Vợ À, Cưng... Ngốc Thật!

Chương 48: Buổi đi chơi đáng nhớ (3)



-Chúng ta đi tàu lượn nha! - Nó nảy ra ý kiến, tay chỉ về phía chỗ đông người nhất, ai ai cũng xếp hàng chờ được đi cái thứ trò chơi cảm giác mạnh ấy.

-Ok! - Cả bốn người còn lại đồng thanh nhất trí. Tất cả cùng nhau đi về phía chỗ tàu lượn...

Chỗ này khá chật chội thì phải, người người chen chúc chờ đến lượt mình mua vé. Mùa hè đã nóng nực thì chớ, nay lại đứng như thế này có mà thành heo quay cả lũ. Mấy người cũng cố len lách váo bên trong, Thiên Nga liên tục bị tuột lại đằng sau vì cái thân hình trẻ con, nhưng may sao mà Asa luôn nắm lấy tay cô bé không rời. Cô kéo Thiên Nga, rồi bé lấy cô bé cho dễ đi. Thấy tình hình này thì có mà sáng mai cũng không được đi nên hắn nghĩ ra cái kế rất tinh vi.

Bộp!

-Này em! - Hắn dồn một cô gái gần đó vào góc tường, vì đa phần người muốn chơi tàu lượn đều là con gái nên đều đổ ánh amwts vào cô gái “tội nghiệp” kia mà thèm thuồng mong muốn.

-Dạ... - Giọng cô gái có vẻ yếu ớt đáp lại, chắc là chết đứng trước cái vẻ đẹp :nghiêng nước, nghiêng thành” của hắn mất rồi, cái khuôn mặt ấy bỗng đỏ lên lạ thường.

-Em cho anh và các bạn vào trước một chút được không? - Dí sát mặt mình lại mặt cô gái, hắn nháy mắt một cái rất điệu nghệ làm tất cả cùng trầm trồ lên khen ngợi, mặt ai nấy đỏ như trái cà chua chín mọng nước.

-Tất nhiên là được rồi ạ! - Cả đám con gái cùng lùi ra để cho nó, Kevil, Asa và bế Thiên Nga đi vào như lời của cô gái kia nói. Hắn mỉm cười nhẹ rồi cúi xuống, chiếc lưỡi tinh nghịch khẽ “nhảy” trên môi của cô gái thay như một lời cảm ơn. Rồi hắn đi vào theo bốn người kia.

“Đồ đáng chết!”

Cái hành động ấy của hắn làm cho nó... ghen. Nhưng thực chất không biết có phải như vậy không nữa, chỉ thấy trong lòng khó chịu, buồn bực. Chẳng lẽ cái sự ích kỉ ấy là của tình cảm mà nó dành cho hắn hay sao... Chẳng lẽ nó đã....

Hắn mua vé xong xuôi thì bắt đầu tìm cách sắp xếp chỗ ngồi, làm sao để được ngồi cạnh nó, nói:

-Tôi ngồi với Quỳnh còn hai người ngồi với nhau được không?

-Thế bé Thiên Nga anh tính vứt sọt rác? - Cái cách Asa hỏi cũng làm cho hắn hiểu ra cái sự vô tâm của mình, nhưng bây giờ biết làm sao cơ chứ. Cô nói tiếp - Anh ngồi với Gekkanbijin, còn tôi sẽ ngồi với Thiên Nga, Kevil ngồi một mình!

Dù trong lòng Kevil chẳng muốn chút nào đâu nhưng đành lòng mà nghe theo thôi, khi đã yên vị vào chỗ ngồi thì cậu mới tá hỏa vì ngồi ngay cạnh một... bà béo rất chi là... “đẹp”. Mắt bà ta cứ chớp chớp nhìn cậu, liếc amwts đưa tình rất điêu luyện, cái vẻ đáng yêu của Kevil chắc làm điêu đứng bà ta mất rồi, nhưng cậu chỉ biết khóc thầm mà thôi chứ làm gì được bây giờ.

Xoẹt!

Chiếc tàu lao vút đi trên đường ray, ai cũng hét lên vừa vui vừa sợ, riêng Asa thì không, cô chỉ im lặng mà chống tay lên phía thành tàu mà suy nghĩ mông lung, cô nhớ, rất nhớ về kỉ niệm này... Tàu đi vào trong một hang tối, tốc độ cũng giảm lại như cho mọi người xem một thứ gì đó.

-Á! - Những người trên chuyến tàu đó hét lên, xung quanh là những con ma-nơ-canh bị đinh đâm vào người, chúng được treo trên tường, máu me be bét trong khá sống động và chân thực. Phía trước mặt thì là mô hình đầu lâu và bộ xương người đang cầm lưỡi hái, chỉ có thể là Tử thần thôi. Ngoài ra là những chú búp bê với nụ cười đến tận mang tai làm ai cũng phỉa dựng tóc gáy, ghê sợ. Ngoài Asa ra thì còn hai người nữa không sợ, nó và hắn. Hắn là sát thủ mà nên giết người hay nhìn thấy máu me cũng đã quen rồi, còn nó thì... thích thú nhìn những thứ đó như muốn sợ hữu chúng cho riêng mình, trong cái hang đó thì vẫn có thể thấy rõ được đôi mắt sáng như sao của nó.

Xoẹt!

Xoẹt!

Xoẹt!

Bánh xe chuyển động chậm dần chờ cơ hội để phanh lại...

Kíp!

Chiếc tàu dừng hẳn trước chỗ ra về, chỗ này quá đông nên vừa bước ra thì hắn và nó bị đám người đẩy ra một chỗ, Kevil, Asa và Thiên Nga lại bị đẩy ra một chỗ khác kia. Họ lạc nhau. Kevil lấy điện thoại ra tính gọi cho nó, không yên lòng vì nếu nó với hắn mà đi với nhau thì thể nào chẳng... Ax, nói chung là cậu phải gọi cho nó, không thể để cho hắn có cơ hội gàn gũi với nó được. Nhưng khổ nỗi thì sóng ở đây lại yếu quá nên không tài nào mà gọi được.

-Không gọi được đâu! - Vẫn cái vẻ lạnh lùng khó hiểu ấy, Asa bế Thiên Nga và kéo tay Kevil len ra khỏi đám đông và đi về quán KFC gần đó - Vào đây ăn kem đi đã! Thiên Nga, em nói muốn mua thú nuôi mà, đúng chứ?

-Dạ, mà thôi! Em nuôi nhiều lắm rồi, mẹ cũng chẳng cho mua nữa! - Thiên Nga bĩu môi vẻ mong muốn lắm nhưng đành lòng làm “con ngon trò giỏi”.

-Vậy chúng ta đi ăn kem nhé! - Miệng Asa khẽ nhoẻn cười làm Thiên Nga cũng ngơ ngác, chưa bao giờ Thiên Nga thấy cô cười hết. Giờ mới nhận ra là cô rất đẹp, kể cả Kevil cũng vậy.

Bé Thiên Nga định nói là cô vừa cười thì ngay lập tức bị cậu bịp miệng lại, nói thật khẽ:

-Em mà nói là không còn nhìn thấy chị ấy cười nữa đâu đấy!

Như hiểu ra, Thiên Nga gật gật đầu rồi cả ba cùng đi vào trong quán KFC. Kevil gọi:

-Chị ơi, cho em ba ly kem nhé!

Rồi cô và cậu cùng bé Thiên Nga ngồi ăn rất vui vẻ, bé trêu Kevil bằng cách quệt một thìa kem lên môi cậu, mặt cậu nhăn lại, đùa theo:

-Không biết đâu! Lau cho anh đi!

-Em không lau!

-Lau đi!

-Em không lau đâu, đừng hòng nhé!

Thấy hai người cứ cãi nhau như vậy, Asa không có khoảng không im lặng để suy nghĩ thì cô nói:

-Tôi lau giúp cho Thiên Nga, được chưa?

-Rồi, cô lau đi! - Miệng Kevil dù nhoen nhoét kem nhưng vẫn hớn hở cười.

Chụt!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.