“Hàn Du Ma Kết, tao đã nói với mày rồi. Đừng tranh giành với tao! Tại sao lại không nghe?! Bây giờ nhìn xem, sát thủ chi vương của Sát ư?! Trông cũng giống như cái giẻ lau dưới chân tao thôi!”
Giữa khu rừng hoang vắng, lâu lâu có thêm tiếng rít gào của gió như đang khóc thương cho cô gái toàn thân máu me kia. Nhìn thoáng qua thôi cũng có thể biết được, cô gái đang nằm đó xinh đẹp như thế nào nhưng đôi đồng tử tím kia thì như phết một một lớp sương không thấy đáy. Không thể biết được cô gái đó đang nghĩ gì. Chỉ biết, phía bên trên cô, một cô gái khác với đôi mắt huyết đầy ghê rợn như xoáy sâu vào không gian, một chân đạp lên đầu cô gái đang bê bết máu, cái cằm hất cao đầy ngạo nghễ.
“Mày biết không?! Hôm nay tao sẽ giết mày. Sau khi giết mày, tao sẽ lên làm sát thủ chi vương của tổ chức hahaha...Mới nghĩ thôi mà tao đã sướng run lên rồi”
Lời nói đầy châm chọc và khinh bỉ. Lực đạo ở nơi bàn chân càng tăng thêm. Ai biết được cô gái đang nằm trên đất kia lại là Violet_Hàn Du Ma Kết, một người con gái thành công khi ở tuổi 20. Cái tuổi vô cùng đẹp nhưng đối với Ma Kết thì là ảm đạm vô cùng.
Diễn tả nó chỉ bằng 2 từ: đen trắng
Tự cười khổ, Hàn Du Ma Kết dương đôi mắt chật vật lên nhìn cô gái nọ, hai tay hơi chống xuống đất để nâng người nhưng lại bị đạp xuống một cách không thương tiếc. Chỉ một chút thôi, cho cô được tham lam trên cõi đời này năm phút nữa, để cô có thể nhớ lại, có thể hoài niệm lại con người đang giễu cợt cô cũng như là bạn cô_Hạ Thanh...
Đúng vậy, cũng chính khu rừng này, buổi sáng đó, Ma Kết đã gặp Hạ Thanh. Hạ Thanh lúc đó nhút nhát, yếu đuối, đang dần mất máu vì bị rắn cắn. Ma Kết tội nghiệp lại gần cứu giúp. Hạ Thanh được chữa khỏi bệnh, vui mừng tíu tít bên Ma Kết.
Dần dần qua 5 năm, Ma Kết cũng xem Hạ Thanh như một người bạn tri kỉ, bất cứ vấn đề gì cũng nói cho Hạ Thanh nghe. Ngay cả chuyện tình cảm tối thiểu cũng nói. Cứ như Hạ Thanh gần như biết hết mọi bí mật mà Ma Kết đã mang theo bên mình trong suốt 20 năm
Nhưng...
Bất cứ ai cũng không qua nỗi ngưỡng cửa của quyền lực.
Hạ Thanh không phải Liễu Hạ Huệ cũng không phải là bạn của Nguyễn Khuyến trong bài thơ “bạn đến chơi nhà”
Hạ Thanh cũng có tham vọng
Muốn đạt được tham vọng của Hạ Thanh thì phải giết đi người bạn của mình, ân nhân của mình_Hàn Du Ma Kết. Mà cái quyền lực đó là gì?! Là bà hoàng của giới kinh doanh, là chủ nhân của tổ chức Sát và có thể sẽ là con cháu của dòng tộc Du Hàn... Mà những thứ đó đều ở trong tay Ma Kết, chỉ cần Ma Kết chết đi, những thứ đó cư nhiên sẽ thuộc về Hạ Thanh...
Quay trở lại thực tại, khẩu súng 407 do chính Ma Kết ghức đêm chế tạo ra nhằm tặng cho Hạ Thanh vào ngày sinh nhật, bây giờ, nó lại chĩa thẳng vào cô...
BẰNG
Tiếng súng vừa dứt, dường như mọi thứ đều ngưng đọng. Ba ngàn sợi tóc đang phiêu du với gió bỗng nhiên xụi xuống. Trước khi chết, ở đôi môi khô khốc trắng bệch kia nở ra một đường con tuyệt thế “Cảm ơn”
Cảm ơn?! Cảm ơn cái gì?! Không phải nên nói “tôi hận cô” hay đại loại vậy mà lại nói “cảm ơn”?!
Chỉ là, Ma Kết đang cố giữ lại cho mình chút tự tôn cuối cùng cũng như cái tình bạn đáng tởm kia.
Quyền lực là thứ gì mà đáng sợ đến như vậy?! Có thể từ một cô gái vui vẻ hoạt bát lại trở thành một con người ham mê hưởng thụ. Sự thay đổi này khiến cho Ma Kết không kịp thích ứng nhưng muộn rồi. Mọi thứ chấm hết khi Hạ Thanh bắt đầu hẹn cô ra đây.
Nhưng mà, Hạ Thanh...
Nếu có kiếp sau thì một lần nữa, chúng ta làm bạn được không?! Sẽ không toan tính, không hận thù, không giết chóc, chỉ là một tình bạn đơn thuần, thật đơn thuần. Được không?! Hạ Thanh?! Hãy cho tôi ích kỉ, chỉ một lần thôi, nhé...Cô biết không?! Tôi rất vui khi được làm bạn với cô nhưng mà những lời này không nói ra được, đành cất giấu trong lòng vậy.
Ma Kết lúc này, như một đứa trẻ, một đứa trẻ lạc lõng như đang mất đi thứ quan trọng nhất, đứa trẻ này đang khóc, đứa trẻ này bây giờ chỉ muốn ngủ. Ngủ thật sâu, thật sâu bởi vì nó không chấp nhận được sự thật này. Nó đau quá. Nó...muốn ngủ
Đêm nay, sắc trời thật ảm đạm...và trong khí trời buổi tối, có vài giọt mưa, nhỏ thôi nhưng cũng thật làm cho lòng người buồn tẻ.
Trong rừng vắng, có một cô gái, cả người nhiễm huyết, nhưng khí chất thanh cao kia lại không nhiễm. Cô gái nằm đó, cả người toát ra một cỗ bi thương
Thống hận có
Đau lòng có
Mãn nguyện có
Chỉ là, cô gái không thể đứng lên nó i thôi. Cô gái đó, đang bận ngủ một giấc sâu
Có lẽ, không ai nhìn thấy nhưng trên trời, lại thêm một ngôi sao
Đừng trách Violet quá đau thương bởi vì chính bản thân nó đã sớm nở sớm tàn...