Vợ À, Cưng... Ngốc Thật!

Chương 18



Chương 6

(6.0)

Bệnh viện cũng như ở nhà

Chiếc xe màu trắng lao nhanh trên con đường vắng vẻ, những tán cây xanh rì rào ở hai bên, không khí lúc này thật mát mẻ nhưng nhìn thấy nó đau đớn với những vết thương trên người kia thì hắn lại cảm giác được lòng mình đang thắt lại.

"Ai có thể gây ra chuyện này cơ chứ?

Anh sẽ không tha cho ai đã gây ra chuyện này với cưng đâu! Nhất định anh sẽ bắt kẻ đó phải trả giá!"

Bệnh viện.

-Bác sĩ! - Hắn bế nó chạy vào trong, liên tục gọi lớn.

-Vâng...! - Một cô y tá chạy đến, việc đầy tiên là choáng ngợp trước vẻ đẹp của hắn mà đứng hình vài giây - Để em đưa cô ấy vào phòng cấp cứu!

Sau khi nó đã vào phòng cấp cứu xong, hắn ngồi xuống ghế đợi, trong lòng không ngừng cầu nguyện cho nó không sao hết.

Sẽ ổn cả thôi.

Cạnh!

-Anh là người nhà của côbes phải không? - Một người đàn ông trung tuổi bác ra, khoác trên người một chiếc áo vải trắng nên hắn đoán chắc hẳn là bác sĩ.

-Vâng! Cô ấy có sao không ạ? - Hắn sốt sẳng hỏi.

-Chỉ là mất máu với một vài vết thương nhẹ thôi nên không có gì quá nguy hiểm! - Bác sĩ vẫn điềm tĩnh trả lời.

-Cảm ơn! - Cúi gập người trước bác sĩ, hắn nói.

-Không có gì đâu! - Cười nhẹ, bác sĩ bước đi.

Hắn đi vào căn phòng nó đã được chuyển vào, nhìn khuân mặt xước xát mà mặt thoáng buồn. Hắn im lặng đi ra ngoài để mua chút đồ, phòng khi nó tỉnh dậy nhưng trong tâm trí thấy rằng sắp có chuyện gì không ổn xảy ra cho nó.

...

"Một màu trắng xóa...

Mình đang ở đâu thế này? À, một nơi sặc mùi ê-te thì còn đâu ngoài bệnh viện cơ chứ!

Ạch! Đau quá! Ôi cái đầu của tôi! Búa ở đâu bổ vào đầu thế này không biết nữa?

Haiz! Chỉ atij cái tên biến thái mà mình bị Yến Như hội đồng cho ra nông nỗi này!

Cái tên đáng ghét!"

Nó tức giận gào thét trong thâm tâm, vết thương lại nhói lên làm mặt nó nhăn nhó, khẽ mở mắt, nó thấy mình nằm một mình trong căn phòng rộng lớn.

Cạch!

-Chị dậy rồi à? - Một lần nữa, giọng nói chảnh chọe quen thuộc đó lại vang lên, từ từ tiến lại gần nó.

-Ừ! - Không hiểu tại sao Yến Như lại ở đây nhưng nó cũng chẳng phiền lòng mà hỏi làm gì cho tốn sức.

-Thấy khỏe hơn rồi hả? - Yến Như nhìn xung quanh, đoán thầm rằng không có ai ở đây, bắt đầu giở chiêu trò hại nó. Trong đầu đã bắt đầu lập ra một kế hoạch, một kế hoạch không tưởng.

-Có lẽ vết thương khá nhẹ nên tôi thấy không sao! - Nó nhếch môi, nhấn mạnh hai từ "khá nhẹ" làm nhỏ Yến Như hơi tái mặt.

-Vậy sao? - Nhỏ vẫn tiếp tục tỏ ra khinh khỉnh không màng tới nhưng thật ra trong lòng lại thấy rất lo lắng - Chỉ tiếc là chị sẽ không đoạt được anh Hoàng Thái trong tay tôi nữa đâu! Nếu còn xen vào thì đừng trách tôi! Lần này là nhẹ thôi đó!

Cạch!

Cánh cửa phòng lại mở, thấy bóng dáng cao lớn của Hoàng Thái thì nhỏ Yến Như bỗng ngồi xụp xuống sàn nhà, ôm mặt rồi khóc lóc thảm thiết.

-Yến Như! - Hắn thấy vậy bèn chạy gần đến bên nhỏ.

-Chị... em không biết hai anh chị là... một cặp nên em... em... - Mắt của nhỏ Yến Như đỏ hoe, nước mặt chỉ như trực trào ra.

-Cái... cái gì? - Nó ấp úng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình.

"Loại người gì thế này, mình.. mình có làm cái gì đâu?"

-Quỳnh! Cưng đánh Yến Như phải không? - Mặt hắn như tím tái lại, gằn giọng hỏi nó.

-Không... đâu anh! Chắc do chị... chị ấy sửng sốt... quá thôi! - Bám víu vào bàn tay hắn, Yến Như nói rồi cố gắng đứng dậy.

-Tôi đánh sao? - Thực sự thì nó thấy rất thất vọng ở hắn.

Có nói ra thì you cũng chẳng tin đâu!

Giờ thì nó hiểu tại sao Asa lại nói như vậy rồi. Dù lúc đó có mang máng nghe thấy chuyện của hai người nhưng mỗi câu có thể nghe thấy rất rõ ràng. Yến Như thật đáng sợ, một con người hai mặt đầy sự giả dối.

-Đúng... nhưng mà em không... không giận chị đâu! - Con nhỏ Yến Như khóc lóc thảm thương rồi cúi đầu - Em... em xin lỗi!

-Thôi đi! - Hắn quát, không nói gì tiếp rồi kéo Yến Như ra ngoài, bỏ lại nó một mình trong căn phòng.

Một mình...

Lạnh lẽo...

Thất vọng...

Thấy lòng mình thắt lại, có lẽ vết thương lòng này sẽ khắc sâu mãi vì một lần thất vọng vô cùng. Nó khóc, hai hàng nước mắt tèm nhem trên khuôn mặt, ngấm vào mấy chiếc băng gạt vừa được băng vào vết thương tạo nên cảm giác buốt rát. Mặc kệ vết thương có đau thế nào, nó vẫn không thể ngừng những giọt nước mắt không rơi. Có lẽ ở cạnh hắn chưa đầy một ngày nhưng cũng làm nó thấy vui, người con trai đầu tiên làm nó vui từ khi sang Việt Nam sống. Nhưng tại sao, tại sao hắn lại làm vậy với nó? Chỉ vì Yến Như, vì một cô bé đã bao lần hại nó một cách quá đáng làm thảm hại trước mặt tất cả mọi người. Nó không giàu như cô bé, nó biết chứ ngay cả sắc lẫn tài đều không bằng. Sao hắn lại đối xử với nó như thế?

"Tôi sẽ không bao giờ thích anh một lần nào nữa đâu! Tôi hận anh vì đã làm tôi đau! Tôi hận anh, Hoàng Thái!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.