Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 474



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 474:

 

“Hay là, muốn quay trở về bên cạnh Nam Thần An lần nữa? Bằng không đích thân anh đưa em quay trở về?” Mùi rượu ập tới, Mộ Bắc.

 

Ngật không biết là hơi hay hay quá say, vẻ mặt lạnh lùng, nhưng khó mà nói được nhiều, bộc lộ cảm xúc của bản thân.

 

Cố Tiểu Mạch đều bị sốc mấy ngày liên tục, Mộ Bắc Ngật không Cô là tức giận nên mới buông ra những lời nói độc ác.

 

Ai biết được, trên mặt Mộ Bắc Ngật lại nở ra một nụ cười cay đẳng, có giống như một đứa trẻ con đang say rượu hay không?

 

Dường như nói rằng, xem ra, cô quả nhiên không cần anh nữa rồi.

 

Cố Tiểu Mạch cắn răng, cô đang buộc mình phải đi ra khỏi cơ thể, không được khép mình lại.

 

“Lên xe đi” Mộ Bắc Ngật lãnh đạm thỏa hiệp, giơ tay bấm chìa khóa mở xe.

 

“Ting” Một âm thanh vang lên khiến lòng Cố Tiểu Mạch run lên, chuông báo động vang lớn, Mộ Bắc Ngật thật sự muốn chạy tới ôm cô, vẻ mặt Cố tiểu Mạch hoảng sợ, lập tức ôm chặt lấy cổ Mộ Bắc Ngật, hai chân quấn chặt lấy eo của Mộ Bắc Ngật.

 

Cô bám chặt, giống như con bạch tuộc quấn lấy người Mộ Bắc Ngật chết không chịu buông tay.

 

Bước chân Mộ Bắc Ngật ngớ ra, hương thơm trên người cô nồng nặc tỏa ra, hai người áp sát nhau, có thể rõ ràng cảm nhận được cô đang ở trong vòng tay anh lúc này.

 

 

Mộ Bắc Ngật cắn mạnh một cái, như bị trừng phạt, vẻ mặt anh trùng xuống, âm thanh lạnh lùng cảnh cáo: “Cố Tiểu Mạch, lại dám nói ra những lời như vậy”

 

“Anh đuổi em đi, em sẽ nói ra những lời này”

 

Cố Tiểu Mạch sụt sịt, không chút sợ hãi.

 

Mộ Bắc Ngật ôm lấy cô, dừng sức siết chặt, quay người đi thẳng vào nhà, nặng nề nói ra một câu, “Em tốt nhất là nên giữ lời!”

 

Ngày hôm sau, mặt trời lên cao, vào buổi sáng cuối thu, mang một chút se lạnh, lòng bàn chân liền thấy ớn lạnh.

 

Nhà họ Gố lại có một vị khách lâu năm không ghé thăm, khiến cho Cố Chấn Hải và Hoàng Mai nhìn đều biến sắc.

 

Lương Dật An ăn mặc chỉnh tề, có trời mới biết, lúc Cố Chấn Hải nhìn thấy Lương Dật An, tức giận đến đỏ cả mắt, nhiều năm như vậy, ông ta vẫn không thể so được với Lương Dật An, gia sản họ Cố thậm chí không bằng số lẻ của ông ta.

 

Không giống như sự nóng nảy của Cố Chấn Hải, Lương Dật An vẫn giữ nguyên vẻ mặt điềm tĩnh ôn hòa.

 

“Thật sự là lâu rồi không gặp, không biết ông tới tìm tôi làm gì!” Sắc mặt Cố Chấn Hải trầm mặc ngồi trên ghế sô pha, âm thanh lạnh lẽo, xen lẫn sự tức giận sắp chực trào.

 

Hoàng Mai liếc nhìn Lương Dật An, hai mắt đố kị càng đỏ rực, người phụ nữ đó quả thật vận mệnh tốt, có một người sỉ tình như vậy ở bên cạnh một đời!

 

Lương Dật An ngồi vào chỗ, không cần chào hỏi quá nhiều, đi thẳng vào nội dung chính: “Hôm nay tôi tới đây, là muốn hỏi hai người một vấn đề, năm đó đứa con gái mà Hân Lan để lại vẫn còn ở đây đúng không?

 

Tôi muốn gặp con bé, không có ý đồ gì khác”

 

Thật không ngờ, sau khi Lương Dật An nói xong, Cố Chấn Hải và Hoàng Mai đều biến sắc, khi nhắc lại đến sự việc năm đó lần nữa, những kí ức trong lòng được đánh thức lại lân nữa.

 

Giọng nói của Lương Dật An hòa hoãn: “Cố Chấn Hải, lần này tôi tới Kinh Đô cũng sẽ không ở lâu đâu, nếu như tôi có thể được gặp con gái của Hân Lan thì đây cũng xem như là hoàn thành tâm nguyện của mình”

 

“Lương Dật An, ông dựa vào điều gì mà nghĩ tôi sẽ cho ông gặp con gái của người đó, dựa vào cái gì chứ?” Cố Chấn Hải nhắc tới chuyện này thì có chút kích động, giọng nói vô cùng nặng nề.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.