Vĩnh Sinh

Chương 1138: Quan tài sinh tử



"Tốt lắm, Phong Thần Thạch Bi, mau mau hiện ra".

Phương Hàn trong lúc thôi toán, đột nhiên dừng lại, một ngụm nguyên khí phún ra ngoài, lập tức bọt nước từ trong dòng song hư không cuồn cuộn tuôn trào, một hư ảnh bia đá nổi lên.

Chính là Phong Thần Thạch Bi.

Khối Phong Thần Thạch Bi này không ngừng biến hóa, chớp động, khi thì phóng qua tây, khi lại nhảy qua đông, cư nhiên không chút ổn định, mà phiêu đãng khắp nơi, tựa hồ đang tìm kiếm gì đó, lại giống như đang bố trí bẫy rập.

"Người này đang làm gì?" Tiểu Vũ Hoàng Hạ Chi Thu biết, hư ảnh Phong Thần Thạch Bi trong dòng sông hư không kia, đại biểu cho tiểu Thạch Hoàng Tống Đằng Phi, nhưng mà tiểu Thạch Hoàng Tống Đằng Phi không an phận bay loạn khắp nơi, thật sự làm cho người ta không nghĩ ra, hắn rốt cuộc muốn làm gì?

"Ngươi này không ngừng di động ở hư không, tìm kiếm gì đó trong một số không gian dị độ của Thái Cổ Chi Khư, hay là muốn để cho mọi người không thể cố định vị trí của hắn? Thôi toán loại hành tung không ngừng dịch chuyển này, phải hao tốn nguyên khí khổng lồ, không có mấy ai chịu nổi". Phương Hàn bình thản nói.

Loại khí thái bình thản này, làm cho Tiểu Vũ Hoàng Hạ Chi Thu cũng âm thầm kinh ngạc, quả thật thôi toán như vậy, không có mấy ai làm được, mà Phương Hàn lại nhẹ nhàng như không, thực lực cường đại không cần phải nói.

"Ngươi đã có thể cố định vị trí của hắn, hơn nữa còn thôi toán thoải mái, vậy lần hợp tác này càng dễ thành công. Nhưng mà môn đạo thuật này hết sức kỳ quái, không biết là tự mình sáng chế, hay là kế thừa từ thời đại thái cổ? Ta nhớ trong Vũ Hóa Môn, cũng không có thần thông thôi toán này?"

Quả nhiên, Tiểu Vũ Hoàng Hạ Chi Thu bắt đầu dò hỏi.

"Đây là lúc ta ngẫu nhiên du lịch, gặp phải một nữ tử, nàng truyền thụ cho ta". Phương Hàn cố ý nói: "Ta dùng Kỷ Nguyên chi đạo, truyền thụ cho nàng, để trao đổi, nàng truyền thụ môn môn thôi toán cho ta, nhưng mà đạo thuật thôi toán này, cực kỳ tiêu hao tinh khí thần, thôi toán thời gian dài, phải dùng thọ mệnh thiêu đốt làm cái giá".

"Cái gì? Một nữ tử truyền thụ cho ngươi? Nữ tử kia là ai? Bộ dáng ra sao?" Tiểu Vũ Hoàng Hạ Chi Thu vội vàng nói, dùng thần niệm truyền tới trao đổi, không cho người khác phát hiện, trực tiếp xâm nhập vào trong đầu Phương Hàn: "Nhanh nói cho ta biết".

"Bèo dạt tương phùng mà thôi, vội vàng nhìn qua, đã không còn nhớ rõ diện mục chân thật nữa". Phương Hàn nói: "Nàng lấy khăn che mặt, thấy không rõ diện mạo, lúc ấy ta sáng tạo ra Kỷ Nguyên thần quyền độc đáo, tự cho là vô địch thiên hạ, tìm kiếm người tỷ thí khắp nơi, rất nhiều người thua dưới quyền của ta, cư nhiên trong lúc ngẫu nhiên, nữ tử này gặp ta, cùng ta giao thủ, ta lại không làm gì được nàng. Cuối cùng, nàng nói muốn trao đổi đạo thuật cùng ta, thế là trao đổi được môn thôi toán này".

Phương Hàn đây là thổi phồng, hết lời lừa gạt này đến lời lừa gạt khác, nhưng mà nói làm như thật. Không ai có thể phân biệt được thật giả.

Hơn nữa, trong giọng nói của hắn, có một cỗ tang thương, tựa hồ là chìm vào trong ký ức trước kia.

Cỗ khí chất này, càng làm cho Tiểu Vũ Hoàng Hạ Chi Thu tin rằng hắn nói thật.

"Nữ tử truyền thụ cho ngươi đạo thuật kia…." Tiểu Vũ Hoàng Hạ Chi Thu trầm mặc một hồi, tựa hồ nhớ tới chuyện gì, đột nhiên lại hỏi: "Môn đạo thuật này tên là gì?"

"Pháp quyết vô danh, nữ tử kia cũng không nói nó tên là gì". Phương Hàn nói: "Bất quá ta càng tu luyện pháp quyết này, càng cảm thấy bác đại tinh thâm, đáng tiếc là môn pháp quyết vô danh này không hoàn chỉnh, nếu không, thuật thôi toán ta càng thêm hoàn thiện, tu luyện đến Nguyên Tiên, nhắm vào thánh nhân cũng không có vấn đề. Sao vậy? Ngươi hỏi cặn kẽ như vậy, chẳng lẽ ngươi quen biết nữ tử đó?"

"Ách…." Tiểu Vũ Hoàng Hạ Chi Thu ngẩn ra: "Không không không, ta cũng không quen, chỉ là cảm thấy hiếu kỳ, môn đạo thuật thôi toán này của ngươi, nghiên cứu vận mệnh, bao quát quá khứ tương lai ở trong, tinh diệu vô cùng. Ta cảm thấy lợi hại mà thôi".

"Phải không?" Phương Hàn cố ý dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Tiểu Vũ Hoàng Hạ Chi Thu.

Tiểu Vũ Hoàng Hạ Chi Thu khôi phục bình tĩnh, cũng không biểu hiện gì, càng không truy vấn vấn đề này nữa.

"Đi thôi, Phong Thần Thạch Bi này đã chậm lại một chút, là tiểu Thạch Hoàng Tống Đằng Phi kia chậm lại, tựa hồ đã tìm kiếm được bảo bối gì, đang tìm địa phương yên ổn, triệt để trùng kích vào Nguyên Tiên. Ta đã hoàn toàn tập trung lên hắn, hắn có mà chạy đằng trời". Phương Hàn thấy như vậy cũng chuyển đề tài, hiển nhiên lời vừa rồi của mình đã giao trồng hạt giống vào lòng Tiểu Vũ Hoàng Hạ Chi Thu này.

"Vậy đi thôi". Hạ Chi Thu phất phất tay.

"Đúng rồi, ngươi bị tiểu Thạch Hoàng Tống Đằng Phi đánh thương, hiện tại thương thế có vấn đề gì không?" Phương Hàn hỏi.

"Không sao, ta đã sớm khôi phục, hơn nữa còn chuẩn bị một đòn sát thủ, dùng đối phó tiểu Thạch Hoàng Tống Đằng Phi, chỉ cần ngươi có thể ngăn cản hắn công kích chính diện, giải khai pháp lực, ta có thể đột nhiên phóng ra, diệt sát hắn". Trong mi tâm Hạ Chi Thu có ánh sáng lập lòe, tựa hồ chứa vật gì sắc bén nhất trong trời đất.

Phương Hàn gật gù, xộc thẳng lên trời.

Thân thể Tiểu Vũ Hoàng Hạ Chi Thu khẽ động, tay áo bồng bềnh, cư nhiên tốc độ giống với Phương Hàn, cũng không biết thi triển đạo thuật gì, bọn người Tôn Thi Họa liền bố trí tất cả mọi người thành một đại trận thiên độn, lực lượng liên hợp chung một chỗ, dùng tốc độ sét đánh điện quang phóng theo sau.

Thánh tử ba đại môn phái, liên hợp một chỗ, lực lượng thôi động đại trận, tốc độ cũng có chút khả quan.

Những thánh tử này cũng không sai, chính thức liên hợp lại, thôi động pháp lực đến cực hạn, có thể sánh ngang Nguyên Tiên sơ giai, cũng có tác dụng khổng lồ trong chiến đấu với tiểu Thạch Hoàng Tống Đằng Phi.

Vốn, thánh tử ba môn phái phối hợp còn chưa được tốt, nhưng mà trải qua một đường chém giết hung thú yêu ma, lại bắt đầu phối hợp rất tốt, chân khí câu thông lẫn nhau.

Phương Hàn thu đạo thuật thôi toán lại, nhưng mà âm thầm vận chuyển trong Chu Thiên nghi, chặt chẽ bám lấy hư ảnh Tống Đằng Phi. Chỉ cần tìm được, có Tiểu Vũ Hoàng Hạ Chi Thu phối hợp, ít nhất có bảy tám thành nắm chắc giết chết hắn.

"Cẩn thận, phía trước là một trong cấm khu Thái Cổ Chi Khư mà thiên đình mới mở, gọi là quan tài sinh tử, ngươi nhìn không gian phía trước kìa". Phi hành ước chừng hơn trăm cái hô hấp, Tiểu Vũ Hoàng Hạ Chi Thu đột nhiên nói.

Phương Hàn vận chuyển Động Thiên Thần Nhãn quan sát qua, liền nhìn thấy không gian phía trước, mênh mông, tĩnh mạch, cổ xưa, một khí tức thi thể thái cổ từ trong đó phát ra.

Không gian phía trước, vô cùng khổng lồ, thật giống như một miệng quan tài, đặt ở trong vũ trụ, miệng quan tài quay về phía mọi người, bên trong đen kịt mờ mịt, có một ma lực bảo mọi người xâm nhập vào trong.

"Tiểu Thạch Hoàng Tống Đằng Phi cư nhiên tiến vào trong không gian dị độ quan tài sinh tử?" Tiểu Vũ Hoàng Hạ Chi Thu lẩm bẩm: "Quan tài sinh tử nỳ, nghe đồn là vùng cấm của thái cổ, là địa phương Tạo Hóa Tiên Vương mai táng rất nhiều cổ ma, cổ tà, cổ vu. Trong đó đản sinh ra cự ma còn lợi hại hơn Địa Ngục Biên Bức rất nhiều, hắn cư nhiên vào đó, không sợ nguy hiểm. Quả nhiên là liều mạng mà".

"Hư không quan tài sinh tử này, thật là nguy hiểm"/

Phương Hàn nhìn không gian quan tài này, cũng không dám tiến vào trong đó.

Đột nhiên, tâm linh hắn khẽ động, vội vàng vung tay áo lên, một mảnh không gian mỏng lập tức bao trùm mọi người, tất cả mọi người đều cảm giác bản thân bị bọc lấy, biến thành một màng không gian mỏng manh, hoàn toàn biến mất song song cùng thế giới cũ.

Ngay tại lúc Phương Hàn che dấu mọi người, biến mất trong không trung, đột nhiên, thời không này nhộn nhạo lên, không gian phương viên ngàn dặm thoáng nghiền nát, từ trong đó phóng ra một cự hán cường tráng. Cự hán này sau lưng vắt một cây búa lớn, ánh mắt như nhật nguyệt, khẽ quét qua, khắp nơi bắn ra tinh mang, mỗi một tấc không gian đều bị hắn thăm dò qua.

Sau đó, ánh mắt hắn liền nhìn về hư không quan tài sinh tử này.

"Quan tài sinh tử, quan tài sinh tử, không thể tưởng được, thiên định lại mở phong ấn này ra?" Cự hán lẩm bẩm nói: "Bọn họ không sợ một số cổ thần vô thượng do Tạo Hóa Tiên Vương phong ấn trong đó lọt ra ngoài sao? Không biết nghĩ như thế nào, hay đây là chủ ý của những thiên quân chấp chính của Thiên Đình, nhưng mà kệ nó, ta tiến vào kiếm một chút đồ, sẵn tiện nhìn xem tiểu Thạch Hoàng Tống Đằng Phi lợi hại cỡ nào?"

Vù.

Cự hán này trực tiếp xông vào trông không gian khổng lồ hình quan tài, quanh thân trào ra khí lưu, từng đợt từng đợt, sóng dậy chấn động trời đất.

"Cự hán này thật lợi hại". Hư Mộ Vân ẩn núp ở trong không gian song song, nhìn cự hán biến mất, không khỏi than thở.

"Đó là Tiểu Phủ Hoàng Hiên Viên Phá, thánh tử tuyệt đại thế gia Hiên Viên, Phủ Hoàng thượng cổ chuyển thế. Đại phủ sau lưng hắn, gọi là Liệt Không, có thể xuyên qua thái hư, chính là tiên khí tuyệt phẩm đỉnh phong. Nhưng mà đây là thứ yếu, người này được xưng đại lực vô tận, sáng tạo ra Khai Thiên Phủ Pháp, có thể sáng ngang cùng đại tiên thuật thần công của Thần Tộc Thủy Tổ Thánh Vương Quỷ Phủ."

Tiểu Vũ Hoàng Hạ Chi Thu nói: "Xem ra trong quan tài sinh tử, chỉ sợ thật có vật gì xuất thế. Người Hiên Viên thế gia, tin tức cực kỳ linh thông, lần này tới đây. Sợ rằng không chỉ có tiểu Thạch Hoàng Tống Đằng Phi kia thôi".

"Tiểu Thạch Hoàng Tống Đằng Phi tiến vào trong đó, chỉ sợ là muốn tìm kiếm bảo bối gì, ít nhất, trong quan tài sinh tử này, có linh mạch vương giai". Phương Hàn suy tính, đang muốn tán hình thể đi, đột nhiên lúc này, lần nữa ngưng lại, vẫn ẩn núp trong không gian như trước.

Vù.

Hai đạo hào quang giống như mặt trời, từ xa bay tới, rơi vào trong cửa không gian dị độ quan tài sinh tử này, cư nhiên chỉ hiện ra một người.

Người này, tựa hồ có hai bóng ảnh, tầng tầng lớp lớp, sau lưng là hai vầng sáng như mặt trời, làm cho núi sông, biển hồ cũng phải sôi lên.

"Đây là người Vũ Hóa Môn ngươi".

Tiểu Vũ Hoàng Hạ Chi Thu nói.

"Người này là môn nhân Vũ Hóa Môn?" Phương Hàn nghi ngờ: "Sao ta chừa từng thấy qua?"

"Hắn tên là Chu Trọng Dương, quả thật là thánh tử của Vũ Hóa Môn chúng ta, là một trong thánh tử hàng cao cấp, bế quan rất nhiều năm, lần này tham gia thí luyện huyết sắc" Tôn Thi Họa nói: "Người này cũng giống ta, là Thánh Nhân thượng cổ chuyển thế. Nhưng mà thực lực hắn, còn cường đại hơn ta nhiều. Có điều do ta chưa thức tỉnh truyền thừa thánh nhân trong thân thể, nếu mà thức tỉnh rồi, cũng sẽ không dưới hắn. Vũ Hóa Môn chúng ta hiện giờ có ba thánh tử cường đại nhất, tên là Chu Trọng Dương, Vạn Tây An, Hoa Chấn Thiên, Hoa Chấn Thiên, là hậu nhân của tổ sư Vũ Hóa Môn Hoa Thiên Quân, có huyết mạch của Hoa Thiên Quân. Lần này cũng tiến vào trong Thái Cổ Chi Khư, bất quá ta vẫn chưa trong thấy hắn".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.