Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 505



Chương 505:

 

Qua Cố Tiểu Mạch, nhìn thấy Mộ Bắc Ngật ở phía sau, Mộ Thiếu Lãnh gần như chỉ vào mũi chửi rủa: “Được thôi, Mộ Bắc Ngật, bây giờ anh nhất quyết vì Cố Tiểu Mạch phải đối đầu với chúng tôi phải không?

 

Sức khỏe ông nội đến bây giờ vẫn không tốt, đều là do anh hại, Mộ thị này tôi thấy anh cũng đừng nghĩ tiếp tục quản lí nữa!”

 

Rốt cuộc là ai cho Mộ Thiếu Lãnh tự tin, mỗi ngày đều mở miệng ra là nói về nhà họ Mộ.

 

Ngày trước còn khinh thường, lúc này là không dám, Mộ Bắc Ngật môi mỏng khẽ mở, đột nhiên hiện ra mấy phần lạnh lùng: “Nhà họ Mộ bỏ lại tôi, thì sẽ không còn gì.”

 

“Anh thật là tự tin, chẳng có lẽ từ trước kia anh đều làm ra vẻ, tôi thì biết, vì để có được nhà họ Mộ anh không từ thủ đoạn, dù sao ông nội không thích Cố Tiểu Mạch, anh dám vì Cố Tiểu Mạch mà chống lại ông nội phải không!”

 

Hôn lễ đều đã hủy bỏ, Mộ Thiếu Lãnh anh ta vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra?

 

Mộ Bắc Ngật cười khẩy một tiếng: “Chống đối thì làm sao?”

 

Hai người này lời ăn tiếng nói ngọt như mật nhưng trong bụng đều có âm mưu, Mộ Thiếu Lãnh nhất thời bị tức giận nói không nên lời, đột nhiên im lặng một hồi, những lời nói hung ác khó nghe bật ra từ trong miệng: “Đồ tạp chủng, tôi nhất định sẽ không để cho ông nội đem nhà họ Mộ giao cho anh, cũng như mẹ anh, không thể nhìn thấy ánh sáng, sớm muộn sẽ bị giãm nát”

 

Loại người này đơn thuần tới đây cầu xin sao?

 

Mộ Bắc Ngật có thể nhẫn nại xuống, Cố Tiểu Mạch lại không có kiên nhẫn, trên mặt cố càng lạnh thêm, không biết có phải là động chạm đến vết thương sâu trong lòng, Cố Tiểu Mạch đột nhiên vớ lấy chai thủy tỉnh trên bàn, tức giận vứt về phía Mộ Thiếu Lãnh.

 

Mộ Thiếu Lãnh không ngờ giật nảy mình, trên mặt càng xuất hiện thêm phẫn nộ, vừa muốn nổi điên, thì nghe thấy Cố Tiểu Mạch lạnh lếo.

 

cảnh cáo: “Mộ Thiếu Lãnh, tôi khuyên anh nên động não kĩ trước khi nói, bằng không, sớm muộn gì sẽ giống như chai thủy tinh này, ngay cả mảnh vụn vỡ ra đều không có!”

 

“Cố Tiểu Mạch cô!”

 

Vẻ mặt Mộ Thiếu Lãnh hung tợn, hận không thể nắm chặt nắm đấm hung ác của mình hướng về phía Cố Tiểu Mạch.

 

Hành động vẫn chưa phát sinh, Dịch Bách liền thần thông quảng đại hô bảo vệ đuổi theo, không cần Mộ Bắc Ngật tốn lời, bảo vệ liền trực tiếp bắt lấy Mộ Thiếu Lãnh.

 

“Sau này Mộ Thiếu Lãnh đến gần Mộ thị một trăm mét, thì lập tức.

 

đuổi ra!” Mộ Bắc Ngật từ tốn nói, nhưng lại trong tư thế mạnh mẽ không cho phép từ chối.

 

Sau khi Mộ Thiếu Lãnh rời đi, trong bầu không khí vẫn còn pha lẫn những lời nói khó nghe từ miệng anh ta nói ra.

 

Cố Tiểu Mạch ngoáy tai, nghiêng đầu nhìn Mộ Bắc Ngật: “Trước đây, anh luôn dễ dàng nhượng bộ anh ta?”

 

Nhưng, vừa rồi cô bênh vực thay cho Mộ Bắc Ngật, vậy cô đang đứng ở lập trường nào?

 

Mộ Bắc Ngật nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, khiến Cố Tiểu Mạch chán chết bất cứ khi nào, Cố Tiểu Mạch vô thức nhìn lại.

 

“Cố Tiểu Mạch, ngay cả anh cũng không nhớ nổi, đây là lần thứ mấy em bảo vệ anh”

 

“A, căn bản chính là em nhìn không quen người cậy thế ức hiếp người khác, cho nên….a.”

 

Cố Tiểu Mạch biểu dương đại nghĩa, giọng nói vẫn là hạ xuống, môi đã bị người khác khóa lại.

 

Chỉ thử một chút, bèn nhanh chóng rời khỏi, Cố Tiểu Mạch nhất thời có chút thừ người ra.

 

Ngay lập tức bên tai truyền tới âm thanh trầm ấm êm dịu của Mộ Bắc Ngật: “Từ trước tới nay đều không nói quan tâm anh”

 

Lại làm điều đó mọi lúc mọi nơi!

 

Khi làm việc, Cố Tiểu Mạch đặc biệt ngồi trên thảm trải sàn thay Mộ Bắc Ngật làm một số công việc phiên dịch đơn giản, lúc Mộ Thiếu LÃnh vừa mới qua, nhân viên làm việc bên ngoài liền cầm một bó hoa tươi đẹp bước vào.

 

Mùi thơm hoa hồng đỏ tỏa ra nức mũi, Mộ Bắc Ngật nhướng mắt nhíu mày, lạnh lùng quở trách: “Chuyện gì vậy?”

 

“A, tổng giám đốc Mộ, đây là hoa tặng cho cô Cố, tôi chỉ là vâng lệnh gửi nó lên”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.