Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 407



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 407:

 

Lúc Có Tiểu Mạch nghe tháy lời này, đôi mắt ẩn chứa sự lạnh lẽo, chỉ có một lòng thâu cảm, trải qua chuyện đáng sợ kinh hãi lần này mới có thể từ tận đáy lòng nói ra những lời như thề.

 

Đôi mắt Có Tiểu Mạch không ngừng đảo quanh mọi ngóc nghách trong căn phòng, cô lo sợ tên điên Tưởng Nguyên Thanh sẽ từ chỗ nào đó lao ra, cắn loạn!

 

Mộ Bắc Ngật cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, khóe miệng cong lên cười dịu dàng và cưng chiều.

 

Giọng nói của Có Tiểu Mạch từ từ lạnh đi, cô nói: “Làm sao, bác sĩ Tưởng, anh sợ rồi sao? So với việc trốn ở trong phòng, chỉ bằng ra đây mặt đối mặt nào.”

 

“Nhát gan như vậy à?” Người phụ nữ với đôi môi hồng hào, có tình lên tiếng nói những lời mỉa mai khích bác, giọng nói trong trẻo có chút tinh nghịch, bát chợt giống như Có Tiểu Mạch lúc mới gặp anh, suốt ngày chọc trời chọc đát.

 

Cả hành lang không một bóng người, chỉ có giọng nói trong trẻo của Có Tiểu Mạch không ngừng vọng lại.

 

Có Tiểu Mạch vẫn luôn cảnh giác, đôi mắt nhìn trái nhìn phải.

 

Cuối cùng cô cũng nghe thầy một tiếng hét phẫn nộ!

 

Tưởng Nguyên Thanh bỗng nhiên từ trong phòng lao ra, trong tay cầm dụng cụ y tế, hai mắt đỏ ửng giống như một con sư tử đang nỗi giận, tháo chiếc kính gọng đen xuống, trông anh ta lại càng nham hiểm.

 

Tưởng Nguyên Thanh phẫn nộ lao đến chỗ Có Tiểu Mạch, bát chọt tiền lại gần Có Tiểu Mạch, Có Tiểu Mạch không ngờ Tưởng Nguyên Thanh lại ở trong căn phòng gần mình như thé, cô trơ mắt nhìn dụng cụ sắc nhọn kia sắp cào vào mặt mình, Có Tiểu Mạch nhất thời kinh hồn bạt vía.

 

Trước khi Có Tiểu Mạch phản ứng lại Mộ Bắc Ngật đã nhanh chóng giơ tay ra, kéo cô về phía sau, áp sát bức tường, cơ thể cao lớn che chở bảo vệ cô.

 

 

Mộ Bắc Ngật từ từ thẳng lưng, đứng chắn trước mặt Có Tiểu Mạch, ánh mắt sắc nhọn như lưỡi dao nhìn Tưởng Nguyên Thanh, “Anh muốn chết?”

 

Tưởng Nguyên Thanh nheo mắt, “Yô, là anh à, hơ hơ, xem ra vét thương đó vẫn chưa sâu đúng không, không ngờ anh dám vào chiếc xe chở hàng để cứu người phụ nữ này, đúng là một người không tiếc mạng sống, vậy hôm nay đến đây làm thú cưng của tôi đi, thầy thế nào?”

 

Tưởng Nguyên Thanh từ từ bước đến chỗ Mộ Bắc Ngật với ánh mắt hung dữ.

 

Hai bàn tay Mộ Bắc Ngật đã vo thành nắm đấm vang lên tiếng rắc rắc, khoảnh khắc Tưởng Nguyên Thanh lại gần, Mộ Bắc Ngật bỗng nhiên ra tay, nhưng Tưởng Nguyên Thanh đã sớm có sự chuẩn bị, hắn nắm chặt dụng cụ trong tay, giận dữ đập về phía Mộ Bắc Ngật!

 

Mộ Bắc Ngật khéo léo né được cú đập, sau đó giữ chặt vai Tưởng Nguyên Thanh, bàn tay còn lại cầm lây dụng cụ, anh dùng lực rất mạnh.

 

Mặc cho Tưởng Nguyên Thanh vùng vẫy giãy giụa như thế nào cũng không thoát khỏi sự khống chế của Mộ Bắc Ngật.

 

Ngay sau đó Mộ Bắc Ngật bỗng nhiên nhắc người anh ta lên rồi ném xuống đắt, dụng cụ y tế rơi xuống bên cạnh.

 

Gần như cùng một lúc người của Dịch Bách từ bốn phương tám hướng lao ra, vài người mặc đồ đen nhanh chóng giữ chặt Tưởng Nguyên Thanh, chân tay đều bị giữ chặt, Tưởng Nguyên Thanh kinh ngạc, anh ta giãy giụa, không ngừng gào hét, miệng thốt ra những lời chửi rủa rất khó nghe.

 

Có Tiểu Mạch đứng ở bên cạnh Mộ Bắc Ngật, cô nhìn thấy rõ máu tươi đang chảy từ trên vai anh xuống, “Đau không?”

 

“Không sao.”

 

“Tôi sẽ báo thù cho anh!” Giống như đã đưa ra một quyết định cực kỳ quan trọng, Có Tiểu Mạch nói một cách kiên định.

 

Mộ Bắc Ngật ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn Có Tiểu Mạch, ánh mắt kiên định, anh thầy cô đi đến chỗ Tưởng Nguyên Thanh, từ từ ngồi xuống, cầm dụng cụ nặng trĩu lên, chĩa mũi nhọn vào Tưởng Nguyên Thanh.

 

Tưởng Nguyên Thanh nỗi giận hét lên: “Người phụ nữ đê tiện này cô định làm gì?”

 

“Anh nói xem nào?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.