Violet Nở Muộn - Thoát Khỏi Số Phận Bi Thảm

Chương 10: Liễu Ma Kết, violet chưa tàn!



Lạp Nhân Mã?!

Liễu Ma Kết vô thức đọc lại cái tên này trong đầu. Trong dàn hậu cung của nữ chủ, có tên này sao?!

Lạp Nhân Mã, Lạp Nhân Mã, Lạp Nhân Mã....

Không có!

Liễu Ma Kết thở phào nhẹ nhõm, xác định được người con trai trước mắt mình không phải là nam chủ. Trong lòng có chút cảm giác vui sướng khó tả. Đôi mắt xinh đẹp ngước lên nhìn Hoàng Nhân Mã, nhỏ nhẹ nói

“Được thôi, nhưng không cần trả tiền, đưa tôi đi ăn cơm được rồi!”

Đôi môi anh đào nhỏ nhắn hé nở một nụ cười xinh đẹp. Lý trí Hoàng Nhân Mã reo lên từng hồi chuông cảnh báo. Cảnh báo anh không được nhận lời, nếu không sẽ phản bội Liễu Nhược Sương, nếu không sẽ dây dưa với Liễu Ma Kết dâm đãng, phóng túng, nếu không...sẽ cứ mãi đắm chìm trong hình ảnh xinh đẹp kia...

Nhưng

Trái tim thì đi ngược lại. Nó thôi thúc anh nhận lời

Nghe theo con tim hay lý trí?!

“Nếu không được thì thôi vậy! Tôi không ép buộc đâu!”

Liễu Ma Kết tiếc nuối nói, đôi bàn tay nhỏ nhắn kia chìa ra một hộp quà xinh xinh hình trái tim, hộp quà đựng cái dây chuyền mà Nhân Mã cần...

“Được!”

Hoàng Nhân Mã chọn nghe theo con tim!

Hoàng Nhân Mã vui vẻ cười, lịch thiệp mời Liễu Ma Kết đi ăn

-----------------------------------------------------

Ngạo Sư Tử tỉnh dậy, đầu ong ong như búa bổ, quay sang bên cạnh thì thấy Hoắc Song Tử. Ngay lập tức trên mặt anh xuất hiện biểu cảm 'đứng hình'!

Là ma!

Ma đó!

Lớn đến tuổi này mà anh vẫn còn bị ma ám?! (em khinh bỉ anh ạ!)

“Cậu đừng có làm như tôi đã lấy đi tấm thân chưa xuất kho của cậu!”

Ngạo Sư Tử hoàn hồn, nghi hoặc nhìn Hoắc Song Tử. Bỗng nhiên nhớ đến cái ngày ở bệnh viện, Hoắc Song Tử cư nhiên dám ôm Ma Kết của anh, máu nóng dồn lên tới não, bực mình giơ tay lên định đánh vào khuôn mặt yêu nghiệt kia thì ngay lập tức không có sức mà hạ xuống

Quái lạ, anh chỉ uống chút rượu thôi mà, sao chân tay ỉu xìu vậy?

“Cậu ấm à, cậu là lần đầu tiên uống rượu đúng không? Cha mẹ của cậu cũng thương cậu lắm, kêu tôi đến để xem cậu thế nào nữa mà!”

Ngạo Sư Tử hoài nghi, lý do này mà đến đây thì có hơi...kì lạ!

“Nói đi, anh tới đây làm gì?!”

“Hửm?”

“Anh không thể nào vô duyên vô cớ đến đây mà không có lý do. Tôi chắc chắn!”

“Thông minh! Được, tôi đến đây muốn nói với cậu rằng...” Hoắc Song Tử ngập ngừng, không nói, Ngạo Sư Tử cáu gắt

“Muốn gì?”

“Buông tha cho Liễu Ma Kết!”

“Nực cười!”

“Không nực cười đâu!””Dựa vào gì?!”

“Liễu Ma Kết cho tôi ôm!”

“Tôi được cô ấy may áo cho rồi đấy!”

Hoắc Song Tử đứng hình giây lát, sau đó hai vai to lớn bỗng run run cười sau đó thì là một tràng cười lớn! Ánh mắt không che giấu tia khinh bỉ nào. Nụ cười chế nhạo nằm trên môi hướng thẳng Ngạo Sư Tử mà châm chọc!

“Ngạo Sư Tử! Anh thật sự quên hay là giả bộ quên?! Liễu Ma Kết...khác xưa nhiều rồi. Cô ấy...còn yêu anh sao?!”

Ngạo Sư Tử im lặng không nói...

“Tôi về!”

Cạch

Tiếng đóng cửa của Hoắc Song Tử là sự bắt đầu cho một hồi đau đớn của Ngạo Sư Tử. Ngạo Sư Tử nhớ...nhớ người con gái đó...nhớ Liễu Ma Kết...

Anh thấy hình ảnh của Liễu Ma Kết, cô ấy đang xuất hiện trước mặt anh. Đang nói yêu anh, giang cánh tay nhỏ bé muốn nắm lấy tay anh nhưng khi vừa đưa tay ra muốn nắm lại thì hình ảnh kia đã tan vào hư vô...

Liễu Ma Kết!

Người con gái vô tâm, đế tôi yêu em rồi em lại bỏ tôi!

Liễu Ma Kết!

Người con gái lạnh lùng, để tôi thương em rồi em lại ghét tôi!

Liễu Ma Kết!

Người con gái xinh đẹp, để tôi nhớ nhung em rồi em lại xoay lưng đá tôi!

Nhưng...

Liễu Ma Kết là người con gái...tôi yêu!

Liễu Ma Kết, violet là loài hoa mà em thích nhất vì nó kiêu sa xinh đẹp, vì nó lộng lẫy thanh cao nhưng...violet rất cô đơn

Liễu Ma Kết em đừng quay lưng đi nữa. Hãy xoay người và chờ tôi. Em hãy đứng yên đó, đừng làm gì cả, để tôi bước 99 bước đến gần với em. Còn 1 bước, tôi mong hãy bước nó thật nhẹ nhàng...

Ngạo Sư Tử nhìn violet bên ngoài cửa sổ, lòng bỗng dưng thanh thản...Anh không thích violet vì màu sắc của nó! Một màu tím ảm đạm, không sức sống

Nhưng bây giờ thì khác, anh rất yêu violer bởi vì người con gái anh thương quý nó...rất nhiều!

Liễu Ma Kết, violet chưa tàn!

Khi nào tôi còn sống, tôi nhất định phải có được em!

--------------------------------------------

“Ah~~Lạp Nhân Mã, anh cũng biết họn chỗ quá chứ, đồ ăn nơi đây thật ngon!”

“Cô thích là được!”

Lạp Nhân Mã ôn nhu nhìn Ma Kết ăn không mấy chi được gọi là “thục nữ“. Bỗng dưng thấy tay cô đặt lên đôi mắt mình, Lạp Nhân Mã hơi ngẩn người nhưng anh thật sự có chút gì đó cảm thấy...không bài xích với sự đụng chạm này...

“À! Hồi nãy, anh có kêu Liễu Nhược Sương! Anh quen cô ta?!”

“Cô ta?!”

“Tôi quen rồi!”

“Cô ấy là người tôi yêu!”

Liễu Ma Kết không nói nữa, đôi mắt đáng thương nhìn vào anh. Nhân vật phụ à! Tôi thấy đồng cảm với anh đấy, đến cuối cùng dàn nam chính của nữ chủ đại nhân cũng biến anh ra dạng người không ra người, ma không ra ma luôn!

Liễu Ma Kết cảm thấy rất buồn!

Nhân vật phụ tốt thế này mà...

“Cô nhìn tôi như vậy là có ý gì?!”

“A,a không có gì! Sắp tới sinh nhật của Liễu Nhược Sương, anh định tặng gì?!”

“Bí mật!”

“Xì”

Tặng gì thì cũng vậg thôi. Cô nhớ trong nguyên tác thì sinh nhật lần này của Liễu Nhược Sương sê xuất hiện thêm một nam chính nữa. Hình như là du học sinh bên Thụy Điển, tên gì nhỉ...ừm...Hoàng Nhân Mã thì phải! Đồng thời, nữ phụ Liễu Ma Kết cũng bị các nam chủ “đẹp trai, hào nhoáng” kia chửi đến nát mặt sau đó thì bị té xuống sông...

Aizzz! Lần sinh nhật này, là cửa ải thiên kiếp của Liễu Ma Kết cô mà...!!!

By_°•Jin•°_

--------------------------------------------

Thi cử nên hai chương nay Jin làm rất vội. Phải nói là...rất dổm luôn! °^°||

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.