Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 484



Chương 484:

 

Hai người dựa vào nhau rất gần, nhưng lại khiến Cố Tiểu Mạch lần đầu tiên cảm thấy khoảng cách bị kéo dãn ra xa, như là có một dải ngân hà vắt ngang ở giữa vậy.

 

Đôi mắt yên tĩnh của Mộ Bắc Ngật nhấp nháy, từ từ buông người của Cố Tiểu Mạch ra, giải phóng sự kiềm chế.

 

Anh lùi một bước, quay người bước đi.

 

Cố Tiểu Mạch vô thức năm lấy áo của Mộ Bắc Ngật, nhưng đến tay áo cũng không chạm vào được, ngay lúc đó, cảm giác khó thở vô cùng lại ùa vào trong tim.

 

Cố Tiểu Mạch nhắm mắt yếu ớt, sau đó nhanh chóng quay người, đuổi theo chân của Mộ Bắc Ngật.

 

Khi hai người đến phòng bệnh của Nám Nám, không nói nên lời, chỉ đi tiếp, Cố Tiểu Mạch cố gắng đuổi theo anh, đi thẳng đến trước cửa phòng bệnh của Nám Nám.

 

Mộ Bắc Ngật đột nhiên dừng bước, Cố Tiểu Mạch phanh lại kịp thời.

 

Nét mặt của Mộ Bắc Ngật khôi phục lại vẻ lạnh lùng, lạnh lùng và xa cách như là lần đầu gặp gõ: “Nám Nám cũng là con gái của anh, anh dẫn nó về ở hai, ba ngày không có vấn đề gì chứ? Anh sẽ tìm bác sĩ cho em, nếu như em không cần, cảm thấy người bác sĩ Nam Thần An được, anh cũng tán thành với em”

 

Sự kì lạ trong câu nói, khiến cho tinh thần Cố Tiểu Mạch dao động, sởn tóc gáy.

 

Cô hơi ngước mắt lên, khóe miệng mím lại, sau đó, trên đỉnh đầu lại có một tiếng nói: “Không cần lo lắng anh sẽ không đối tốt với Nám Nám, có anh ở đây, anh sẽ không để con bé bị thương”

 

Không đề cập đến việc bảo cô qua sống, cho cô thời gian riêng.

 

Rõ ràng là ý mướn từ lúc đầu của Cố Tiểu Mạch, cô muốn rời đi hai, ba ngày, để bản thân nghĩ thông suốt.

 

Bây giờ Mộ Bắc Ngật đề nghị, nhưng cô lại không đồng ý…

 

Chỉ là vì sự cao quý của người phụ nữ nhỏ bé, không muốn cúi đâu và nói ra trước, cô lạnh lùng nói: “Được.”

 

Biết lắng nghe câu trả lời, vô cùng tự nhiên, con mắt của Mộ Bắc Ngật càng lạnh lùng đáng sợ, sau đó tức giận mở cửa phòng bệnh.

 

Nhìn thấy chú lợi hại và mẹ Nấm nhỏ lần lượt đi vào, ánh mắt của Nám Nám sáng lên, ngồi trên giường bệnh mà vui vẻ hớn hở.

 

“Mẹ..”

 

“Nám Nám” Cố Tiểu Mạch nhìn Nám Nám, tảng đá lớn trong lòng đột nhiên đè nặng lên, khi đi đến bên giường bệnh, liền nhìn toàn bộ bản báo cáo ở trên bàn.

 

Cũng không có tiêm thuốc thử hại nào cả.

 

Câu nói của Cố Lan Tâm hầu như là đã thương lượng với Vương Duệ từ trước rồi, nhưng Vương Duệ nhát gan, không dám tiêm cho đứa trẻ lớn như vậy, sau khi Vương Duệ mắc lưới, hai người tiếp tục liên lạc, Cố Lan Tâm không biết, vẫn lấy ra kích thích mãnh liệt tinh thần của Cố Tiểu Mạch.

 

Cố Tiểu Mạch nheo mắt, quay người một cách ngu ngốc, chỉ báo cảo: “Cảm ơn”

 

Nám Nám tặc lưỡi, từ khi nào mà mẹ Nấm lại trở nên khách sáo.

 

như vậy rồi?

 

“Nám Nám, thu dọn đồ đạc, chúng ta đi”

 

“Vâng ạ”

 

Cố Tiểu Mạch cứng nhắc đứng sang một bên, giấu diếm trước mặt Nám Nám, cô lại không thể giống bản thân mình trước đây là diễu võ dương oai ở đây ỷ là mẹ ruột sinh ra Nám Nám được…

 

Ba ruột cũng ở đây, Cố Tiểu Mạch mất đi khí thế.

 

Nám Nám chú ý đến mẹ cứng nhắc đứng ở bên cạnh, nghi ngờ nói: “Mẹ Nấm nhỏ, lẽ nào mẹ không về cùng con sao?”

 

Không đợi Cố Tiểu Mạch trả lời, Mộ Bắc Ngật liền thay cô trả lời: “Mẹ Nấm không về, Nám Nám, chú đưa cháu đến ở vài ngày, rồi lại đưa cháu đi đến chỗ mẹ, được không?”

 

Ừm… cho anh làm người tốt tất.

 

Cố Tiểu Mạch mới phát hiện, khi Mộ Bắc Ngật tức giận, quả thật còn ấu trĩ hơn một đứa trẻ!

 

Cô đứng một bên, toàn thân không thể không run sợ, đến ánh mắt cũng không thể không lạnh lẽo, nhất thời không nắm chặt lấy danh mục trong tay, rơi xuống mặt đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.