[VKool][Longfic] Luật Sư Xin Đừng Cãi Em!

Chương 3: Đừng manh động (2)



Jeon Jungkook đội mũ bảo hiểm lên đầu rồi phóng xe quay trở về trụ sở, cảm giác lành lạnh ở sống lưng hiện giờ vẫn còn, cứ nghĩ đến câu nói khi nãy của Kim Taehyung là cậu lại sôi máu. Cái gì mà phải để ý mắt mũi, cái gì mà sau này va vào tim anh. Cậu chẳng thể hiểu nổi sao Kim Taehyung có thể ăn nói trắng trợn như vậy mà không biết ngượng mồm.

Jungkook đập mạnh vào tay lái một phát, càng nghĩ càng bực càng phóng xe nhanh chẳng mấy chốc đã về đến trụ sở.

- "CHUYỆN GÌ THẾ NÀY?" cậu hoảng hốt chạy vào hỏi người đồng nghiệp cũng đang đứng gần đó.

- "Không biết, tự dưng cấp trên hạ lệnh phá cái trụ sở này đi." anh đồng nghiệp ánh mắt tiếc nuối nhìn Jungkook.

Cậu lay mạnh hai bả vai của anh đồng nghiệp.

- "Thế chúng ta sẽ làm ở đâu?"

- "Nghe cấp trên bảo chúng ta sẽ chuyển tới làm tại một trụ sở khác ở Daegu." anh đồng nghiệp buồn rầu đáp lời.

Jeon Jungkook trợn tròn đôi mắt.

- "Cái gì, từ Busan mà chuyển tới tận Daegu, xa như vậy sao?"

Anh đồng nghiệp miễn cưỡng gật đầu.

- "Biết làm thế nào được, cấp trên bảo sao thì phải nghe vậy thôi, tôi còn có vợ với hai con nhỏ ở nhà, độc thân như cảnh sát Jeon có phải đỡ vướng bận hơn không!"

Độc thân?

Cậu còn không chắc mình sẽ độc thân được được bao lâu nữa nhưng cục tức hiện giờ thì không thể nhuốt nổi rồi.

- "Khi nào thì chúng ta sẽ chuyển tới Daegu làm?"

- "Nội trong ngày mai và ngày kia là phải có mặt ở đó" anh đồng nghiệp nói xong vỗ vỗ vai Jungkook vài cái an ủi rồi đội mũ phóng xe về nhà.

Cậu ở lại mà mặt mày thẫn thờ nhìn cái trụ sở thân thuộc bị phá tan tành thành những mảnh đá vụn xong mới quyết định tới quán ba uống rượu, chỉ nửa chai thôi đã say khướt, tửu lượng thực quá tệ, còn ngứa tay ngứa chân đấm luôn cả mấy thằng đang vật vờ tán tỉnh trước mặt khiến mọi người xung quanh sợ hãi liền đứng gọn hết sang hai bên để cậu bước ra ngoài.

Trời tối mù tối mịt mẹ Jeon thấy con trai chân loạng choạng đi vào nhà thì vội vàng chạy ra đỡ cậu.

- "Mẹ...hức....nhà.....hức....của Kim Taehyung....híc....ở đâu?" Jungkook miệng nồng nặc mùi rượu nấc lên nấc xuống hỏi mẹ, giọng còn có chút gì đó tức giận nữa.

Mẹ Jeon nhăn nhó.

- "Sao con lại uống rượu hả?"

Jungkook lắc đầu, đưa tay lên cọ cọ chóp mũi.

- "Con...híc...muốn tới...hức...cho anh ta một bài học...hức hức..."

Mẹ Jeon đỡ Jungkook ngồi xuống ghế rồi mới nói.

- "Say mèm thế này thì lái xe kiểu gì mà đòi địa chỉ tới nhà nó?"

Jungkook đưa tay lên vỗ ngực.

- "Con không say...híc...con không say..."

Mẹ Jeon bất lực chần chừ một lúc rồi quyết định gọi điện cho Kim Taehyung, anh rất nhanh đã bắt máy trả lời.

- "Taehyung à, hai đứa hôm nay đã xích mích gì vậy hả, Jungkook nhà ta đã uống nhiều rượu lắm, nó không những hỏi ta địa chỉ nhà của con mà còn nói là muốn dạy cho con một bài học nữa."

Kim Taehyung phì cười, cũng thừa biết Jungkook cậu vì sao lại muốn dạy cho anh một bài học.

Ba mươi phút sau Kim Taehyung đã sẵn sàng đứng trước cổng nhà Jungkook bấm chuông, mẹ Jeon đi nhanh ra mở cổng cho anh nét mặt có chút lo lắng.

- "Con vào mà xem đi, ta thấy nghiêm trọng lắm rồi đấy."

Kim Taehyung gật nhẹ đầu, vừa bước vào đến cửa nhà đã thấy Jeon Jungkook đang vịn tay vào bàn uống nước đứng lên, mặt thì đỏ lựng, áo sơ mi trắng thì mở những hai cúc, chân thụt bên nọ thò bên kia đi cũng chẳng nổi.

Anh tới gần hơn quan sát mọi nhất cử nhất động của cậu, Jeon Jungkook giơ tay quơ quơ vài cái mất thăng bằng liền ngã phải vào lòng của ai đó với hương thơm nam tính tỏa ra bao quanh lấy cơ thể nồng nặc mùi rượu kia.

Jeon Jungkook vừa ngẩng mặt lên liền bắt gặp ngay ánh mắt sâu thẳm của Kim Taehyung, cổ áo anh lập tức bị cậu túm chặt.

- "Anh khốn nạn...hức...trụ sở của tôi..."

Kim Taehyung nửa đứng nửa ngồi đỡ cả người Jungkook trông như kiểu cậu đang lụy tình anh vậy.

- "Cái trụ sở xuống cấp ấy trước sau gì cũng phải phá thôi."

- "Xuống cấp cái đầu anh..." Jeon Jungkook phụng phịu buông cổ áo của Kim Taehyung ra rồi nằm lăn lộn dưới sàn nhà.

Anh lắc đầu nhìn cậu ăn vạ, không ngờ con người có phần ngang bướng này khi say rượu lại trở nên đáng yêu đến thế.

- "Phòng của em ở trên tầng hả?"

Taehyung tiếp tục đỡ Jungkook đứng dậy đưa cậu lên phòng, Jeon Jungkook mắt nhắm mắt mở gật gù chẳng kiểm soát được bản thân đang làm cái gì.

Chút hơi men trong người khiến cậu cảm thấy thực bức bối liền đưa tay cởi hết cúc áo sơ mi, xương quai xanh lộ ra rõ mồn một, cơ bụng theo nhịp thở đều đều lên xuống đập thẳng vào mắt của Taehyung. Anh bắt đầu toát mồ hôi trên trán, chỉ là đỡ cậu lên phòng thôi mà không khác gì đi đánh trận.

- "Phòng của em ở đâu?"

Kim Taehyung hỏi cậu xong lại tự đánh vào đầu mình, thà đi hỏi đầu gối còn hơn. Anh mở đại một phòng ra nhìn xung quanh thấy vài bộ quân phục được treo lủng lẳng trong đó liền đỡ Jungkook vào để cậu nằm xuống giường.

Jeon Jungkook hai mắt díp lại, tự cởi bỏ áo sơ mi của mình ra nhưng còn chưa cởi hết đã bị Kim Taehyung giữ không cho cởi, anh đang khổ sở vì cậu thì đột nhiên có một lực mạnh kéo anh ngã xuống. Jungkook vẫn mơ màng ngồi trên bụng của Taehyung, hai má ửng hồng, giọng rượu lải nhải.

- "Anh là thằng điên phương nào hả, sao dám quấy nhiễu cuộc sống của tôi?"

Kim Taehyung cắn môi, nhất thời không biết phải làm sao với con người này, cậu làm cảnh sát giao thông quanh năm suốt ngày đứng đường như vậy mà da dẻ hoàn toàn chẳng bắt nắng, vẫn trắng vẫn đẹp vẫn mịn màng không thể chê vào đâu được, hai điểm nhỏ nhỏ trước ngực còn không biết ý cứ nhô ra câu dẫn ánh mắt của người bên dưới.

- "Hôm nay tôi nhất định phải dạy cho anh một bài học."

Cậu nói rồi giơ nắm đấm lên nhưng sau đó lại đổ ập xuống người của anh, Kim Taehyung lật Jeon Jungkook nằm sang bên cạnh dùng ngón tay trỏ nâng nhẹ cằm cậu lên, Jungkook miệng hé ra liên tục kêu nóng, chân tay lại quờ quạng lung tung chẳng may chạm đúng phải nơi nhạy cảm nào đó của anh khiến nó hơi ngóc đầu phản ứng.

Kim Taehyung giữ chặt hai cổ tay của Jeon Jungkook sang hai bên, tiếng thở bỗng mạnh mẽ dồn dập khi nhìn vào hai cánh môi đang he hé ra trước mắt, anh cúi xuống ngậm lấy môi dưới của cậu mút nhẹ, dịch vị nồng nồng say say của rượu trong khoang miệng cậu hoà tan với dịch vị của anh, Kim Taehyung khẽ dứt môi Jungkook, miệng cong lên thành nụ cười.

- "Tôi như vậy, tất cả là tại em!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.