Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 509



CHương 509:

 

Âm thanh của Mộ Bắc Ngật trầm thấp, lời nói cũng cứng rắn hơn một chút, sau khi luôn miệng uy hiếp cô thì Mộ Bắc Ngật lại cảm thấy không khôn khéo trước mặt Cố Tiểu Mạch.

 

Nếu như.

 

Anh hơi nghiêng người về phía trước, sống mũi cao nhẹ nhàng cọ vào chóp mũi cô, vô cùng quyến luyến, động tác không thể tách rời.

 

Cố Tiểu Mạch dần dần bình tĩnh lại, ngay sau đó lại nghe được âm thanh của Mộ Bắc Ngật: “Anh sẽ không làm em sợ đâu, anh không muốn để em chạy mất”

 

“Em, em thật sự sẽ không bỏ chạy đâu”

 

Cố Tiểu Mạch chậm rãi nâng bàn tay nhỏ bé của mình, vuốt nhẹ mái tóc anh.

 

Cô giống như một con mèo con, trong lòng anh cảm thấy thỏa mãn, nhanh chóng để Cố Tiểu Mạch ra về.

 

Cố Tiểu Mạch cố gắng bình thản rời khỏi công ty, nhanh chóng rời khỏi ánh mắt gắt gao của người phía sau.

 

Mộ Thiếu Lãnh không cam chịu, chọc giận anh ta thì anh ta sẽ khiến Mộ Bắc Ngật cảm nhận được nỗi đau thấu tim là thế nào.

 

Mộ Bắc Ngật, mày để lộ ra điểm yếu của mình, ánh mắt Mộ Thiếu Lãnh nhìn theo bóng người của Cố Tiểu Mạch, nếu anh ta không có được cô thì sẽ hủy hoại cô.

 

Anh ta để lộ ra một nụ cười hiểm ác, hung hăng nị nơi so tài.”

 

‘Đưa cô ấy tới “Vâng thưa cậu hai.”

 

Cố Tiểu Mạch bắt một chiếc taxi trở về nhà họ Mộ, lúc tài xế đang lái xe thì phía trước đột nhiên có một chiếc xe chắn trước mặt, bác tài xế nhanh chóng bẻ tay lái, đạp mạnh thắng xe, ngăn không cho hai xe đụng nhau.

 

Cố Tiểu Mạch hoàn hồn, cô mở to mắt, vẻ mặt lo lắng: “Có chuyện gì xảy ra?”

 

Cô tựa lưng vào ghế để bình tĩnh hơn, nhưng chiếc xe kia càng trở nên kiêu căng hơn, bác tài xế taxi đánh tay lái một hồi khiến chiếc xe không ngừng xoay vòng.

 

Đầu Cố Tiểu Mạch bắt đầu đổ mắt, cuối cùng cô tỉnh táo trở lại khi lưng dựa vào ghế.

 

Thật, thật sự chóng mặt.

 

Đầu xe taxi bị đụng móp một mảng lớn, trán Cố Tiểu Mạch bị va chạm vì thế có chút bầm tím, bác tài xế tương đối đáng thương, máu tươi chảy tràn lan.

 

Người gây tai nạn lại không hề cảm thấy áy náy, mặc một bộ quần áo đen bước xuống khỏi xe, bước nhanh về phía chiếc xe taxi.

 

Đồng hồ xăng còn đang chuyển động, cửa xe lại bị người khác mở ra một cách hung hăng.

 

Trong không khí xuất hiện âm thanh của một người đàn ông: “Bỏ vào xe của lão già này một ít tiền, cậu chủ đã nói không được gây náo động, phải bí mật xử lý”

 

Cố Tiểu Mạch mê man cảm giác được mình bị người ta kéo lên, không chút khách khí mà vứt vào một chiếc xe khác.

 

Mộ Bắc Ngật không biết gì, vừa nhanh chóng xử lý xong công việc trong tay thì đi ra ngoài.

 

Bó hoa hồng tươi bị Dịch Bách ném vào thùng rác không may bị Mộ Bắc Ngật nhìn thấy.

 

“Dịch Bách, Cố Tiểu Mạch thích hoa hồng à? Ở Anh năm năm, sao không điều tra những chuyện này?” Mộ Bắc Ngật nhíu mày nói.

 

Dịch Bách nhún vai, giọng điệu khép nép, thận trọng nói: “Các cô gái bình thường đều thích hoa hồng mà”

 

Mộ Bắc Ngật liếc qua, con ngươi u ám không nhìn ra tâm trạng gì.

 

Trong năm năm, mỗi ngày Cố Lan Tâm đều tranh thủ thời gian tới †ìm Mộ Bắc Ngật, quà cáp đều do Dịch Bách chịu trách nhiệm, Mộ Bắc: Ngật không quan tâm, Cố Lam Tâm cũng không dám đòi hỏi.

 

Bây giờ lúc Mộ Bắc Ngật đối diện với Cố Tiểu Mạch, nhiều khi không biết làm sao, cũng không biết nên biểu đạt thế nào.

 

“Bảo người hầu trong nhà rải cánh hoa hồng vào bồn tắm còn có.

 

ích hơn căm bình hoa, không phải sao?”

 

“Vâng tổng giám đốc, tôi cho rằng lời anh nói rất đúng”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.