Vinh Quang Trong Thù Hận - Lý Cửu Tuấn

Chương 26: Cậu ấm đào hoa và ông hoàng may mắn



Trời tối dần, Kim Lai bắt đầu lo lắng. Cậu ta đã mang đứa trẻ về đây cả ngày rồi mà vẫn không thấy bà ngoại hay mẹ nó đến đón.

Cậu ta thầm nghĩ "Làm gì có kiểu mẹ hay bà ngoại nào vô trách nhiệm đến thế chứ."

"Chẳng lẽ mình đoán đúng rồi? Đứa trẻ này bị bắt cóc thật?"

Suy nghĩ này khiến cậu ta cảm thấy đứa bé thật đáng thương, nhìn đứa trẻ bò quanh trên bàn, Kim Lai hỏi: "Có phải nhóc con bị bắt cóc không? Không phải? Hay là phải? Ôi! Chẳng nói được câu nào, thằng nhóc này đúng là giỏi thật đấy!"

Nói một lúc cậu ta lại thấy bực bội, thô lỗ giữ chặt đứa bé không cho nó bò nữa. Dù vậy đứa nhỏ cũng không khóc không nháo, bàn tay mềm mại nắm lấy một ngón tay của Kim Lai rồi đưa lên miệng m út. Tay mềm mại, miệng cũng mềm mại như thế, Kim Lai sững sờ lẩm bẩm: "Bị bắt cóc thật sao? Không lẽ lại rơi vào tay mình thật?"

Cậu ta không hề muốn tự dưng có thêm một đứa con nuôi thế này. Nghĩ tới nghĩ lui, Kim Lai cảm thấy mình đúng là kẻ xui xẻo.

Thằng nhóc này ăn khỏe, tiểu cũng khỏe, chỉ riêng một buổi chiều thôi mà đã tè lên tay cậu ta ba, bốn lần rồi.

Nhớ tới mẹ mình bị đục thủy tinh thể đã nhiều năm, bà ấy còn ngã lên ngã xuống chẳng tự lo nổi cho bản thân, khỏi nói đến chuyện trông nom một đứa trẻ!

...

Tuyết bắt đầu rơi. Bạch Tố Khoan và Lưu Phượng Tảo nấp sau bức tường nhìn đăm đăm Kim Lai và bé Cát, trong lòng nóng như lửa đốt nhưng nghĩ mãi không ra cách cứu con.

Đến khoảng mười giờ đêm, Kim Lai chuẩn bị đi về. Cậu ta thô bạo nhấc đứa trẻ lên, cảnh tượng đó khiến trái tim Bạch Tố Khoan và Lưu Phượng Tảo thắt lại.

Kim Lai và đứa trẻ nhìn nhau một lúc lâu, cậu ta lẩm bẩm chửi mát một tiếng rồi lại quấn đứa nhỏ vào ngực, cầm dùi cui đi ra ngoài.

May thay, dù trời đang đổ tuyết dày nhưng cậu ta sợ ngã nên đạp xe rất chậm. Nếu không, có lẽ Bạch Tố Khoan và Lưu Phượng Tảo có chạy tắt thở cũng không thể đuổi kịp cậu ta.

Dù vậy cuối cùng hai người vẫn không thể theo kịp, đành dừng lại thở hổn hển, nhìn chiếc xe đạp của Kim Lai khuất dần mà không làm được gì.

Lưu Phượng Tảo nói: "Mai em lại cải trang thành người kéo xe vậy."

Dù hôm nay không bám theo được, nhưng họ phải tìm ra nơi ở của Kim Lai. Họ nghĩ có lẽ ngày mai Kim Lai sẽ không mang đứa trẻ đến chỗ làm nữa, mà sẽ để nó ở nhà cho người thân trông coi. Khi đó, họ sẽ nhân lúc người nhà cậu ta không chú ý mà cứu đứa nhỏ đi.

Để tìm được địa chỉ nhà của Kim Lai, họ chỉ có cách bám theo cậu ta, ngày mai cậu ta phải đi làm, họ sẽ chờ cậu ta tan làm rồi theo đuôi.

Em trai Lưu Phượng Tảo đã bỏ học đi kéo xe, lần trước khi bắt cóc Vương Lâm, họ đã dùng chiếc xe kéo của em trai cô ấy.

Sau khi về nhà chuẩn bị, Bạch Tố Khoan vẫn lo lắng cho con, bốn giờ sáng hôm sau cô đã có mặt ở gần đồn cảnh sát.

Tám giờ sáng, Kim Lai xuất hiện. Điều bất ngờ là cậu ta không để đứa trẻ ở nhà mà lại mang nó theo.

Không biết bệnh cảm của bé Cát đã khỏi chưa, trên đầu bé đội thêm một chiếc mũ đầu hổ quê mùa, nằm trong lòng Kim Lai cười vui vẻ.

Khi Kim Lai đến cửa, cậu ta vừa dựng xe khóa xe lại, vừa nói gì đó. Dù khoảng cách khá xa, Bạch Tố Khoan vẫn nghe thấy loáng thoáng...

"Nhóc con, vui vẻ quá nhỉ! Nhưng nói trước nhé, tôi không phải cha nhóc đâu, sau này đừng có mà nhớ đến tôi. Coi cái mũ đầu hổ đầy tinh thần này đi, không phải tôi lo cho nhóc đâu, mà là vì bà ngoại và mẹ nhóc đấy! Mau gọi họ tới chuộc đi, không là tôi sẽ ăn thịt trẻ con đấy! Tôi hung dữ lắm!"

Bình thường bé Cát hiếm khi được ra ngoài ngắm phố phường, cả ngày luôn bị bà Ngô bắt nằm yên trên giường.

Có lẽ vì lần này thấy gì cũng mới lạ, cậu bé mở đôi mắt đen láy thật to, ê a không rõ ràng. Kim Lai ngạc nhiên: "Ô hô, thằng nhóc này chẳng sợ gì cả!"

Bạch Tố Khoan không biết nên cảm thấy nhẹ nhõm hay lo lắng, nhưng cô vẫn chưa nghĩ ra cách nào để cứu con.

Kim Lai lo nhóc con tin gặp chuyện, nên đi ra đi vào đều mang theo đứa bé bên mình, ra ngoài làm nhiệm vụ cũng mang theo, thậm chí đi xem mắt cũng không bỏ cậu bé lại.

Lưu Phượng Tảo cải trang thành nam giới, kéo xe kéo chở Bạch Tố Khoan bám theo Kim Lai từ sáng tới tối, liên tục theo dõi suốt ba ngày nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội ra tay.

Họ đã từng nghĩ tới việc dùng lại cách cũ, dùng gậy đánh vào sau gáy như lần bắt cóc Vương Lâm để đối phó với Kim Lai.

Nhưng cách này không khả thi. Kim Lai cao lớn lại khỏe mạnh, xác suất đánh trúng chỉ bằng một cú từ phía sau rất thấp.

Hơn nữa, họ sợ ném chuột vỡ bình, bé Cát đang được buộc chặt vào ngực Kim Lai, nếu cậu ta ngã xuống thì đứa bé cũng sẽ ngã theo.

Nhất là nếu Kim Lai ngã sấp mặt xuống đất, đứa bé sẽ bị cơ thể nặng nề của cậu ta ép xuống đất, không dám tưởng tượng...

Bạch Tố Khoan lo lắng không thôi, Kim Lai cũng đau đầu nhức óc chẳng kém.

Sao mẹ của đứa trẻ vẫn chưa xuất hiện nhỉ?

Thôi xong rồi, chắc chắn là mình đoán đúng, đứa trẻ này bị bắt cóc rồi.

Mấy ngày nay Kim Lai cùng ăn cùng ở với đứa trẻ, chỉ cần tách ra một chút là đứa bé òa khóc tìm cậu ta ngay. Khi đói thì há miệng đòi ăn với cậu ta, lúc buồn ngủ thì áp mặt vào ngực cậu ta ngủ. Chẳng lẽ đứa nhóc này coi cậu là cha thật sao?

Cơ hội lập công mất rồi, cậu ta nhìn thấy đứa trẻ này là thấy phiền, chi bằng vứt quách đi.

Đứa bé chớp chớp đôi mắt đen láy như quả nho nhìn cậu ta, miệng kêu "ô, ô, ô..."

Thôi xong, xui xẻo quá, bị nó bám dính rồi.

Kim Lai bế đứa bé lên, mềm mại thơm tho, dường như nhặt được một đứa con nuôi cũng không tệ.

Không thể cứ gọi là "nhóc con, nhóc con" mãi được, cậu ta nghĩ ra một cái tên, gọi là Tráng Tráng, vì nhóc bị cảm một đêm đã khỏi, đúng là rất cường tráng khỏe mạnh.

Cậu ta còn hỏi cảnh sát già đứa trẻ mấy tuổi thì tiêm vaccine đậu mùa, nghĩ rằng nếu một tuần nữa mà mẹ đứa bé vẫn chưa xuất hiện thì cậu ta sẽ đưa đứa trẻ đi tiêm vaccine.

Chạng vạng hôm đó khi cậu ta đang cho đứa bé uống sữa bột, bỗng nhiên có ba người đàn ông bước vào. Một người trong số đó đeo máy ảnh trên cổ, nhìn là biết người ngoại tỉnh.

Người mới đến nói rằng vợ mình đã mất tích, muốn nhờ cảnh sát hỗ trợ tìm kiếm.

Người nói chuyện là một tên trói gà không chặt, loại đàn ông mà phụ nữ gặp sẽ không thể rời mắt.

Trông khá giống Tráng Tráng, đoán rằng cậu bé lớn lên cũng sẽ giống như vậy, đến lúc đó khỏi lo chuyện tìm vợ.

Nghĩ đến đây, Kim Lai cảm thấy mình làm cha Tráng Tráng hẳn là tiết kiệm được khá nhiều tiền.

Chú Ba lấy cuốn sổ ghi chép ra làm thủ tục đăng ký cho họ, khi nghe thấy tuổi là 25, cao 1m63, ông ta và Kim Lai nhìn nhau.

Chú Ba bỗng coi trọng hẳn lên, hỏi: "Có phải vợ cậu đi cùng một bà lão có giọng vùng Quan Ngoại không?"

Phương Tỉnh Thu ngạc nhiên: "Đúng rồi. À không đúng, bà Ngô đã về quê rồi."

Chú Ba lại hỏi: "Có phải còn một cô bé 12 tuổi bị động kinh nữa không?"

"Nhị Nha? Cũng về quê rồi! Ấy không đúng, ông gặp vợ tôi à?"

Chú Ba và Kim Lai nhìn nhau lần nữa, cả hai đều cảm thấy mình sắp gặp vận may lớn.

Chú Ba quay lại hỏi tiếp: "Vợ cậu có dẫn theo một cặp sinh đôi một trai một gái không?"

Nghe thấy câu hỏi này của chú Ba, Kim Lai che mặt Tráng Tráng lại, sợ bị cha ruột phát hiện rồi mang đi mất.

Tuy nhiên, Phương Tỉnh Thu chẳng nhìn sang bên đó tí nào, anh đâu thèm quan t@m đến con của người khác.

"Cặp sinh đôi á? Không!"

"Vậy xin hỏi cậu Phương, cậu có bức ảnh nào của vợ mình không? Để lại cho chúng tôi tiện tìm kiếm giúp anh."

"Không có. Cô ấy giận dỗi bỏ đi, đốt hết ảnh rồi, ngay cả ảnh cưới cũng cắt đôi mang đi."

"Cô ấy bỏ đi từ bao giờ?"

"Một năm trước."

Chú Ba hiểu ra ngay, chắc chắn cô Phương đã sinh con sau khi bỏ đi, người cha này hoàn toàn không biết gì.

"Vậy sao cậu lại nghĩ đến việc tìm cô ấy ở Bắc Bình?"

"Tháng trước nghe người ta nói cô ấy đến đây nên tôi vội đến tìm. Tìm được rồi, nhưng sau đó cô ấy bảo tôi về phía Nam giải quyết công việc, không ngờ tôi quay lại đây thì cô ấy đã mất tích."

Nghe xong, chú Ba và Kim Lai lại nhìn nhau, chắc chắn rằng cô Phương này chính là người họ đang tìm.

Nhưng điều này chẳng có tác dụng gì, vì thông tin mà cậu chủ họ Phương này nắm được còn ít hơn họ.

Sau khi nói vài câu qua loa để tiễn cậu chủ họ Phương đi, chú Ba nói với Kim Lai: "Chắc chắn đây là cha ruột của Tráng Tráng, nếu không sao có thể sinh ra đứa bé đẹp trai thế này!"

Trong lòng Kim Lai thấy không vui, "Sinh thì sao? Không trả! Không trả! Làm gì được!".

Nhưng rồi cậu ta lại thấy có gì đó không ổn, "Tại sao mình không muốn trả con cho người ta nhỉ? Vốn là giữ đứa trẻ lại để tìm mẹ nó, sao giờ lại sợ cha mẹ nó đến tìm thế này?".

Thật kỳ quái!

Chú Ba không biết những suy nghĩ rối rắm trong lòng Kim Lai, vẫn tiếp tục nói: "Xem tình hình này có vẻ như đứa trẻ không phải bị bắt cóc, có gì đó không đúng, chưa thấy người mẹ nào làm mất con mà bình tĩnh như vậy. Không dám xuất hiện, chắc chắn vì đang dính vào vụ án ghê gớm nào đó!"

Kim Lai cũng suy nghĩ bình thường trở lại, ngẫm nghĩ rồi nói: "Cục trưởng không nói cụ thể là vụ gì, nhưng tôi nghĩ chắc có liên quan đến vụ ở Hà Công Phủ."

Nghe vậy, chú Ba nhớ đến cô bé giả mạo đã Bạch Oánh Oánh để lừa lấy chứng cứ vụ án, rõ ràng có kẻ đứng sau sai khiến cô bé, khả năng cao là nhóm người họ đang tìm.

"Cháu trai, hay chúng ta thử theo dõi căn nhà của nhà họ Bạch xem sao?" Chú Ba đề nghị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.