Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 478



Chương 478:

 

Không muốn báo thù à?”

 

Cố Lan Tâm nói hết những bí mật trong lòng mình ra thì đôi mắt của cô ta híp lại, cười như kẻ điên, giọng cười rất chói tai.

 

Sự vui vẻ vì trả được thù đang tràn lan trong lòng của Cố Lan Tâm, cô ta cúi đầu nhìn Cố Tiểu Mạch đang ngồi dưới đất với vẻ rất đắc ý.

 

Cố Lan Tâm sợ mấy chuyện này vẫn chưa đủ sốc nên lại cất tiếng: “Cố Tiểu Mạch, lúc đó tôi và ông cụ Mộ muốn ép Nám Nám chết đi cơ, không biết thuốc được tiêm vào người Nám Nám có hiệu quả ra sao nữa. Đến lúc đó thì cho dù là ghép tủy cũng không cứu được nó đâu!”

 

Câu nói này như giọt nước tràn ly, làm sụp đổ tinh thần của Cố Tiểu Mạch. Cơ thể cô đang căng cứng lại đứng vọt lên, nhìn chăm chằm vào.

 

Cố Lan Tâm với một ánh mắt lạnh lẽo thấu xương, cô gắn từng chữ hỏi: “Cô nói gì cơ? Tiêm cho Nám Nám cái gì?”

 

“Cô đoán đi?”

 

Cả người Cố Tiểu Mạch run lên, cảm giác bị ép tới ngạt thở lại tràn tới.

 

Bây giờ Cố Lan Tâm như một con chó điên cắn loạn, trong mắt đều là sự báo thù tàn nhẫn.

 

Mộ Bắc Ngật nghe thế thì cũng sững sờ, anh không thể chịu được khi nhìn thấy vẻ run rẩy của Cố Tiểu Mạch. Mộ Bắc Ngật nhăn mày lại rồi lạnh lùng quát lên: “Mang cô ta đi cho tôi, nhốt lại, trị khỏi rồi thả!”

 

“Em nói thật mà, em không có bệnh, em khỏe lắm, anh phải tin em, Bắc Ngật…!”

 

Giọng nói của Cố Lan Tâm vang vọng trong phòng, nhưng người đã bị kéo ra ngoài.

 

“Em không muốn nằm viện!”

 

Mùi máu tươi trong phòng hơi nồng, dường như Cố Tiểu Mạch không cảm giác được sự đau đớn trên tay mình, vẻ mặt của cô rất hốt hoảng, cô như đang tự giày vò chính mình trong lồng giam tự tạo.

 

Mộ Bắc Ngật không dám rề rà thêm nữa, anh bước tới bên cạnh Cố Tiểu Mạch. Nhưng ngay lúc anh đụng vào Cố Tiểu Mạch thì cô lại như con mèo đang bị thương, đưa tay đẩy Mộ Bắc Ngật ra rồi theo bản năng lùi về sau, không ngừng lẩm bẩm trong miệng: “Đừng tới đây, đừng tới đây,.”

 

Đôi mắt của Cố Tiểu Mạch trở nên mông lung, trên mặt không có cảm xúc gì nhưng cơ thể vẫn đang run nhẹ.

 

Ánh mắt của Mộ Bắc Ngật trâm xuống, như đang phun trào điều gì đó: “Tiểu Mạch, là anh đây, em sao thế?”

 

Nhưng đáp lại anh là tiếng nghẹn ngào chói tai của Cố Tiểu Mạch: “Đừng tới, nếu tới thì tôi không nhịn nữa đâu!”

 

©ố Tiểu Mạch trừng mắt thật to, cả người cuộn lại thành một cục, cô run rẩy cầm lấy con dao trên mặt đất rồi nắm chặt lại. Mũi dao chỉ thẳng vào Mộ Bắc Ngật, dường như cô không nhận ra anh là ai.

 

Mộ Bắc Ngật ngồi xổm xuống trước mặt Cố Tiểu Mạch, vẻ mặt của anh hiện lên sự kinh ngạc và hoảng sợ, chẳng lẽ Cố Lan Tâm nói thật ư?

 

Cô vẫn luôn giấu chuyện mình mắc bệnh trầm cảm ư?

 

Mộ Bắc Ngật cảm thấy lòng mình đau như bị người khác khoét một miếng: “Đừng sợ Tiểu Mạch, anh dẫn em đi băng bó vết thương được không?”

 

“Đừng có tới đây!” Bên tai của Cố Tiểu Mạch đều là tạp âm. Trong hầm ngầm tối đen, tiếng Cố Tiểu Mạch kéo lê xích chân nặng nề đi trên mặt đất như được khắc vào lòng.

 

Vẻ mặt của Cố Tiểu Mạch rất lạnh lùng, trên áo lên trắng tinh có từng đốm máu tươi để người khác nhìn thấy mà giật mình.

 

Đôi mắt của Mộ Bắc Ngật vẫn nhìn chằm chăm vào con dao mà Cố Tiểu Mạch đang cầm, anh cẩn thận đến gần cô, nói với giọng điệu dịu dàng: “Không sao đâu, có anh ở đây rồi. Em đừng sợ, lúc nãy là Cố Lan Tâm nói bừa thôi, em đừng tin”

 

“Anh… anh cùng phe với cô ta, Cố Lan Tâm, ông cụ Mộ, đều đang tổn thương tới Nám Nám của tôi!”

 

“Anh sẽ trả thù cho em, anh hứa đó, được không? Tin anh đi Tiểu Mạch”

 

Mộ Bắc Ngật nhân lúc sự chú ý của Cố Tiểu Mạch đã bị phân tán thì nhanh chóng dành lấy con dao trong tay cô, sức của anh rất lớn, Cố Tiểu Mạch không thể chống cự được.

 

Sau khi Mộ Bắc Ngật dành được dao thì anh ném nó ra xa.

 

Tâm lý của Cố Tiểu Mạch run lên, Mộ Bắc Ngật nhanh chóng đến gần cô rồi ôm cô vào lòng, nhưng vừa đụng vào thì cô lại trợn to mắt rồi vùng vẫy né tránh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.