhị chẳng phải là em trai của cục trưởng Mễ hay sao...
Đám đông bắt đầu xì xào bàn tán: "Ôi, có vấn đề...", "Chắc chắn là giết người thuê rồi...", "Nếu không một kẻ ăn mày lấy đâu ra nhiều tiền như vậy..."
...
Bạch Tố Khoan nhìn thấy những đồng bạc trắng ấy, cả người không kìm được mà run rẩy, ánh mắt dại ra lùi lại từng bước, suýt nữa thì ngã nhưng may mà có người đỡ cô.
"Cô ơi, bình tĩnh!"
Là Lưu Phượng Tảo, cô ấy ôm vai Bạch Tố Khoan, dìu cô biến mất ở cuối con phố dài.
Kim Lai dừng tay, nhìn xung quanh, phát hiện quản gia Ngụy Tam của nhà họ Mễ đang lặng lẽ rời khỏi đám đông. Không còn nghi ngờ gì nữa, cậu ta đã đoán đúng.
Chết tiệt, muốn lập công không ngờ lại vô tình giúp đỡ nhà họ Mễ! Đống bạc này vừa xuất hiện, ai nhìn thấy cũng đoán được chuyện gì đang diễn ra.
Cậu ta lẩm bẩm chửi một tiếng xui xẻo rồi leo lên xe đi đạp mất, bỏ lại đám đông đang ồn ào tranh giành những bạc phía sau.
...
Một chiếc tàu điện chạy ngang qua trước mặt Bạch Tố Khoan và Lưu Phượng Tảo. Người chen chúc chật cứng đến mức bám cả lên cửa sổ và cửa xe.
Lưu Phượng Tảo hỏi: "Cô ơi, cô ở đâu? Chúng ta đi đâu bây giờ?"
Mặt Bạch Tố Khoan tái nhợt, hàm răng cắn chặt.
Cái chết của ông Đinh Nhị là cú sốc lớn đối với cô.
Nhưng kế hoạch trả thù đã đi đến bước này rồi, không thể dừng lại được nữa.
Cô không có thời gian để đau buồn, cô phải tiếp tục báo thù, báo thù cho cả phần của ông Đinh Nhị!
Bỗng nhiên cô lên tiếng: "Lưu Phượng Tảo, hôm qua em nói muốn hợp tác đúng không?"
Cô chưa bao giờ nói mình là chị gái của Bạch Oánh Oánh, nhưng dù không nói đáp án đã quá rõ ràng.
Lưu Phượng Tảo gật đầu thật mạnh. Đọc Full Tại truyenfull.xyz
Bạch Tố Khoan nói: "Ngày kia vào giờ này, em hãy đến cửa tiệm quần áo cũ ở ngõ Báo Tử chờ tôi."
Lưu Phượng Tảo đáp vâng.
Bạch Tố Khoan nói tiếp: "Được rồi, em đi đi."
"Vậy còn ông Đinh Nhị phải làm sao? Cô không tiện xuất hiện, để em đi nhận xác nhé?"
"Không, nếu chúng ta đã muốn liên minh thì tuyệt đối không thể để lộ quan hệ."
"Thế...?"
"Ông Đinh Nhị là người trung hậu, hàng xóm láng giềng sẽ thương xót ông ấy một thân một mình mà đứng ra lo liệu chuyện này..."
Bạch Tố Khoan đau đớn như xé lòng. Ông Đinh Nhị vì gia đình cô mà chết, vậy mà cô còn không thể lo liệu hậu sự cho ông ấy.
"Em về đi."
Lưu Phượng Tảo ngập ngừng bước đi, không yên tâm quay lại hỏi: "Cô sẽ không đến trường nữa, đúng không?"
"Tôi đã bị lộ rồi, không thể quay lại được."
"..."
Lưu Phượng Tảo cảm thấy cuộc chia tay này thiếu gì đó, bạo dạn hỏi: "Sau khi gặp nhau vào ngày kia, cô định làm gì?"
Bạch Tố Khoan đáp: "Tôi sẽ đi tìm Vương Lâm, em hãy phối hợp với tôi."
Lưu Phượng Tảo ngạc nhiên: "Ông ta đang tìm cô khắp nơi đấy..."
"Đúng, tôi muốn chủ động đến gặp ông ta vào lúc này!"
Nói xong, Bạch Tố Khoan quay người bước đi.
Trở về nhà trọ Đông Thăng, cô mở cuốn sổ chép tin tức của mình ra.
Bên trong ghi lại toàn bộ thông tin về Vương Lâm kể từ khi ông ta đến Bắc Bình.
Cô lật đến dòng tin cuối cùng - Vụ án Hán gian Thân Bằng Cử.
Nhìn chăm chú một lúc, cô cầm bút khoanh một vòng tròn đỏ lớn xung quanh dòng tin đó.
...
Ngôi nhà tứ hợp viện của nhà họ Dương nằm trong ngõ Tiểu Sa Mạo, là một căn nhà bị đồn có ma, đã bỏ trống hơn nửa năm mà không cho thuê được. Người môi giới đều tránh xa, chủ nhà Dương Hỉ Tài đành phải tự đi tìm người thuê.
Những quán trà ở Bắc Bình thường kiêm luôn chức năng như "chợ người". Thợ xây, người khuân vác, dịch vụ kiệu cưới, cho thuê hoặc mua bán nhà cửa, cùng nhiều ngành nghề khác thường tập trung tại quán trà để chờ công việc hoặc giao dịch mua bán.
Dương Hỉ Tài đã uống trà suốt cả tuần mà căn nhà có ma của ông ta vẫn không ai hỏi đến.
Hôm nay, tình cờ có một phụ nữ nói giọng vùng Quan Ngoại đến muốn thuê một căn nhà có hầm chứa, hơn nữa con gái bà ấy sắp sinh, cần chỗ ở để ở cữ.
Thuê nhà có một số điều kiêng kỵ, trong đó việc không cho người khác ở cữ là một tập tục phổ biến ở phần lớn các vùng phía Bắc, vì người ta cho rằng phụ nữ sau sau khi sinh con có "máu tươi", sẽ mang lại xui xẻo.
Nghe thấy yêu cầu này, những người môi giới khác đều bỏ đi hết.
Nhưng căn nhà của Dương Hỉ Tài đã mang tiếng có ma thì còn ngại gì, vì vậy ông ta tiến lên bắt chuyện.
Người phụ nữ đó cũng rất khôn ngoan, hỏi: "Không phải là căn nhà có vấn đề đấy chứ?"
Dương Hỉ Tài đáp: "Từng xảy ra chút chuyện, nhưng cũng đã lâu rồi."
Người phụ nữ nói: "Vậy dẫn tôi đi xem thử, tìm nhà thuê mấy ngày rồi mà chẳng được căn nào, con gái tôi sắp sinh rồi, ôi..."
Sau khi xem qua nhà, hai bên thỏa thuận xong, bà ấy đặt cọc một đồng bạc và hẹn sẽ chuyển đến vào ngày kia.
Tiễn khách xong, Dương Hỉ Tài chợt nhớ ra một chuyện khác, hỏi: "Lúc nãy bà có nói cần có hầm chứa, sao vậy?"
Người phụ nữ đáp: "Chúng tôi ăn cơm phải có dưa cải chua, vào mùa thu phải chuẩn bị sẵn cải thảo, không có hầm thì không làm được."
...
Trong phòng khách biệt viện nhà họ Mễ, bà Mễ cầm tờ báo đọc, gương mặt lộ vẻ lo lắng.
Vụ án của Vương Hủy ngày càng nghiêm trọng. Các vị phu nhân quan chức bị vu khống không chịu bỏ qua, yêu cầu cục cảnh sát Bắc Bình rút lui khỏi vụ này và để tổ điều tra đặc biệt chống th@m nhũng của Trùng Khánh đứng ra xử lý.
Những học sinh từng thấy biên bản phạt của Bạch Oánh Oánh hồi trước đều nói rằng biên bản phạt mới xuất hiện ở trường hoàn toàn giống hệt cái đó.
Mọi người đều đang kêu oan cho Bạch Oánh Oánh.
Lúc này các phu nhân quyền quý cũng căm phẫn, nói rằng Mễ Cấn Liên bôi nhọ danh tiếng của Bạch Oánh Oánh, dù có bị đánh chết cũng là xứng đáng, bị huỷ gương mặt là còn nhẹ cho cô ta.
"Đám người này đúng là lũ ô hợp, gió chiều nào theo chiều ấy!"
Bà Mễ ném tờ báo xuống bàn, nghiến răng chửi mắng.
Bà ta không ngờ rằng mấy vị phu nhân quan chức từng được coi là "đồng nghiệp" của mình trước đây giờ lại bị bà ta đánh giá là lũ ô hợp.
Bây giờ bà ta trở thành mục tiêu công kích của họ.
Bà ta tức giận mà không biết xả vào đâu, đành quay sang oán trách Vương Lâm.
"Nếu không phải họ Vương kia bất tài vô dụng, mọi chuyện đã không phát triển đến mức này. Lúc Nhiếp Văn Lộng chết, tôi đã bảo là có điều bất thường, anh ta thì sao? Mải mê kiếm tiền từ đám Hán gian, thậm chí không thèm nghe điện thoại. Con người này thay đổi nhanh thật, mới đến Bắc Bình còn như con chó ngoan ngoãn, giờ làm cục trưởng phân cục rồi thì trở mặt thành con chó ăn cháo đá bát. Hừ!"
Ông Mễ cau mày hút thuốc.
Sự việc này đúng là do Vương Lâm chủ quan, luôn cho rằng đám văn nhân nông cạn đó chẳng làm được gì, thế nhưng bây giờ thì sao?
Những kẻ văn nhân mà ông ta coi thường lại đang khuấy đảo cả Bắc Bình.
Dư luận đang nghiêng hẳn về một phía, vụ vu khống ở trường nữ sinh Thanh Tâm ngày càng xôn xao, giờ đã trở thành một vụ bê bối điển hình trong giới quyền quý.
Anh trai ông ta làm cục trưởng cục cảnh sát Bắc Bình, mặc dù đã cố gắng kiểm soát dư luận nhưng cũng không tránh khỏi sự phẫn nộ của quần chúng.
Cứ tiếp tục thế này, tổ điều tra đặc biệt từ Trùng Khánh quan t@m đến vụ việc chỉ là chuyện sớm muộn...
...
Lúc này, nhà Vương Lâm càng hết đường xoay xở, vì con gái họ vẫn đang bị tạm giữ ở đồn cảnh sát.
Trước đây bà Vương không biết Nhiếp Văn Lộng và Vương Nhị mặt rỗ đều chết dưới tay Bạch Tố Khoan. Giờ nghe được chuyện này, bà ta mới nhận ra đây là một kế hoạch trả thù có bài bản, nhất là những đòn trả thù của con gái nhà họ Bạch rất nhanh và tàn nhẫn, khiến người ta không thể kiểm soát tình hình.
Bà ta nói với chồng: "Hay là cứu con bé A Hủy ra, rồi dùng kế ve sầu thoát xác mà trốn đi thôi."
Hiện giờ con gái A Hủy đang bị tạm giam ở đồn cảnh sát. Nếu không định minh oan cho cô ta, chồng bà ta là cục trưởng phân cục, muốn tìm cách đưa con gái ra ngoài không khó.
"Chúng ta không làm cái chức cục trưởng vô dụng này nữa. Số tiền trong tay cũng đủ rồi, cả nhà mình đi Hồng Kông sống một cuộc sống yên ổn thôi."
Vương Lâm khịt mũi cười khẩy, nói: "Để tóc dài mà tầm nhìn ngắn! Nếu tôi bỏ chạy thì thầy tôi sẽ gặp xui xẻo mất!"
"Thầy với chẳng thiếc gì chứ! Nếu không phải vì nhà họ Mễ giết người làm mọi chuyện bung bét hết cả, chúng ta có rơi vào tình cảnh này không!"
"Thôi, thôi, đừng ồn ào nữa, sự việc chưa đến mức nghiêm trọng tới vậy đâu. Chỉ cần bắt được con bé họ Bạch đó, đối chiếu lời khai của cô ta với cô giáo Phương, mọi chuyện sẽ được làm sáng tỏ."
"Nói thì dễ lắm, nhưng kế hoạch của cô ta chặt chẽ như vậy, làm sao mà không dự đoán được các hành động của chúng ta. E rằng bắt được cô ta cũng chưa chắc có thể làm sáng tỏ mọi chuyện!"
Vương Lâm cũng hiểu rõ là vậy, nhưng ông ta không thể chạy trốn, ông ta nhất định phải giải quyết vụ việc này.
Không phải vì Vương Lâm nghĩ đến công ơn của thầy mình mà là ông ta không cam lòng.
Ngày trước ông ta luôn khao khát leo lên vị trí cao để gia đình nở mày nở mặt, nhưng đến hơn bốn mươi tuổi rồi mà chỉ mới làm tới cục trưởng, ông ta thật sự mất hết hứng thú.
Ở tuổi này, kiếm được nhiều tiền mới là việc quan trọng. Khó khăn lắm ông ta mới nhận được một công việc béo bở, chiến dịch diệt Hán gian chỉ vừa mới bắt đầu, con đường tài lộc phía trước đang rộng mở, làm sao ông ta cam lòng rút lui vào lúc này được.
Ông ta cầm điện thoại gọi cho một vài đồn trưởng đồn cảnh sát khu vực, yêu cầu họ phối hợp truy tìm Bạch Tố Khoan.
Thông tin có thể cung cấp là: "Tuổi khoảng 25, chiều cao khoảng 1m63, dung mạo xinh đẹp, khí chất lạnh lùng. Có thể đi cùng một bà già giọng Quan Ngoại."
Những thông tin này vô cùng mơ hồ, ai nghe xong cũng đều thấy khó hiểu.
Vương Lâm cũng biết chỉ với những thông tin như vậy thì việc bắt được Bạch Tố Khoan là điều gần như không thể.
Nhưng sau khi phái người tìm kiếm ảnh chụp của Bạch Tố Khoan khắp nơi, hoàn toàn không thu được gì.
Dù trong hồ sơ tại trường nữ sinh Thanh Tâm có ghi rằng cô tốt nghiệp từ Thanh Hoa.
Nhưng thực tế cô đã thi đỗ vào trường ở Thượng Hải khi mới mười hai, mười ba tuổi.
Cô học đại học ở Phúc Đán, rất ít người ở Bắc Bình có ấn tượng về cô.
Có lẽ đây cũng là lý do khiến cô có thể lẩn trốn hơn một tháng mà không bị phát hiện.
Chiếc đồng hồ quả lắc vang lên mấy tiếng. Đọc Full Tại truyenfull.xyz
Thời gian không còn sớm nữa, đã đến lúc phải đến đồn cảnh sát họp, Vương Lâm dặn dò vợ vài câu rồi đi ra ngoài.
Chiến dịch diệt Hán gian đang diễn ra sôi nổi, từ trên xuống dưới đều rất quyết liệt, mỗi ngày đều có cuộc họp buổi sáng để động viên và báo cáo tình hình.
Cục trưởng phải làm gương, cho nên dù bận thế nào Vương Lâm cũng phải có mặt.
Ông ta vội vàng lên đường, dự định nhanh chóng làm tròn trách nhiệm rồi ra ngoài điều tra Bạch Tố Khoan.
Khi đến đồn, Vương Lâm đi thẳng vào phòng họp. Mà ở góc hành lang có một người phụ nữ trẻ đang ngồi đó, lặng lẽ nhìn ông ta.