Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 703



CHương 703:

 

Anh cũng không gấp gáp bắt đầu di chuyển ngón tay trêu ghẹo cơ thể Cố Tiểu Mạch. Mà cô thì cực kỳ nhạy cảm, ngón tay anh vuốt ve ở đâu cũng khiến cho cô bị kích thích mà cuộn ngón chân lại.

 

Cố Tiểu Mạch đã đến giới hạn rồi, không thể nhẫn nhịn được nữa, không chút lưu tình đá một cái thật mạnh vào bụng anh.

 

“Cố Tiểu Mạnh”

 

“Mộ Bắc Ngật” – Cô nghiến răng gọi tên anh, đừng tưởng là anh có thể khi dễ cô mãi.

 

Mộ Bắc Ngật lại cảm thấy vui vẻ tuy có hơi đau một chút nhưng không sao. Anh không cưỡng ép cô nữa, buông lỏng hai tay, tối qua anh đã chiếm không ít tiện nghỉ rồi. Còn làm nữa sẽ khiến cho cô chán ghét anh thật mất.

 

“Hôm nay tạm thời tha cho em”

 

Ngữ khí của anh có chút kìm chế và nhãn nại khó diễn tả, anh bước xuống giường đi thẳng về nhà tắm.

 

Cố Tiểu Mạch lại năm vật ra giường, ánh mắt có chút đăm chiêu, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước làm cho cô thanh tỉnh. Sao cô có thể ở trên giường của Mộ Bắc Ngật mà nằm như thế chứ?

 

Cô bước xuống giường mới để ý quần áo mình đang mặc, áo bông lành lặn, ấm áp…. Mấy thứ này không phải của cô, là có người đã thay chô cô. Ý nghĩ chạy qua trong đầu khiến cô suy sụp. Cố Tiểu Mạch rất muốn vọt vào phòng tắm mà hỏi cho rõ rốt cuộc quần áo của cô là thế nào.

 

Cố Tiểu Mạch nheo mắt nhìn quanh một vòng, anh nói bọn họ từng yêu nhau, nói cô từng sống ở đây nhưng cô một chút cảm giác quen thuộc cũng không có. Bất quá nơi này ngủ rất ngon, không gặp ác mộng Cố Tiểu Mạch bước ra khỏi phòng đi dọc theo hành lang, cô nghe thấy phía phòng khách có tiếng người nên xuống xem. Hứa Nhân Nhân đang ngồi trên sofa bộ dạng đăm chiêu. Nghe phía sau có tiếng bước chân cô ta liền quay đầu lại, không ngờ lại bắt gặp Cố Tiểu Mạch.

 

Hứa Nhân Nhân nhìn thấy cô là ghê tởm trong lòng mắng chửi nhưng bên ngoài vẫn là vẻ tươi cười quen thuộc: “Chị Tiểu Mạch”

 

Không những gọi, cô ta còn chạy đến, hai tay muốn ôm lấy cô, tỏ ra sự mong mỏi nhung nhớ cô. Cố Tiểu Mạch trước sau vẫn lạnh đạm, bước sang một bên né tránh cái ôm của cô ta: “Xin lỗi, cô nhận nhầm người rồi”

 

Cố Tiểu Mạch cô quên thật hay là đang giả vờ hả?

 

“Chị Tiểu Mạch, chị không nhớ em thật sao?” – Hứa Nhân Nhân cười tươi tỏ vẻ vô hại.

 

Cố Tiểu Mạch không biết sao trong người dâng lên từng đợt khó chịu, kịch liệt lắc đầu: “Tôi không biết cô”

 

“Chúng ta là bạn tốt đó”

 

Cô cảm thấy người phụ nữ không đơn giản hay nói đúng hơn là có chút hai mặt. Cô ta chẳng phải từng ở nhà vệ sinh câu dẫn Mộ Bắc Ngật hay sao? Mà “Cố Tiểu Mạch kia là người yêu của Mộ Bắc Ngật, giờ cô ta nói mình là bạn thân của “Cố Tiểu Mạch, nghe thế nào cũng không thuận tai mà.

 

“Tôi không muốn làm bạn với cô.”

 

Lần đầu tiên bị hất một ly nước lạnh như thế, Hứa Nhân Nhân không còn chút mặt mũi nào, tức giận vô cùng.

 

Mộ Bắc Ngật không biết tình hình bên ngoài, vừa tắm xong cũng không vội lau tóc, chỉ muốn chạy thật nhanh đi tìm Cố Tiểu Mạch của anh.

 

Mộ Bắc Ngật vẫn mặc áo choàng tắm, hiển nhiên là vì khẩn trương cho nên áo được mặc lên rất vội vàng, có chút xộc xệch, thậm chí nước trên mặt vẫn chưa lau khô, bọt nước nhỏ giọt chảy xuống.

 

Mộ Bắc Ngật nhìn Hứa Nhân Nhân đang đứng bên cạnh, chỉ bâng quơ liếc mắt một cái đã mang theo cảnh cáo cùng lạnh lùng không hề che giấu, căn phòng trống không hơn nửa năm này, ai chẳng biết ai không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào.

 

Hiện tại Hứa Nhân Nhân ngang nhiên đi vào, nhìn thấy sự tức giận trên mặt Mộ Bắc Ngật cũng đủ biết anh không vui vì điều này như thế nào.

 

Cố Tiểu Mạnh lại cầm áo bành tô của mình đi ra ngoài, có tiếng bước chân vội vàng đi phía sau, phút chốc giữ chặt tay Cố Tiểu Mạch, sau đó kéo người cô quay lại.

 

“Tổng giám đốc Mộ, cảm ơn tối qua anh đã giúp đỡ, hiện tại tôi phải đi, nếu không để cho người khác hiểu lầm thì không tốt lắm, đúng không?” Cố Tiểu Mạch cong môi, tươi cười trong veo, chớp chớp mắt với Mộ Bắc Ngật.

 

Trong lúc nhất thời, Mộ Bắc Ngật bị nụ cười của Cố Tiểu Mạch làm ngây ngẩn cả người, cô ấy vẫn là Cố Tiểu Mạch của lúc ban đầu!

 

Vui sướng bất ngờ này lập tức chiếm cứ nội tâm của anh, làm cho sắc mặt Mộ Bắc Ngật vô thức dịu xuống.

 

Cố Tiểu Mạch thấy sắc mặt Mộ Bắc Ngật dịu đi, nghĩ lời nói của mình có tác dụng, đang chuẩn rút tay ra khỏi tay Mộ Bắc Ngật thì Mộ Bắc Ngật đột nhiên nắm chặt hơn, không cho cô cơ hội thoát đi, cũng không cho Hứa Nhân Nhân một tia hy vọng nào, lạnh giọng phủ nhận: “Tôi và cô ấy không có quan hệ gì cả, những gì em nghĩ trong đầu sẽ không thành hiện thực đâu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.