Vĩnh Sinh

Chương 280: Gặp lại chưởng giáo



"Cái này... làm sao lại có loại đan dược thần kỳ như vậy? Chẳng lẽ thật sự là tiên đan? Không có khả năng, tiên đang cũng không phải thứ tầm thường, cho dù là cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh cũng khó có khả năng thừa nhận nổi lực lượng ẩn chứa ở trong đó chứ đừng nói chi là người thường. Nhưng mà tình cảnh trước mắt, quả thật là không hề giả dối. Ba người nữ đệ tử, cho dù là Âm Dương Vạn Thọ Đan cũng phải tu luyện ít nhất một năm thời gian, củng cố căn cơ mới có hi vọng bước vào Trường Sinh Bí Cảnh."

Sắc mặt Như Ý Tử âm trầm bất định.

Đối với tình huống như thế này, hắn cũng không biết nên nói cái gì cho phải, không phải là không có gì để nói, là vì kinh hãi khi thấy Phương Hàn trực tiếp làm cho ba người đề thăng, bước vào Thần Thông Bí Cảnh.

Hắn bản thân là cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh, đầu sỏ muôn đời cũng không phải không thể làm cho một người đột phá, luyện thành thần thông. Nhưng là muốn làm được thì cũng vô cùng hung hiểm, mà người kia có tám chín phần mười là bị bạo thể mà chết.

Căn cơ không đủ, cưỡng chế chuyển hóa tinh thần thành pháp lực thì vô cùng nguy hiểm.

"Như Ý Tử, có chuyện gì thì chờ gặp chưởng giáo rồi nói, không nên ở đây làm ảnh hưởng đến Sơn Hà Bảng đại tái." Thiên Hình trưởng lão nói xong rồi phóng ra một đạo hồng quang bao trùm lấy cả người Phương Hàn rồi bay đi như thểm điện, xuyên vào trong mây tiến vào trong Vũ Hóa Thiên Cung.

Như Ý Tử liên tục cười lạnh, cũng biến mất không thấy đâu, tự nhiên là muốn phân trần trước mặt Phong Bạch Vũ.

Sâu trong Vũ Hóa Thiên Cung, chính là chỗ lần trước Phương Hàn đã gặp Phong Bạch Vũ.

Nơi này là một không gian mông lung, khắp nơi đều sung túc nguyên khí, sợi sợi sương trắng lượn lờ, dưới chân cũng tràn ngập sương trắng, không nhìn thấy sàn, pháp thuật thầ là thần kỳ. Phương Hàn cũng biết là sâu trong Vũ Hóa Thiên Cung có nhiều khu vực mở ra một hư không riêng, bên trong có đó không gian còn rộng lớn hơn một quốc gia trong thế tục nhiều.

Kỳ thật thì cả tòa thiên cung này cũng không kém gì tuyệt phẩm đạo khí Thiên Hoàng Kính, chỉ là để vận dụng thì cần một lực lượng rất lớn, chỉ khi nào có sự tình nghiêm trọng thì mới tập hợp tất cả trưởng lão đồng thời phát lực, mới có thể từ từ thôi động ngàn vạn trận pháp trong cả thiên cung này, trấn áp tất cả địch nhân.

Nếu như thật sự không thể ngăn cản nổi, thì cả tòa thiên cung này cũng có thể đột phá vòng vây bỏ trốn.

Cả tòa thiên cung này chinhs là căn cơ của cả Vũ Hóa Môn.

Về phần đại thành ở bên dưới, rồi các ngọn núi bên ngoài chính là đạo phòng tuyến thứ nhất. Các ngọn núi của chân truyền đệ tử hợp lại tạo thành trận pháp, Vũ Hóa Thiên Cung có thể truyền lực lượng cho bọn họ, tạo ra một đạo phòng tuyến, hộ vệ Vũ Hóa Thành, nội môn và ngoại môn đệ tử.

"Chưởng giáo sư huynh, lần này nhờ có Phương Hàn mới có thể diệt trừ được mấy quân cờ của Thần Tộc bố trí trong Vũ Hóa Môn chúng ta. Ta quyết định nhanh chóng, đã giết chết được năm tên thần quân, bắt được một tên. Kính xinh chưởng giáo sư huynh xem xét."

Vừa thấy Phong Bạch Vũ, Thiên Hình trưởng lão cũng không hề dừng lại, liền vung tay áo lên, Huyễn Chân Thần Quân liền bay ra, ngã ra mặt đất.

"Cái gì? Thần Tộc!" Như Ý Tử ngẩn ra, nếu như Phương Hàn nói ba người kia cấu kết với Ma Đạo còn có gì đó để nói lại, nhưng mà hiện giờ lại có quan hệ với Thần Tộc, cái tên kinh khủng nhất trong thế giới này thì không cách nào nói được lại, có nhân chứng, vật chứng đầy đủ thế này nữa.

"Cái gì? Thần Tộc lại dám đến ngay trước cửa Vũ Hóa Môn chúng ta?" Phong Bạch Vũ thấy Huyễn Chân thần Quân thì sắc mặt ngưng trọng, trực tiếp chộp ra một trảo, khí kình bay ra bắt lấy cổ của Huyễn Chân Thần Quân nâng lên nói, "Nói! Thần Tộc các ngươi có tổng cộng bao nhiêu người đi vào Huyền Hoàng Đại Thế Giới? Hiện tại đang ở đâu? Một thần quân nho nhỏ, hẳn cũng biết được thủ đoạn của ta. Ta là chưởng giáo của Vũ Hóa Môn Phong Bạch Vũ, ngươi thuộc tộc Trung Thần Hoàng Đô hẳn có nghe qua tên ta."

"Khái khái, khái khái!" Huyễn Chân Thần Quân lộ ra một thân áo giáp bằng xương, đầu lâu ghê tợn, đây là tướng mạo vốn có của Thần Tộc. hắn kịch liệt ho khan một hồi, sau đó cười dữ tớn nói: "Phong Bạch Vũ? Ngươi không kiêu ngạo được bao lâu nữa đâu. Tộc của ta có hơn tám trăm ức quân đội, không bao lâu nữa sẽ xâm chiếm Huyền Hoàng Đại Thế Giới, thống trị nơi này. Sau đó dùng nơi này làm cơ sở để đột phá, đánh sâu vào trong vũ trụ hư không!"

"Cái gì? Nhiều như vậy? Tám trăm ức?" Phương Hàn nghe được mấy chữ này thì thiếu chút nữa nhảy dựng lên, tám trăm ức đại quân Thần Tộc, trong đó kẻ yếu nhất cũng là cao thủ Thần Thông Bí Cảnh, cái này…… Lực lượng mạnh mẽ như vậy, mười đại môn phái Tiên Đạo, bảy mạch Ma Đạo, năm tông Yêu Đạo có lẽ bị diệt trong nháy mắt.

Phải biết rằng trong tám trăm ức đó còn có bao nhiêu thần vương? Thần hoàng? Thậm chí còn có cao thủ cường đại hơn nữa.

"Ha ha! Các ngươi tới nhiều thì ta giết nhiều? Bao nhiêu năm nay vẫn không có thống khoái chiến một trận." Phong Bạch Vũ cười ha hả nói: "Ta biết rõ Huyền Hoàng Đại Thế Giới chúng ta cứ một vạn năm lại có một lần thần kiếp, đại nạn đã đến rồi. Đây chính là cơ hội tốt để tu sĩ chúng ta ma luyện. Nói, Thần Tộc các ngươi hiện lập căn cứ ở nơi nào trong Huyền Hoàng Đại Thế Giới? Có phải ở trên biển không?"

"Ha ha, muốn ta nói? Nằm mơ đi! Ngươi cứ mơ đi!" Huyễn Chân Thần Quân cười điên cuồng, "Hôm nay ngươi đối với ta như vậy, đến lúc đó người của tộc của ta đến, cũng sẽ làm như vậy với ngươi. Nhân quả báo ứng!"

"Ngươi không nói cũng không có vấn đề gì, ta có bí pháp có thể lấy hết toàn bộ tư duy của ngươi ra. Thần Tộc các ngươi tuy cường đại nhưng lại không có Thiên Ma Giải Thể Đại Pháp." Phong Bạch Vũ cười lạnh, cũng không thèm hỏi thêm, tay xiết chặt, phanh một tiếng! Thân thể Huyễn Chân Thần Quân nổ mạnh, hóa thành một đoàn nguyên khí, sau đó có rất nhiều luồng ý thức tỏa ra bốn phương tám hướng, nhưng tất cả đều bị Phong Bạch Vũ bắt lấy hết.

Có một đoàn tinh thể màu trắng, là không gian trữ vật ở trong thân thể của Huyễn Chân Thần Quân. Phong Bạch Vũ ném cái này cho Phương Hàn.

Một thần quân gì đó cũng không đáng để Phong Bạch Vũ để mắt.

"Đáng tiếc, nếu giao tên thần quân này cho ta thì lại có thêm một quả thần thông nữa, hiện giờ lại tản đi hết rồi." Phương Hàn thầm tiếc, đang ở trước mặt Nhu Ý Tử, hắn cũng sẽ không hấp thu thần lực này, chỉ có thể nhìn chúng tán đi.

"Quả nhiên… quả nhiên… hả? Còn có cả thần hoàng! Trong Vũ Hóa Môn chúng ta cũng có một quân cờ quan trọng còn đang ẩn nấp!" Phong Bạch Vũ không ngừng xem xét ký ức của Huyễn Chân Thần Quân, đột nhiên cả kinh, tựa hồ là phát hiện ra điều gì đó. Mãi một lúc lâu sau mới nghiên nát toàn bộ những luồng ý thức này nói, "Phương Hàn, lần này ngươi làm tốt lắm, rất tốt! Giúp cho ta biết rất nhiều tin tức. Nếu như không phải ngươi kịp thời bắt được thần quân này thì Vũ Hóa Môn chúng ta quả thực sẽ lâm vào cảnh diệt môn! Mà hiện tại…. đây trở thành cơ hội Vũ Hóa Môn chúng ta quật khởi! Ta sẽ cùng thương lượng với các vị thái thượng trưởng lão cụ thể xem nên ban thưởng cho ngươi cái gì."

Như Ý Tử vừa nghe được lời này thì sắc mặt khẽ biến, có điều Phong Bạch Vũ đã mở miệng nói như vậy thì hắn cũng không thể phản bác.

"Còn nữa, Phương Hàn! Ngươi tiếp tụ lôi kéo Tinh Vân Bảo Bảo, toàn lực trợ giúp cho hắn. Hiện tại Vũ Hóa Môn chúng ta sẽ tạm thời kết minh với Quần Tinh Môn! Ở đây có một đạo phù thư của ta, ngươi hãy đưa nó đến cho chưởng giáo Quần Tinh Môn, nói là thương lượng chuyện tình đại hội quần tiên ba năm sau. Ngươi cũng có thể nhân cơ hội này mà đến kiến thư Quần Tinh Môn một lần."

Trong lúc nói chuyện, trên tay Phong Bạch Vũ đã xuất hiện một đạo phù thư, chậm rãi bay vào trong tay Phương Hàn.

Vốn Phong Bạch Vũ đưa tin cho chưởng giáo Quần Tinh Môn thì có thể trực tiếp bắn thư tín đi, nhưng hiện giờ hắn để Phương Hàn đi một chuyến này là để lấy cớ đi một vòng đến Quần Tinh Môn, xem thử có cơ duyên gì hay không.

"Chưởng giáo chí tôn, khi nào thì đi? Đi ngay bây giờ sao?"

"Đương nhiên không phải, chờ đến đầu xuân thì lên đường. Nếu không ba tháng sau trưởng lão của ba đại kiếm phái đến đây đòi Nguyên Anh Đan thì ta phải làm sao?" Phong Bạch Vũ nói, "Ngươi cũng nên nhân lúc này tập trung tu luyện một chút. Lần này ta phái ngươi đi Quần Tinh Môn, cũng là để ngươi thuận tiện thấy qua tình hình của Quần Tinh Môn, tiếp xúc với các chân truyền đệ tử kiệt xuất của họ. Nghe đồn những năm gần đây trong Quần Tinh Môn có không ít nhân tài. Ngươi cũng nên trao đổi với bọn họ một chút. Ngàn vạn lần không được làm mất mặt Vũ Hóa Môn chúng ta."

"Cái này chưởng giáo cứ yên tâm." Phương Hàn xoay người muốn rời đi.

"Chờ chút!" Như Ý Tử đột nhiên nói: "Ngươi phải đưa ra linh phù xuất nhập Ngũ Hành Địa. Vì cái này mà giét chết hai tiểu đầu sỏ Kim Đan Cảnh của Thái Nhất Môn. Thái Nhất Môn cũng có thể vì chuyện này mà đến hưng sư vấn tội chúng ta, đều là Vũ Hóa Môn giúp ngươi giải quyết hậu quả. Chẳng lẽ ngươi lại không xuất ra linh phù xuất nhập Ngũ Hành Địa để cống hiến cho môn phái sao?"

"Cái gì?" Nghe đến đây Phương Hàn ngẩn ra, linh phù xuất nhập Ngũ Hành Địa vô cùng trọng yếu, tại thời khắc mấu chốt có thể dùng để bảo vệ tính mạng. Nếu đụng phải nhân vật lợi hại thì có thể dùng linh phù xuyên qua thời không đến Ngũ Hành Địa tránh thoát sự truy sát của địch nhân.

"Được rồi! Linh phú đó chúng ta sau này mới dùng, hiện giờ cứ để trên người Phương Hàn đi. Huống hồ đây là của Viễn Cổ Ma Tôn cho Phương Hàn, tự nhiên là có thâm ý của hắn, nếu chúng ta tùy tiện lấy đi thì sẽ bị ma tôn nghi kỵ, hắn cũng có thể thông qua linh phù mà biết được chuyện trong môn phái, nói không chừng còn gieo xuống ma thai nữa… Đến lúc đó…." Phong Bạch Vũ khoát tay nói.

"Gieo xuống ma thai…" Như Ý Tử vừa nghe được mấy chữ này thì sắc mặt biến hóa, cắp tay nói, "Chưởng giáo sư huyn, Thần Tộc đã bắt đầu xâm chiếm Vũ Hóa Môn chúng ta, chúng ta cũng nên có đối sách mới được."

"Đừng vội, tới khi đại kiếp thực sự xảy tới thì còn cần mấy chục năm nữa, có đủ thời gian để chúng ta chuẩn bị, Hơn nữa trong lúc này, chúng ta còn phải bàn tính chuyện lớn khác. Đó chính là đoạt lấy Thái Nguyên Tiên Phủ, Chỉ có khi nào chiếm được Thái Nguyên Tiên Phủ thì mới có thể mượn Huyền Tẫn Đại Trận ở trong đó mà điên đảo thời gian, để cho đệ tử Vũ Hóa Môn chúng tu luyện trong đó, như vậy sẽ phát triển thật nhanh cho đến khi kiếp nạn đến!"

Phong Bạch Vũ ngạo nghễ nói.

"Cái gì? Đoạt lấy Thái Nguyên Tiên Phủ?! Chưởng giáo sư huynh, đây không phải là chuyện đùa." Thiên Hình trưởng lão nghe thấy vậy thì kinh hô, toàn thân run rẩy.

"Không sao, đoạt được Thái Nguyên Tiên Phủ chúng ta có ưu thế rất lớn. Ít nhất là Phương Hàn ở trong Thái Nguyên Tiên Phủ cũng có chút kỳ ngộ, có thể nội ứng ngoại hợp!" Phong Bạch Vũ nói, "Cho nên Phương Hàn ngươi cần phải nhớ kỹ, giữ bí mật chuyện này. Tu vi bây giờ của ngươi sắp luyện thành kim đan, thậm chí là vượt qua Phong Hỏa Đại Kiếp. Hơn nữa khi đó lực lượng của Hoàng Tuyền Đồ khôi phục thì có thể lần nữa tiến vào trong Thái Nguyên Tiên Phủ. Đến lúc đó ta sẽ đem Thiên Hoàng Kính cho ngươi mượng. Trong Thái Nguyên tiên Phủ có vô số pháp bảo. Tiên khí không nói đến, nhưng đạo khí, linh đan thì vô cùng vô tận. Chiếm được nó thì Vũ Hóa Môn chúng ta mới có thể vượt qua kiếp số lần này! Không chiếm được nó thì cũng không có cách nào chống lại được."

"Chưởng giáo chí tôn đã tính toán kỹ càng như vậy! Ta tự nhiên là tuân mệnh!" Phương Hàn ngẩn ra. "Có điều ta sớm muộn cũng tìm được Hoàng Tuyền Bảo Khố. Đến lúc đó Vũ Hóa Môn chúng ta muốn xưng hùng Huyền Hoàng Đại Thế Giới cũng không phải là chuyện khó."

"Chỉ cần ngươi trợ giúp Vũ Hóa Môn chúng ta đoạt được Thái Nguyên Tiên Phủ. Ta sẽ đem ngôi vị chưởng giáo truyền lại cho ngươi. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi phải tu luyện tới Trường Sinh Bí Cảnh, chiến thắng được Hoa Thiên Đô. Nếu như Hoa Thiên Đô thắng được ngươi thì ngươi cũng không thể làm gì cả."

"Chuyện này là tự nhiên."

Phương Hàn lui ra ngoài, bên tai lại nghe Phong Bạch Vũ truyền âm nói: "Khi trưởng lão của ba đại kiếm phái đến tìm ngươi thì ngươi phải nó cho bọn họ biết một việc, chính là Thái Hoàng Thiên của Thái Nhất Môn đã từng ra tay muốn giết chết các ngươi như bị viễn cổ ma tôn ở Ngũ Hành Địa ngăn cản……"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.