Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 504



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 504:

 

không gần nữ sắc, không có năng lực nữa đấy” Cố Tiểu Mạch nhất thời không giữ được miệng, nói ra bài đăng đã đọc được trên mạng.

 

Trên mạng, vụ của Cố Lan Tâm và Mộ Bắc Ngật vẫn còn rất hot, cư dân mạng đau lòng cho Mộ Bắc Ngật, đồng thời cũng cảm thán.

 

“Cũng không thể trách Cố Lan Tâm ngoại tình. Thấy bạn bè nói tổng giám đốc Mộ và Cố Lan Tâm ở cùng nhau năm năm mà yêu đương trong sáng lắm, còn chưa từng hôn chúc ngủ ngon nữa kìa. Dù sao cũng là người trưởng thành, tổng giám đốc Mộ có thể không có ham muốn, nhưng Cố Lan Tâm nhất định không chịu nổi đâu!”

 

“Trời ạ, trên đời vẫn còn đàn ông như vậy ư? Tổng giám đốc Mộ đã hai mươi tám tuổi rồi đấy”

 

Nghĩ đến đây, Cố Lan Tâm không khỏi bật cười thành tiếng, cô thật sự không biết sắc mặt của Mộ Bắc Ngật đã đen đi nhiều.

 

Anh gần như nghiến răng lên tiếng: “Không có năng lực? Anh?”

 

Cuối cùng thì Cố Tiểu Mạch cũng cảm nhận được nguy hiểm. Cô có một loại dự cảm nếu như lúc này cô không trốn đi thì anh thật sự có thể muốn cô ngay tại chỗ này!

 

Trùng hợp lúc này cửa thang máy liền mở ra.

 

Gô trực tiếp chạy trối chết qua người của Mộ Bắc Ngật, suýt chút nữa thì ngã nhào xuống đất. Mộ Bắc Ngật quay người liến nhìn bóng lưng của Cố Tiểu Mạch một chút.

 

Bây giờ biết sợ rồi?

 

 

Đôi chân dài của Mộ Thiếu Lãnh tùy ý giang ra, sâu đáy mắt hiện lên nụ cười quỷ quái, khi nhìn thấy Cố Tiểu Mạch, đầu tiên là ngơ ngác, ngay lập tức liền nheo mắt lại, chậc chậc, ngược lại Mộ Bắc Ngật khá nồng nhiệt, lại sưng môi lên.

 

Mộ Thiếu Lãnh buồn bực nhất là, mấy ngày nay anh ta nhiều lần năm mơ thấy Cố Tiểu Mạch.

 

Lúc này khi nhìn thấy Cố Tiểu Mạch, máu trong người không ngừng sôi sục, Mộ Thiếu Lãnh sờ cằm cười tủm tỉm: “Cố Tiểu Mạch, thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau.”

 

“Đây chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.’ Cố Tiểu Mạch khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, âm thầm thu mình lại.

 

“Tôi nói, cô vẫn đang ở bên Mộ Bắc Ngật sao? Anh ta chính là con rối của nhà họ Mộ, là bàn đạp quản lí công ty thay tôi, cô có cần cân nhắc lại việc đến cậy nhờ tôi không? Tôi sẽ đối tốt với cô.”

 

Mộ Thiếu Lãnh tự đắc nói, âm thanh đó giống như tiếng ruồi bay vo Ve Vậy.

 

Mộ Bắc Ngật vừa mới bước tới cửa, liền liếc mắt nhìn Mộ Thiếu Lãnh đang ngồi bên trong, sắc mặt điềm đạm bỗng trở nên lạnh lẽo.

 

Nụ cười của Cố Tiểu Mạch biến mất, sắc mặt bỗng chốc lạnh lẽo đó có thể không phải là chuyện tốt, quả nhiên Mộ Bắc Ngật gián tiếp nghe thấy những lời nói thoát ra từ trong miệng của Cố Tiểu Mạch: “Mộ Thiếu Lãnh, anh tự đâm đầu vào cột đi. Chết tiệt, miệng chó không thể phun ra ngà voi? Bàn đạp? Nhà họ Mộ này bây giờ cho anh, anh dám tiếp nhận không? Anh có đủ khả năng thừa kế sao?”

 

Hừm, mặc dù quả thật mỗi lần trước mặt Mộ Bắc Ngật là Cố Tiểu Mạch kinh sợ, nhưng ngoài mặt, từ trước tới nay Cố Tiểu Mạch giữ vững nguyên tắc hãn hộc, tuyệt đối không nhượng bộ.

 

Mộ Bắc Ngật hơi nhướng mày, trong mắt một nụ cười thoáng qua.

 

Mộ Thiếu Lãnh liền bị Cố Tiểu Mạch tức giận đạp lên, từ trên ghế làm việc việc đứng dậy một cái ngã nhào, trước mắt lóe lên: “Cô nói cái gi”

 

“Chỉ số thông minh của cậu hai Mộ không đủ, chẳng lẽ tai cũng điếc sao?”

 

Cố Tiểu Mạch khẽ nhếch môi, đôi môi đỏ mọng chế nhạo.

 

Đây không phải lần đầu tiên Mộ Thiếu Lãnh bị Cố Tiểu Mạch nói đểu, càng huống hồ cô vẫn là người phụ nữ bên cạnh Mộ Bắc Ngật, sự căm phẫn trong lòng anh ta càng dâng cao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.