Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 473



Chương 473:

 

Cố Lan Tâm mấy ngày không ăn không uống, cơ thể gầy đi khủng khiếp, vốn đã mang thai được khoảng một tháng, nhưng mà ngay cả một chút dấu hiệu mang thai cũng đều không có, đôi mắt cô ta đỏ au, cắn răng lấy điện thoại ra, đang chỉnh sửa trên Weibo.

 

Ban đầu Cố Lan Tâm cũng được coi như là người nổi tiếng trên internet, bây giờ lại xảy ra vụ việc này, mức độ nổi tiếng của Cố Lan Tâm càng không ngừng tăng lên, có số người hâm mộ lên tới hàng trăm nghìn.

 

Gần đây có bữa tiệc của những người đẹp nổi tiếng, nếu như là thường lệ, Cố Lan Tâm nhất định là tâm điểm chú ý của mọi người, mong chờ cô ấy tới, nhưng giờ đây, trước mắt hoang vắng, thậm chí cũng chẳng ai mời cô ta!

 

Biệt thự nhà họ Mộ, Cố Tiểu Mạch buồn chán lướt điện thoại, sau khi thoáng thấy bữa tiệc của những người đẹp nổi tiếng loại bỏ tên của Cố Lan Tâm, đôi mắt trong veo, trái lại không chút ưu tư nào.

 

Chỉ là, cô ta cuối cùng cũng rơi vào tình cảnh này rồi sao?

 

Sau khi dỗ dành Nám Nám ngủ, Cố Tiểu Mạch liền có chút đứng ngồi không yên, liền cầm điện thoại trên tay, ở giữa cô với Mộ Bắc Ngật trước sau luôn có một tầng khúc mắc ngăn cách, bất cứ khi nào đến gần, thì sẽ vô hình đẩy càng lúc càng xa.

 

Sau khi Cố Tiểu Mạch tắm gội xong, mặc một chiếc váy dệt kim đeo thắt lưng, bên ngoài khoác một chiếc áo hở cổ, bước về phía bên ngoài, còn về phần đi đâu tìm anh? Thực ra Cố Tiểu Mạch cũng không biết!

 

Ngay khi Cố Tiểu Mạch ra khỏi nhà họ Mộ, bỗng nhiên nhìn thấy một người đang đứng bên xe, cơ thể cao lớn tùy ý dựa người vào cửa xe phía sau, trong tay cầm một điếu thuốc, trầm lặng hút thuốc, giữa hơi khói nhả ra, giương mắt lên liền nhìn thấy cô.

 

Nhất thời hai người bốn mắt nhìn nhau, không nói nên lời.

 

Anh đã ở đây một lúc, hay là vừa mới quay lại!

 

Nhưng đống tàn thuốc dưới chân xếp thành những gò đồi nhỏ, Cố Tiểu Mạch nheo mắt lại, ngay lập tức nhìn Mộ Bắc Ngật nói: ” Anh….anh sao lại ở đây?”

 

“Cố Tiểu Mạch, có phải em vốn không cần anh?” Sự ớn lạnh sâu trong đáy mắt của Mộ Bắc Ngật, giọng điệu khó hiểu.

 

Cô ngớ ra, bước đến bên cạnh Mộ Bắc Ngật, liền ngửi được mùi rượu nồng nặc trên người anh, Cố Tiểu Mạch không khỏi nhăn mũi: “Anh lại…..uống rượu rồi?”

 

“Cảm thấy anh đưa em đến đây, là trói buộc em sao? Hễ có cơ hội có thể rời khỏi, liền sẽ không chút do dự bỏ lại anh mà rời đi, có phải không?” Mộ Bắc Ngật dựa vào bên cạnh xe, môi mỏng khế mở, giọng nói trầm thờ ơ mang theo vẻ châm biếm thản nhiên.

 

“Anh cảm thấy em giống như những gì anh nghĩ sao?”

 

“Cố Tiểu Mạch, hình như có con chuột chạy qua chân em”

 

Vẻ mặt của Cố Tiểu Mạch vừa mới khó chịu, lúc chuẩn bị chính thức nói chuyện với Mộ Bắc Ngật, ai biết được Mộ Bắc Ngật lại chuyển đề tài, đột nhiên đùa cợt.

 

Bề ngoài Cố Tiểu Mạch thì to gan, trong lòng lại vô cùng kinh sợ, anh nói như vậy, Cố Tiểu Mạch thật sự cho rằng dưới chân cô có chuột chạy qua!

 

Cố Tiểu Mạnh hét lên, cơ thể vùng vẫy nhảy lên, né tránh khắp nơi, giọng nói khẽ run: “Chạy đi chưa, Mộ Bắc Ngật, hả?”

 

Mộ Bắc Ngật giơ tay dập tắt tàn thuốc, chậm rãi đứng thẳng người, nhìn Cố Tiểu Mạnh đang nhảy loạn xạ ở đó, trong đáy mắt thoáng qua một chút lạnh lùng: “Vẫn chưa, ngay dưới chân em đấy”

 

Anh nói như vậy, Cố Tiểu Mạch không thể không chạy về phía bên Mộ Bắc Ngật.

 

Trong chớp mắt, Cố Tiểu Mạch liền bị Mộ Bắc Ngật đè lên cửa xe, đôi chân dài khuyu xuống, khiến cho Cố Tiểu Mạch không thể động đậy.

 

Cố Tiểu Mạch lập tức phản ứng lại, hai mắt liền đỏ hoe, nhìn Mộ Bắc Ngật trách mắng, “Anh…vừa rồi trêu chọc em à?”

 

Chuột, là loài động vật đáng sợ, Cố Tiểu Mạch trong nháy mắt liền hiện nguyên hình.

 

“Sợ chuột như vậy, tại sao lại không chạy về phía anh? Giống như khi em xảy ra chuyện, cũng sẽ không tới tìm anh giải quyết vấn đề, là một lí do”

 

“Từ trước tới nay đều không cần anh, cảm thấy anh có cũng được không có cũng chẳng sao, đúng không?” Giọng nói của Mộ Bắc Ngật lạnh lẽo xen lẫn cơn thịnh nộ sắp sửa ập tới, vẻ mặt nặng nề đến tột cùng.

 

Cố Tiểu Mạch vừa mới cảm nhận được cơn giận giữ âm ỉ truyền tới từ trên người anh, cô nghẹn ngào: “Em không hiểu anh nói cái gì”

 

“Cố Tiểu Mạch, em đừng giả ngốc, từ lúc bắt đầu, giả ngốc đến bây giờ, cảm thấy thú vị sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.