Ánh nắng len lỏi vào căn phòng màu trắng thuần khiết, rọi qua khung cửa sổ, trong căn phòng có một cô gái đẹp tựa thiên thần đang say giấc ngủ, do có ánh nắng nên làm khung cảnh trong căn phòng này thật lung linh, cô gái khẽ động đậy người, ngồi dậy dụi dụi mắt, vươn vai một cái rồi mỉm cười.
Cô bước vào làm vệ sinh cá nhân rồi mở cửa phòng mình bước ra ngoài, đi xuống nhà cô đã ngửi thấy hương thơm của thức ăn, mùi này làm bụng coi réo lên, cô lên tiếng:
" Con chào cha, con chào mẹ "
" Chào con, con gái yêu " - Thước Lam Vi nở nụ cười hiền dịu nhìn cô con gái.
" Chào con " - Lưu Đắc Thành lên tiếng nhưng mắt vẫn chăm chăm đọc báo
" Ủa mẹ, anh trai con đâu rồi? "
Ngó quanh nhà vẫn không thấy bóng dáng anh trai cô đâu bèn hỏi mẹ.
" Anh con nó đi công tác rồi "
" Vâng "
" Thôi, chúng ta vào ăn nào "
Lưu Đắc Thành để tờ báo xuống bàn rồi đứng dậy
" Dạ "
Thế là họ cùng bước vào bàn ăn, vừa ăn vừa trò chuyện rôm rã, bỗng mẹ cô nhắc đến:
" Nguyệt Nguyệt à, ta muốn nói với con một việc "
" Vâng, mẹ nói đi ạ "
" Ta đã từng hứa với một người bạn rằng nếu hai ta sinh con gái thì hai đứa con gái sẽ là bạn thân của nhau, nhưng nếu là nam với nữ thì sẽ có hôn ước "
Nghe đến đây cô dừng đũa, cúi gầm mặt
" Con hiểu ý mẹ mà đúng chứ "
" Con...!Con....!Không muốn đâu mẹ "
" Mẹ đã hứa rồi với lại hôn ước cũng đã được định đoạt, con không đồng ý thì cũng vậy "
" Nhưng mẹ à...!"
" Mẹ không nói hai lời được, hai con rồi cũng sẽ yêu nhau thôi, con yêu à con đồng ý đi "
" Được rồi mẹ à, con đồng ý "
Bà mỉm cười lấy điện thoại ra gọi cho người bạn thân của mình:
" Alo, Diệp Diệp hả, con gái tớ đồng ý rồi "
" Vậy sao, con trai tớ cũng vậy, chừng nào cho hai đứa nó gặp mặt đây " ( Yên: à, Trịnh Xuân Diệp là mẹ của nam chính nha, còn cha nam chính tên là Lãnh Đàm Phong a )
Thế là ngày gặp gỡ đã được định đoạt, hai ngày sau Lãnh Gia qua Lưu Gia để gặp mặt con dâu tương lai.
Cô diện trên người bộ đầm màu trắng, để lộ làn da trắng nõn mịn màng của mình
" Con gái, con dễ thương xinh đẹp quá đi mất, bạn bè với mẹ con đã lâu nghe mẹ con nhắc đến con rồi, ta cũng đã xem hình của con nhưng thật không ngờ bên ngoài con còn đẹp hơn trong hình nữa "
" Dạ, con cảm ơn dì "
" Ngoan ghê "
" Dạ "
" À, Diệp Diệp con trai cậu đâu? "
" Thằng bé có việc bận nên lát nữa mới đến.
À mới nhắc thì đã tới rồi kìa "
Từ ngoài cổng, Thiên Hàn mặt lạnh bước vào, ánh mắt Xuân Diệp như ra hiệu bắt buộc anh phải gượng cười chào hỏi:
" Chào hai bác "
" Chào con, con cũng đẹp trai lắm đó nghe "
" Vâng "
" Rồi, con ngồi xuống đi "
Đắc Thành nhìn Thiên Hàn từ trên xuống dưới, gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
Ngay giây phút nhìn thấy anh, tim cô lỡ một nhịp, chẳng lẽ cái này người ta hay gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Anh không thèm nhìn cô lấy một lần làm cô hơi buồn, cô đi lên lầu, mở cửa phòng ra bước vào, nằm xuống giường, cô suy nghĩ: " Tại sao tim mình lại...!Rốt cuộc mình bị gì thế này? Chẳng lẽ như người ta vẫn thường nói : Yêu từ cái nhìn đầu tiên sao? ".
Cô cũng thắc mắc rất nhiều điều, liệu khi cô yêu anh cô có được hạnh phúc...!.