Vợ À, Cười Lên Nào

Chương 29



Khổ thân nó thật hỏi hắn là đi đâu nãy đến giờ mà chỉ lắc đầu cười trừ rồi chở nó đến một căn nhà màu xanh ngọc rất giản dị đem lại cho người ta cảm giác ấm cúng của gia đình. Nhưng mà, sao mà đẹp bằng căn nhà nó được chớ ahihihi ( TG: Nam Mô A Di Đà Phật. Hãy thứ lỗi cho tâm hồn ganh đua của chụy ấy =]]]) ( Nhật Linh:* Cầm dao. Mặt gian tà* Cưng mới nói gì thế hử???)

( TG:* Nước mắt nước mũi tèm lem* Dạ không có gì em sẽ thối lui ra ngoài ạ). Cảm giác chẳng lành nó cuống quýt lắc tay hắn hỏi:_

_"Anh đưa tôi đi đâu zậy? Đừng nói là đem bán tôi cho người ta nha" Nước mắt nước mũi sụt sùi. Hắn nghe xong mà ôm bụng cười sặc sụa cốc yêu nó một cái:

_" Hahahahaha. em nghĩ gì zậy hả? đừng có suy nghĩ bậy bạ rồi gán cho anh nha hahaha" Chỉ là đưa em đến ra mắt ba mẹ anh thôi, có gì phải lo. Xí khoan hắn đang nói gì thế, từ từ đã óc nó đang bị đè nặng đang phải sắp xếp lại những gì hắn nói, cái gì mà ba mẹ chồng không hiểu gì hết. Nó đơ ra vài giây rồi nhào vô cào cấu hắn như con hổ lâu ngày chưa ăn:

_" Anh nói gì thế hả? Tôi chân đau sao anh lại đưa tôi đi mà chưa hỏi ý kiến tôi thế hả? Đồ hâm này tôi cắn anh chết. Yah..." Nó đang gặm nhấm cánh tay hắn từ đâu một người phụ nữ cao tuổi ăn mặc rất giản dị mà toát lên một vẻ thanh tao nhưng mà phải nói sao mà người phụ cao tuổi ấy rất là đẹp lão y như mẹ nó zậy á. Bà gõ lên cửa kính xe cười hiền hậu nhìn nó, nó thả tay hắn ra rồi kéo kính xe xuống hỏi:

_" Cô gọi cháu ạ??? Mà cô kiếm ai thế???" Lại trố mắt ếch nhìn

_" Ta gọi cháu thì đương nhiên là kiếm cháu. À nhưng mà đổi cách xưng hô đi. Mau mau gọi ta là " mẹ" đi " con dâu" ngoan" Người phụ nữ vẫn cười rất hiền từ nói. Nó lại lần nữa trố mắt ếch rồi sắp xếp lại những gì người phụ nữ ấy nói rồi 1s... 2s... 3s...:

_" AAAAAAAAAAA....... Chuyện gì đang xảy ra zậy hả??? Đây là đâu??? Baba à mama à help meeeeee" Ai kêu nó ngồi mà ôm mộng đi chơi mà không để ý làm gì giờ thì đẹp trời rồi gặp ba mẹ chồng chứ có phải đùa ahuhu TT^TT. Nó khép nép đi đằng sau hắn người phụ nữa ấy không ai khác đích thị là mẹ của hắn bà Trương =]]]. Hắn ngồi xuống sẵn tiện kéo nó ngồi xuống, bà Trương rất háo hức vì đứa con dâu này, đã là từ nhỏ đã muốn yên bề lập thất cho con trai mình và nó rồi nhưng mà khổ nổi là con nít bé xiu biết gì mà cưới, thế là bà bàn với baba và mama của nó là cho nó ra nước ngoài học với Thuần Nhi mốt lớn cưới về làm dâu luôn cho tiện thể hahaha, nhìn bà Trương zậy thôi chứ đối với nó bà phải dùng mọi sự thâm hiểm và thủ đoạn để rước nó về làm con dâu hhehehehe ( TG: Bà Trương à. Con hâm mộ người quá. Nhận con làm đệ tử đê nhanha)

( Bà Trương: Cảm ơn con đã quá khen. Ta sau này sẽ nhận con làm đệ tử, nhưng giờ ta bận cưới dâu về động rồi. Con thông cảm)

( TG: Dạ =]]]* Thâm hiểm ra mặt*). Bà Trương rót cho nó một ly nước cam rồi kéo nó ngồi kế bà, nó cũng rất yên bề mà ngồi kế bà. Nó mếu máo ra hiệu cho hắn nhưng mà hắn chỉ biết cười ai kêu mẹ hắn quá thâm hiểm làm gì. Bà hỏi nó đủ thứ chuyện trên trời dưới đất làm nó chỉ biết cười rồi dạ dạ dạ TT^TT. Ông Trương thì có lẽ lạnh lùng hơn chỉ ngồi quan sát nó rồi cười nói dăm ba câu, khen nó dăm ba câu, bà Trương rốt cuộc cũng nói xong liền thả nó về cho hắn. Hắn cười nhún vai làm nó chỉ muốn bay vào cấu xé lần nữa, nếu nó mà có phép thế nào nó cũng biến hắn tan ra thành cát bụi rồi lấy chổi quét ra ngoài, xong thì ngoảnh mông bỏ vào nhà. Nhưng mà ước mơ chỉ là mơ ước làm sao nó có thể hụhụhụ, đúng lúc đó Thuần Nhi bước vào nhà nó như rớt xuống biển cư nhiên trên trời rớt xuống cái phao thế là thoát nạn hohohoho. Thuần Nhi ngạc nhiên chạy vào sum họp với nó rồi hai đứa chúng nó kéo nhau lên phòng nhỏ chơi, vừa đi được vài bước thang nó nghe thấy ông bà Trương nói:

_" Con trai tối nay ngủ lại nhé! Mẹ muốn nói chuyện thêm với con dâu. Ba con cũng có việc muốn bàn đó, ở lại nhé con trai" Bà Trương nói rồi nhìn ông Trương gật đầu. "Hắn nhìn ông Trương trố mắt nhìn là biết bà Trương nói xạo nhưng vẫn đồng ý. Nó hoảng hồn:

_" Không được" Biết là quá lời nó vội chửa sai:_" À dạ. Ý con là con không đem đồ thay với lại anh ta à không anh ấy cũng không đem đồ" Nói rồi gục mặt xuống đất. Bà Trương đương nhiên cười ha hả vỗ tay:

_" Con chịu ở lại là được đồ con không cần lo. Con vừ người với Thuần Nhi nên cứ lấy đồ nó mặc. Còn Trọng Quân thì đồ nó có đầy trong phòng cũ của nó rồi con đừng lo hahaha" Ông Trương gật đầu đồng ý, nếu không thế nào tối nay ông cũng làm bạn với sofa trong phòng =]]]. Thuần Nhi cũng không ngoại lệ gật đầu ngay và luôn kéo nó lên phòng làm nó không nói được gì... Lên phòng nó thất thểu hỏi Thuần Nhi:

_" Nhi à. Mày ác lắm, đối xửa với nhau zậy đó hả?" Nó nằm lăn qua lăn lại trên giường trách móc nhỏ. Nhỏ bỏ balô xuống nói:

_" Anh tao không nói mày nghe gì sao?" Nó lắc đầu đợi nhỏ nói tiếp:_" Mẹ tao rất là ghê gớm. Mày thấy ba tao không? Ba tao rất sợ mẹ tao đó. Anh em tao là một tay mẹ tao zậy đó. Ba tao chỉ có việc là nghiêm khắc với hai anh em tao thôi" Nhỏ nói xong con rùng mình làm nó cũng sợ theo. Hai đứa nó ngồi nói chuyện đến khi bà Trương gọi xuống thì thôi. Bà Trương chỉ nó căn phòng màu trắng đó nói:

_" Tối nay con và Trọng Quân ngủ đó nhé. Bác kêu người dọn dẹp lại rồi" Nó há hốc mồm muốn rớt xuống đất nói:

_" Ơ. Con ngủ với Thuần Nhi được rồi bác không cần..." Chưa nói xong nó cảm nhận được ánh mắt giận dữ của bà Trương nên vội im lặng mà gật đầu. Bà Trương lại nở nụ cười nói:

_" Rất tốt. Con gọi mẹ đi con dâu. Nào gọi ta nghe xem nào." Bà mỉm cười chờ đợi

_" Dạ... À... Mẹ" Nó ngượng ngùng cúi thấp mặt xuống. Bà Trương nghe xong hạnh phúc mà đi xuống lầu chuẩn bị cơm.................................................................................................................................

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.