Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 498



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 498:

 

Mộ Bắc Ngật hơi nhăn mặt, là tức giận sao?

 

Sau khi anh nói vài câu với phía bên kia thì dừng cuộc họp, sau đó nhìn Cố Tiểu Mạch, trầm giọng nói: “Tại sao lại muốn đến tìm anh?”

 

Thời gian đợi chờ, Cố Tiểu Mạch nghiêm chỉnh khôi phục lại thái độ như trước, cô đứng lên, nói một cách máy móc: “Mộ Bắc Ngật, cảm ơn anh đã thay tôi lấy lại cổ phần, tôi đến cảm ơn anh”

 

Sau khi nói xong, vẻ mặt của Mộ Bắc Ngật lạnh lùng, “Chỉ có nhiêu đây?”

 

“À… ừm ừm, đúng vậy” Cố Tiểu Mạch tạm ngừng, do dự nói.

 

“Anh nhận lời cảm ơn, nếu như không có chuyện gì, em có thể đi”

 

 

Cố Tiểu Mạch nhìn: “Chuyện hôm qua rõ ràng tôi đã không tính toán với anh…

 

Tính sổ sao?

 

Con ngươi của Mộ Bắc Ngật như bị đóng băng lại, đột nhiên gãi cái cằm của Cố Tiểu Mạch, con mắt thanh tú, trầm giọng nói: “Cố Tiểu Mạch, hôm qua chủ động trèo lên anh, xin anh giúp em, muốn trốn tránh trách nhiệm với tôi , hử?”

 

Nếu như vậy, sợ rằng Mộ Bắc Ngật sẽ “bóp chết” cô.

 

Anh nắn cảm cô khiến cho cô ngước lên, Cố Tiểu Mạch có chút đau, nghe thấy suy đoán ác ý của anh, Cố Tiểu Mạch tim đập nhanh không thể giải thích được.

 

Gố Tiểu Mạch lúc này không biết tốt xấu, thái độ lập tức thành khẩn, nhẹ nhàng lắc đầu : “ Không, tôi là sợ hôm qua anh đau khổ quá”

 

“Chính xác rất đau khổ”

 

Nhịn đến đau khổ, chỉ có ở ở gần cô hai tiếng, nhưng không thể ở gần quá lâu.

 

Giọng nói của Mộ Bắc Ngật trầm xuống, ở bên tai, nghe không rõ ra cảm xúc dịu dàng gì cả, Cố Tiểu Mạch không muốn hai người tiếp tục miễn cưỡng, duy trì tiếp mỗi quan hệ ai cũng đều không quan tâm ai.

 

Con ngươi của cô chuyển động trái phải, cô hơi thoát ra khỏi bàn tay của Mộ Bắc Ngật, ánh mắt của Mộ Bắc Ngật cũng trầm xuống, nhưng cũng thả lỏng tay mình ra, cơn tức giận vẫn chưa phát ra, hành động lùi bước của Cố Tiểu Mạch khiến cho cơn tức giận của Mộ Bắc Ngật không tức mà nguôi đi.

 

Cố Tiểu Mạch đi về phía trước, ôm lấy eo của Mộ Bắc Ngật bằng hai tay, để mặt dựa vào lồng ngực anh.

 

Xoay tròn con mắt tròn xoe, dỗ người như vậy, có thể tốt hơn không?

 

Tại sao Mộ Bắc Ngật lại đờ người đứng đó, dường như không phải dáng vẻ vui vẻ.?

 

Cô to gan nhìn lên, nhìn thoáng biểu cảm nhỏ xíu của Mộ Bắc Ngật, lạnh lùng không cảm xúc, hai con ngươi sâu màu đen thâm quầng ấy có thể dễ dàng bắt lấy tâm trí người khác.

 

Cố Tiểu Mạch mím môi, cô chỉ dựa theo phương pháp yêu trước sau như một của Mộ Bắc Ngật, vậy là gân anh quá.

 

Cố Tiểu Mạch đi khập khiễng, hai tay vỗ vào cánh tay anh, hơi dùng lực, môi nhẹ hôn lên cảm của Mộ Bắc Ngật, nhẹ nhàng ma sát.

 

Cổ họng của Mộ Bắc Ngật cử động, thở khó hơn, người phụ nữ nhỏ nhắn này đột nhiên thông suốt từ khi nào?

 

Lại còn chủ động đến gần anh?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.