Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 512



Chương 512:

 

Cậu trai nghèo buông xuống một câu nhắc nhở cuối cùng rồi khởi động xe đua chạy đi.

 

Mộ Thiếu Lãnh ngồi ở xe bên cạnh, anh ta hạ cửa sổ xuống rồi nói một khẩu hiệu tràn đầy sự khinh bị, lại còn rất tự tin, thỉnh thoảng nhìn chằm chằm vào hai người họ rồi cười với vẻ thâm độc.

 

Trên chiếc xe này thật sự có gì ư?

 

Cố Tiểu Mạch không biết, nhưng cũng không dám buông lỏng cảnh giác, cô buộc dây an toàn lên, ngay lúc xe đua lao đi thì trái tim của cô dường như đã nhảy lên đến cổ họng, có một cảm giác khó thở ập tới!

 

Bọn họ chơi xe đua chính là đang liều cả mạng sống.

 

Cho dù đã buộc dây an toàn nhưng Cố Tiểu Mạch vẫn cảm thấy cơ thể mình đang tung bay, có cảm giác như bất cứ lúc nào cô cũng có thể bay ra khỏi xe vậy. Cô chẳng kịp suy nghĩ thêm có nguy hiểm gì không nữa, chỉ mới chạy một vòng đã khiến cô mất hồn mất vía rì Cậu trai nghèo này vẫn rất giỏi, đã bỏ xa Mộ Thiếu Lãnh tầm năm trăm mét rồi, mặc dù khoảng cách rất gần nhưng cũng quyết định được kết quả.

 

Sau khi kết thúc một vòng, Cố Tiểu Mạch thấy rõ được địa hình hiểm ác cỡ nào, chỉ cần tính sai một ly là sẽ rơi xuống vực, hài cốt cũng không còn.

 

Cô không dám tưởng tượng mình vừa mới đi một vòng từ quỷ môn quan trở về.

 

Xe vừa dừng hẳn thì nghe thấy âm thanh quát tháo của Mộ Thiếu Lãnh phía sau, hiển nhiên là tức chết rồi.

 

Nhiệt độ dần dần hạ xuống, đợi đến trời tối, dù đường trên núi có sáng đèn thì vẫn rất khó nhìn thấy vật. Cố Tiểu Mạch thật không ngờ là mình đang bị lấy mạng ra làm trò đùa.

 

Chàng trai nghèo này không muốn sống nhưng cô muốn. Cố Tiểu Mạch đợi khi xe dừng hản thì sẽ nhanh chóng cởi dây thừng đang trói sau lưng. Cô không ngừng ma sát, muốn cắt đứt dây ra.

 

Cùng lúc đó, Mộ Bắc Ngật và Lương Dật An bàn xong chuyện. Trong lòng Lương Dật An đã định anh chính là đối tác mà anh xem trọng.

 

Có điều, trước mắt vẫn nên giấu đi tâm tư.

 

“Tổng giám đốc Mộ, hợp tác của chúng ta không vội, cứ xem tình hình trước thế nào đã”

 

Mộ Bắc Ngật cũng không gấp: “Tôi biết cần có quá trình tìm hiểu.

 

Thời gian không còn sớm, trong nhà có người đang chờ tôi. Tổng giám đốc Lương, tôi về trước đây”

 

Mộ Bắc Ngật đứng dậy từ biệt. Lương Dật An mới tiễn Mộ Bắc Ngật tới cửa phòng khách dã thấy Dịch Bách vội vã chạy vào, nét mặt có chút khẩn trương.

 

Ngại tổng giám đốc Lương còn đứng ở đây, Dịch Bách đành phải thận trọng lại gần nói: “Tổng giám đốc Mộ, Cố Tiểu Mạch vẫn chưa về nhà. Theo camera giám sát thì Cố Tiểu Mạch trên đường về đã bị người ta bắt cóc, đối phương là cậu hai r Dịch Bách vừa dứt lời, vẻ mặt Mộ Bắc Ngật đã đen lại.

 

“Bây giờ lập tức đuổi theo!”

 

Tình thế cấp bách, Mộ Bắc Ngật vội vàng cáo biệt Lương Dật An, nhanh chóng chạy ra ngoài.

 

Lương Dật An đứng xa nên không nghe rõ, chỉ mơ hồ nghe được ba chữ “Cố Tiểu Mạchr, trong lòng tự nhiên cũng rung động một chút.

 

Trong xe, sắc mặt Mộ Bắc Ngật mang theo tia hung ác: “Bây giờ Mộ Thiếu Lãnh đang ở đâu!”

 

“Ở cuộc thi Hoang dại”

 

Dịch Bách nói xong thì trong lòng cũng có chút sợ hãi.

 

Mộ Bắc Ngật nghe vậy thì con ngươi càng tỏa ra tia hung ác. Anh có chút không dám nghĩ giờ phút này Cố Tiểu Mạch ở nơi đó bị hù dọa, bị uy hiếp, bị mang tới đấu trường. Anh cũng không dám tưởng tượng ra những hình ảnh đó.

 

Mộ Bắc Ngật lập tức quát lên: “Dùng thời gian nhanh nhất đuổi kịp cho tôi!”

 

“Tôi hiểu rồi tổng giám đốc Mộ”

 

Trên sàn thi đấu hoang dại, Mộ Thiếu Lãnh bị thua nên sắc mặt tức đến khó coi, liếc mắt ra hiệu cho tay sai của mình.

 

Tên tay sai lập tức đáp lại ánh mắt, cậu Mộ, chúng ta đã cắt dây phanh của chiếc xe đó, nhưng không thể lộ ra sơ hở nhanh như vậy được, vòng thứ hai nhất định sẽ xảy ra chuyện!

 

Cố Tiểu Mạch dùng hết sức lực, khuôn mặt bị nghẹn đến đỏ lên, vẫn đang cố gắng cắt đứt dây thừng.

 

Cửa tay lái phụ đột nhiên bị người bên ngoài mở ra. Mộ Thiếu Lãnh liếc mắt thấy mánh khóe của Cố Tiểu Mạch thì nổi điên. Anh ta xoay khớp cô vang lên tiếng răng rắc, nói: “Cố Tiểu Mạch, muốn chạy à? Cô cho rằng mình có thể chạy được sao?”

 

Cố Tiểu Mạch khôi phục vẻ bình tĩnh, mặc dù tay lái xe nghèo lúc nãy chạy tốc độ đến nhanh, làm cho cô muốn chửi người, nhưng không thể không nói kỹ thuật cao hơn Mộ Thiếu Lãnh rất nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.