Kim Lai suy nghĩ một chút rồi nói: "Vô ích thôi, sau khi ông Đinh Nhị qua đời, ngôi nhà cũng bị bỏ hoang. Cháu đã đi vòng quanh khu vực đó mấy lần mà không phát hiện được gì."
Chú Ba hỏi: "Thế còn cục trưởng Vương thì sao? Có gọi điện thúc giục nữa không?"
"Nhắc đến cũng kỳ lạ thật!" Kim Lai nói: "Mấy hôm nay cháu gọi điện cho cục trưởng Vương mấy lần, lần nào thư ký cũng nói là cục trưởng xin nghỉ phép, không có ở văn phòng."
Ngay lúc cậu ta vừa nói dứt câu thì điện thoại trên bàn vang lên. Cậu ta bắt máy, phân cục gọi tới thông báo cho các cục, các đồn rằng: "Cựu cục trưởng Vương Lâm liên quan đến th@m nhũng nên đã bỏ trốn. Từ giờ, công việc của phân cục sẽ do một người họ Chu tạm thời đảm nhiệm. Khuyến khích cảnh sát các đồn khu vực cung cấp manh mối về hành vi th@m nhũng của "kẻ phạm tội họ Vương", truy lùng và bắt giữ ông ta."
Hai chú cháu ngây người!
Mất một lúc sau họ mới hoàn hồn.
"Thôi rồi!" Kim Lai đặt ống nghe xuống: "Xem ra đứa bé này đã thành gánh nặng rồi. Bà ngoại hay mẹ nó có tìm tới hay không cũng vô ích! Muốn lập công thì phải đi tìm Vương Lâm thôi."
...
Tiếp theo đó là làn sóng chỉ trích dữ dội từ dư luận. Cảnh sát Bắc Bình công khai các hành vi phạm tội và vụ việc bỏ trốn của cha con Vương Lâm, kêu gọi toàn xã hội cung cấp thông tin về tội phạm bỏ trốn.
Cục trưởng Mễ thì "vì việc nước quên tình nhà", ra lệnh cho toàn cục tiến hành kiểm tra nội bộ, quét sạch những con sâu làm rầu nồi canh trong đội ngũ cảnh sát.
Trước đó, các phu nhân quan chức từng bị vu oan trong vụ biên bản giả ở trường nữ sinh Thanh Tâm, dù không được tận mắt chứng kiến cha con Vương Lâm chịu tội, nhưng danh tiếng của hai cha con họ bị hủy hoại đến mức này cũng khiến các quý bà hả dạ.
Vì vậy, các quý bà đồng loạt ca ngợi sự công chính liêm minh của cảnh sát Bắc Bình, vô cùng kính trọng quyết định "vì việc nước quên tình nhà" của cục trưởng Mễ.
Còn chuyện họ từng bất bình vì vụ việc của Bạch Oánh Oánh hồi trước đã bị họ đã quên sạch, chỉ lo chuyện nhà mình. Khi danh dự của bản thân được làm sáng tỏ, họ đâu còn hứng thú xen vào việc của người khác.
Nhờ vậy, cục trưởng Mễ và nhà họ Mễ lại thoát hiểm một lần nữa, đẩy Vương Lâm lên làm con dê thế mạng để ổn định dư luận, ngăn ngừa Cư Nhân Đường can thiệp vào vụ án, sau cùng còn nhận được nhiều lời khen ngợi từ công chúng.
Kết quả này không làm Bạch Tố Khoan ngạc nhiên chút nào. Đọc Full Tại truyenfull.xyz
Cô đã dự tính trước khả năng này xảy ra, nên đã chuẩn bị một nước cờ phản công. Lúc này cô cần phản công ngay lập tức, nhưng đứa trẻ lại làm cô phân tâm.
Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy do dự bất an, không biết nên tìm cách cứu con trước hay đánh trả cục trưởng Mễ trước.
Nghĩ đến hình ảnh Kim Lai chăm sóc đứa trẻ, cô cắn răng lựa chọn vế sau.
Ít nhất, đứa trẻ ở trong tay Kim Lai sẽ tạm thời không gặp nguy hiểm.
Vì vậy vào một ngày nọ, cục cảnh sát Bắc Bình nhận được một lá thư tố cáo có ký tên thật của Vương Lâm, trong đó cáo buộc cục trưởng Mễ ngụy tạo chứng cứ và đổ tội cho mình. Trong thư nêu rõ vụ án Hà Công Phủ do cục trưởng Mễ bày mưu tính kế, giúp người em trai ruột Mễ Mộ Quỳ dàn dựng hiện trường giả hòng thoát tội.
Bức thư còn tiết lộ rằng bản tự thú của Vương Hủy trong ngăn kéo ở nhà đã bị cảnh sát thu giữ nhưng không được công khai với công chúng, bởi vì trong đó Vương Hủy đã khai rõ quá trình bị Mễ Cấn Liên đe dọa và chỉ đạo trộm biên bản trắng.
Điều này có thể kiểm chứng được: số biên bản đó khớp với trang bị thiếu trong sổ lưu trữ biên lai của cục cảnh sát, số hiệu là K-12006.
Đồng thời, Bạch Oánh Oánh đang bị giam giữ cũng đệ đơn kháng cáo, nói rằng biên bản phạt chưa bị tiêu hủy mà đang ở nhà cô ấy, do ông Đinh Nhị giữ hộ, có thể xác minh.
Vụ việc này kéo theo cái chết của ông Đinh Nhị, khiến tin đồn "ông Đinh Nhị bị diệt khẩu vì biết quá nhiều" càng lan truyền mạnh mẽ hơn.
Dư luận bùng nổ, buộc tòa án phải xem xét lại vụ án.
Biên bản giả được tìm thấy ở nhà họ Bạch, xác nhận rằng Bạch Oánh Oánh chỉ vô tình gây thương tích do tức giận bị vu oan, loại trừ khả năng cố ý giết người, sẽ chọn ngày lành rồi thả ra.
Cục trưởng Mễ bị một loạt đòn tấn công trí mạng này đánh cho tơi tả.
Tuy nhiên, để leo lên được vị trí hiện tại, Cục trưởng Mễ không phải kẻ tầm thường. Ông ta đã lường trước khả năng xuất hiện thư tố cáo của Vương Lâm, nên khăng khăng báo cáo lên cấp trên rằng đó là vu khống bịa đặt. Ông ta đưa ra bằng chứng là các bức ảnh chụp hiện trường và lời khai của nhân chứng trong vụ án Hà Công Phủ, tất cả đều được lưu trữ trong hồ sơ, hoàn toàn không khớp với những gì bức thư tố cáo.
Còn về việc Vương Hủy trộm biên bản phạt trắng, ông ta cho rằng đó là Vương Lâm lợi dụng chức vụ để ăn cắp, không liên quan đến cấp trên.
Cục trưởng Mễ cố gắng biện hộ cho bản thân vì ỷ vào có người chống lưng phía trên, một người có thế lực đã đưa ông ta lên vị trí hiện tại. Nếu ông ta bị lật đổ, người đó cũng chịu nhục nhã, thậm chí có thể bị liên lụy.
Vì vậy, không chỉ bản thân ông ta nỗ lực mà người chống lưng cho ông ta cũng đang tìm mọi cách bảo vệ ông ta.
Chỉ cần tìm ra lỗ hổng trong lá thư tố cáo của Vương Lâm và dựa vào các quy định cứng nhắc của pháp luật, khả năng mọi chuyện sẽ kết thúc mà không có kết quả là rất lớn.
Nhưng ngay lúc này, đòn trí mạng tiếp theo mà Bạch Tố Khoan chuẩn bị đã được tung ra. Không chỉ gửi thư tố cáo đến các cơ quan chức năng, cô còn gửi đến các tòa soạn báo lớn.
Thông thường, báo chí địa phương không dám đụng chạm đến quan chức bản địa, hầu hết các tòa soạn ở Bắc Bình sẽ không đăng tải nội dung này. Nhưng các tờ báo ở Thượng Hải và Trùng Khánh thì cục trưởng Mễ không thể kiểm soát được.
Ngay khi báo chí đăng tải, giống như Mễ Mộ Quỳ từng lợi dụng dư luận hồi trước, lần này cảm xúc của công chúng lại bị khuấy động một lần nữa. Họ đồng loạt thay đổi thái độ: "Ai nói không có bằng chứng giấy trắng mực đen thì vô tội?"
Nếu không phải nhà họ Mễ sai khiến Nhiếp Văn Lộng và Vương Nhị mặt rỗ bịa đặt, làm sao một người chết ngay trước cửa nhà họ Mễ, còn người kia lại chết một cách kỳ lạ sau khi tống tiền nhà họ Mễ không thành?
Còn về tờ biên bản phạt bán dâm, nếu chỉ có Vương Hủy dàn dựng, tại sao Bạch Oánh Oánh không tấn công Vương Hủy mà lại đánh Mễ Cấn Liên?
Dư luận sục sôi khiến Cư Nhân Đường không thể tiếp tục làm ngơ nữa, buộc phải can thiệp vào vụ án này.
Đúng lúc đó, một vị quan chức lớn từ Trùng Khánh đến Bắc Bình kiểm tra tình hình tiếp quản, khi biết tin này, ông ấy đập mạnh bàn trong cuộc họp, trợn trừng mắt tức giận nói: "Làm quan mà không vì dân thì về nhà trồng khoai đi! Điều tra ngay! Lập tức! Mau chóng điều tra!"
Không chỉ Cư Nhân Đường vào cuộc, xét thấy đây là vụ án đầu tiên có quy mô lớn kể từ khi Chính phủ Quốc dân tiếp quản Bắc Bình nên Trùng Khánh cũng rất coi trọng, họ muốn mượn vụ án này để cho người dân Bắc Bình thấy sự chính trực và khí thế mạnh mẽ quyết liệt của Quốc dân đảng.
Một đội trấn chỉnh kỷ luật khác cũng hạ cánh xuống sân bay Nam Uyển ở Bắc Bình ngay sau đó.
Khi Bạch Tố Khoan nhìn thấy tác động của vụ việc trên các tờ báo, cô cảm thấy việc báo thù sắp kết thúc.
Đồng thời, thông qua việc tiếp tục theo dõi Kim Lai, cuối cùng cô cũng đã nghĩ ra một cách để cứu bé Cát.
Nhưng kế hoạch này yêu cầu cô phải có một bộ trang phục tử tế, mà hiện giờ cô lại không đủ tiền để chuẩn bị.
Ban đầu, kinh phí cho việc báo thù của cô đến từ các món trang sức và áo khoác lông của Hồ Tiểu Vân, sau đó là từ ví tiền của Vương Lâm, đến bây giờ cô đã cạn kiệt tài chính.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô quyết định sẽ lẻn về nhà mình ở ngõ Thủ Phách vào đêm khuya, tìm kiếm xem liệu còn thứ gì có giá trị để mang đi cầm cố hay không.
Vì quá lo lắng cho đứa trẻ, cô quyết định sáng hôm sau sẽ chuẩn bị mọi thứ cho kế hoạch, đúng lúc đó, cô hay tin em gái mình đã được thả ra khỏi nhà giam.
Từ sáng đến tối, các phóng viên trên khắp thành phố đổ xô về ngõ Thủ Phách.
Bạch Tố Khoan lòng nóng như lửa đốt nhưng không thể lộ diện, đành chờ đến tối muộn khi đám người đã giải tán, cô mới dám lén trở về, dặn em gái ngày mai đi thế chấp nhà.
"Là thế chấp, không phải bán." Đọc Full Tại truyenfull.xyz
Cần nhanh gọn chứ không cần nhiều. Nếu không, sắp tới cả nhà sẽ phải chịu cảnh không có gì để ăn.
Cô vừa dặn dò xong thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa từ bên ngoài, có người gọi: "Cô hai ơi!"
Còn có một giọng khác tiếp lời: "Em vợ ơi!"
Bạch Tố Khoan nghe giọng đó mà giật mình: "Phương Tỉnh Thu!"
Bạch Oánh Oánh ngơ ngác hỏi: "Phương Tỉnh Thu là ai vậy chị?"
Bạch Tố Khoan: "Nói ra thì dài lắm. Chị vào phòng trong tránh mặt trước, em cố gắng nhanh chóng đuổi anh ta đi."
"Vậy em không cho anh ta vào nhà nhé?"
"Không được! Như thế sẽ chỉ khiến anh ta nghi ngờ, dông dài với em không chịu thôi. Cứ cho anh ta vào, giữ thái độ tốt một chút, anh ta thích mềm mỏng chứ không ưa cứng đối cứng, chỉ cần nói vài câu ngon ngọt là anh ta sẽ lơ tơ mơ ngay."
Bạch Oánh Oánh nghe chị mình nói mà càng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng chị cô ấy lại tin tưởng vô điều kiện vào năng lực của em gái mình, dặn dò xong rồi đi vào bên trong luôn.
Bạch Tố Khoan biết rõ Phương Tỉnh Thu là một kẻ dễ bị lừa, cô không cần phải nói quá nhiều với em gái, em gái cô vốn thông minh, xử lý gã công tử bột này chắc chắn không có vấn đề gì.
Bạch Oánh Oánh ngơ ngác ra mở cửa, một chàng trai đẹp như ngôi sao điện ảnh từ trên trời rơi xuống: "Em vợ, anh là anh rể đây."
"Anh rể...?"
Vậy mà là thật sao...?
"À... vào đi, vào đi... chị em đâu rồi?"
"Chưa thấy, anh tìm mấy ngày rồi."
Hồi tối Phương Tỉnh Thu mới thấy tin tức em vợ ra tù trên báo nên nhanh chóng đến gặp.
Ngay khi vừa mời anh rể vào nhà, cô em gái đã bắt đầu tìm cách đuổi người anh rể này đi, kể lể rằng mình đã bị ngược đãi và đánh đập trong tù thế nào.
"Người em đau đớn suốt ba ngày ba đêm không sao chợp mắt nổi, đang định chuẩn bị đi ngủ thì nghe thấy anh rể gõ cửa."
Cô ấy vừa nói vừa ngáp: "Anh rể, anh ở đâu, mai em đến thăm anh nhé, hôm nay muộn quá rồi, em phải nghỉ ngơi, các anh về sớm đi."
"Em ở một mình ban đêm quá nguy hiểm, ba người bọn anh ở lại với em."
"Vậy... chẳng phải càng nguy hiểm hơn sao?"
"..."
Phương Tỉnh Thu là một người nhiệt tình nhưng không có đầu óc, nói xong câu đó mới nhận ra không ổn.
Vì vậy, anh dặn dò mấy câu rồi để lại một khoản tiền cho em gái, nói: "Ngày mai anh rể sẽ tổ chức tiệc đón gió tẩy trần cho em."
"Nhà hàng Lục Quốc, nhất định phải đến đấy nhé."
Bạch Oánh Oánh thật sự không thể không thích người anh rể này – vừa đẹp trai lại chân thành, nhìn thế nào cũng thấy vừa mắt. Sau khi tiễn anh đi, cô ấy trở vào nhà hỏi chị mình rốt cuộc là sao.
Chị cô ấy không kịp giải thích, chỉ nói: "Mau đuổi theo Phương Tỉnh Thu, mượn máy ảnh của anh ta, nhanh lên."
Vừa nãy cô nhìn qua khe cửa thấy Sài Đại có đeo một chiếc máy ảnh trên cổ, thứ này sẽ giúp ích rất nhiều cho hành động của cô vào ngày mai.
Em gái vội vàng chạy đi, thuận lợi mượn máy ảnh trở về.
...
Đêm khuya, hai chị em tính toán kế hoạch ngày mai, không hề hay biết rằng cuộc điều tra vụ án tại Hà Công Phủ đang xảy ra một bước ngoặt quan trọng...
Ở Cư Nhân Đường - văn phòng chính phủ tạm thời ở Bắc Bình, tổ điều tra đặc biệt đang báo cáo vụ án lên cấp trên.
Qua điều tra, họ đã xác định được vụ án Hà Công Phủ có rất nhiều điểm nghi vấn. Hiện giờ họ có thể khẳng định vợ chồng nhà họ Mễ đã giết người, sau đó Vương Lâm dựng hiện trường giả, tiếp đó là tòa án bao che, tạo thành một vụ án oan.
Toàn bộ hệ thống tư pháp đang trong tình trạng "quan chức bao che cho nhau, như một khối sắt thép không thể phá vỡ".
"Đúng là vô lý!"
Lãnh đạo cao nhất nổi giận, đó chính là vị quan lớn từ Trùng Khánh đã vỗ bàn ra lệnh điều tra thật kỹ vụ án này trước đó.
Ông ấy lại nhấn mạnh: "Làm quan mà không vì dân thì về nhà trồng khoai đi."
Nhưng sau khi báo cáo viên rời ra, thư ký của ông ấy cẩn thận nói: "Nếu công khai vụ án như vậy, có thể sẽ ảnh hưởng không tốt."
Vị quan to kia ngẩn người, nghĩ ra gì đó, ông ấy chậm rãi gật đầu: "Có lý!"
Làm quan phải có tầm nhìn lớn, vậy tầm nhìn lớn là gì? Đôi khi sự thật không quan trọng, điều quan trọng là danh dự của chính phủ!
Vị quan to cầm điện thoại lên gọi cho trưởng nhóm phụ trách điều tra vụ án.
Ông ấy khen ngợi hiệu quả công việc của nhóm, rồi chuyển hướng câu chuyện, nói: "Chính phủ mới tiếp quản Bắc Bình được mấy tháng mà lại xuất hiện vụ việc tư pháp hủ bại nghiêm trọng như thế này, nếu để chuyện này truyền ra ngoài thì làm sao lấy được lòng tin dân chúng nữa, chẳng phải sẽ bị người dân chê trách sao, họ sẽ bảo chúng ta còn thua cả thời kỳ bọn Nhật chiếm đóng."
Trưởng nhóm bên kia ngạc nhiên, hỏi: "Ý của cục trưởng là?"
...
Mùa đông năm nay tuyết rơi cực kỳ nhiều, từ đầu tháng mười một âm lịch đã hiếm khi thấy ngày nắng.
Trời lạnh giá, Kim Lai dẫn cậu bé Tráng Tráng đi tuần tra bên ngoài phải hết sức cẩn thận, hôm đó một lớn một nhỏ dầm tuyết quay về đồn cảnh sát. Vừa bước vào cửa, mấy ông cảnh sát già đã vây quanh chúc mừng cậu ta.
Chú Ba cậu ta nói: "Nhóc con, mới nãy phía phân cục gọi điện tới, nói là phóng viên từ Nhật báo Trung ương ở Trùng Khánh muốn phỏng vấn cháu đấy."
Kim Lai ngạc nhiên: "Chuyện của cháu lên tới tận trung ương rồi ư?"
"Không phải đâu." Chú Ba nói: "Người ta nói là chuyện từ vài năm trước, có mấy sinh viên của Đại học Liên hiệp Tây Nam nhờ phóng viên đến đây cảm ơn cháu vì đã cứu mạng họ."
Kim Lai ngẩn người: "Gì cơ? Cứu mạng gì chứ?"
"Thấy chưa, chú biết ngay cháu sẽ quên mà."
Cảnh sát già Tôn Đại nói: "Người ta kể, sáu năm trước có hai sinh viên muốn trốn khỏi vùng chiếm đóng, bị quân Nhật phát hiện truy đuổi ở cổng Tây Tứ. Hôm đó cháu đi tuần đêm, vừa vặn cứu bọn họ."
Kim Lai trố mắt ngẩn người, nếu thừa nhận thì mình thật sự không nhớ ra chuyện này.
Nhưng mà không thừa nhận... làm gì có chuyện công lao tự dâng tới cửa lại đẩy đi?
"Hình như có chuyện như vậy thật."
Cuối cùng cậu ta vẫn nhận công lao mà mình hoàn toàn không có tí ký ức nào: "Nhưng lâu quá rồi, cháu không nhớ rõ chi tiết. Họ nói thế nào qua điện thoại vậy chú?"
"Họ kể là khi đó vì quá gấp nên đành trốn vào ổ chó bỏ hoang trong ngõ, lúc trốn vội còn làm một chiếc giày mắc kẹt bên ngoài. May mà cháu đá chiếc giày ấy vào lại, nếu không họ đã bị bọn Nhật phát hiện rồi."
Nghe vậy, Kim Lai chỉ biết cười gượng. Chắc là trong lúc đi tuần không thấy đường, cậu ta vô tình đá trúng chiếc giày mà thôi. Ôi, đúng là may mắn thật!
Các cảnh sát trong đồn đã từng bịa ra không ít câu chuyện cứu người kháng Nhật, mỗi lần nghe kể Kim Lai đều thấy thật mỉa mai. Ai ngờ lần này không cần cậu ta bịa, có người tự tìm tới để tâng bốc cậu ta.
Nếu không sao người ta lại nói may mắn tới thì không thể cản được!
Nhưng mà, có gì đó không đúng! Đọc Full Tại truyenfull.xyz
Cậu ta bỗng cảm thấy kỳ lạ, hỏi: "Trong đêm tối mờ mịt như vậy, làm sao họ biết đó là cháu?"
Chú Ba nói: "Cháu suýt đã trở thành anh hùng vô danh đấy. Họ kể may mà lúc đó thông dịch viên của quân Nhật gọi tên cháu nên họ mới nhớ danh tính của cháu."
Tôn Đại nói thêm: "Nhưng tìm cũng không dễ đâu, họ phải gọi điện tới tổng cục hỏi thăm, rồi từ tổng cục chuyển về phân cục. Qua lại mấy lần mới tìm thấy cháu. Thôi, đừng nói nữa, nhanh lên nào, bỏ thằng nhóc này xuống đi, cạo râu rửa mặt đi, thay băng trên tay nữa... Chắc chắn phóng viên sẽ chụp ảnh cho cháu đấy! Lên Nhật báo Trung ương! Lần này Ủy viên trưởng cũng sẽ thấy cháu luôn!"
Kim Lai để mặc mọi người bận rộn gỡ đứa bé xuống khỏi người mình, vừa rửa mặt vừa nghĩ không biết năm nay vận may ở đâu mà cứ tới dồn dập suốt...
Điều cậu ta không ngờ là sau đó còn có "vận đào hoa" ghé thăm nữa.
Phóng viên đến từ Trùng Khánh là một phụ nữ trí thức, đội mũ tròn bằng vải nỉ kiểu Anh, mặc áo khoác màu be thắt eo, cổ đeo một chiếc máy ảnh.
Cậu ta đã gặp nhiều người có học thức, nhưng chưa từng thấy ai có học thức mà lại xinh đẹp như thế này.
Tính tình Kim Lai vốn dửng dưng, vậy mà lại có lúc cảm thấy ngượng ngùng.
Cô phóng khoáng bước tới, vươn bàn tay thon dài ra bắt tay cậu ta, nói: "Không ngờ cậu Kim lại trẻ trung và tuấn tú như vậy."
Tay mềm quá...
Phó cục trưởng của phân cục đi cùng cũng là một cựu cảnh sát ngụy. Không để Kim Lai nói gì, ông ấy đã chen vào bắt đầu khen ngợi cậu ta hết lời.
Chú Ba của Kim Lai là người từng trải, nhanh chóng nịnh bợ: "Kim Lai không tồi, nhưng cũng là nhờ có lãnh đạo tài giỏi như ngài, nếu không sao thằng bé có được giác ngộ như vậy."
Phó cục trưởng nghe xong vô cùng hài lòng. "Phóng viên Lâm" cũng khen ông ta lãnh đạo xuất sắc, đề nghị sau khi chụp ảnh riêng cho Kim Lai xong, hai người sẽ cùng chụp một bức ảnh chung để đăng báo.
Phó cục trưởng ra vẻ từ chối rồi cuối cùng cũng chịu chụp, ông ấy cảm thán: "Phóng viên Lâm chưa biết đấy thôi, dù chúng tôi ở lại vùng chiếm đóng không thể trốn đi, nhưng lòng vẫn hướng về Tổ quốc, thường xuyên liều mình nghe lén đài phát thanh từ Trùng Khánh..."
Kim Lai đứng bên cạnh ho khan liên tục, muốn ngắt lời phó cục trưởng đừng bịa đặt mấy câu chuyện cũ rích ấy nữa.
May mà phóng viên Lâm đến đây lần đầu nên dường như chưa biết rõ tình trạng hỗn loạn ở Bắc Bình hiện tại, cô khá tin tưởng nói: "Tôi hiểu nỗi khổ trong lòng các vị, với tư cách là người trong ngành báo, tôi có nghĩa vụ lên tiếng giúp mọi người."
Kim Lai khá quan t@m đến tình hình của hai sinh viên được mình "giải cứu".
Phóng viên Lâm cho biết, sau khi trốn đến Trùng Khánh, họ đã tham gia vào đội xung phong kháng Nhật, nhưng không may bị thương phải nằm viện, tạm thời chưa thể đích thân trở về cảm ơn cậu ta.
Hôm nay không có nhiều thời gian, cô chỉ thực hiện một cuộc phỏng vấn ngắn với Kim Lai, hẹn lần sau sẽ đến trò chuyện chi tiết hơn để viết một bài báo toàn diện về hành động anh hùng của cậu ta.
Đúng lúc đó, đứa bé mà cảnh sát ngụy đang bế bỗng òa khóc. Cô phóng viên nói: "Ôi, đứa bé này dễ thương quá, đây là...?"
"À, chuyện này nói ra thì dài lắm."
Tôn Đại nhanh chóng mở màn chém gió: "Đây là một đứa trẻ bị bắt cóc, sau khi đồn trưởng Kim cứu được thì không tìm thấy cha mẹ ruột đâu, đành phải tự mình chăm sóc mỗi ngày."
Chú Ba của Kim Lai cảm thấy câu chuyện còn thiếu chút gì đó, thở dài bổ sung: "Ôi, thật không dễ dàng gì, làm cảnh sát thì nghèo, mẹ của đồn trưởng còn bị mù, một mình cậu ấy vừa làm cha vừa làm mẹ, suốt 365 ngày như một..."
Kim Lai và những người xung quanh nghe mà thấy mắc ói.
Nhưng Bạch Tố Khoan lại chẳng nghe lọt câu nào. Sau mười mấy ngày xa cách, giờ đây khi được gặp con ở khoảng cách gần như vậy, cô không kiềm chế được vươn tay ra muốn bế con.
Không ngờ đứa bé lại xua tay, không nhìn cô mà chỉ mếu máo nhìn chằm chằm Kim Lai.
"Thằng nhóc ngốc! Mẹ ở đây mà!"
Dù có tức cũng chẳng làm gì được. Từ khi đứa bé đầy tháng, cô đã bắt đầu bận báo thù, ngày nào cũng đi sớm về trễ, đứa bé gần như không có ấn tượng và tình cảm gì với cô. Giờ đây, nó lại thân thiết với một người lạ đã chăm sóc nó trong mười mấy ngày hơn cả mẹ ruột.
Điều này khiến cô suýt nữa đỏ cả mắt, nhưng cô vẫn cố nén lại.