Vĩnh Sinh

Chương 1114: Đại Nghĩa Nho Vương



Phương Hàn vốn muốn luyện hóa thêm vài lão cổ đồng thư yêu, nhưng mà lại gặp phải thư viện khổng lồ như thiên cung trước mắt.

Đại nho trong thư viện liếc mắt liền thấy được hắn, khiến cho hắn vô pháp ẩn núp, hơn nữa còn muốn mời hắn tiến vào trong thư khố, loại chuyện quỷ dị này, có một chút khiến người ta không biết phải làm sao.

Bất quá hắn dù sao cũng đã chứng kiến vố số nhân vật sóng to gió lớn, cộng thêm có Hỗn Loạn thiên quân che chở, tuyệt đối không chút khiếp sợ.

Quyển kinh Đại Nghĩa này dùng thân thể rộng mênh mông, tạo thành thư khố, khí tức cuồn cuộn, nhất định là do một vị nho môn tu vi cấp bậc thiên quân viết thành, trong lòng Phương Hàn mặc dù không chút nắm chắc có thể thu phục, nhưng mà cũng không sợ đám thư yêu trong đó.

Nghe thấy thư yêu đại nho muốn mời, hắn tự nhiên bay vút đến, hạ xuống tiến vào trong thư viện.

Vô số thư yêu sĩ tử nhìn hắn, trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc. Đều ngưng niệm kinh ý, bàn luận xôn xao.

"Thánh tử Vũ Hóa Môn này thật cường đại, cư nhiên có thể tới nơi này. Đã vài ngàn năm không có thánh tử xâm nhập vào đây. Trong ba vạn năm, thánh tử tên là gì đó xâm nhập vào nơi này đều luận đạo một phen cùng đại nho, rồi rời đi".

"Đó là thánh tử tên Diệp Ngọc Tuyền, bất quá ta thấy thánh tử kia so với tên đệ tử này sợ rằng kém hơn một chút. Bởi vì hắn cũng không một đường chém giết vào đây, mà là vận dụng độn thuật tiến vào".

"Không nhất định, ta thấy cũng sàn sàn như nhau thôi".

"Nhân tài Vũ Hóa Môn xuất hiện lớp lớp mà. Đại nho lần này triệu kiến hắn, không biết muốn nói gì?"

Những thư yêu sĩ tử này, ai ai cũng tài hoa hơn người, có am hiểu thi từ, có am hiểu ca phú, có am hiểu đánh đàn thổi tiêu, có am hiểu cờ đạo. Trên người bọn hắn không có nửa điểm yêu khí, nhưng mà thực lực cường hoành, chính khí phiêu đãng, thuần khiết không tà, so với môn phái tiên đạo chính thông còn muốn thuần khiết hơn.

Thiên Giới hiện tại mặc dù tiên đạo hưng thịnh, Nho đạo không phải chủ lưu, bất quá ai cũng thừa nhận, Nho đạo chính là pháp môn tu hành đường đường chính chính. Thiên Giới còn có rất nhiều cao thủ đều là thư sinh.

"Không biết đại nho xưng hô như thế nào?" Phương Hàn hạ xuống trong thư viện, đối mặt với đại nho thư yêu sâu không thể lường nói.

"Lão hủ bất quá chỉ là đại nghĩa tinh hoa trong sách ngưng kết thành sinh linh mà thôi, không có huyết nhục. Tên họ cũng không có. Là lão hủ vô danh mà thôi". Đại nho nói: "Ngược lại lão hủ muốn hỏi tên họ công tử là gì?"

"Phong Duyên".

Phương Hàn ngồi xuống, lập tức có một sĩ tử dâng nước trà đến, mùi thơm nước trà xộc thẳng vào mũi, nồng đậm mà thoải mái, không phải là nguyên khí huyễn hóa, mà là tiên trà chân thật.

"Trong thư khố sao có thể có nước trà?" Phương Hàn nghi hoặc trong lòng: "Xem ra bọn thư yêu này không đơn giản".

"Công tử không cần kinh ngạc, không lâu trước, có thánh nhân Vũ Hóa Môn tiến vào thăm bọn ta, cùng ngồi luận đạo, rồi tặng chúng ta tiên trà". Tựa hồ nhìn thấu ý nghĩ trong lòng Phong Duyên, lão giả đại nho nói.

"Không biết ngài triệu kiến ta đến, là có chuyện gì?" Phương Hàn nhìn bốn phía, bấm đốt ngón tay, cảm thụ nguyên khí, một cỗ tinh khí cường đại ngưng kết đến trình độ thực chất, cơ hồ biến thành quân tử khiêm tốn bạch ngọc, ôn nhuận như ngọc.

"Đúng rồi, thời điểm ta ở trong thế tục, Vũ Hóa Môn có lưu truyền đạo thuật tu hành nho môn, Thiên Địa Hạo Nhiên khí. Chẳng lẽ Vũ Hóa Môn cùng nho môn thật có quan hệ?"

"Phong Duyên công tử dọc đường đi, chém giết các lộ thư yêu, hấp thu tri thức, hóa thành trí tuệ, quả thực làm ta khó thấy. Ta vẫn chưa từng thấy ai có thể hấp thu nhiều tri thức như vậy, cho dù là thánh nhân cũng không thể". Đại nho nói: "Mà Phong Duyên công tử, chỉ có tu vi Tổ Tiên thôi. Thánh tử Tổ Tiên bình thường hấp thu nhiều tri thức như vậy, đầu óc hỗn loạn, trí tuệ thiêu đốt nổ tung, hóa thành ngu ngốc, mà công tử lại bình yên vô sự, chuyện này vượt qua lẽ thường, cho nên tò mò thôi".

"Đây là ta tu hành một môn công pháp đặc thù, đạo thuật tự sáng". Phương Hàn phất phất tay: "Không đáng nhắc tới đâu".

"Không biết công tử có thể để ta kiến thức một chút về môn công pháp đặc thù này hay không, lão hủ ở trong thư khố Thủy Nguyệt Động Thiên nhìn qua vô số thư tịch, cũng không có pháp môn nào thần diệu như vậy, thân thể con người có hạn, trí tuệ con người có hạn, mà trí tuệ công tử thật giống như vô hạn vậy". Đại nho nói: "Nếu như công tử có thể cho ta kiến thức qua môn công pháp đặc thù này, ta nguyện ý giảng giải Đại Nghĩa kinh nho môn cho công tử một lần. Quyển kinh thư này, là thiên quân nho môn năm đó, Đại Nghĩa Nho Vương lưu lại, nghiên cứu nghĩa lý, thâm ảo u huyền, công tử muốn hiểu nho môn chi đạo, thì đây là căn bản".

"Vậy sao?"

Trong lòng Phương Hàn khẽ động, đột nhiên vung tay lên, một quyển Kỷ Nguyên chi thư xuất hiện trên tay.

Cảm nhận được khí tức Kỷ Nguyên chi thư, hai mắt lão giả đại nho kia sáng lên, tất cả sĩ tử toàn bộ đều phóng ánh mắt lại đây.

"Xin mở ra". Đại nho có chút khẩn cấp.

"Quyển sách này tên là Kỷ Nguyên chi thư, là thần thông ta dốc hết tâm huyết, tu luyện ra, dung nạp vô tận Văn Minh Sử kỷ nguyên, trang đầu tiên, là Thần Văn Minh…." Phương Hàn chậm rãi nói, trong giọng nói, có một cỗ tự tin cùng khí tức bình thản.

Trang thứ nhất Kỷ Nguyên chi thư mở ra, trận trận Văn Minh Sử xuất hiện trước mặt mọi người, đại nho kia liên tục than thở: "Hảo cho một quyển Kỷ Nguyên chi thư, hảo cho một Văn Minh Sử, học cứu thiên nhân, chân chính là học cứu thiên nhân. Sợ rằng ngay cả một số Thánh Nhân của Vũ Hóa Môn cũng phải trợn mắt há mồm".

"Xin đại nho đừng truyền ra ngoài".

Phương Hàn nói.

"Quân tử tuân thủ lời hứa". Đại nho liền nói một câu, khiến cho Phương Hàn cảm giác được đối phương dù chết cũng không tiết lộ tin tức, không khỏi gật đầu.

"Hiện tại, đại nho có thể giảng giải Đại Nghĩa kinh cho ta chứ?" Lật Kỷ Nguyên chi thư đến trang cuối cùng, một mảnh trống rỗng, chờ Văn Minh Sử kỷ nguyên mới viết lên.

"Ha ha, lão hủ đợi đã lâu, rốt cuộc chờ đến hôm nay, Nho Văn Minh, nhất định phải ở trong Kỷ Nguyên chi thư, đại phóng quang mang". Lão nho cười ha hả, hết sức vui sướng: "Kỷ Nguyên chi thư, sau này nhất định phải ở trong vô số kỷ nguyên, truyền lưu bất tử, vĩnh hằng bất diệt. Sẽ để cho văn minh Đại Nghĩa kinh, đi theo Kỷ Nguyên chi thư".

Trong lúc nói, lão nho đột nhiên biến thành một đạo kinh văn, một văn chương bất tử. Trực tiếp bắn vào trong trang còn trống của Kỷ Nguyên chi thư Phương Hàn.

Ông.

Trong trang trống rỗng của Kỷ Nguyên chi thư, đột nhiên xuất hiện một văn minh, Nho Văn Minh. Một Văn Minh Sử mới tinh, lần nữa xuất hiện, lão nho này cư nhiên dung nhập vào trong đó.

"Sao?" Phương Hàn lập tức đánh ra thủ quyết, Kỷ Nguyên chi thư của hắn chính là bổn mạng hạch tâm, tuyệt đối không thể để cho dị loại nhiễm vào.

"Ngươi không cần khiếp sợ, ta lấy thân thể ta, vì Kỷ Nguyên chi thư soạn ra văn minh nho đạo." Đại nho ở trong sách nói: "Từ nay về sau, văn minh nho đạo chắc chắn bất hủ, ta đợi ngày này đã rất lâu rồi, đây là bước cuối cùng của Đại Nghĩa kinh".

"Sĩ tử các ngươi, hy sinh vì nghĩa, viết ra văn minh nho đạo nào".

Đại nho phát ra tiếng triệu hoán, lập tức tất cả sĩ tử trong tòa thư viện này, toàn bộ đều biến thành trang trang đạo lý kinh văn, dung nhập vào trong Kỷ Nguyên chi thư. Trên Nho Văn Minh, càng phát ra ánh sáng chói mắt, cư nhiên vượt qua tất cả trang khác.

Phương Hàn nhìn biến hóa của Kỷ Nguyên chi thư, trong lòng nhanh chóng thôi toán, lực lượng thân thể cũng đề thăng lên, đại nho này tuy không phải tu sĩ, mà là một thánh linh, nhưng thực lực cao thâm có thể so với Nguyên Tiên, bản thân lĩnh ngộ nho đạo, cộng thêm thừa nhận ý chí của thiên quân nho môn.

Tự động dung nhập vào trong Kỷ Nguyên chi thư, quả thực khiến cho trang Văn Minh Sử nho đạo, trực tiếp tấn thăng đến trang thứ nhất, trở thành trang chứa nhiều văn minh nhất.

Dĩ nhiên, Phương Hàn cũng trực tiếp nhận được toàn bộ lực lượng của lão nho này.

"Người trong nho môn, thật là không thể tưởng tượng, hy sinh vì nghĩa? Vì văn minh nho đạo viết ra thiên chương, dung nhập vào trong Kỷ Nguyên chi thư? Chẳng lẽ là một âm mưu? Ta phải hảo hảo dò xét một chút, tránh cho Kỷ Nguyên chi thư có vấn đề". Phương Hàn không chút buông lỏng, nhắm mắt lại, toàn lực trấn áp lực lượng, nguyên thủy chi khí hóa thành hỏa diễm thiêu đốt lên.

Toàn thân hắn bốc cháy, Kỷ Nguyên chi thư không ngừng xoay tròn, trang Thần Văn Minh đầu tiên đã hoàn toàn bị Nho đạo Văn Minh thay thế, mở trang thứ nhất ra, có thể nhìn thấy vô số sĩ tử, đại nho, giảng giải nhân nghĩa đạo đức, giáo hóa vạn vật ở trong hư không. Chính khí cường đại cuồn cuộn xộc tới.

Ầm.

Ầm.

Trong tinh thể thần quốc Phương Hàn, đều tràn ngập chính khí, chúng mãnh liệt bộc phát, trấn áp vạn tà.

Cương khí nho môn này, so với phật môn còn khắc chế tà ma hơn. Phương Hàn cẩn thận vận chuyển, thần niệm thẩm thấu vào trong Kỷ Nguyên chi thư, không ngừng trao đổi cùng lão nho kia, thậm chí dùng Ma Văn Minh nếm thử trấn áp, bất quá càng trấn áp, Nho đạo văn minh càng thêm chói sáng, chữ chữ như ngọc, đại phóng quang minh.

Bất quá loại lực lượng này, đối với Phương Hàn mà nói, có thể khống chế, có thể nắm giữ. Tựa hồ càng mạnh càng tốt.

Cư nhiên có chuyện tốt như vậy, cao thủ lão nho thư yêu, tự động dung nhập vào Kỷ Nguyên chi thư, gia tăng lực lượng Phương Hàn. Phương Hàn quả thực không thể tin nổi, bất quá cuối cùng, trang Nho đạo văn minh vẫn như cũ, không xuất hiện chút vấn đề, lúc này hắn mới đứng thẳng người dậy, nhìn bốn phía, toàn bộ thư viện, trống rỗng, không có người nào, không có tử sĩ nào.

Chiến lực lại lần nữa tăng lên.

Hắn tùy ý vận chuyển Kỷ Nguyên thần quyền, liền phát hiện lần luyện hóa này, chiến lực có thể phát huy tới thập tứ bội đỉnh phong. Cư nhiên tăng thêm hai bội.

Kỷ Nguyên thần quyền càng về sau, gia tăng chiến lực càng khó. Tới trình độ này, cho dù gia tăng Văn Minh Sử nữa, cũng không đủ tăng chiến lực lên.

Lần này lại tăng đến thập ngũ bội, hoàn toàn là nhờ lực lượng tuyệt thế của lão nho.

Một đoàn cương khí cường đại, lưu chuyển ở trong trang Nho đạo văn minh, đoàn cương khí này, là lão nho biến thành, có thể sánh ngang Nguyên Tiên, nhưng mà cảnh giới Phương Hàn hiện tại, vẫn vô pháp hoàn toàn khống chế, vận chuyển thì có chút khó khăn.

"Rất tốt, Kỷ Nguyên chi thư hiện tại đã chính thức trở nên cường hoành, chỉ cần ta lần nữa tôi luyện lại, là có thể hoàn toàn quen thuộc Nho Đạo văn minh này, đến lúc đó, Nguyên Tiên cũng có thể trực tiếp đối kháng, thậm chí đánh bại, giết chết". Phương Hàn thầm nghĩ, chuẩn bị lần nữa xâm nhập, kiếm thư yêu cường đại hơn.

Nhưng mà, đúng lúc này, đột nhiên hắn thôi toán thời gian.

"Cư nhiên đã qua ba ngày?"

Ba ngày thời gian đã qua, ở trong quá trình hắn ổn định Kỷ Nguyên chi thư lặng lẽ trôi qua, đã đến lúc hắn xuất quan rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.