Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 362



Chương 362:

 

Phu nhân khi nãy xỉa sói cô cũng không thể nhịn được nữa, thân là cái thứ hạ lưu mà lại dám đứng đây thách thức bọn họ à!

 

Cô ta đường đường là vợ của một công ty vật liệu xây dựng nổi tiếng, có tiếng tăm ở Kinh Đô, cô ta sắp không thể chịu đựng thêm mà cầm chiếc cốc hát vào Có Tiểu Mạch ngay lập tức!

 

Ở đây gây nhau ồn ào không nhỏ, cũng có người thêm dâu vào lửa và có cả những người đứng xem náo nhiệt, đa số đều muốn nhìn dáng vẻ thê thảm nhục nhã của Có Tiểu Mạch!

 

Tại sao?

 

Những người nồi tiếng thuộc xã hội thượng lưu lại rất hận thù tiểu tam.

 

Có Tiểu Mạch không hề né tránh, nước trái cây bị đổ lên váy của cô, dấu vét lộ rõ, cô khẽ cúi đầu, chỉ nhìn thấy phu nhân đó vênh váo hung hăng chửi bới: “Mày có cái gì mà tự tin hỏi tao? Mày có tin là tao cho con gái mày cút ra khỏi trường này không?”

 

“Tôi không biết bà Lưu có khả năng lớn như vậy, lại dám động vào người của tôi?”

 

Đúng lúc này, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng.

 

Có Tiểu Mạch không cân quay đầu lại cũng biết anh đã quay lại, ôi, có chút ngượng ngùng, cô nghiêng đầu một cách không tự nhiên, vốn dĩ cô muốn kéo váy để che đi vét nước trái cây, nhưng cô thậm chí còn chưa kịp cử động ngón tay thì đã lập tức dừng lại.

 

Nếu làm như vậy, chẳng phải là sẽ bị nhưng người phụ nữ mồm miệng độc địa đó nắm lấy điểm yếu sao?

 

Vốn dĩ chuyện này cô chỉ muốn tự mình giải quyết, sự xuất hiện của Mộ Bắc ngật vào lúc này là do anh chủ động, chứ không phải là Có Tiểu Mạch cầu cứu, cô phải nói rõ lập trường của mình thì mới có thể làm cho nhưng người này không còn lời gì để nói được nữa.

 

Mộ Bắc Ngật bình tĩnh cất điện thoại, ánh mắt lạnh lùng, đôi chân dài đi thẳng về phía bên cạnh Có Tiểu Mạch, “Lưu phu nhân, hửm?”

 

Người được gọi là bà Lưu nào dám đối đầu với giám đốc Mộ nên chỉ có thể nghiêm túc nói: “Không phải! Là cô Cố đã khiêu khích đến chúng tôi trước, chúng tôi do quá tức giận nên mới làm như vậy, giám đốc Mộ, anh là người hiểu rõ nhát chuyện này.

 

mài”

 

“Lưu Thị sau này có thể không cần hợp tác với Mộ Thị nữa, Mộ Thị đơn phương hủy bỏ hợp tác, rất nhiều doanh nghiệp có mối quan hệ tốt với Mộ Thị sẽ không hợp tác với Lưu Thị, ít nhát là trong vòng một tháng.”

 

Đôi mắt của Mộ Bắc Ngật lạnh lùng đến đáng sợ, những gì anh nói khiến cho sắc mặt bà Lưu tái nhọt, trong lòng thì sợ hãi vô cùng.

 

“Đừng làm như vậy, giám đốc Mộ, khi nãy chỉ là một sự hiểu lầm. Chúng tôi đang chỉ đang nói đùa với cô Có thôi mà.”

 

“Nói đùa mà hất nước trái cây lên người người khác, Lưu phu nhân được nuôi dạy như vậy sao?” Vẻ mặt Mộ Bắc Ngật lạnh lùng, đôi môi mỏng chuyển động, tiếp tục tức giận đẩy Lưu phu nhân đến bước đường cùng.

 

Lưu phu nhân hoàn toàn hoảng hót, nên chỉ có thể nhìn Có Tiểu Mạch cầu cứu, còn Có Tiểu Mạch từ đầu đến cuối vẫn giữ một vẻ mặt lạnh lùng.

 

Mộ Bắc Ngật cởi áo vest trên người mình ra, đắp lên váy cho Có Tiểu Mạch, nhẹ giọng hỏi: “Vừa rồi còn có ai nữa? Giải quyết cả một thể.”

 

Ngay sau khi câu nói này vừa dứt thì những người phụ nữ đang kiếm chuyện liền cảm thầy cơ thé run rẩy, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.

 

“Không cần đâu, tôi đi vệ sinh lau sạch là được.”

 

*Cô Có, tôi xin lỗi! Khi nãy thái độ của tôi không đúng, vì vậy xin cô đừng giận tôi, con người tôi nói chuyện vốn dĩ là đã khó nghe…”

 

Lưu phu nhân nhìn tháy Có Tiểu Mạch đứng dậy thì vàng nắm láy váy của Có Tiểu Mạch, ánh mắt lạnh nhạt của Có Tiểu Mạch không chút cảm xúc, mà chỉ lạnh lùng nói: “Lưu phu nhân là muốn hắt nước vào váy của tôi xong thì sẽ kéo rách váy của tôi luôn à?”

 

Nghe được lời này của Có Tiểu Mạch, vẻ mặt của Mộ Bắc Ngật cũng dịu đi rất nhiều, nều người phụ nữ này dám công khai làm anh mắt mặt thì anh nhát định sẽ không dễ dàng tha cho người phụ nữ tháp kém này.

 

Lưu phu nhân tái mặt bắt lực buông lỏng những ngón tay mình ra, Có Tiểu Mạch đi thẳng ra ngoài, Mộ Bắc Ngật cũng theo ra ngay phía sau.

 

Những người trong bóng tối nhanh chóng bắt chộp được cảnh này, Có Tiểu Mạch đi đến trước tòa nhà dạy học thì mới đứng lại, mím chặt môi, biết rằng người phía sau cũng đã đứng lại.

 

Cô nắm chặt chiếc áo vest, chậm rãi xoay người đưa cho Mộ Bắc Ngật: “Mặc vào đi, nếu không thì không lịch sự.”

 

Mặc dù lúc này Mộ Bắc Ngật chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, nhưng lại làm cho khí chất càng lịch lãm và cao quý hơn.

 

Mộ Bắc Ngật điềm tĩnh liếc nhìn Có Tiểu Mộ, nhận láy chiếc áo rồi mặc lên người.

 

Cô thu ngón tay lại, nhẹ nhàng nhìn Mộ Bắc Ngật, cuối cùng lại nói thêm một câu: “Cảm ơn anh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.