Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 361



Chương 361:

 

Điều kinh ngạc hơn nữa là Có Tiểu Mạch không có tiền cũng không có gia thế, lúc này lại cùng giám đốc Mộ đền dự lễ khai giảng, đúng thật với danh xưng tiểu tam, da mặt còn dày hơn cả tường!

 

Không biết liệu có phải ánh mắt của những người phụ nữ đó có quá gay gắt và lộ liếu hay không mà khi Có Tiểu Mạch vừa xuống xe thì đã nhìn ra những ánh mắt soi mói đó, cô nhìn xung quanh. Chà, đây là buổi lễ khai giảng? Sao nó lại giống hiện trường của một trận chiến bí mật về sắc đẹp của nhưng người phụ nữ vậy?

 

Cô cúi đầu nhìn lại bản thân mình, trên người chỉ mặc một chiếc váy dài màu xanh tím nhã nhặn, bên ngoài khoác một chiếc áo vest màu be, để khiến bản thân trông trưởng thành hơn một chút, nhưng néu so sánh với bọn họ thì cô giống như là có một chút tùy tiện vậy.

 

Mộ Bắc Ngật trực tiếp ôm Nám Nám trước mặt mọi người, giống như ôm con gái ruột của mình vậy, vòng đầu xe đi về phía Có Tiểu Mạch, khi cô ngây người đứng đó thì bên tai lại truyền đến giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng của anh, “Họ không đẹp bằng em.

 

Trái tim Có Tiểu Mạch liền đập mạnh một nhịp, cô buộc bản thân phải giữ bình tĩnh, đôi môi đỏ mọng khẽ mỏ, lạnh lùng nói: “Tôi không quan tâm cái này.”

 

“Bạn nhỏ Có An Ninh, đây có phải là phụ huynh của con không?” Một giáo viên nhìn thấy họ thì nở một nụ cười bước đền.

 

Nám Nám ôm cổ Mộ Bắc Ngật không buông, nũng nịu nói: “Đây là ba con … ba tương lai của con.”

 

Mộ Bắc Ngật nhéch mày, cũng không hề có ý phản bác, thậm chí còn rất vui vẻ.

 

Còn Có Tiểu Mạch vừa định nói lời giải thích thì đã bị đôi mắt sắc bén của Mộ Bắc Ngật chặn lại. Ba người họ chỉ có thể dắt nhau đi đến sân vận động của trường. Cây xanh rợp bóng và môi trường của trường học cũng rất tốt, buỏi lễ cũng được tổ chức một cách hoành tráng.

 

Sau khi Mộ Bắc Ngật đặt Nám Nám xuống thì Nám Nám liền đi cùng các bạn nhỏ vào phòng thay đồ để trang điểm chuẩn bị cho buổi biểu diễn, sau đó thì chỉ còn lại hai người bọn họ ở đó.

 

Sự ngại ngùng và khó chịu vừa rồi đã không còn, lúc này Có Tiểu Mạch hình như đã lấy lại vẻ mặt lãnh đạm, khách khí đầy khoảng cách nói: “Cảm ơn anh!”

 

Xì, Mộ Bắc Ngật nóng lòng muốn gỡ hết tất cả suy nghĩ của Có Tiểu Mạch xuống đề xem xét kết cầu của nói như thề nào, tại sao phải tàn nhẫn với anh như vậy? Thật không công bằng?

 

Lời nói đã lên đến cổ họng, nhưng Mộ Bắc Ngật chỉ đổi lại một câu, “Không, những ngày tháng sau này tôi sẽ đòi lại.”

 

Nói xong, Mộ Bắc Ngật trực tiếp nắm tay Có Tiểu Mạch đi đến chỗ ghé ngồi và ngồi xuống, anh không biết rằng cánh nhà báo săn ảnh đã ẩn nắp trong ngôi trường này và đã lén lút chụp lại mọi hoạt động của Mộ Bắc Ngật và Có Tiểu Mạch.

 

Khi Có Tiểu Mạch ngồi xuống thì Mộ Bắc Ngật liền nhận được cuộc gọi về công việc nên đành phải đi sang một bên, lúc này chỉ còn Có Tiều Mạch một mình ở đó.

 

Những người phụ nữ nhiều chuyện bắt đầu tần công bằng lời nói. Một trong số họ có người dường như gia thề lớn hơn chút, nên giọng điệu cũng trở nên đanh đá: “Có phải cô Cố không? Đây là trường song ngữ quốc tế. Không biết cô Có đã sử dụng phương pháp nào đề cho con gái mình vào học ở đây vậy?”

 

Nói thật trúng vần đề, người đó đang ám chỉ Có Tiểu Mạch đang dung thủ đoạn không chính đáng.

 

Khuôn mặt Có Tiểu Mạch không hề động đậy mà chỉ nhẹ giọng nói: “Chị muốn học hỏi kinh nghiệm của tôi hay là đang tìm cách.”

 

Cô ấy đã độc miệng, thì Có Tiểu Mạch còn độc miệng hơn!

 

Trong chốc lát, sắc mặt của phu nhân đó biến thành màu của gan lợn, người phụ nữ ở bên cạnh liền tiếp lời, “Cô Có, là tin tức lúc này quá nóng hồi, mà cô cũng không có một chút phản ứng gì, chẳng lẽ cô thật sự là đang đeo bám giám độc Mộ, cô không thấy có lỗi với chị mình sao? Hôm nay còn dám công khai đưa giám đốc Mộ đến dự lễ khai giảng, cũng thật là buồn cười đó nhĩ?”

 

“Chỉ với một đoạn âm thanh cắt ghép mà mọi người có thể suy diễn ra một vở kịch lớn như vậy, nếu không trở thành diễn viên thì cũng thật đáng tiếc.”

 

Miệng của Có Tiểu Mạch quá thâm thúy, khuôn mặt lại toát lên vẻ lạnh lùng, những chiếc gai nhọn trên cơ thể cũng dựng đứng lên, không cho phép ai có thể tiếp cận được.

 

Những người phụ nữ đó không thể chiếm được ưu thế nên cảm thấy phẫn nộ vô cùng, chỉ có thể cùng nhau chửi rủa ngầm: “Thật là người phụ nữ vô học, được cái trẻ tuổi, nhưng cũng chỉ như vậy thôi, đứa con gái mà loại người này nuôi dạy sau này cũng sẽ là một tai họa, trở thành hồ ly tỉnh chuyên đi dụ dỗ người khác.”

 

Giọng nói của người đó vừa dứt, bàn tay đang cầm cốc của Có Tiểu Mạch bát chợt đập xuống bàn, sau đó thì nhìn về phía mặt trời, trong một thời gian cô chưa kịp thích ứng với ánh sáng ấy nên hơi nheo mắt lại, nhưng trong đôi mắt ấy lại ẩn giấu sự lạnh lùng, chỉ cần nhìn thôi thì liền cảm nhận được sự nguy hiểm.

 

“Chị có quyền gì mà nói về con gái tôi?”

 

“Tôi đại diện cho ý kiến của mọi người, mọi người đều nghĩ vậy cả, đừng nói cô đang chột dạ nhé.”

 

“Cô là phu nhân của nhà nào?” Có Tiểu Mạch thẳng lưng, bên người khoác một chiếc áo vest, trông rất có khí chát, nhát là khi cô mở miệng hỏi câu từng chữ, phút chốc các phu nhân khác đều có chút sửng sốt!

 

Sắc mặt của người bị cô hỏi chợt trở nên khó coi, “Cái gì?”

 

“Tôi hỏi cô là phu nhân nhà ai.” Cố Tiểu Mạch hỏi lại, lúc này cô biết dùng những từ ngữ gì để dọa những người phụ nữ hỗn láo này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.