Bạch Phương Phương từng tưởng tượng qua rất nhiều cảnh họ gặp lại nhau: cô cầm tay Thẩm Liệt, tựa như đối với người nhà bệnh nhân vừa nói "Phẫu thuật lần này rất thành công, phải chú ý quan sát hậu phẫu thuật", "Phẫu thuật xuất hiện biến chứng, chúng tôi đã làm hết sức", hoặc là "Trước khi phẫu thuật cần phải ký bốn bản cam kết, mời anh phối hợp với chúng tôi"... Cứ thế cứ thế bên ngoài lý trí thì nội tâm lại đưa ra một câu mãnh liệt: "Ôi, là anh à, gần đây anh bận gì hả?"
Bạch Phương Phương khi vừa đối diện với người mang bệnh, thường trò chuyện đôi ba câu vớ vẩn với bệnh nhân, hơn nữa còn dùng gương mặt lễ phép mỉm cười với người ta, tựa như nếu không làm vậy cô sẽ cảm thấy mất tự nhiên, sau đó bị giáo sư Lục phê bình: "Em không có việc thì đứng đó cười làm gì? Cười nhiều người ta lại nghĩ kỹ thuật của mình không được tự tin, cần dựa vào việc lấy lòng để bù đắp, sau này làm việc thì ít phát biểu lại."
Bạch Phương Phương hồi ấy trong lòng rất tức giận, sau đó dần dần phát hiện cô đang ở giữa những tiền bối nói năng cẩn thận, người mang bệnh đương nhiên càng dám nói những yêu cầu bất hợp lý với cô, hơn nữa còn bắt bẻ sai sót trong câu nói của cô. Trong khi các anh em cố gắng trò chuyện ở phòng bệnh hay phòng phẫu thuật, hoặc là vùi đầu viết luận văn luận án, Bạch Phương Phương lại vùi mình vào cách đối nhân xử thế rườm rà của con người để ứng phó cơ cực.
Giáo sư Lục từng nói: "Bất kì biểu cảm nhỏ xíu nào trên mặt em cũng có thể tác động đến tinh thần của bệnh nhân và người nhà của họ. Bác sĩ khoa ngoại có một hợp cách ba ít, ít lời, ít bệnh, ít người chết."
Nói nhiều lỗi nhiều, không bằng tự mình rước họa.
Bạch Phương Phương đứng vững vàng, không nói lời nào nhìn Thẩm Liệt, tỏ vẻ "thân kinh bách chiến" tựa như nhìn một viên đá để trái tim có thể bình tĩnh.
Thẩm Liệt đến gần, cúi đầu nhìn cô, hai người không nói lời nào.
Anh vẫn mặc áo thun và quần jean, râu màu đen ôm quanh quai hàm, mặc dù cả cơ thể bị ăn nắng đem ngòm, nhưng nhìn rất thoải mái.
Bạch Phương Phương ngửi được mùi đàn ông trên cơ thể anh, không giống với nhưng đồng nghiệp nam của cô, mùi trên người họ cũng giống mùi của cô, mùi nước thuốc khử độc trong bệnh viện đã thường xuyên ám lấy họ. Thẩm Liệt ở đây vào ban đêm, cả ngày bị ánh mặt trời chói chang hun nóng, mang đến một cảm giác xâm lược người ta đến khó chịu đựng.
Cô không biết vì sao anh lại đến.
Đang chớp mắt một cái như thế, Thẩm Liệt hình như nhíu mày một cái, anh nói: "Xin chào."
Bạch Phương Phương cũng không trả lại nhiều chữ hơn, gật đầu: "Chào."
Hai người im lặng, Thẩm Liệt cầm túi đồ mua trên tay đưa cho cô: "Chỗ này có ít đặc sản quê, em cầm đi."
Bạch Phương Phương mỉm cười lễ phép, nhận lấy, "Cảm ơn," cô mở túi đồ ra, mượn ánh đèn đường nhìn vào, "Toàn gì thế này? Nấm mối, nấm tùng nhung..." Còn có hai hộp bánh hoa tươi, hộp trà Giã Phỗ Nhĩ và vài gói mì qua cầu (*).
(*) Tất cả đều là đặc sản của tỉnh Vân Nam. Mì qua cầu được chọn là một món Trung Hoa không thể bỏ lỡ.
Bạch Phương Phương nói: "Những loại nấm này dùng để nấu canh à, tôi không biết làm," cô lại mở mấy túi mì qua ra xem, nhìn thấy một hộp giấy bị đè ở dưới, Bạch Phương Phương chợt vui vẻ, "Còn cả kem ly?"
Cô nhanh tay lôi hộp giấy ấy ra, chờ đến lúc hai người thấy rõ hình vẽ trên hộp giấy, thì đều ngẩn ngơ.
Bạch Phương Phương nhất thời bị lệnh nhịp, trái tim cô nhảy loạn xạ trong lòng ngực, gò má nóng ran như muốn ngất đi. Nụ cười trên mặt chưa kịp thu hồi, cô lúng túng rút tay lại, hộp "áo mưa" rớt vào trong túi lần nữa.
Thẩm Liệt ho nhẹ một tiếng, nói: "Bên trong là chút đồ ăn."
Bạch Phương Phương cúi đầu không lên tiếng, trong đầu nghĩ:... Còn hạn dùng. Anh trai anh có ý gì đây?
Thẩm Liệt giả vờ không biết gì, thẳng thừng và nhanh chóng cầm hộp bao cao su nhét bừa vào túi quần mình, nhét không lọt, không thể làm gì khác hơn là cầm trên tay.
Bạch Phương Phương gãi đầu một cái, tìm lời để hỏi: "Sao anh biết tôi ở đây?"
Thẩm Liệt đáp: "Dì Phương nói ở trong nhóm."
Bạch Phương Phương bỗng cúi đầu, chậm rãi nói: "Thì ra anh xem weixin rồi, tôi còn tưởng ngay cả điện thoại anh cũng không cần."
Trong nhóm ngày nào cũng bùng nổ tin tức nhưng anh chưa một lần đáp lại.
Thẩm Liệt biết mình lỡ lời, nhìn quanh quất nói lảng sang chuyện khác: "Chỗ này cả ngày và đêm đều không an toàn."
Bạch Phương Phương lôi trong túi áo một chai xịt phun sương xịt trước mặt anh một cái.
Thẩm Liệt nhanh tay đưa lên che kín mắt, "Được rồi, biết rồi," tay ấy còn nắm hộp "kế hoạch hóa gia đình", Thẩm Liệt vội bỏ tay xuống.
Bạch Phương Phương hạ chai phun sương xuống, hỏi: "Anh còn chuyện gì không?"
Thẩm Liệt: "Không."
Bạch Phương Phương cúi đầu muốn đi: "Vậy tôi về đây."
Thẩm Liệt nhớ ra: "Em còn phải ở đây bao lâu?"
Bạch Phương Phương ngẫm nghĩ một lúc: "Ba tháng."
Thẩm Liệt gật đầu: "Đi về đi." Anh bấm chìa khóa điều khiển từ xa, chiếc xe hơi cách đó không xa lóe đèn lên.
Bạch Phương Phương quay người bỏ đi, bỗng nhiên bước chân dừng lại, nghiêng đầu hỏi anh: "Anh về đâu?"
Thẩm Liệt bị cô hỏi thì ngẩn ra.
Bạch Phương Phương bổ sung thêm: "Chỗ này chạy về nhà tù phải mất hơn ba giờ nhỉ?"
Thẩm Liệt hiểu ý: "Tôi vốn..." Anh ngừng một lúc, "Định lên trấn tìm người bạn, vừa hay thuận đường qua đây xem, trước mắt thì tối nay tôi không về đó."
Bạch Phương Phương nghĩ gì đó, nói thêm: "Cảm ơn hai bác đã phiền anh mang đồ cho tôi, tôi rất tốt, bảo họ yên tâm."
Thẩm Liệt "ừ" một tiếng, quay về xe, Bạch Phương Phương cũng cúi đầu đi về tòa ký túc xá.
Thẩm Liệt ngồi vào xe, đóng cửa lại, cầm hộp bao cao su lên nghiên cứu. Túi đựng bao đã bị anh bóp đến biến dạng, anh cầm trong tay quơ quơ, bên trong rơi ra vài bao ngừa thai. Anh phiền não vứt bao cao su, không kiềm chế được mà đập một cái vào tay lái, tiếng còi xe inh ỏi phá tan màn đêm yên tĩnh và oi bức.
Bạch Phương Phương vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn, lúc này lại bị dọa đến rùng mình một cái, cô lập tức quay đầu nhìn, con xe dưới ánh đèn đường tạo ra một làn bụi rồi chạy đi mất.
Bạch Phương Phương về lại ký túc xá, trái lo phải nghĩ không tìm được trọng điểm, cô lấy điện thoại gửi tin nhắn weixin cho Ngưu Ngưu: "Ngưu Ngưu, Ngưu Ngưu, hỏi cậu chút chuyện, có một người đàn ông, người quen, mua cho mình một đống đồ ăn, còn đưa một hộp bao cao su, anh ta có ý gì?"
Ngưu Ngưu trả lại ba dấu chấm than, rồi hỏi: "Ai? Có đẹp trai không?"
Bạch Phương Phương: "Cậu trả lời vấn đề của mình trước."
Ngưu Ngưu: "Còn có thể có ý gì, muốn tìm cậu đấy!"
Bạch Phương Phương nhìn dòng chữ ấy, lập tức cầm cái gương nhỏ trên bàn lên ngắm mình, người trong gương, mắt to, môi đỏ mọng, da bóng sáng không tì vết, cô hài lòng với bản thân rồi lại thấy chút xấu hổ nhìn mình trong gương hé môi cười một cái. Buông cái gương xuống, Bạch Phương Phương gửi lại một biểu cảm che mặt: "Vậy thì thẳng thừng quá", cô nghĩ một lúc rồi nhắn tiếp, "Nhưng mà sau đó anh ấy lại mang bao cao su đi."
Ngưu Ngưu: "Đó là do vừa nhìn thấy cậu thì đổi ý."
Bạch Phương Phương im lặng.
Ngưu Ngưu hỏi: "Lúc ấy cậu đang làm gì? Tắm hả? Trang điểm không? Mặc quần áo gì? Tóc thế nào?"
Bạch Phương Phương đáp lại: "Mình đang chạy bộ..."
Ngưu Ngưu: "Không phải cả người cậu toàn mồ hôi không sao? Chán lắm! Có phải cậu còn há mồm mà chạy như đứa dở người không đấy?"
Bạch Phương Phương sửng sốt, bực bội ôm đầu mình ngã xuống giường, biểu cảm thống khổ, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Xong rồi, mình khiến anh ta ngán rồi.
Cả nửa ngày cô không trả lời, Ngưu Ngưu liền gửi đến yêu cầu gọi video, Bạch Phương Phương che mặt nhận cuộc gọi.
Ngưu Ngưu ở trên màn hình gào to: "Bỏ tay ra, để tôi xem mặt cậu là cái hình dạng gì!"
Bạch Phương Phương lưỡng lự bỏ tay ra.
Ngưu Ngưu nhìn quanh cô một lượt, không đánh giá gì, rồi nói: "Còn có một khả năng, khi anh ta mua đồ nhân tiện mua cho bản thân một hộp bao cao su, sau đó ném vào túi cùng những món đồ khác, rồi quên lấy ra."
Bạch Phương Phương luẩn quẩn trong vòng: "Anh ấy dùng, dùng thế nào?"
Ngưu Ngưu: "Ngốc, chẳng lẽ là cùng năm ngón tay à? Đương nhiên là dùng với người phụ nữ khác rồi!"
Bạch Phương Phương giật mình không nói nên lời, cô phát hiện mình đã hoàn toàn bỏ qua điểm này, cũng không biết bản thân mình quá tự tin hay là quá tự tin về Thẩm Liệt, hoặc là quá tự tin với khoảng cách khi có một nụ hôn vội vã với anh, Ngưu Ngưu tiếp tục ầm ĩ trời đất nói gì đó, cô không nghe lọt được gì cả, trời nóng bức nhưng chỉ thấy lòng lạnh thấu.
Hóa ra là cô quá ngây thơ, thỉnh thoảng bị sự diu dàng của anh làm mờ mắt. Anh là một người như thế, từ những năm trưởng thành cho đến khi già lão sẽ mãi phóng túng như thế, vừa ôm gái, vừa hét to "Tha thứ cho anh cả đời này không thể kiềm chế buông bỏ thói yêu đương bừa bãi này". Đàn bà đều có khuynh hướng thích đàn ông đào hoa, người đứng đắn mang đến cho họ cảm giác bình yên nhưng lại nhàm chán không được đầy đủ cảm tình, còn người đào hoa mang đến cảm giác mạo hiểm kích thích và đôi khi còn bùng phát cảm xúc mạnh mẽ.
Bạch Phương Phương từng khinh thường sư nông cạn ngu muội của người phụ nữ.
Cô vô thức tắt video, bên kia Ngưu Ngưu còn chưa chịu buông tha mà gửi đến một tin nhắn.
Ngưu Ngưu: "Mau nói cho mình biết là ai?"
Bạch Phương Phương ngán ngẩm trả lời mấy chữ: "Cậu không quen."
Ngưu Ngưu truy hỏi: "Là Cổ Nghiêm hay Nghi Sĩ Gia?"
Bạch Phương Phương: "Đều không phải."
Ngưu Ngưu nói: "Vậy thì tốt," Cô ấy gửi đến một tấm ảnh, hỏi, "Có đẹp trai không?"
Bạch Phương Phương liếc mắt qua loa lấy lệ một cái, sững sốt, vừa cẩn thận xem ảnh, vừa xác nhận người mặc đồng phục phẫu thuật đeo khẩu trang chính là Cổ Nghiêm.
Tấm hình thứ nhất, vẻ mặt Cổ Nghiêm nghiêm túc làm phẫu thuật; tấm thứ hai, Cổ Nghiêm làm phẫu thuật xong tháo khẩu trang xuống, trên mặt như trút được gánh nặng; tấm thứ ba, Cổ Nghiêm mệt mỏi ngồi ở một góc phòng phẫu thuật nghỉ ngơi...
Lúc này đến lượt Bạch Phương Phương nhắn lại: "Cậu điên rồi, Cổ Nghiêm mà cậu cũng để ý đến!?"
Ngưu Ngưu tỏ vẻ không thành vấn đề: "Thì sao? Cậu không yêu thầm anh ấy chứ?"
Bạch Phương Phương cứng họng, trong đầu nghĩ cậu không nói thì mình thực sự không nhớ nổi có chuyện này đấy.
Ngưu Ngưu: "Chấp nhận chuyện cậu yêu thầm anh ấy. Trước đây mình cảm thấy anh ấy ăn nói tùy tiện, nhưng thông qua lần phỏng vấn này mình phát hiện ra mặt khác của anh ấy, loại đáng yêu hoàn toàn tương phản này thật sự mê chết người ấy."
Bạch Phương Phương nghĩ ngợi, hỏi: "Vậy còn anh trai mình?"
Ngưu Ngưu: "Anh cậu chỉ có thể đứng nhìn từ xa, Cổ Nghiêm thì còn có thể đến gần chơi cùng."
Bạch Phương Phương lúc này mới thừa nhận, bụng bảo dạ: Loại lưu manh này quả thật nên tránh xa.
Trên đường không có người, Thẩm Liệt lái xe rất nhanh, anh vừa lái xe vừa nghĩ ngợi, có điện thoại gọi đến, anh nhận cuộc gọi rồi hỏi: "Chuyện gì?"
Cao Khắc ở bên kia lắp bắp hỏi: "Đội trưởng, anh bảo em mua đặc sản quê... Anh tặng người ta sao?"
Thẩm Liệt: "Tặng."
Cao Khắc nôn nóng: "Anh không kiểm tra qua à?"
Thẩm Liệt: "Không, cậu mua đồ tôi yên tâm."
Cao Khắc im lặng lúc lâu, rồi mới ấp a ấp úng nói: "Đội trưởng, em có rơi đồ trong túi."
Thẩm Liệt: "Thứ gì?"
Cao Khắc: "Thì là... là thứ... riêng tư, chính là... thứ đồ cần thiết."
Thẩm Liệt chuyên tâm lái xe: "Năm mươi cái bao cao su?"
Cao Khắc không dám lên tiếng.
Thẩm Liệt: "Tôi cũng đem tặng người ta rồi."
Cao Khắc kêu: "Không thể nào, tặng... nam hay nữ?"
Thẩm Liệt: "Nữ," Anh không nén được lửa, bùng cơn giận hét với người trong điện thoại, "Cậu không có đối tượng kết hôn, mẹ kiếp cậu mua nhiều bao cao su như vậy làm gì, có bệnh à?"
Cao Khắc nói lầm bầm: "Thực hiện các hoạt động, tiện nghi, tích góp trước."
Thẩm Liệt càng giận hơn: "Thiếu dốt, cậu không biết món đồ chơi này có hạn đảm bảo chất lượng à?"
Cao Khắc tiếp tục nói lầm bầm: "Hạn sử dụng còn một năm ba tháng, một năm, à không, muốn tìm thì ba tháng cũng tìm được đối tượng."
Thẩm Liệt: "Bớt nói nhảm đi, nói chuyện chính, tên mã tử họ Đổng tỉnh chưa, bọn người tiểu Lâm nói, có ba cân ma túy sẽ quá cảnh từ huyện Lục Khang qua, cậu tìm thêm hai cảnh sát hỗ trợ bố trí kiểm tra bên đó đi."
"Vâng," Nghe giọng Cao Khắc rất phấn khởi, cuối cùng anh ta hỏi lại, "Đội trưởng anh cũng đi à?"
Thẩm Liệt: "Thế nào, sợ?"
Cao Khắc tựa như hằm hè: "Không phải, em muốn hỏi lúc này có thể mang súng không?"
Thẩm Liệt không lên tiếng, thẳng thừng cúp điện thoại.
Tâm trạng Bạch Phương Phương không tốt, sách chuyên ngành cũng không muốn xem, cầm quần áo đi vào phòng tắm rửa. Bạch Phương Phương mở cửa phòng, Nghi Sĩ Gia cầm điện thoại di động ở hành lang nói chuyện video với vợ, đoạn trò chuyện không được bao lâu, miệng anh ta lẩm bẩm "Mẹ kiếp tín hiệu kém quá". Nghi Sĩ Gia vừa trách móc vừa bận rộn lui về sau tìm kiếm tín hiệu điện thoại, nhất thời không chú ý đạp phải chân Bạch Phương Phương.
Bạch Phương Phương đau đớn "a" một tiếng, tức giận oán trách: "Anh quan sát đi chứ!"
Nghi Sĩ Gia quay đầu, cũng không nhịn: "Vậy sao em không nhìn?"
Bạch Phương Phương tức giận hơn: "Là anh dẫm phải chân tôi!"
Nghi Sĩ Gia chắp tay, trêu chọc: "Bạch gia, là tiểu tử không có mắt nhìn, được chưa?"
Bạch Phương Phương chỉ anh ta: "Anh bớt bớt đi, tôi nói với anh, kêu gia với phụ nữ là mắng họ đấy..."
Cuối hành lang cách đó không xa, Cổ Nghiêm tựa bên cửa sổ hút thuốc, lúc này mới mở miệng: "Ôi trời ôi trời, mỗi người nhịn một câu, hai người đã bao nhiêu tuổi rồi, còn tranh nhau như ở vườn trẻ vậy."
Nghi Sĩ Gia không nói lời nào, xoay người bỏ đi.
Bạch Phương Phương giận không kiểm soát được, đi tới cạnh Cổ Nghiêm than phiền: "Anh ta đúng là có bệnh."
Cổ Nghiêm nói: "Em không hiểu đâu."
Bạch Phương Phương: "Tôi hiểu, từ sau lần phẫu thuật trước, anh ta cứ lạnh nhạt với tôi."
Cổ Nghiêm: "Ừm, cậu ta không phục."
Bạch Phương Phương: "Anh ta dựa vào đâu mà không phục tôi? Kỹ thuật của tôi tốt hơn anh ta."
Cổ Nghiêm: "Cũng vì kỹ thuật của em tốt hơn anh ta, một bàn tay phẫu thuật có bao nhiêu người thấy."
Bạch Phương Phương cười: "Tôi giúp mà lại làm tổn thương lòng tự ái ngây thơ đáng thương của đàn ông mấy người."
Cổ Nghiêm ngược lại không để ý đến: "Tiểu Bạch, ba người bọn tôi đều là đàn ông."
Bạch Phương Phương liếc mắt, không nói gì.
Cổ Nghiêm: "Anh thấy chuyện này không liên quan đến việc nam hay nữ, cả tuổi tác cũng không là vấn đề."
Bạch Phương Phương không hiểu: "Là thế nào?"
Cổ Nghiêm: "Em chưa đến hai lăm tuổi, Nghi Sĩ Gia lớn hơn em ba tuổi, cậu ta cũng đến tuổi kết hôn, em đừng thấy cậu ta bình thường cợt nhã cười đùa như con khỉ, nhưng mà trạng thái tâm lý không vững, bình thường tinh thần tốt nhưng vừa lên phẫu thuật đã choáng váng. Người thiên phú thì cao có thấp có. Còn cả chuyện gia cảnh nhà em và nhà cậu ta không giống nhau."
Bạch Phương Phương hỏi: "Nhà anh ta thế nào?"
Cổ Nghiêm hỏi ngược lại: "Em cảm thấy nhà cậu ta thế nào?"
Bạch Phương Phương tức giận trong lòng, mặt lộ vẻ khinh thường: "Đại thiếu gia, con nhà giàu."
Cổ Nghiêm: "Thật ra thì bố mẹ cậu ta làm nông, cậu ta có hai người chị và một cô em gái, cả nhà đổ hết tiền cho cậu ta, đến bây giờ cậu ta mỗi tháng cũng chỉ có ba ngàn mấy, bây giờ ba ngàn mấy thì đủ làm gì? Còn không kiếm được giúp việc. Muốn kết hôn mua nhà phải tốn tiền, em gái đi học phải tốn tiền, áp lực của cậu ta rất lớn. Lần này tại sao cậu ta lại đi tiếp viện, do đối tượng của cậu ta thúc giục cậu ta mua nhà, bố cậu ta bị bệnh nằm trên giường không dậy nổi, cậu ta muốn sớm thăng chức để có thêm tiền lương."
Bạch Phương Phương không phục: "Người sống ai mà chả có chút áp lực? Tôi vẫn có điều phiền não đấy thôi!"
Cổ Nghiêm cười: "Nhà em chỉ có một mình em, bố mẹ em còn làm ăn, nhà không thiếu tiền, ít nhất về mặt kinh tế em không bị áp lực, nhiều lắm cũng chỉ vì mấy chuyện tình yêu tình báo yêu đương nhắng nhít."
Bạch Phương Phương ngẫm nghĩ thì thấy anh ta không nói sai chút nào, cô im lặng.
Cổ Nghiêm: "Thời niên thiếu không biết mùi vị đau khổ, vì làm thơ mới nói mạnh về nỗi buồn, em có thể vô tâm vô mật bày ra bên ngoài, Nghi Sĩ Gia không làm được, cậu ta không già dặn không được, cậu ta có lòng nhưng bất lực, có ghen tị và cả ngưỡng mộ em, chỉ cần không phải là hận em, em đừng để bụng quá, thói hư tật xấu ai mà chả có," Anh ta sát lại than thở, "Chúng tôi đời thứ hai nghèo không nên học y, càng không nên chọn khoa ngoại, một bước lệch là sai hoàn toàn."
Bạch Phương Phương như có điều phải suy nghĩ.
"Được rồi, em làm gì thì làm đi, anh đi chơi game lăn lộn chiến trường có kiếm chút tiền hoa hồng," Anh ta đi về phòng, nhưng bỗng quay đầu hỏi, "Tiểu Bạch, có phải em có đối tượng rồi hay không? Nói với anh đây, anh giúp em kiểm định."
Bạch Phương Phương một mực chối: "Không có, thật sự không có."
Đêm khuya thanh vắng, cách trấn Điền Ninh (tên gọi khác của Vân Nam) ba mươi ki-lô-mét là trấn Lục Khang, Cao Khắc và vài đồng nghiệp canh giữ theo kế hoạch, đây là ngã ba đường, bên cạnh có một vườn mía lau, bình thường xe cộ và người đi đường không bao nhiêu, huống hồ là buổi tối, Cao Khắc chờ đến phát chán, không kiềm chế được ngáp liên tục. Không lâu sau Triệu Hòa Bình cũng chạy đến, hỏi: "Các cậu quản lý được không?"
Cao Khắc đáp: "Không biết."
Triệu Hòa Bình chau mày, nhưng không hỏi nhiều, chỉ dặn dò tất cả mọi người, nói rằng, ba nhóm ma túy hơn một nửa mang theo súng, nhất định phải cẩn thận.
Mãi đến khi quá nửa đêm, thỉnh thoảng có vài kẻ say rượu và vài xe hàng chạy qua, Cao Khắc chờ từng đợt kiểm tra, Triệu Hòa Bình thỉnh thoảng nhìn đồng hồ, Cao Khắc biết trong lòng anh ta đang ngóng chuyện nhóm của Thẩm Liệt.
Chân trời dần dần trắng nhợt, phía xa thính thoáng có vài chiếc xe, trước mắt bình thường cho đi, cuối cùng có một chiếc xe riêng với ba người đàn ông ngồi trong, vẻ mặt có hơi bất an và lén lút, Triệu Hòa Bình vừa nhắc nhở Cao Khắc chú ý phòng ngự, vừa lặng lẽ ra hiệu, ý bảo hai chiếc xe cảnh sát từ từ tiếp cận.
Người đàn ông kế bên tài xế bỗng nhiên hắt hơi một cái, tay luồn vào túi áo, Cao Khắc vừa nhanh chóng đặt ngón tay lên khẩu súng, vừa kêu: "Muốn làm gì? Đưa hai tay lên, tất cả xuống xe."
Tất cả mọi người nhất thời cùng hồi hộp, giơ súng vây quanh.
Người đàn ông kế bên tài xế lấy một tờ khăn giấy, giải thích: "Cảnh sát, tôi lau nước mũi."
Cao Khắc thở phào nhẹ nhõm, hạ thấp súng, đi đến, "Bằng lái, thẻ căn cước..."
Lời còn chưa nói xong, tài xế bỗng nhiên đạp mạnh chân ga, Cao Khắc phản xạ có điều kiện dùng sức đu theo cửa xe, chiếc xe kia không hề chậm lại, điên cuồng chạy đi, mắt thấy bọn chúng muốn đâm qua rào ngăn cách. Đám người Triệu Hòa Bình vội vàng nổ súng báo hiệu, tài xế không những không dừng xe, ngược lại còn đạp mạnh chân ga hơn. Rồi nghe "ầm" một tiếng, một chiếc SUV từ bên mặt đường lao đến, trực diện tông vào chiếc xe riêng, chiếc xe lúc này mới bị buộc dừng lại.
Cao Khắc theo quán tình bị văng vào bụi mía lau, anh ta cảm thấy chân mình chỉ e là không dùng được nữa, sau đó nghe đồng nghiệp la hét "Mau đưa vào bệnh viện", anh ta nhắm hai mắt nhưng không quên nói một câu: "Tôi muốn đến bệnh viện Điền Ninh."
Bỗng có người dùng tay tát vào mặt anh, nói: "Này, tỉnh lại đi."
Cao Khắc khổ sở mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt Thẩm Liệt, Thẩm Liệt nghiêng đầu với anh ta, ra hiệu: "Tự đứng lên xem, hoạt động chút."
Cao Khắc khó khăn đứng dậy trong sự khó tin, Thẩm Liệt đỡ cánh tay anh ta, Cao Khắc đi lại mấy bước, phấn chấn, anh ta muốn thử nhún nhảy lần nữa, Thẩm Liệt vừa thu tay lại, Cao Khắc không phòng bị, té đập mông xuống đất.
Triệu Hòa Bình đi sang hỏi: "Thế nào?"
Thẩm Liệt nói: "Vấn đề không lớn, bị thương ngoài da."
Triệu Hòa Bình nhìn vết máu trên đùi Cao Khắc, "Hay là đến bệnh viện đi."
Cao Khắc nhìn hai người bọn họ, chen miệng nói vào: "Em cảm thấy bệnh viện Điền Ninh không tệ."
Thẩm Liệt nhìn anh ta không lên tiếng.
Triệu Hòa Bình nghĩ ngợi một hồi: "Cũng được, hay là về Điền Ninh, cậu ta cũng về bệnh viện, để xem cho cậu ta thế nào."
Thẩm Liệt không tỏ thái độ gì, xoay người đi kiểm tra chiếc SUV của anh, Triệu Hòa Bình nói: "Lần trước là phí phẫu thuật tim, lần này là phí sửa xe, mỗi lần cậu ra trận là tốn một số tiền khổng lồ."
Thẩm Liệt xem sơ qua cánh cửa xe, rồi nằm xuống xem đáy mâm xe, sau một động tác nằm sấp xuống thì xốc người bật dậy, "Vấn đề không lớn", anh nói.
Anh vỗ tay một cái, nhìn thấy Cao Khắc và mấy kẻ nghi phạm cùng được đưa lên xe cảnh sát.